Kế tiếp Mạc Phàm không ra khỏi biệt thự, mới đầu di động còn thường xuyên vang lên.
Sở gia gọi tới, muốn nói chút chuyện hợp tác, Mộc gia cũng gọi điện thoại đến, muốn hẹn hắn gặp mặt, đều bị hắn từ chối.
Còn có mấy phú thương gặp ở hội đấu giá, nói mấy tin tức xấu, đồ bọn họ cất giữ không có thứ Mạc Phàm cần tìm.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, chỉ là ghi nhớ tên vài người này.
Hắn bắt đầu lĩnh hội Thái Thượng Hóa Linh Kinh, không cần nguyên liệu luyện chế Yêu Linh Đan.
Cho dù những người này mang đồ đến, cũng chỉ như gân gà đối với hắn, không có tác dụng lớn.
Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân cũng gọi tới, bảo hắn gần đây cẩn thận một chút.
Sau đó di động của hắn không còn ai hỏi thăm, giống như bị người ta lãng quên.
Đối với chuyện này, hắn cũng không để ở trong lòng.
Ngoại trừ lĩnh hội Thái Thượng Hóa Linh Kinh, hắn lấy ba pháp bàn lấy từ chỗ Chu Trường Hoằng, tính cả cái lúc trước lấy được luyện chế lần nữa.
Bốn Trận Bàn cách Tụ Linh Đại Trận đầy đủ kém xa, nhưng dựng một cái hình thức ban đầu vẫn được.
Tuy hiệu quả kém hơn Tụ Linh Đại Trận đầy đủ, nhưng bất luận là tụ linh hay phòng ngự đều không phải bây giờ có thể so sánh.
Ngoại trừ Tụ Linh Đại Trận ra, hắn có khắc bốn trận pháp Địa Thủy Phong Hỏa lên bốn pháp bàn, tạo thành Tứ Tượng Trận.
Từ bên ngoài nhìn, cả tòa biệt thự được bao phủ trong mây mù nồng đậm ra, thì không có chỗ khác biệt.
Chỉ có xông vào mới biết được, bên trong hoàn toàn là mê cung.
Nếu Mạc Phàm không muốn để người ta tiến vào, thì không ai có thể vào.
Hiện giờ bên trong còn nhốt mấy sát thủ tự ý xông vào, đã đói đến mức da bọc xương.
Đây chỉ là giai đoạn đầu, đợi hắn tìm được Trận Linh thích hợp, góp đủ chín chín tám mươi mốt Trận Bàn.
Người cố chấp xông vào sẽ phát hiện, đó là sai lầm lớn cỡ nào.
Bên trong không chỉ có mê cung vô tận, không cẩn thận sẽ động vào Thiên Lôi Địa Hỏa, rơi xuống chỗ vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên bây giờ mới có 4 cái trong 81 Trận Bàn, Trận Nhãn cũng không biết ở nơi nào.
…
Thời gian vội vàng qua đi, bốn ngày đã qua.
Trong phòng VIP Club Hưu Nhàn xa hoa ở thành phố Đông Hải.
Một tay Lý Hưng ôm một mỹ nữ eo thon nhỏ dáng người nóng bỏng, một tay lắc lắc ly rượu vang, đi đến bên cạnh Chu Trường Hoằng đang vẻ mặt u sầu.
- Chu đại sư, còn lo lắng chuyện Mạc đại sư sao?
- Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Trường Hoằng lo lắng nói.
Gần đây Mạc Phàm quá yên tĩnh, có chút không bình thường.
Tức nước vỡ bờ, càng không phải nói đến người cấp bậc Chân Nhân như Mạc Phàm, giơ tay nhấc chân có thể khiến vô số người chết thần không biết quỷ không hay.
Mạc Phàm bị nhiều người ức hiếp như vậy, thậm chí còn không phản kháng.
Khác thường như vậy, càng làm ông ta thêm lo lắng.
Vương Thiên Tước nghe Chu Trường Hoằng nói vậy, cũng cười đi tới.
- Chu đại sư là sợ Tần gia chỉ chèn ép Mạc Phàm, không ra tay với Mạc Phàm sao?
Vương Thiên Tước cười hỏi.
- Cậu xem Tần gia có dấu hiệu muốn giết Mạc Phàm không?
Chu Trường Hoằng hỏi ngược lại.
- Có lẽ Tần gia sẽ nhớ tới tình cũ không giết Mạc Phàm, nhưng ông cảm thấy Lạc gia sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?
Vương Thiên Tước cười nói.
Ông ta là người Đông Hải, am hiểu Tần gia hơn Lý Hưng và Chu Trường Hoằng ở Nam Sơn nhiều.
Vẻ mặt Chu Trương Hoằng khẽ đổi, tò mò nhìn Vương Thiên Tước.
- Ý của Vương tổng là?
- Nếu muốn người ta chết, nhất định phải khiến người ta điên cuồng trước, Tần gia bức Mạc Phàm đến tứ cố vô thân, sau đó mới ra tay, để cho Mạc Phàm chết cũng phải hối hận vì đối địch với Tần gia, Chu đại sư có thể không tin tôi, nhưng Chu đại sư không phải không biết trước kia thành phố Bắc Xuyên có bao nhiêu Tiên Thiên Tông Sư và Chân Nhân, bây giờ còn lại bao nhiêu?
Vương Thiên Tước cười tự tin nói.
Lạc gia và Tần gia kết thông gia không phải bí mật gì, nhất là đối với những người như Vương Thiên Tước và Lý Hưng.
Thành phố Bắc Xuyên, từ xưa tới nay đều là vùng đất người giỏi đất thiêng, trong linh sơn đại xuyên cất giấu cao nhân nhiều hơn nơi khác nhiều, tuyệt đối không phải thành phố Đông Hải có thể so sánh.
Thành phố Đông Hải lợi hại nhất cũng chỉ là người kia ở Đường gia, cách cảnh giới Tông Sư rất xa.
Nhưng so với Lạc gia tọa trấn ở Bắc Xuyên, cao thủ thành phố Bắc Xuyên ít đi nhiều.
Nguyên nhân là vì Lạc gia chèn ép.
Phàm là kẻ dám khiêu khích uy nghiêm của Lạc gia, đều bị Lạc gia tiêu diệt, không bị tiêu diệt cũng biến mất, trong số những người này có 5-6 người đạt cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư và Chân Nhân.
Nhiều cao thủ như vậy đều bị Lạc gia tiêu diệt, chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi, Lạc gia sẽ bỏ qua sao?
Chẳng qua bây giờ là ăn món tráng miệng trước bữa ăn.
- À?
Hai mắt Chu Trường Hoằng sáng lên, lúc này lông mày mới giãn ra.
Ông ta cũng là người trong đạo môn, sao không biết những việc Lạc gia làm ở thành phố Bắc Xuyên.
- Nếu Lạc gia rat ay, hơn phân nửa cậu ta chết chắc rồi.
- Cho dù đến lúc đó không chết, không phải còn có cao thủ ở nước ngoài tới sao, đến lúc đó vừa có thể giết tên nhóc kia, lại có quan hệ tốt hơn với Tần gia và Lạc gia, một mũi tên trúng ba con chim, không lâu đâu, Chu đại sư đừng lo lắng, thay vì lo lắng, không bằng uống vài chén với mỹ nữ cùng chúng tôi, nếu không chẳng phải lãng phí tâm ý của Vương tổng?
Lý Hưng bổ sung một câu, liếc mắt ra hiệu với ba cô gái trong quán bar.
Ba cô gái quán bar cười quyến rũ, đi đến chỗ Chu Trường Hoằng, một người trong đó giạng chân ngồi lên đùi ông ta.
- Chu đại sư, tới nếm thử ly rượu này của em đi?
Cô gái này uống một ngụm rượu, sau đó đút cho Chu Trường Hoằng.
Trải qua khuyên nhủ, lúc này sắc mặt Chu đại sư mới dịu đi chút.
Ba người thoải mái chè chén, trên mặt đều là đắc ý, giống như nhìn thấy Mạc Phàm xong đời rồi.
Cảnh tương tự ở một nơi khác.
Trong một quán rượu, một đám người vây quanh một chỗ, rõ ràng là đám phú hào ở hội đấu giá.
- May tôi phản ứng nhanh, không đưa bảo bối cho Mạc đại sư gì đó, nếu không thật sự thiệt thòi lớn.
Lưu Quốc Đống rót rượu vào chén uống một hơi cạn sạch, đắc ý nói.
- Mạc đại sư này đúng là cuồng vọng, rảnh rỗi trêu chọc Tần gia làm gì, lần này xong đời rồi, ít nhất cũng phải giúp chúng ta luyện chế pháp khí xong hẵng tự tìm đường chết chứ.
Một người khác vô cùng khó chịu nói.
- Đúng vậy, haizz, pháp khí của tôi, tôi đã chuẩn bị đồ hết rồi, chỉ có thể nói với cậu ta là không có thứ cậu ta muốn.
Một ông chủ họ Trần tiếc nuối nói.
- Trần tổng, ông suy nghĩ đi, không nói đến Mạc đại sư cầm đồ của ông, có thể giúp ông luyện chế pháp khí hay không, cho dù cậu ta luyện chế pháp khí cho ông, ông dám lấy, Tần gia không diệt ông chắc?
- Đúng vậy, nên cách tên sao chổi này càng xa càng tốt.
Đám người này ông một lời tôi một câu, gần như hoàn toàn bàng quan.
Không để ý chuyện Mạc Phàm vạch trần âm mưu giúp bọn họ, giảm bớt tổn thất mấy ngàn vạn.
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, một hồi phong ba sắp xảy ra.
…
Lúc này, trong biệt thự trang trí vô cùng xa hoa ở thành phố Đông Hải.
- Lạc Minh, bảo ông tìm cao thủ Tiên Thiên, tìm thế nào rồi?
Lạc Anh mặc áo và quần đùi màu đen, hai đùi tuyết trắng chồng lên nhau, ngồi trên ghế sofa, giữa lông mày đều là sát ý, cắn răng nói.
Một đứa bé 16 tuổi, nhiều người như vậy cũng không đối phó được.
- Đại tiểu thư, người đã tìm được, chắc chắn trong 3 ngày sẽ tới thành phố Đông Hải.
Lạc Minh cung kính nói.
- Sẽ không giống mấy người lúc trước tìm chứ?
Lạc Anh lạnh giọng hỏi.
Lúc trước Lạc Minh tìm mấy tên sát thủ, đi đến biệt thự Mạc Phàm còn chưa trở về, bụng bà ta đầy lửa giận.
- Nếu lần này lại sai lầm, Lạc Minh sẽ cầm đầu tới.
Sắc mặt Lạc Minh trầm xuống, vội vàng nói.
- Tốt nhất đừng sai lầm nữa.
Lạc Anh hừ lạnh một tiếng, lúc này lông mày mới hơi giãn ra.
Làm con trai bà ta bị thương, không có khả năng bất tử, lại cho cậu ta ba ngày đi.
Đúng lúc này, một vệ sĩ vội vàng chạy tới.
- Phu nhân, lão gia tử bảo bà đến bệnh viện một chuyến, nói bên kia đã xảy ra chuyện.
- Cái gì?
Lông mày Lạc Anh nhíu lại, vẻ mặt vô cùng khó coi. Kế tiếp Mạc Phàm không ra khỏi biệt thự, mới đầu di động còn thường xuyên vang lên.
Sở gia gọi tới, muốn nói chút chuyện hợp tác, Mộc gia cũng gọi điện thoại đến, muốn hẹn hắn gặp mặt, đều bị hắn từ chối.
Còn có mấy phú thương gặp ở hội đấu giá, nói mấy tin tức xấu, đồ bọn họ cất giữ không có thứ Mạc Phàm cần tìm.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, chỉ là ghi nhớ tên vài người này.
Hắn bắt đầu lĩnh hội Thái Thượng Hóa Linh Kinh, không cần nguyên liệu luyện chế Yêu Linh Đan.
Cho dù những người này mang đồ đến, cũng chỉ như gân gà đối với hắn, không có tác dụng lớn.
Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân cũng gọi tới, bảo hắn gần đây cẩn thận một chút.
Sau đó di động của hắn không còn ai hỏi thăm, giống như bị người ta lãng quên.
Đối với chuyện này, hắn cũng không để ở trong lòng.
Ngoại trừ lĩnh hội Thái Thượng Hóa Linh Kinh, hắn lấy ba pháp bàn lấy từ chỗ Chu Trường Hoằng, tính cả cái lúc trước lấy được luyện chế lần nữa.
Bốn Trận Bàn cách Tụ Linh Đại Trận đầy đủ kém xa, nhưng dựng một cái hình thức ban đầu vẫn được.
Tuy hiệu quả kém hơn Tụ Linh Đại Trận đầy đủ, nhưng bất luận là tụ linh hay phòng ngự đều không phải bây giờ có thể so sánh.
Ngoại trừ Tụ Linh Đại Trận ra, hắn có khắc bốn trận pháp Địa Thủy Phong Hỏa lên bốn pháp bàn, tạo thành Tứ Tượng Trận.
Từ bên ngoài nhìn, cả tòa biệt thự được bao phủ trong mây mù nồng đậm ra, thì không có chỗ khác biệt.
Chỉ có xông vào mới biết được, bên trong hoàn toàn là mê cung.
Nếu Mạc Phàm không muốn để người ta tiến vào, thì không ai có thể vào.
Hiện giờ bên trong còn nhốt mấy sát thủ tự ý xông vào, đã đói đến mức da bọc xương.
Đây chỉ là giai đoạn đầu, đợi hắn tìm được Trận Linh thích hợp, góp đủ chín chín tám mươi mốt Trận Bàn.
Người cố chấp xông vào sẽ phát hiện, đó là sai lầm lớn cỡ nào.
Bên trong không chỉ có mê cung vô tận, không cẩn thận sẽ động vào Thiên Lôi Địa Hỏa, rơi xuống chỗ vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên bây giờ mới có 4 cái trong 81 Trận Bàn, Trận Nhãn cũng không biết ở nơi nào.
…
Thời gian vội vàng qua đi, bốn ngày đã qua.
Trong phòng VIP Club Hưu Nhàn xa hoa ở thành phố Đông Hải.
Một tay Lý Hưng ôm một mỹ nữ eo thon nhỏ dáng người nóng bỏng, một tay lắc lắc ly rượu vang, đi đến bên cạnh Chu Trường Hoằng đang vẻ mặt u sầu.
- Chu đại sư, còn lo lắng chuyện Mạc đại sư sao?
- Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Trường Hoằng lo lắng nói.
Gần đây Mạc Phàm quá yên tĩnh, có chút không bình thường.
Tức nước vỡ bờ, càng không phải nói đến người cấp bậc Chân Nhân như Mạc Phàm, giơ tay nhấc chân có thể khiến vô số người chết thần không biết quỷ không hay.
Mạc Phàm bị nhiều người ức hiếp như vậy, thậm chí còn không phản kháng.
Khác thường như vậy, càng làm ông ta thêm lo lắng.
Vương Thiên Tước nghe Chu Trường Hoằng nói vậy, cũng cười đi tới.
- Chu đại sư là sợ Tần gia chỉ chèn ép Mạc Phàm, không ra tay với Mạc Phàm sao?
Vương Thiên Tước cười hỏi.
- Cậu xem Tần gia có dấu hiệu muốn giết Mạc Phàm không?
Chu Trường Hoằng hỏi ngược lại.
- Có lẽ Tần gia sẽ nhớ tới tình cũ không giết Mạc Phàm, nhưng ông cảm thấy Lạc gia sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?
Vương Thiên Tước cười nói.
Ông ta là người Đông Hải, am hiểu Tần gia hơn Lý Hưng và Chu Trường Hoằng ở Nam Sơn nhiều.
Vẻ mặt Chu Trương Hoằng khẽ đổi, tò mò nhìn Vương Thiên Tước.
- Ý của Vương tổng là?
- Nếu muốn người ta chết, nhất định phải khiến người ta điên cuồng trước, Tần gia bức Mạc Phàm đến tứ cố vô thân, sau đó mới ra tay, để cho Mạc Phàm chết cũng phải hối hận vì đối địch với Tần gia, Chu đại sư có thể không tin tôi, nhưng Chu đại sư không phải không biết trước kia thành phố Bắc Xuyên có bao nhiêu Tiên Thiên Tông Sư và Chân Nhân, bây giờ còn lại bao nhiêu?
Vương Thiên Tước cười tự tin nói.
Lạc gia và Tần gia kết thông gia không phải bí mật gì, nhất là đối với những người như Vương Thiên Tước và Lý Hưng.
Thành phố Bắc Xuyên, từ xưa tới nay đều là vùng đất người giỏi đất thiêng, trong linh sơn đại xuyên cất giấu cao nhân nhiều hơn nơi khác nhiều, tuyệt đối không phải thành phố Đông Hải có thể so sánh.
Thành phố Đông Hải lợi hại nhất cũng chỉ là người kia ở Đường gia, cách cảnh giới Tông Sư rất xa.
Nhưng so với Lạc gia tọa trấn ở Bắc Xuyên, cao thủ thành phố Bắc Xuyên ít đi nhiều.
Nguyên nhân là vì Lạc gia chèn ép.
Phàm là kẻ dám khiêu khích uy nghiêm của Lạc gia, đều bị Lạc gia tiêu diệt, không bị tiêu diệt cũng biến mất, trong số những người này có 5-6 người đạt cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư và Chân Nhân.
Nhiều cao thủ như vậy đều bị Lạc gia tiêu diệt, chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi, Lạc gia sẽ bỏ qua sao?
Chẳng qua bây giờ là ăn món tráng miệng trước bữa ăn.
- À?
Hai mắt Chu Trường Hoằng sáng lên, lúc này lông mày mới giãn ra.
Ông ta cũng là người trong đạo môn, sao không biết những việc Lạc gia làm ở thành phố Bắc Xuyên.
- Nếu Lạc gia rat ay, hơn phân nửa cậu ta chết chắc rồi.
- Cho dù đến lúc đó không chết, không phải còn có cao thủ ở nước ngoài tới sao, đến lúc đó vừa có thể giết tên nhóc kia, lại có quan hệ tốt hơn với Tần gia và Lạc gia, một mũi tên trúng ba con chim, không lâu đâu, Chu đại sư đừng lo lắng, thay vì lo lắng, không bằng uống vài chén với mỹ nữ cùng chúng tôi, nếu không chẳng phải lãng phí tâm ý của Vương tổng?
Lý Hưng bổ sung một câu, liếc mắt ra hiệu với ba cô gái trong quán bar.
Ba cô gái quán bar cười quyến rũ, đi đến chỗ Chu Trường Hoằng, một người trong đó giạng chân ngồi lên đùi ông ta.
- Chu đại sư, tới nếm thử ly rượu này của em đi?
Cô gái này uống một ngụm rượu, sau đó đút cho Chu Trường Hoằng.
Trải qua khuyên nhủ, lúc này sắc mặt Chu đại sư mới dịu đi chút.
Ba người thoải mái chè chén, trên mặt đều là đắc ý, giống như nhìn thấy Mạc Phàm xong đời rồi.
Cảnh tương tự ở một nơi khác.
Trong một quán rượu, một đám người vây quanh một chỗ, rõ ràng là đám phú hào ở hội đấu giá.
- May tôi phản ứng nhanh, không đưa bảo bối cho Mạc đại sư gì đó, nếu không thật sự thiệt thòi lớn.
Lưu Quốc Đống rót rượu vào chén uống một hơi cạn sạch, đắc ý nói.
- Mạc đại sư này đúng là cuồng vọng, rảnh rỗi trêu chọc Tần gia làm gì, lần này xong đời rồi, ít nhất cũng phải giúp chúng ta luyện chế pháp khí xong hẵng tự tìm đường chết chứ.
Một người khác vô cùng khó chịu nói.
- Đúng vậy, haizz, pháp khí của tôi, tôi đã chuẩn bị đồ hết rồi, chỉ có thể nói với cậu ta là không có thứ cậu ta muốn.
Một ông chủ họ Trần tiếc nuối nói.
- Trần tổng, ông suy nghĩ đi, không nói đến Mạc đại sư cầm đồ của ông, có thể giúp ông luyện chế pháp khí hay không, cho dù cậu ta luyện chế pháp khí cho ông, ông dám lấy, Tần gia không diệt ông chắc?
- Đúng vậy, nên cách tên sao chổi này càng xa càng tốt.
Đám người này ông một lời tôi một câu, gần như hoàn toàn bàng quan.
Không để ý chuyện Mạc Phàm vạch trần âm mưu giúp bọn họ, giảm bớt tổn thất mấy ngàn vạn.
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, một hồi phong ba sắp xảy ra.
…
Lúc này, trong biệt thự trang trí vô cùng xa hoa ở thành phố Đông Hải.
- Lạc Minh, bảo ông tìm cao thủ Tiên Thiên, tìm thế nào rồi?
Lạc Anh mặc áo và quần đùi màu đen, hai đùi tuyết trắng chồng lên nhau, ngồi trên ghế sofa, giữa lông mày đều là sát ý, cắn răng nói.
Một đứa bé 16 tuổi, nhiều người như vậy cũng không đối phó được.
- Đại tiểu thư, người đã tìm được, chắc chắn trong 3 ngày sẽ tới thành phố Đông Hải.
Lạc Minh cung kính nói.
- Sẽ không giống mấy người lúc trước tìm chứ?
Lạc Anh lạnh giọng hỏi.
Lúc trước Lạc Minh tìm mấy tên sát thủ, đi đến biệt thự Mạc Phàm còn chưa trở về, bụng bà ta đầy lửa giận.
- Nếu lần này lại sai lầm, Lạc Minh sẽ cầm đầu tới.
Sắc mặt Lạc Minh trầm xuống, vội vàng nói.
- Tốt nhất đừng sai lầm nữa.
Lạc Anh hừ lạnh một tiếng, lúc này lông mày mới hơi giãn ra.
Làm con trai bà ta bị thương, không có khả năng bất tử, lại cho cậu ta ba ngày đi.
Đúng lúc này, một vệ sĩ vội vàng chạy tới.
- Phu nhân, lão gia tử bảo bà đến bệnh viện một chuyến, nói bên kia đã xảy ra chuyện.
- Cái gì?
Lông mày Lạc Anh nhíu lại, vẻ mặt vô cùng khó coi.