Thần Y Trọng Sinh

Chương 163




- Chuyện này…

Trần Vũ Đồng cúi đầu nhìn tay Tần Thọ, vẻ mặt sửng sốt, vô cùng khiếp sợ.

Vậy mà Mạc Phàm bẻ gãy tay Tần Thọ.

Cô cảm động đồng thời lo lắng hiện lên trên mặt.

- Làm sao bây giờ?

Tần Thọ không phải người dễ đối phó như vậy, nhất là ở thành phố Đông Hải.

Khi cô còn dạy học ở tỉnh Giang Nam, một nam giáo viên trẻ tuổi thổ lộ với cô, cô cũng không đồng ý, dù vậy ngày hôm sau nam giáo viên kia không có đi làm.

Nói là xảy ra tai nạn xe cộ, hai đùi bị nghiền nát, sau đó cô mới biết là Tần Thọ sai người làm.

Từ đó về sau, cô thường xuyên có biểu cảm cao ngạo lạnh lùng, tránh để người tiếp xúc cô bị liên lụy.

Tần Thọ đã càn rỡ như vậy ở tỉnh Giang Nam, huống chi quay về thành phố Đông Hải.

- Tiểu Phàm, nhanh buông tay.

Trần Vũ Đồng kéo Mạc Phàm, vội vàng nói.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười với Trần Vũ Đồng.

- Yên tâm đi, cô Trần, người như vậy em sẽ đối phó, cho dù không đối phó được, em cũng sẽ không để cô gả cho loại cầm thú này.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Đồng lập tức đỏ lên, tuy Mạc Phàm là học sinh của cô, nhỏ hơn cô tám chín tuổi, lúc này trái tim cô vẫn không ngừng đập loạn, giống như bên trong có con nai nhảy loạn.

Đôi mắt đẹp đánh giá Mạc Phàm, tràn đầy vẻ phức tạp.

- Tiểu Phàm, tôi sẽ không gả cho anh ta, em buông anh ta ra trước.

Sau khi Trần Vũ Đồng lấy lại tinh thần, tiếp tục nói.

Mạc Phàm dũng cảm đến mấy cũng chỉ là đứa bé, không rõ thế giới bên ngoài trường học tàn nhẫn biết bao nhiêu.

Đương nhiên cô cũng không biết Mạc Phàm là Mạc thần y Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải đã lan truyền vô cùng kỳ diệu.

Tần Thọ bị Mạc Phàm bóp nát cổ tay, đau đớn sắp khóc, thấy Mạc Phàm không chịu buông ra, trên gương mặt lộ ra dữ dằn, quát:

- Tên lưu manh này, mày biết tao là ai không, nhanh buông tay tao ra, nếu không tao làm mày hối hận cả đời.

Tên ăn mày này dám ra tay với anh ta, không diệt cả nhà nó, ông đây không họ Tần.

Mạc Phàm cười không thèm để ý, đương nhiên hắn biết người này là ai, không phải cầm thú sao?

- Còn hối hận cả đời không?

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, ngón tay như kiếm ấn vào các huyệt Thái Khê, huyệt Quan Nguyên, huyệt Hội Âm của Tần Thọ, lúc này mới buông anh ta ra.

Tần Thọ ôm cổ tay tru lên, còn chưa kêu vài tiếng, hai chân kẹp chặt lại, một tay chạm vào giữa đũng quần, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, khó coi hơn lúc nãy gấp trăm lần.

- Tên lưu manh, mày đã làm gì tao?

Bị Mạc Phàm điểm vài cái, vậy mà phía dưới anh ta hoàn toàn teo lại, lần này đáng sợ rồi.

- Tôi đã nói rồi, anh muốn dùng chỗ đó xâm phạm cô Trần, tôi sẽ phế chỗ đó của anh.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Mày!

Tần Thọ trừng mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ:

- Nhóc con, nhanh thả ra cho tao, nếu không tao không khách sáo với mày.

Tiểu đệ đệ rụt lại, sau này anh ta chơi thế nào.

Không chỉ không chơi được Trần Vũ Đồng, cũng không chơi được các em gái khác.

- Thả ra cho anh, ha ha.

Mạc Phàm cười, không để ý đến anh ta, cười nói với Trần Vũ Đồng:

- Cô Trần, chúng ta đi thôi.

- Nhóc con, đợi tao tìm bác sĩ chữa trị, tao nhất định sẽ băm mày ra vạn đoạn.

Tần Thọ biết không đánh lại được Mạc Phàm, chỉ giận dữ hét.

- Đợi bác sĩ khác chữa trị được, anh hãy nói những lời này.

Mạc Phàm cười nói.

Y tiên bất tử hắn ra tay, có thể để những người khác chữa được sao?

Đương nhiên bây giờ khoa học phát triển như vậy, cắt đi cấy một cái khác thì được.

- Cái gì?

Vẻ mặt Tần Thọ thay đổi, vội vàng đến trước Mạc Phàm:

- Nhóc con, mày nhanh chữa đi, nếu không hai người ai cũng đừng nghĩ rời đi.

Vẻ mặt Trần Vũ Đồng nghi ngờ, rốt cuộc Tần Thọ bị sao vậy, thả ra cái gì?

Mạc Phàm cười, chỉ chiếc Ferrari của Tần Thọ.

- Chúng tôi không đi, nhưng nó rời đi, anh không đuổi theo à?

Vẻ mặt Tần Thọ sửng sốt, chỉ thấy chiếc xe anh ta mới lái từ thành phố Tây Hồ đến đang đi về phía trước.

Đường phố này có vẻ bằng phẳng, không có độ dốc gì, khi anh ta xuống xe đã kéo thắng xe, vậy mà Ferrari của anh ta càng chạy càng nhanh.

- Sao lại thế này?

Chi do dự chưa tới một phần tư giây, anh ta liền đuổi theo Ferrari, đây là xe anh ta dùng mấy trăm vạn mới mua được.

Tiểu đệ đệ đi vào còn chưa đi ra, xe hủy đi thực sự không còn.

- Nhóc con, lá gan mày lớn đó, có bản lĩnh nói cho tao biết tên.

Anh ta mới chạy hai bước, liền dừng bước lại, quay đầu hung dữ hỏi.

Anh ta có nếm thiệt thòi như vậy bao giờ, tay bị bóp gãy, phụ nữ bị cướp đi, tiểu đệ đệ còn rụt vào, còn chưa báo thù được.

Nếu thù này không báo, hắn còn tên là Tần Thọ sao.

Trần Vũ Đồng vội vàng lắc đầu với Mạc Phàm:

- Tiểu Phàm, đừng nói cho anh ta.

Tuy bây giờ Mạc Phàm như đứng ở thượng phong, thế lực sau lưng Tần Cừu tuyệt đối không phải Mạc Phàm có thể trêu chọc, vẫn đừng nên nói cho Tần Thọ thì tốt hơn, sau này cẩn thận một chút là được.

- Tôi tên Mạc Phàm, lớp hai năm ba, anh có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tuy có khả năng tôi không ở đây nhiều lắm.

Mạc Phàm không thèm để ý nói.

- Được, mày đợi đó, nếu mày có thể sống qua ngày mai, tao cùng họ với mày.

Tần Thọ hung dữ nói, nói xong lại đuổi theo xe của anh ta.

- Xe của tôi, xe của tôi!

Bộ dạng vô cùng chật vật.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười, giống như không nghe thấy.

- Cô Trần, chúng ta đi thôi.

Trần Vũ Đồng không đi, trên mặt đều là lo lắng, một lúc sau môi khẽ mở.

- Tiểu Phàm, nếu không gần đây em đừng đi học, tôi sẽ xin nghỉ giúp em.

Mạc Phàm chọc Tần Thọ, với hiểu biết của cô về Tần Thọ, gần đây Mạc Phàm không lên lớp thì tốt hơn.

- Cô Trần, không phải cô mới nói gần đây em không được trốn học sao?

Mạc Phàm cười nói.

- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, dù sao em đừng đi học tốt hơn, những phần em bỏ qua tôi sẽ chuẩn bị tài liệu, bổ sung lại toàn bộ giúp em.

Trần Vũ Đồng đỏ mặt, nghiêm túc nói.

Mạc Phàm lộ vẻ bất ngờ, cũng vui vẻ đồng ý.

Một đời này xảy ra không ít thay đổi, nhưng có một số điểm vẫn quay về quy củ, ví dụ như chuyện Trần Vũ Đồng dạy hắn học.

- Được, vậy em đưa cô đi dạy trước, sau đó quay về tự học.

Mạc Phàm nói.

Chị họ còn đang đợi hắn ở trường đi công đạo, chắc chắn phải đến trường.

- Ừm.

Trần Vũ Đồng gật đầu, lo lắng trên mặt không ít đi, trong lòng luôn nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào, chẳng lẽ thật sự phải gả cho tên cầm thú?

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, vừa rồi Tần Thọ nói gì mà thả ra, em làm gì anh ta vậy?

Trần Vũ Đồng tò mò hỏi.

- Cũng không có gì, chỉ là chút y thuật, thông qua mấy huyệt vị có thể làm dương v*t người ta co rụt.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Phương pháp này vô cùng đơn giản với hắn, cũng là phương pháp tốt nhất thu thập cầm thú.

- dương v*t co rụt?

Trần Vũ Đồng che miệng, khuôn mặt lập tức đỏ đến tận cổ, vô cùng kinh ngạc.

Cô đã 24 tuổi, sớm đã thành người lớn, tất nhiên cô biết dương v*t co rụt là gì.

Trách không được vẻ mặt Tần Trách như vậy, hóa ra chỗ đó bị rụt lại.

- Vậy mà em còn biết y thuật?

Trần Vũ Đồng kinh ngạc hỏi.

- Biết một chút.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Đôi mắt Trần Vũ Đồng nhìn Mạc Phàm lại khác thường hơn nhiều, lập tức có lo lắng hiện lên.

- Nếu em là bác sĩ chữa trị ung thư nổi tiếng kia thì tốt rồi, đáng tiếc không phải.

Nếu là bác sĩ chữa trị ung thư, Tần Thọ sẽ không dám làm gì Mạc Phàm.

- Cô nói Mạc…

Mạc Phàm vừa định trả lời, di động lại vang lên, lần này là số không biết. - Chuyện này…

Trần Vũ Đồng cúi đầu nhìn tay Tần Thọ, vẻ mặt sửng sốt, vô cùng khiếp sợ.

Vậy mà Mạc Phàm bẻ gãy tay Tần Thọ.

Cô cảm động đồng thời lo lắng hiện lên trên mặt.

- Làm sao bây giờ?

Tần Thọ không phải người dễ đối phó như vậy, nhất là ở thành phố Đông Hải.

Khi cô còn dạy học ở tỉnh Giang Nam, một nam giáo viên trẻ tuổi thổ lộ với cô, cô cũng không đồng ý, dù vậy ngày hôm sau nam giáo viên kia không có đi làm.

Nói là xảy ra tai nạn xe cộ, hai đùi bị nghiền nát, sau đó cô mới biết là Tần Thọ sai người làm.

Từ đó về sau, cô thường xuyên có biểu cảm cao ngạo lạnh lùng, tránh để người tiếp xúc cô bị liên lụy.

Tần Thọ đã càn rỡ như vậy ở tỉnh Giang Nam, huống chi quay về thành phố Đông Hải.

- Tiểu Phàm, nhanh buông tay.

Trần Vũ Đồng kéo Mạc Phàm, vội vàng nói.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười với Trần Vũ Đồng.

- Yên tâm đi, cô Trần, người như vậy em sẽ đối phó, cho dù không đối phó được, em cũng sẽ không để cô gả cho loại cầm thú này.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Đồng lập tức đỏ lên, tuy Mạc Phàm là học sinh của cô, nhỏ hơn cô tám chín tuổi, lúc này trái tim cô vẫn không ngừng đập loạn, giống như bên trong có con nai nhảy loạn.

Đôi mắt đẹp đánh giá Mạc Phàm, tràn đầy vẻ phức tạp.

- Tiểu Phàm, tôi sẽ không gả cho anh ta, em buông anh ta ra trước.

Sau khi Trần Vũ Đồng lấy lại tinh thần, tiếp tục nói.

Mạc Phàm dũng cảm đến mấy cũng chỉ là đứa bé, không rõ thế giới bên ngoài trường học tàn nhẫn biết bao nhiêu.

Đương nhiên cô cũng không biết Mạc Phàm là Mạc thần y Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải đã lan truyền vô cùng kỳ diệu.

Tần Thọ bị Mạc Phàm bóp nát cổ tay, đau đớn sắp khóc, thấy Mạc Phàm không chịu buông ra, trên gương mặt lộ ra dữ dằn, quát:

- Tên lưu manh này, mày biết tao là ai không, nhanh buông tay tao ra, nếu không tao làm mày hối hận cả đời.

Tên ăn mày này dám ra tay với anh ta, không diệt cả nhà nó, ông đây không họ Tần.

Mạc Phàm cười không thèm để ý, đương nhiên hắn biết người này là ai, không phải cầm thú sao?

- Còn hối hận cả đời không?

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, ngón tay như kiếm ấn vào các huyệt Thái Khê, huyệt Quan Nguyên, huyệt Hội Âm của Tần Thọ, lúc này mới buông anh ta ra.

Tần Thọ ôm cổ tay tru lên, còn chưa kêu vài tiếng, hai chân kẹp chặt lại, một tay chạm vào giữa đũng quần, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, khó coi hơn lúc nãy gấp trăm lần.

- Tên lưu manh, mày đã làm gì tao?

Bị Mạc Phàm điểm vài cái, vậy mà phía dưới anh ta hoàn toàn teo lại, lần này đáng sợ rồi.

- Tôi đã nói rồi, anh muốn dùng chỗ đó xâm phạm cô Trần, tôi sẽ phế chỗ đó của anh.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Mày!

Tần Thọ trừng mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ:

- Nhóc con, nhanh thả ra cho tao, nếu không tao không khách sáo với mày.

Tiểu đệ đệ rụt lại, sau này anh ta chơi thế nào.

Không chỉ không chơi được Trần Vũ Đồng, cũng không chơi được các em gái khác.

- Thả ra cho anh, ha ha.

Mạc Phàm cười, không để ý đến anh ta, cười nói với Trần Vũ Đồng:

- Cô Trần, chúng ta đi thôi.

- Nhóc con, đợi tao tìm bác sĩ chữa trị, tao nhất định sẽ băm mày ra vạn đoạn.

Tần Thọ biết không đánh lại được Mạc Phàm, chỉ giận dữ hét.

- Đợi bác sĩ khác chữa trị được, anh hãy nói những lời này.

Mạc Phàm cười nói.

Y tiên bất tử hắn ra tay, có thể để những người khác chữa được sao?

Đương nhiên bây giờ khoa học phát triển như vậy, cắt đi cấy một cái khác thì được.

- Cái gì?

Vẻ mặt Tần Thọ thay đổi, vội vàng đến trước Mạc Phàm:

- Nhóc con, mày nhanh chữa đi, nếu không hai người ai cũng đừng nghĩ rời đi.

Vẻ mặt Trần Vũ Đồng nghi ngờ, rốt cuộc Tần Thọ bị sao vậy, thả ra cái gì?

Mạc Phàm cười, chỉ chiếc Ferrari của Tần Thọ.

- Chúng tôi không đi, nhưng nó rời đi, anh không đuổi theo à?

Vẻ mặt Tần Thọ sửng sốt, chỉ thấy chiếc xe anh ta mới lái từ thành phố Tây Hồ đến đang đi về phía trước.

Đường phố này có vẻ bằng phẳng, không có độ dốc gì, khi anh ta xuống xe đã kéo thắng xe, vậy mà Ferrari của anh ta càng chạy càng nhanh.

- Sao lại thế này?

Chi do dự chưa tới một phần tư giây, anh ta liền đuổi theo Ferrari, đây là xe anh ta dùng mấy trăm vạn mới mua được.

Tiểu đệ đệ đi vào còn chưa đi ra, xe hủy đi thực sự không còn.

- Nhóc con, lá gan mày lớn đó, có bản lĩnh nói cho tao biết tên.

Anh ta mới chạy hai bước, liền dừng bước lại, quay đầu hung dữ hỏi.

Anh ta có nếm thiệt thòi như vậy bao giờ, tay bị bóp gãy, phụ nữ bị cướp đi, tiểu đệ đệ còn rụt vào, còn chưa báo thù được.

Nếu thù này không báo, hắn còn tên là Tần Thọ sao.

Trần Vũ Đồng vội vàng lắc đầu với Mạc Phàm:

- Tiểu Phàm, đừng nói cho anh ta.

Tuy bây giờ Mạc Phàm như đứng ở thượng phong, thế lực sau lưng Tần Cừu tuyệt đối không phải Mạc Phàm có thể trêu chọc, vẫn đừng nên nói cho Tần Thọ thì tốt hơn, sau này cẩn thận một chút là được.

- Tôi tên Mạc Phàm, lớp hai năm ba, anh có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tuy có khả năng tôi không ở đây nhiều lắm.

Mạc Phàm không thèm để ý nói.

- Được, mày đợi đó, nếu mày có thể sống qua ngày mai, tao cùng họ với mày.

Tần Thọ hung dữ nói, nói xong lại đuổi theo xe của anh ta.

- Xe của tôi, xe của tôi!

Bộ dạng vô cùng chật vật.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười, giống như không nghe thấy.

- Cô Trần, chúng ta đi thôi.

Trần Vũ Đồng không đi, trên mặt đều là lo lắng, một lúc sau môi khẽ mở.

- Tiểu Phàm, nếu không gần đây em đừng đi học, tôi sẽ xin nghỉ giúp em.

Mạc Phàm chọc Tần Thọ, với hiểu biết của cô về Tần Thọ, gần đây Mạc Phàm không lên lớp thì tốt hơn.

- Cô Trần, không phải cô mới nói gần đây em không được trốn học sao?

Mạc Phàm cười nói.

- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, dù sao em đừng đi học tốt hơn, những phần em bỏ qua tôi sẽ chuẩn bị tài liệu, bổ sung lại toàn bộ giúp em.

Trần Vũ Đồng đỏ mặt, nghiêm túc nói.

Mạc Phàm lộ vẻ bất ngờ, cũng vui vẻ đồng ý.

Một đời này xảy ra không ít thay đổi, nhưng có một số điểm vẫn quay về quy củ, ví dụ như chuyện Trần Vũ Đồng dạy hắn học.

- Được, vậy em đưa cô đi dạy trước, sau đó quay về tự học.

Mạc Phàm nói.

Chị họ còn đang đợi hắn ở trường đi công đạo, chắc chắn phải đến trường.

- Ừm.

Trần Vũ Đồng gật đầu, lo lắng trên mặt không ít đi, trong lòng luôn nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào, chẳng lẽ thật sự phải gả cho tên cầm thú?

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, vừa rồi Tần Thọ nói gì mà thả ra, em làm gì anh ta vậy?

Trần Vũ Đồng tò mò hỏi.

- Cũng không có gì, chỉ là chút y thuật, thông qua mấy huyệt vị có thể làm dương v*t người ta co rụt.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Phương pháp này vô cùng đơn giản với hắn, cũng là phương pháp tốt nhất thu thập cầm thú.

- dương v*t co rụt?

Trần Vũ Đồng che miệng, khuôn mặt lập tức đỏ đến tận cổ, vô cùng kinh ngạc.

Cô đã 24 tuổi, sớm đã thành người lớn, tất nhiên cô biết dương v*t co rụt là gì.

Trách không được vẻ mặt Tần Trách như vậy, hóa ra chỗ đó bị rụt lại.

- Vậy mà em còn biết y thuật?

Trần Vũ Đồng kinh ngạc hỏi.

- Biết một chút.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Đôi mắt Trần Vũ Đồng nhìn Mạc Phàm lại khác thường hơn nhiều, lập tức có lo lắng hiện lên.

- Nếu em là bác sĩ chữa trị ung thư nổi tiếng kia thì tốt rồi, đáng tiếc không phải.

Nếu là bác sĩ chữa trị ung thư, Tần Thọ sẽ không dám làm gì Mạc Phàm.

- Cô nói Mạc…

Mạc Phàm vừa định trả lời, di động lại vang lên, lần này là số không biết.