Một khối ngọc trắng to bằng quả đấm được thị nữ mang lên, một người đẹp ăn mặc trang phục công chúa triều Đường chủ trì đấu giá.
- Một khối Hòa Điền Cổ Ngọc giá khởi điểm 50 vạn, mỗi lần tăng giá không dưới 1 vạn.
Khối ngọc này vừa được bưng lên, mắt không ít người sáng lên.
Bởi vì khai thác trắng trợn vài năm, Hòa Điền Ngọc gần như bị đào sạch, bây giờ đã giảm khai thác, nhưng vẫn còn quý hơn bạc trắng hoàng kim, một gam ít nhất 300 tệ.
Khối Hòa Điền Ngọc này ít nhất cũng phải 2 đến 3 kg, chỉ 50 vạn, quá rẻ rồi.
Hòa Điền Ngọc kích cỡ như vậy, tìm đại sư tạo hình một phen, giá cả gấp vài lần cũng chẳng đùa.
- Nhanh nhìn xem, là thật hay giả?
Có người thúc giục người bên cạnh phân biệt.
Chỉ trong phút chốc không ít người cười gật đầu, xem xét hoàn tất.
- Khối ngọc này đúng là Hòa Điền Ngọc, phía dưới trắng nõn nà, mặt trên trên còn có lớp màu vàng, trân phẩm hiếm có, có thể mua.
Không chỉ những người này, cho dù là Tần Trách cũng có chút động lòng.
Hòa Điền Ngọc này chỉ bán ra là lập tức có thể đổi tiền, không biết Lý Hưng phát bệnh thần kinh gì, để giá khởi điểm rẻ như thế.
Nhưng e ngại mặt mũi, ông ta cũng không tham dự bán đấu giá.
Mạc Phàm nhìn lướt qua khối Hòa Điền Ngọc này, nhíu mày, không nói gì thêm, cũng không đấu giá khối ngọc này.
Không lâu sau, khối ngọc này kết thúc bán đấu giá, được Vương Thiên Tước lấy với giá 250 vạn.
Sau đó đồ thứ hai được bưng lên.
- Hoàng Tinh trăm năm, giá khởi điểm 30 vạn.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, nhìn về phía bàn đấu giá.
Hoàng Tinh còn có tên khác là Kê Đầu Tham, Hữu Nhân Tham, Linh Chi, Hà Thủ Ô ba thứ này nổi tiếng như vậy, nhưng là dược liệu vô cùng trân quý, có cách nói một lượng Hoàng Tinh như một lượng vàng.
Hoàng Tinh trăm năm, lại là cực phẩm giữa cực phẩm.
Bây giờ đừng nói tìm dược liệu trăm năm, 50 năm cũng rất ít gặp.
Một khi dược liệu trên trăm năm, cũng có linh tính, dược hiệu phản lại rất lớn.
Một khối Hoàng Tinh chỉ mua 30 vạn, hôm nay đúng là được tiện nghi lớn.
- Hô hô, khối Hoàng Tinh này tôi muốn, 300 vạn.
Lão giả mặc trang phục thời Đường lúc trước khuyên Tần Trách cười vang nói.
- Mạc đại sư, không phải cậu muốn mua ít dược liệu sao, khối Hoàng Tinh này tôi nhìn bất luận là hình dáng, lớn nhỏ, màu ánh sáng, nhất định là Hoàng Tinh trăm năm không thể nghi ngờ, còn là cực phẩm, cậu không muốn đấu giá thứ này sao?
Trần đại sư cười hỏi.
Mới vừa rồi một khối cổ ngọc Mạc Phàm không đấu giá, Hoàng Tinh này cũng không đấu giá nữa, ông ta không hiểu Mạc Phàm đang xoắn xuýt cái gì, liền hỏi.
- Không có hứng thú.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
“Ha ha.” Trần đại sư cười khinh miệt.
Theo ý ông ta, không phải Mạc Phàm không có hứng thú, mà không có tiền.
Lấy được những thứ kia ít nhất phải trăm vạn, cho dù thanh danh mấy năm gần đây của ông ta lan rộng, thu nhập không tầm thường, cũng chỉ có thể mua được ba bốn món mà thôi, nhiều hơn nữa ông ta hữu tâm vô lực.
Tên nhóc này có nhiều tiền để đấu giá sao?
Kế tiếp là Ngọc Thạch, dược liệu, đồ cổ được mang lên.
Giá cả thấp hơn bình thường, nhưng cơ bản đều là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Vừa mới đầu còn có người hoài nghi, không phải những thứ này có vấn đề gì đó chứ.
Dù sao người ngồi ở đây cũng không phải người ngu, vật đáng tiền như vậy, giá lại thấp, nhất định là có vấn đề.
Nhưng Vương Thiên Tước và ông cụ mặc trang phục thời Đường lấy mấy món, những người khác cũng rối rít ra tay.
1 tiếng sau, những món đồ đấu giá sắp bị người ta lấy hết.
- Mạc tiên sinh, những thứ này có vừa ý cậu không, nếu có cứ việc ra giá, tiền bạc không là vấn đề.
Tần Trách nghiêng đầu hỏi.
Ông ta thấy Mạc Phàm không ra giá, thứ nhất là tò mò, thứ hai ông ta cũng muốn lấy vài thứ, nhưng nhìn khuôn mặt Lý Hưng, thật sự là tức quá.
Nhìn những thứ kiếm được nhiều tiền bị người ta lấy đi từng thứ, ông ta có chút ngồi không yên.
Tuy mục đích của ông ta là linh thạch, nhưng kiếm tiền ai ngại nhiều?
Ông ta muốn mượn cơ hội Mạc Phàm ra giá vài món, cũng bảo Mạc Phàm giúp ông ta lấy vài món luôn.
- Mấy thứ này, ông vẫn đừng nên lấy thì tốt hơn.
Mạc Phàm cũng không nhiều lời, nhắc nhở đơn giản.
- Hả…?
Lông mày Tần Trách nhướn lên, có chút không hiểu rõ.
“Ha ha!” Trần đại sư ở bên cạnh cười không nói.
Tên nhóc này không có nhãn lực còn dám mở miệng nói linh tinh.
Đang ngồi, ngoại trừ Mạc Phàm ra trên cơ bản ông ta đều biết, có chuyên gia giám định đồ cổ, có lão Đông y nổi tiếng ở thành phố Đông Hải.
Có một vị là hội trưởng hiệp hội phân biệt Ngọc Thạch, thường xuyên xuất hiện trên tiết mục giám định bảo vật, Ngọc Thạch thật hay giả liếc mắt một cái là biết.
Còn có vài người cùng nghề với ông ta, tuy không phải ở thành phố Đông Hải, nhưng thanh danh mỗi người đều không kém ông ta.
Những người này đều không thấy vật phẩm bán đấu giá có vấn đề chỗ nào, tên nhóc này lại khuyên Tần Trách đừng mua.
Đúng là ha ha.
- Ông chủ Tần, ông vẫn nên nghe tiểu đại sư này thì tốt hơn, nếu không mua phải đồ giả thì thiệt lớn.
Hội trưởng hiệp hội giám định Ngọc Thạch cười nói.
Ông ta giúp giám định cho một ông chủ khác, mình cũng không nhịn được mua vài món, ông chủ bên cạnh ông ta cũng ký chi phiếu mua bảy tám món dưới sự chỉ đạo của ông ta.
Bán đấu giá hôm nay không giống bình thường lắm, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Chỉ cần lấy được, viết chi phiếu ngay tại chỗ, sau đó đồ là của ông.
Mạc Phàm cười không thèm để ý, trên mặt xuất hiện chút thất vọng, vốn tưởng rằng có thể tìm được nguyên liệu luyện chế Pháp Bàn và Yêu Linh Đan, lần này đến vô ích rồi.
Đương nhiên cũng không hoàn toàn là đến vô ích.
Trên mặt Tần Trách không có chút ánh sáng, nhưng không thể vứt bỏ mặt mũi đi đấu giá đồ, đành phải đợi linh thạch cuối cùng.
Nếu lấy được linh thạch, không phải sau này tiền bạc như nước chảy sao, ông ta không thèm nghĩ đến những thứ nhỏ bé này nữa.
Bán đấu giá mấy món đồ trước nửa tiếng mới kết thúc, ngoại trừ Tần Trách ra, gần như đều thắng lợi trở về.
Không ít người nhìn về phía Tần Trách, cười lắc đầu.
Mang theo một số người có mắt nhìn rất quan trọng, tuy mất một chút phí dịch vụ, nhưng cũng kiếm được nhiều.
Lấy được bất kỳ một món đồ ở đây, đều có thể kiếm trăm vạn, phí dịch vụ căn bản không đáng là gì.
Đương nhiên may mà Tần Trách mang người không đáng tin, nếu không bọn họ kiếm ít đi một đống tiền.
- Các vị, kế tiếp là một món đồ đấu giá đêm nay, linh thạch được khai thác trong hang động đá vôi ngàn năm, được đại sư chạm khắc trận pháp, có thể tránh ma quỷ, gặp may mắn, tàng phong tụ thủy, giá khởi điểm là 1000 vạn, mỗi lần tăng giá không ít hơn 100 vạn.
Mỹ nữ mặc trang phục công chúa hơi nhếch miệng, cười quyến rũ nói.
Cô ta vừa mới dứt lời, mấy tráng hán mặc trang phục binh lính thời Đường nâng một cái giá tới, trên giá đặt một tảng đá màu lục cao cỡ nửa người, tỏa ra ánh sáng màu lục dưới ánh đèn.
Tảng đá này vừa được mang lên, ngoại trừ Lý Hưng và một số người, hai mắt những người khác đều sáng lên, nhìn về phía linh thạch.
- Trần đại sư, lát nữa ông nhìn, làm ơn nhất định phải dốc toàn lực, nếu có thể lấy được linh thạch này, sau này sẽ hậu tạ.
Tần Trách nghiêm túc nhìn Trần Vệ Tinh nói, không ôm hi vọng với Mạc Phàm rồi.
Nhiều đại sư đều cảm thấy mấy món đồ trước không có vấn đề gì, nhưng Mạc Phàm lại bảo đừng đấu giá, nhãn lực này, ông ta không dám để Mạc Phàm giám định giúp mình.
Bán đấu giá lần này, đúng là vừa mất mặt lại mất tiền, ông ta hối hận muốn chết.
- Yên tâm, cứ giao cho tôi.
Trần Vệ Tinh cười đắc ý, không quên đắc ý liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái. Một khối ngọc trắng to bằng quả đấm được thị nữ mang lên, một người đẹp ăn mặc trang phục công chúa triều Đường chủ trì đấu giá.
- Một khối Hòa Điền Cổ Ngọc giá khởi điểm 50 vạn, mỗi lần tăng giá không dưới 1 vạn.
Khối ngọc này vừa được bưng lên, mắt không ít người sáng lên.
Bởi vì khai thác trắng trợn vài năm, Hòa Điền Ngọc gần như bị đào sạch, bây giờ đã giảm khai thác, nhưng vẫn còn quý hơn bạc trắng hoàng kim, một gam ít nhất 300 tệ.
Khối Hòa Điền Ngọc này ít nhất cũng phải 2 đến 3 kg, chỉ 50 vạn, quá rẻ rồi.
Hòa Điền Ngọc kích cỡ như vậy, tìm đại sư tạo hình một phen, giá cả gấp vài lần cũng chẳng đùa.
- Nhanh nhìn xem, là thật hay giả?
Có người thúc giục người bên cạnh phân biệt.
Chỉ trong phút chốc không ít người cười gật đầu, xem xét hoàn tất.
- Khối ngọc này đúng là Hòa Điền Ngọc, phía dưới trắng nõn nà, mặt trên trên còn có lớp màu vàng, trân phẩm hiếm có, có thể mua.
Không chỉ những người này, cho dù là Tần Trách cũng có chút động lòng.
Hòa Điền Ngọc này chỉ bán ra là lập tức có thể đổi tiền, không biết Lý Hưng phát bệnh thần kinh gì, để giá khởi điểm rẻ như thế.
Nhưng e ngại mặt mũi, ông ta cũng không tham dự bán đấu giá.
Mạc Phàm nhìn lướt qua khối Hòa Điền Ngọc này, nhíu mày, không nói gì thêm, cũng không đấu giá khối ngọc này.
Không lâu sau, khối ngọc này kết thúc bán đấu giá, được Vương Thiên Tước lấy với giá 250 vạn.
Sau đó đồ thứ hai được bưng lên.
- Hoàng Tinh trăm năm, giá khởi điểm 30 vạn.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, nhìn về phía bàn đấu giá.
Hoàng Tinh còn có tên khác là Kê Đầu Tham, Hữu Nhân Tham, Linh Chi, Hà Thủ Ô ba thứ này nổi tiếng như vậy, nhưng là dược liệu vô cùng trân quý, có cách nói một lượng Hoàng Tinh như một lượng vàng.
Hoàng Tinh trăm năm, lại là cực phẩm giữa cực phẩm.
Bây giờ đừng nói tìm dược liệu trăm năm, 50 năm cũng rất ít gặp.
Một khi dược liệu trên trăm năm, cũng có linh tính, dược hiệu phản lại rất lớn.
Một khối Hoàng Tinh chỉ mua 30 vạn, hôm nay đúng là được tiện nghi lớn.
- Hô hô, khối Hoàng Tinh này tôi muốn, 300 vạn.
Lão giả mặc trang phục thời Đường lúc trước khuyên Tần Trách cười vang nói.
- Mạc đại sư, không phải cậu muốn mua ít dược liệu sao, khối Hoàng Tinh này tôi nhìn bất luận là hình dáng, lớn nhỏ, màu ánh sáng, nhất định là Hoàng Tinh trăm năm không thể nghi ngờ, còn là cực phẩm, cậu không muốn đấu giá thứ này sao?
Trần đại sư cười hỏi.
Mới vừa rồi một khối cổ ngọc Mạc Phàm không đấu giá, Hoàng Tinh này cũng không đấu giá nữa, ông ta không hiểu Mạc Phàm đang xoắn xuýt cái gì, liền hỏi.
- Không có hứng thú.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
“Ha ha.” Trần đại sư cười khinh miệt.
Theo ý ông ta, không phải Mạc Phàm không có hứng thú, mà không có tiền.
Lấy được những thứ kia ít nhất phải trăm vạn, cho dù thanh danh mấy năm gần đây của ông ta lan rộng, thu nhập không tầm thường, cũng chỉ có thể mua được ba bốn món mà thôi, nhiều hơn nữa ông ta hữu tâm vô lực.
Tên nhóc này có nhiều tiền để đấu giá sao?
Kế tiếp là Ngọc Thạch, dược liệu, đồ cổ được mang lên.
Giá cả thấp hơn bình thường, nhưng cơ bản đều là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Vừa mới đầu còn có người hoài nghi, không phải những thứ này có vấn đề gì đó chứ.
Dù sao người ngồi ở đây cũng không phải người ngu, vật đáng tiền như vậy, giá lại thấp, nhất định là có vấn đề.
Nhưng Vương Thiên Tước và ông cụ mặc trang phục thời Đường lấy mấy món, những người khác cũng rối rít ra tay.
1 tiếng sau, những món đồ đấu giá sắp bị người ta lấy hết.
- Mạc tiên sinh, những thứ này có vừa ý cậu không, nếu có cứ việc ra giá, tiền bạc không là vấn đề.
Tần Trách nghiêng đầu hỏi.
Ông ta thấy Mạc Phàm không ra giá, thứ nhất là tò mò, thứ hai ông ta cũng muốn lấy vài thứ, nhưng nhìn khuôn mặt Lý Hưng, thật sự là tức quá.
Nhìn những thứ kiếm được nhiều tiền bị người ta lấy đi từng thứ, ông ta có chút ngồi không yên.
Tuy mục đích của ông ta là linh thạch, nhưng kiếm tiền ai ngại nhiều?
Ông ta muốn mượn cơ hội Mạc Phàm ra giá vài món, cũng bảo Mạc Phàm giúp ông ta lấy vài món luôn.
- Mấy thứ này, ông vẫn đừng nên lấy thì tốt hơn.
Mạc Phàm cũng không nhiều lời, nhắc nhở đơn giản.
- Hả…?
Lông mày Tần Trách nhướn lên, có chút không hiểu rõ.
“Ha ha!” Trần đại sư ở bên cạnh cười không nói.
Tên nhóc này không có nhãn lực còn dám mở miệng nói linh tinh.
Đang ngồi, ngoại trừ Mạc Phàm ra trên cơ bản ông ta đều biết, có chuyên gia giám định đồ cổ, có lão Đông y nổi tiếng ở thành phố Đông Hải.
Có một vị là hội trưởng hiệp hội phân biệt Ngọc Thạch, thường xuyên xuất hiện trên tiết mục giám định bảo vật, Ngọc Thạch thật hay giả liếc mắt một cái là biết.
Còn có vài người cùng nghề với ông ta, tuy không phải ở thành phố Đông Hải, nhưng thanh danh mỗi người đều không kém ông ta.
Những người này đều không thấy vật phẩm bán đấu giá có vấn đề chỗ nào, tên nhóc này lại khuyên Tần Trách đừng mua.
Đúng là ha ha.
- Ông chủ Tần, ông vẫn nên nghe tiểu đại sư này thì tốt hơn, nếu không mua phải đồ giả thì thiệt lớn.
Hội trưởng hiệp hội giám định Ngọc Thạch cười nói.
Ông ta giúp giám định cho một ông chủ khác, mình cũng không nhịn được mua vài món, ông chủ bên cạnh ông ta cũng ký chi phiếu mua bảy tám món dưới sự chỉ đạo của ông ta.
Bán đấu giá hôm nay không giống bình thường lắm, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Chỉ cần lấy được, viết chi phiếu ngay tại chỗ, sau đó đồ là của ông.
Mạc Phàm cười không thèm để ý, trên mặt xuất hiện chút thất vọng, vốn tưởng rằng có thể tìm được nguyên liệu luyện chế Pháp Bàn và Yêu Linh Đan, lần này đến vô ích rồi.
Đương nhiên cũng không hoàn toàn là đến vô ích.
Trên mặt Tần Trách không có chút ánh sáng, nhưng không thể vứt bỏ mặt mũi đi đấu giá đồ, đành phải đợi linh thạch cuối cùng.
Nếu lấy được linh thạch, không phải sau này tiền bạc như nước chảy sao, ông ta không thèm nghĩ đến những thứ nhỏ bé này nữa.
Bán đấu giá mấy món đồ trước nửa tiếng mới kết thúc, ngoại trừ Tần Trách ra, gần như đều thắng lợi trở về.
Không ít người nhìn về phía Tần Trách, cười lắc đầu.
Mang theo một số người có mắt nhìn rất quan trọng, tuy mất một chút phí dịch vụ, nhưng cũng kiếm được nhiều.
Lấy được bất kỳ một món đồ ở đây, đều có thể kiếm trăm vạn, phí dịch vụ căn bản không đáng là gì.
Đương nhiên may mà Tần Trách mang người không đáng tin, nếu không bọn họ kiếm ít đi một đống tiền.
- Các vị, kế tiếp là một món đồ đấu giá đêm nay, linh thạch được khai thác trong hang động đá vôi ngàn năm, được đại sư chạm khắc trận pháp, có thể tránh ma quỷ, gặp may mắn, tàng phong tụ thủy, giá khởi điểm là 1000 vạn, mỗi lần tăng giá không ít hơn 100 vạn.
Mỹ nữ mặc trang phục công chúa hơi nhếch miệng, cười quyến rũ nói.
Cô ta vừa mới dứt lời, mấy tráng hán mặc trang phục binh lính thời Đường nâng một cái giá tới, trên giá đặt một tảng đá màu lục cao cỡ nửa người, tỏa ra ánh sáng màu lục dưới ánh đèn.
Tảng đá này vừa được mang lên, ngoại trừ Lý Hưng và một số người, hai mắt những người khác đều sáng lên, nhìn về phía linh thạch.
- Trần đại sư, lát nữa ông nhìn, làm ơn nhất định phải dốc toàn lực, nếu có thể lấy được linh thạch này, sau này sẽ hậu tạ.
Tần Trách nghiêm túc nhìn Trần Vệ Tinh nói, không ôm hi vọng với Mạc Phàm rồi.
Nhiều đại sư đều cảm thấy mấy món đồ trước không có vấn đề gì, nhưng Mạc Phàm lại bảo đừng đấu giá, nhãn lực này, ông ta không dám để Mạc Phàm giám định giúp mình.
Bán đấu giá lần này, đúng là vừa mất mặt lại mất tiền, ông ta hối hận muốn chết.
- Yên tâm, cứ giao cho tôi.
Trần Vệ Tinh cười đắc ý, không quên đắc ý liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.