Thần Y Trọng Sinh

Chương 1477: Tung Tích




Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm đã đến chỗ đám Mạnh Vô Kỳ.  

             Hắn dùng thần thức tìm Hoa Vĩ Long, Mạnh Vô Kỳ thì mang theo Thiên Bảo Thử đi trước tìm kiếm.  

             Mạnh Vô Tình sợ Mạnh Vô Kỳ và Thiên Bảo Thử gặp nguy hiểm, cho nên phái tám cao thủ cầm Khổn Tiên Tỏa bảo hộ.  

             Lúc này mấy người đứng trước một huyệt động.  

             Thiên Bảo Thử ngửi mặt đất sát huyệt động, sau đó nó rút vài sợi râu từ trong huyệt động ra, hai tay ôm sợi râu đưa cho Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm vươn một tay ra, sợi râu bay vào trong tay hắn.  

             Chỉ trong phút chốc, Mạnh Vô Tình dẫn theo Hắc Bạch Vô Thường tới.  

             - Lại là sợi râu, ta thấy ngươi không tìm được Hoa Vĩ Long đâu, không bằng nên sớm đi tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông ấy.  

             Mạnh Vô Tình cười lạnh lùng nói.  

             Mạc Phàm vuốt mấy sợi râu, ngọc dịch màu đen lập tức chảy từ giữa sợi râu ra.  

             Hắn cười khẽ rồi búng ngón tay một cái, ngọc dịch màu đen bay vào trong miệng Thiên Bảo Thử.  

             - Ở hướng nào thế?  

             Mấy đoạn râu này không khác trước nhiều lắm, nhưng thực ra không cùng loại.  

             Mỗi lần Hoa Vĩ Long biến từ hình thái thực vật thành hình thái yêu thú, đều để lại một số sợi râu.  

             Những sợi râu này có một số có khả năng phát triển thành Hoa Vĩ Long mới, nhưng phần lớn đều chết héo.  

             Cho nên muốn biết khác biệt này, phải xem những sợi râu mà Hoa Vĩ Long để lại có thể đào tạo ra đời sau hay không, nếu nó muốn đào tạo đời sau, sẽ để lại một số cam lộ của bản thân để tẩm bổ những sợi râu này.  

             Không có cam lộ tẩm bổ sợi râu, những sợi râu sẽ chết héo, giống như những sợi râu mà hắn tìm được lúc trước.  

             Mà sợi râu tìm được lần này, rất có khả năng sẽ thành Hoa Vĩ Long trưởng thành.  

             Cho nên cách nơi này không xa có một Hoa Vĩ Long.  

             Thiên Bảo Thử nuốt ngọc dịch màu đen, lập tức lanh lẹ hơn nhiều.  

             Nó lấy thiên tài địa bảo làm đồ ăn, ngọc dịch màu đen này là cam lộ của Hoa Vĩ Long, cũng là bảo vật khó có được.  

             Thiên Bảo Thử nuốt ngọc dịch, vẻ mặt nó thỏa mãn ngửi mặt đất một vòng, sau đó nó vươn móng vuốt nhỏ về phía Nam, giọng nói như vịt đực kêu truyền ra.  

             - Trong 50 mét phía Nam sao?  

             Mạc Phàm hỏi.  

             Thiên Bảo Thử nhảy lên người Mạnh Vô Kỳ, gật đầu với Mạc Phàm đầy kiên định.  

             - Chúng ta đi thôi, Vô Kỳ.  

             Mạc Phàm cười nói.  

             Rất khó tìm Hoa Vĩ Long ở Ma Long Tinh, chuyện này hắn biết, nhưng hắn tốn 10 ngày dùng Thiên Bảo Thử tìm tung tích của Hoa Vĩ Long, không thể không nói vận khí của hắn cũng không tệ lắm.  

             Mạnh Vô Kỳ nhướn mày, trước mắt sáng lên.  

             - Công tử, chúng ta thật sự tìm được Hoa Vĩ Long sao?  

             - Hẳn là vậy.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

             Thiên Bảo Thử rất nhạy cảm với những thiên tài địa bảo khác, trên sợi râu này có cam lộ của Hoa Vĩ Long, nó nói cách 50 mét về phía Nam, hẳn là không sai.  

             - Vậy chúng ta đi nhanh thôi.  

             Mạnh Vô Kỳ nhảy lên trên ma thú của anh ta, hơi kích động nói.  

             Mạc Phàm và Mạnh Vô Kỳ còn chưa rời đi, Mạnh Vô Tình đã hừ lạnh một tiếng.  

             - Chỉ là tìm được tung tích mà thôi, cách tìm được kém xa lắm.  

             Ở đây có không biết bao nhiêu người muốn tìm Hoa Vĩ Long, một khi có người phát hiện ra Hoa Vĩ Long, sẽ khiến người ta tranh mua, mức độ kịch liệt không thua gì chiến tranh giữa hai tòa thành.  

             Cho dù tìm được, cuối cùng cũng chưa chắc lấy được.  

             Hơn nữa Mạc Phàm không phải là người duy nhất tìm tung tích Hoa Vĩ Long.  

             - Ngươi muốn đánh cược một phen không?  

             Mạc Phàm vốn định đi về phía Nam, nghe thấy lời Mạnh Vô Tình nói thì lắc đầu cười, dừng lại nói.  

             - Đánh cược gì?  

             Mạnh Vô Tình nhíu mày hỏi.  

             - Đánh cược ta có thể đạt được Hoa Vĩ Long này không, nếu ta không thể đạt được, ta sẽ lập tức thả ngươi rời đi.  

             Mạc Phàm nói.  

             Hắn không chấp với Mạnh Vô Tình, chỉ vì bối phận của Mạnh Vô Tình quá thấp, không biết là đại tôn thứ bao nhiêu của sư huynh Mạnh Bất Đồng hắn.  

             Trái lại Mạnh Vô Tình này giống như cứ thích gây sự với hắn, nếu vậy hắn sẽ cho anh ta biết thêm kêu đau đớn là gì.  

             - Nếu ngươi đạt được thì sao?  

             - Nếu ta chiếm được, vậy ngươi ở Ma Long Tinh tới khi Đại Bỉ của Thần Nông Tông kế thúc đi, không thể về Mạnh gia.Mạc Phàm nói tiếp.  

             Hắn ở Ma Long Tinh nhiều nhất là 20 ngày, cho dù không tìm thấy Hoa Vĩ Long, cũng phải đi tham gia hải tuyển.  

             20 ngày không hề dài đối với Mạnh Hữu Vi, vậy thì một năm được rồi.  

             Trước mắt Mạnh Vô Tình sáng lên, trong mắt anh ta hiện lên vui mừng.  

             Có thể rời khỏi Ma Long Tinh sớm một chút giải trừ Sinh Tử Phù trên người, anh ta không muốn ở đây chút nào.  

             Nhỡ đâu thuộc hạ của Mạnh Hữu Vi lập tức muốn tự sát, anh ta chỉ có thể mất mạng với tên dân đen kia.  

             Chuyện này không phải không có khả năng, quả thật chi bọn họ hại chết không ít người và thuộc hạ của nhất mạch Mạnh Hữu Vi.  

             - Ta…  

             Anh ta còn chưa nói hết, một đoạn truyền âm của Mạnh Bạch Thường tiến vào tai Mạnh Vô Tình, Mạnh Vô Tình lập tức nhíu mày.  

             - Ta có thể đánh cược với ngươi, nhưng người Mạnh gia ta sẽ không ra tay giúp đỡ, ngươi cũng đừng tự tìm đường chết.  

             Trên người Mạc Phàm có sinh tử tuyến với anh ta, nếu Mạc Phàm chiến đấu với Hoa Vĩ Long, vì phòng ngừa Mạc Phàm bị giết liên lụy tới anh ta, Hắc Bạch Vô Thường chỉ có thể ra tay giúp đỡ.  

             Trong cơ thể Hắc Bạch Vô Thường có Quỷ Hoàng Hóa Thần kỳ, trên Ma Long Tinh phần lớn là tu sĩ Nguyên Anh, ít tu sĩ Hóa Thần.  

             Nếu hai người ra tay bảo hộ Mạc Phàm, khả năng lấy được Hoa Vĩ Long rất cao.  

             Như vậy không khác gì dời tảng đá đập vào chân mình.  

             Chuyện ngu ngốc như vậy, tất nhiên anh ta sẽ không làm.  

             Muốn đánh cược, phải là Mạc Phàm dùng sức của mình chém giết Hoa Vĩ Long, bọn họ sẽ không giúp đỡ, như vậy anh ta mới có cơ hội rời khỏi nơi quỷ quái này sớm một chút.  

             - Muốn đánh cược thì đánh, không đánh cược thì thôi, ngươi cảm thấy mình có tư cách đàm phán với công tử à, Mạnh Vô Tình.  

             Bên cạnh Mạc Phàm, Mạnh Vô Kỳ lạnh lùng nói.  

             - Nếu ngươi muốn Viêm Dương Thành ngươi có thể tồn tại thêm một năm, vẫn nên câm miệng thì hơn.  

             Mạnh Vô Tình lạnh lùng liếc Mạnh Vô Kỳ một cái, sau đó dời mắt nhìn Mạc Phàm.  

             - Mạc Phàm, ngươi còn đánh cược không?  

             - Như ngươi mong muốn.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, một tay hắn điểm lên ngực trái, sinh tử tuyến trên người hắn nối với Mạnh Vô Tình lập tức hiện lên.  

             Mạc Phàm vừa chết, bọn họ không cần ở Ma Long Tinh nữa, có thể lập tức trở về Mạnh gia.  

             Mạc Phàm giống như cảm nhận được sát ý của hai người, nhưng hắn không để ý hai người này.  

             Hai chân hắn kẹp ma thú dưới người, để lại một câu rồi lao về phía Nam.  

             - Hai người cũng có thể thử xem, là ta giết Mạnh Vô Tình trước, hay giết được ta trước, nói không chừng sẽ như các ngươi nghĩ.