Thần Y Trọng Sinh

Chương 1470: Khổn Tiên Tỏa




Không đợi một chưởng của hai người đánh trúng Mạnh Vô Kỳ, thì một giọng nói vang lên.  

             - Đi!  

             Tiếng kiếm minh kêu “ong ong” vang lên, thanh kiếm cổ Cửu Tinh tự nhiên xuất hiện trước mi tâm của hai người.  

             Sắc mặt hai người thay đổi, chẳng quan tâm chuyện giết Mạnh Vô Kỳ nữa, cơ thể vội vàng nghiêng sang một bên.  

             Nhưng ngay sau đó…  

             Ba thanh kiếm khác xuất hiện sau lưng bọn họ, bên trái, bên phải.  

             Phía trước xuất hiện một thanh kiếm, đâm tới như hình với bóng.  

             Năm ngón tay hai người mở ra, bốn thanh pháp bảo xuất hiện trên tay bọn họ, bảo khí tăng vọt, chém về phía bốn thanh kiếm kia.  

             Pháp bảo trong tay hai người đánh lên trên thân kiếm, phù kiếm bị xuyên qua, giống như không vật.  

             Cửu Tinh sáng lên như hai vì sao, nghênh đón bốn kiện pháp bảo của hai người.  

             “Keng!” Âm thanh kim khí va vào nhau vang lên, pháp bảo trên tay hai người chỉ lóe sáng hào quang, thì bị cắt thành hai như cắt đậu hủ.  

             Hai người kêu lên đau đớn, chẳng quan tâm pháp bảo bản mệnh giao tu, bóng dáng nhoáng lên một cái liền lùi về sau.  

             Hai người còn chưa thể chạy trốn, bốn thanh phù kiếm biến mất.  

             Nhưng dòng khí như đạn phóng ra nổ tung mà tới.  

             Hai người còn chưa phản ứng kịp, đã bị hai dòng khí này đánh trúng.  

             Trong dòng khí, hai thanh phù kiếm đâm linh khí hộ thể và nội giáp của hai người, sau đó đâm vào ngực bên trái hai người này, cách tim rất gần.  

             “Rầm!” Hai người bị định trên vách tường phòng Mạc Phàm, trận pháp bảo hộ tường xuất hiện vết rạn, máu tươi phun từ miệng hai người ra.  

             Vẻ mặt đám Mạnh Vô Tình ngây ngốc, lộ ra vẻ khiếp sợ, cùng nhìn về phía cánh cửa sau lưng Mạnh Vô Kỳ.  

             Mạnh Vô Kỳ không có bản lĩnh này, người có thể khiến hai thuộc hạ của anh ta bị thương nặng như vậy, chỉ có người trong phòng.  

             “Két!” Cửa mở ra, ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo đi từ trong ra ngoài.  

             - Ta đang luyện đan, các ngươi có chuyện gì?  

             Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

             Hắn vừa xuất hiện, bốn thanh kiếm do Cửu Tinh hóa ra trôi nổi xung quanh hắn.  

             “Xoẹt!”  

             Mạnh Vô Tình mở quạt ra, đôi mắt nham hiểm đánh giá Mạc Phàm.  

             Hai thuộc hạ của anh ta đều không tệ, Mạc Phàm không ra mặt chỉ dựa vào hai thanh kiếm có thể khiến bọn họ bị trọng thương, Mạc Phàm thật sự không đơn giản.  

             Nhưng trên mặt anh ta không có một chút lo lắng nào.  

             - Ngươi là người phá Mạnh Thường Lệnh của Mạnh gia ta sao?  

             Mạc Phàm nhướn mày, chỉ trong chớp mắt đã hiểu rõ mọi chuyện.  

             Nhất mạch của Mạnh Hữu Vi chỉ còn lại Mạnh Vô Kỳ và Mạnh Vô Tuyết, người thanh niên này tự xưng là người Mạnh gia, vậy chỉ có thể là người của nhất mạch sư huynh Mạnh Bất Đồng hắn.  

             Hơn nữa chỉ sợ không tới chỉ vì Mạnh Thường Lệnh, Mạnh gia sắp gặp tao ương rồi.  

             - Mạnh Thường Lệnh là ta phá, ngươi có ý kiến gì?  

             - Là ngươi thì được rồi, ngươi phá Mệnh Thường Lệnh của Mạnh gia ta, còn làm người Mạnh gia ta bị thương, ngươi theo chúng ta tới Mạnh gia, hay là ta bảo Mạnh Hữu Vi đưa ngươi tới Mạnh gia đây?  

             Mạnh Vô Tình cười mỉa nói.  

             - Mạc công tử, đừng nghe anh ta nói, thúc thúc ta sẽ không giao ngươi ra.  

             Mạnh Vô Kỳ vội vàng nói.  

             - Vô Kỳ, không phải ngươi mới nói gặp được người phá Mạnh Thường Lệnh, ngươi sẽ tự mình giết trước sao, sao lúc này đã nói chuyện thay tiểu tử này rồi, ngươi còn là người của Mạnh gia nữa không, người Mạnh gia chúng ta là người nói lời phải giữ lời?  

             Mạnh Vô Tình hơi nhếch miệng, nói với vẻ trào phúng.  

             - Ta có phải người Mạnh gia hay không, còn chưa đến lượt ngươi tới phán xét.  

             Mạnh Vô Kỳ nghiến răng nói.  

             Nhất mạch Mạnh Bất Đồng vong ân phụ nghĩa, vậy mà không biết xấu hổ nói anh ta không phải người Mạnh gia.  

             Nếu có thể, anh ta tình nguyện không họ Mạnh.  

             - Xem ra ngươi sẽ không ra tay, vậy ta tự mình tới.  

             Mạnh Vô Tình cười khẽ, vẫy tay với tám người còn lại.  

             Tám người này chậm rãi tới gần Mạc Phàm, khí tức thuộc về Nguyên Anh đỉnh phong tỏa từ người tám người này ra.  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn mấy người này một cái, khẽ lắc đầu.  

             - Chỉ có mấy người này, mà cũng muốn dẫn ta đến Mạnh gia sao?  

             - Trảm 40, quả thật bọn họ khó mà đối phó được ngươi, nhưng không cho ngươi chạy trốn vẫn có thể.  

             Mạnh Vô Tình giống như dự liệu từ trước, cười nói.  

             Anh ta mới nói xong, tám người mỗi người lấy ra một pháp bảo.  

             Mỗi một kiện pháp bảo, có khi là một tỏa liên, hai đoạn thì một cái có thứ gì đó như quả cân, một cái còn lại là tỏa liên đầy gai nhọn, sáu chân được hợp lại với vòng trang sức, còn lại và thanh đao…  

             Tuy hình dạng những pháp bảo này không giống nhau, nhưng trên cơ bản đều có tỏa liên.  

             - Đây là Khổn Tiên Hỏa sao?  

             Mạnh Vô Kỳ nhìn pháp bảo trong tay tám người, cau mày nói.  

             - Không sai.  

             Không đợi Mạnh Vô Tình mở miệng, Mạc Phàm gật đầu.  

             - Tiểu tử, ngươi là một tu sĩ Hạ giới mà biết thứ này sao?  

             Ánh mắt Mạnh Vô Tình nhìn Mạc Phàm thay đổi, đắc ý nói.  

             Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Hạ giới vậy mà biết Khổn Tiên Tỏa của Mạnh gia bọn họ, đủ để thấy uy danh về Khổn Tiên Tỏa của Mạnh gia bọn họ vang xa cỡ nào.  

             Dựa vào chút nhãn lực ấy của Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm không đứng bên phía nhất mạch của Mạnh Vô Kỳ, có lẽ anh ta sẽ nhận Mạc Phàm làm thuộc hạ.  

             - Tám bọn họ cộng thêm pháp khí này mà muốn bắt ta, vẫn không đủ.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Thực ra tám kiện pháp bảo này là một, tổ hợp lại thành một kiện linh khí vô cùng lợi hại.  

             Một khi bị linh khí này để mắt tới, trừ phi có linh khí cường đại hơn phá vỡ, nếu không khómà thoát được.  

             Một khi bị khóa, quỷ thần cũng không thể thoát thân.  

             Đương nhiên linh khí như vậy vốn không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.  

             Sở dĩ hắn biết, là vì có một kiện tiên khí tương tự như thứ này.  

             Tiên khí này tên là Khốn Thần, phía trên không có đao, kiếm trảo gì đó kỳ lạ như thế này, chỉ là một sợi dây thừng nhìn có vẻ bình thường, nhưng có lực trói thần, chủ nhân của kiện tiên khí này là sư huynh Mạnh Bất Đồng của hắn.  

             Sư huynh Mạnh Bất Đồng dựa vào pháp ấn trên Khốn Thần, lúc này mới luyện chế ra kiện linh khí Khổn Tiên Tỏa này.  

             Đương nhiên hắn có mâu thuẫn với Mạnh Bất Đồng cũng có phần của Khổn Tiên Tỏa.  

             Nguyên liệu Mạnh Bất Đồng luyện chế Khổn Tiên Tỏa không trân quý, nhưng là linh khí trung phẩm trở lên, đã đưa cho bọn họ xem.  

             Sau khi các sư huynh khác xem một lát thì đánh giá, Mạnh Bất Đồng đều ra vẻ đăm chiêu, khiêm tốn tiếp nhận.  

             Đến lượt hắn, hắn liếc mắt một cái là nhìn ra nhược điểm trí mạng của Khổn Tiên Tỏa này, còn nói phương pháp giải quyết cho Mạnh Bất Đồng.  

             Mạnh Bất Đồng hừ lạnh một tiếng, xé nát Khổn Tiên Tỏa rời khỏi đại điện, lúc ấy sư phụ hắn thở dài, cũng rời đi theo.  

             Nếu là người khác nói như vậy, anh ta sẽ không tin.  

             Nhưng Mạc Phàm bình tĩnh như thế, chưa chắc không có khả năng.  

             Nhưng không đợi Mạnh Vô Tình mở miệng, một giọng nói chói tai vang lên.  

             - Nếu Khổn Tiên Tỏa không đủ, cộng thêm mấy chúng ta hẳn là đủ rồi chứ, tiểu tử Hạ giới.