Tu Chân giới, trên một tinh cầu nhỏ linh khí nồng đậm gấp bội lần Địa Cầu, một đạo ánh sáng bảy màu mỏng manh từ trên trời giáng xuống, chiếu lên trên Truyền Tống Trận ở tinh cầu này.
Hào quang thu lại, Mạc Phàm xuất hiện ở bên trong Truyền Tống Trận. Mạc Phàm cảm nhận được linh khí phả vào mặt, nhưng không xác nhận đây là nơi nào, chỉ miễn cưỡng suy nghĩ, quần áo thoải mái trên người biến thành trường bào cổ màu trắng, hắn lấy một viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật ra, mới nuốt vào liền hôn mê bất tỉnh hoàn toàn.
… M
ạc Phàm ngủ thẳng ba ngày, sau khi hắn tỉnh lại thì ở trong một căn phòng.
Căn phòng này được xây theo phong cách cổ, không xa hoa lắm, ngoại trừ giường gỗ hắn đang nằm ra, thì chỉ có một chiếc bàn gỗ và ba cái ghế dài.
Bên cạnh cửa sổ là mấy cây Chu Linh Thảo đã bị tàn phá.
Tuy hơi đơn sơ, nhưng được thu dọn sạch sẽ, trong phòng còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Mạc Phàm nhìn một vòng trong phòng nhỏ, không nhìn thấy những người khác, thì bắt đầu kiểm tra cơ thể mình.
Linh khí gần như hao sạch, khí huyết vô cùng suy yếu.
Phần lớn vết thương trên người đã kết vảy, không biết ai bôi thuốc lên mấy vết thương nặng lưu lại trong quá trình truyền tống, nhưng vẫn chảy máu như cũ.
Những vết thương này nếu là bình thường, cho dù không có Tạo Hóa Bất Diệt Ấn, dựa vào sức khôi phục cơ thể của hắn cũng đã khỏi hẳn rồi.
Nhưng khí huyết của hắn tiêu hao quá nhiều, trước khi đi hắn để lại phần lớn lực Tạo Hóa Bất Diệt cho Tiểu Vũ, phải mất một thời gian mới khôi phục lại được.
Trừ phi hắn lấy lực Tạo Hóa Bất Diệt trong cơ thể người khác bổ sung, hiện giờ Tạo Hóa Bất Diệt Ấn của hắn có thể làm được, nhưng hắn sẽ không làm như vậy.
Mạc Phàm lại kiểm tra thần thức của hắn, thần thức chỉ có hai phần bình thường.
Cửu Chuyển Kim Đan vốn có hai đạo thụ văn, hiện giờ chỉ còn bán đạo, nếu bán đạo này cũng hỏng, Kim Đan của hắn coi như phế đi.
Ngoại trừ lần trước hắn bị vũ khí tiên tiến tấn công ra, lần này là lần bị thương nặng nhất, chuyện này đều do Long Ngạo Thiên ban tặng.
Nhưng có thể sống sót trong quá trình truyền tống đó xem như là vận khí của hắn rất tốt rồi.
Đổi lại là những người khác, nếu gặp phải chuyện tương tự như hắn, đừng nói là tu vi giảm đi, trong một vạn người cũng chưa chắc có một người sống sót.
Chỉ cần hắn còn sống, sẽ có cơ hội tìm Long Ngạo Thiên báo thù.
Đến lúc đó hắn sẽ để Long Ngạo Thiên nếm thử cảm giác bị Thao Thiết Chi Hồn cắn nuốt.
Xác nhận tình hình xong, hắn muốn lấy một số đan dược khôi phục trong nhẫn trữ vật ra, thì lông mày nhíu lại.
Hiện giờ Tinh Khí Thần của hắn vô cùng suy yếu, biện pháp tốt nhất là thông qua đan dược và thiên tài địa bảo bổ sung trước.
Nhưng nhẫn trữ vật hắn luôn mang theo bên người đã không thấy nữa.
Hắn kiểm tra Thức Hải, ngọc kiếm Vô Phong vẫn còn đó, chỉ có nhẫn trữ vật là biến mất.
Trước khi tới, tuy hắn đã phân chia phần lớn đồ trong nhẫn trữ vật cho mọi người.
Hắn đưa quỷ tỉ cho Quỷ Mị Nhi, trường thương Longinus cho Bạch Tử Hàn, Khỏa Thi Bố cho Chu Trường Hoằng…
Nhưng bên trong ngoại trừ một số đan dược và thiên tài địa bảo cần thiết ra, còn có một số thứ cần dùng khi ở Tu Chân giới, ví dụ như linh thạch.
Ở Tu Chân giới, linh thạch là tiền thông dụng, đan dược và thiên tài địa bảo đều không dùng tốt như linh thạch, dù sao linh thạch là thứ có thể trực tiếp bổ sung linh khí.
Chính vì như vậy hắn mới chuẩn bị một lượng lớn linh thạch.
Không có cái nhẫn này, hắn muốn thông qua Truyền Tống Trận tới chỗ Thần Nông Tông là chuyện không thể được.
Tuy kiếm linh thạch không phải việc khó đối với hắn, nhưng phải tốn chút thời gian.
Hiện giờ hắn không có nhiều thời gian.
Hắn cũng không sốt ruột, hắn ngồi dậy vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.
Lúc hắn tới nơi này còn từng sử dụng nhẫn trữ vật, chắc chắn chiếc nhẫn này đã bị người ta lấy đi.
Muốn lấy lại nhẫn, vẫn nên khôi phục chút thực lực thì hơn.
Ngoài ra hắn đang ở đâu còn chưa biết, vẫn nên tìm hiểu rõ những chuyện này thì hơn.
Vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí nồng đậm ở trong không khí bay về phía hắn, bổ sung linh khí gần như khô héo trong cơ thể hắn.
Theo linh khí tràn vào trong cơ thể, trắng xanh trên mặt hắn dần khôi phục lại, miệng vết thương cũng bắt đầu khôi phục, tốc độ nhanh hơn trước nhiều.
Nhưng Mạc Phàm mới tu luyện không lâu, cửa phòng mở ra, một cô gái cầm một chiếc giỏ trúc đi vào.
Cô gái này khoảng 20 tuổi, mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, bên hông buộc đai lưng hoa nhỏ màu trắng, trên mái tóc dài đen tuyền buông xuống tận hông ngoại trừ cài một chiếc trâm ngọc ra, thì không còn trang sức nào nữa.
Trang phục đơn giản một chút, nhưng ngũ quan xinh xắn và dáng người lung linh không thua gì tiểu thư khuê các, trái lại có thêm chút điềm đạm, thanh tú và linh động.
Nhất là đôi mắt như bảo thạch màu đen, giống như thu thủy sâu rộng, khiến cho người ta liếc mắt một cái là say mê.
Nếu so sánh cô gái này, tuy không thể so được với Tiểu Tuyết, nhưng là mỹ nữ không kém Ngao Sương, chẳng qua là không cùng phong cách.
Ngao Sương là công chúa bá đạo, cô gái này thì như thiếu nữ nhà bên.
Cô gái này thấy Mạc Phàm ngồi dậy, lông mày vốn đang nhíu chặt lập tức giãn ra, trên mặt lộ ra vui mừng sợ hãi.
- Vị công tử này, ngươi tỉnh rồi sao?
Sau khi cô cứu Mạc Phàm trở về, khí tức trên người Mạc Phàm vẫn rất yếu, cô bôi thuốc lên vết thương trên người Mạc Phàm mà không thấy tốt hơn.
Cô chuẩn bị đợi nếu Mạc Phàm không tỉnh lại, cô sẽ đưa Mạc Phàm tới y quán chữa trị, không ngờ Mạc Phàm tự mình ngồi dậy rồi.
Mạc Phàm sớm đã cảm nhận được cô gái này tới gần căn phòng nhỏ, cho nên hắn không tiếp tục tu luyện, dừng Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, chậm rãi mở to mắt.
- Là cô nương cứu ta sao?
Mạc Phàm đánh giá cô gái này, nho nhã lễ độ cười nói.
Hắn được mang tới đây, một số vết thương trên người được quấn băng vải, có nhiều chỗ còn được bôi thuốc, chắc chắn hắn được cứu tới đây.
- Công tử té xỉu ở trong Truyền Tống Trận, trên người lại đầy vết thương, ta chỉ mang công tử về, bôi chút thuốc cho công tử mà thôi, công tử có thể tỉnh lại thì quá tốt, công tử đói bụng rồi đúng không, ta sẽ lập tức làm chút thức ăn cho công tử.
Cô gái bỏ giỏ trúc xuống, nhiệt tình nói.
Được cô gái này nhắc nhở, trái lại Mạc Phàm cảm thấy bụng hơi đói rồi.
- Làm phiền cô nương rồi.
- Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, đúng rồi, ta tên là Lục La, công tử gọi ta là A La được rồi.
- Lục La?
Không lâu sau, một bàn đồ ăn đơn giản xuất hiện.
Mạc Phàm cũng không khách sáo, hắn được Lục La nhặt về, coi như là có duyên, sau này báo đáp là được.
- Lục La cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết nơi này là nơi nào không?
Kiếp trước hắn thông qua Truyền Tống Trận tới Bích Thần Tinh gần Thần Nông Tông, tinh cầu này xem như là nơi Thần Nông Tông rèn luyện.
Hắn ở Bích Thần Tinh một thời gian, xem như khá quen thuộc nơi đó.
Tất nhiên hắn biết Hỏa Liệt Tinh, một trong những nơi rèn luyện của Thần Nông Tông, tuy cách Thần Nông Tông xa hơn Bích Thần Tinh, nhưng đến đây cũng coi như không tệ rồi.
- Lục La cô nương nhìn thấy nhẫn trữ vật của ta không?
Mạc Phàm hỏi.
Nghe thấy câu này Lục La lập tức nhíu chặt mày.