Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Y Trọng Sinh

Chương 1402




- Phân Thân Hóa Ảnh Thuật sao?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt nói.  

- Không sai, tiểu tử, cậu có thể suy nghĩ đề nghị vừa rồi của tôi một phen, tôi cho cậu 10 giây.  

99 Long Ảnh cười lạnh lùng, cùng nói.  

- Đợi anh sống sót dưới tay tôi rồi nói sau.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Ý niệm của hắn vừa động, Mệnh Kiếm Phù ở trên tay xuất hiện phù văn, chỉ trong chớp mắt bạch ngọc phù kiếm dài ba mét tăng không chỉ gấp mười lần, cự kiếm không do dự quét qua những Long Ảnh phân thân hóa ảnh.  

Nhưng không đợi một kiếm này của Mạc Phàm chém lên Long Ảnh, mặt hồ chỗ hắn trở nên tối sầm lại.  

Trên bầu trời ở đỉnh đầu Mạc Phàm, một ngọn núi màu đen đè về phía Mạc Phàm.  

Chỉ trong chớp mắt ngọn núi đã hạ xuống.  

“Rầm” một tiếng thật to, trận pháp ở trên mặt hồ sáng trưng, mặt hồ lập tức bốn bề sóng dậy.  

Mặt nước cứng như hợp kim còn đột nhiên xuất hiện gợn sóng, đủ để thấy lực lượng của ngọn núi này mạnh tới cỡ nào, Mạc Phàm đã bị ngọn núi này đè ở phía dưới.  

Ở phía xa, Ngao Sương và Lưu Phỉ Phỉ sửng sốt, trong mắt đều là không thể tin được.  

Ngọn núi kia xuất hiện nằm ngoài dự đoán của mọi người, lúc bọn họ nhìn thấy ngọn núi kia, Mạc Phàm đã bị ngọn núi đè lên rồi.  

- Chuyện này…  

Cách đó không xa khóe miệng Long Diệt đầy tươi cười, một tay đang duỗi về phía Mạc Phàm, ấn ký hình ngọn núi ở trong lòng bàn tay anh ta đang lóe sáng hào quang màu đen.  

- Ảnh đại nhân, giết tiểu tử này mệnh kiếm kia thuộc về anh, nhưng tôi muốn đạt được một số công pháp có tác dụng với tôi ở trên người cậu ta, hẳn là không thành vấn đề đúng không?  

Long Diệt cười nói, giống như Mạc Phàm đã là cá trong chậu.  

Phân Thân Hóa Ảnh là thiên phú thần thông của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, anh ta từng thấy Long Ảnh sử dụng rồi, nhưng không sử dụng tất cả bóng người giống ngày hôm nay.  

Long Ảnh liều mạng như vậy, Mạc Phàm gần như không có khả năng sống sót.  

Nếu là như vậy, phải phân chia chiến lợi phẩm trước mới tốt.  

- Không thành vấn đề.  

Long Ảnh không có chút do dự, gật đầu nói.  

Mạc Phàm thân là đệ tử thân truyền của chưởng môn Thần Nông Tông, địa vị tôn quý tới mức bọn họ không thể so sánh được.  

Nếu người như vậy bị giết, anh ta không cho Long Diệt chút ưu đãi, đợi ngày sau Long Diệt nói một câu, có thể đẩy anh ta vào chỗ chết ngay.  

Cho dù Long Diệt không ra tay, anh ta cũng sẽ phân cho Long Diệt chút ưu đãi.  

Lúc hai người phân chia, ngọn núi lắc lư dữ dội.  

Ngay sau đó ngọn núi như tòa nhà cao ba mươi tầng được nâng lên.Dưới ngọn núi, một tay Mạc Phàm cầm Mệnh Kiếm Phù, một tay nâng ngọn núi lên, cho dù quần áo trên người có mấy chỗ bị rách, nhưng vẻ mặt hắn vô cùng lạnh nhạt.  

- Sơn pháp không tệ, nhưng nếu cường thịnh hơn chút nữa, có thể thương tổn được tôi mà không phải chỉ quần áo, trả lại cho anh này.  

Ngạo Nhật Sơn Tông nổi tiếng về sơn pháp và hỏa pháp nhất, sơn pháp Vạn Nhận Sơn Phong có thể ngưng tụ co rút lại dễ dàng, không chỉ có được lực lượng vô cùng, còn có được các loại thuộc tính.  

Ngọn núi của Long Diệt là một tòa từ sơn, có thể hút phần lớn pháp bảo và linh khí của tu sĩ.  

Hỏa pháp thì ngưng tụ hỏa diễm thành như mặt trời.  

Hỏa pháp đại thành giả, thật sự có được uy lực tương tự với mặt trời, mặt trời vừa xuất hiện, tứ phương đều thành tro tàn.  

Sơn phong trấn áp, hỏa pháp diệt thế, quả thật uy lực rất đáng sợ.  

Nói xong tay nâng ngọn núi của hắn nắm chặt, năm ngón tay như thép nắm lấy ngọn núi, cánh tay hơi cong lại, nắm ngọn núi ném về phía Long Diệt.  

Ngọn núi to như vậy, to hơn Mạc Phàm vô số lần, vậy mà được Mạc Phàm ném ra ngoài dễ dàng, một cơn bão cuồng phong lập tức nổi lên cuồn cuộn.  

- Tiểu tử, sơn pháp không được, vậy cậu cảm nhận hỏa pháp của tôi thử xem, bạo!  

Long Diệt cười nói.  

Mạc Phàm nhíu mày nhìn dưới chân.  

Không biết từ lúc nào, một vầng thái dương xuất hiện ở trong hồ nước dưới chân hắn.  

Đường kính mặt trời này to hơn mười mét, giống như một vòng tròn vĩ đại.  

Nhưng theo Mạc Phàm nhìn nó, vòng tròn biến thành một viên cầu vĩ đại màu đỏ, bao Mạc Phàm ở bên trong.  

“Bùm!” Một tiếng thật lớn, giống như có trên vạn tấn thuốc nổ nổ tung.  

Viên cầu vĩ đại kia không tản ra, bóng dáng Mạc Phàm bị bao phủ ở bên trong, năng lượng kh ủng bố giống như gợn sóng, tảng ra từng đợt từng đợt, lan ra xung quanh.  

Lần này không chỉ mặt hồ bốn bề sóng dậy, ngay cả không gian quanh hồ Vong Tình đều chồng lên nhau.  

- Không!  

Bên ngoài hồ Vong Tình, Lưu Phỉ Phỉ thấy Mạc Phàm biến mất, đôi mắt cô mở to, muốn chạy về phía hồ Vong Tình.  

Ngao Sương cũng sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục như thường, giữ chặt lấy Lưu Phỉ Phỉ.  

- Ngọc tỷ truyền quốc còn đó, cậu ta không sao đâu.  

Người khống chế ngọc tỷ truyền quốc là Mạc Phàm, tuy Mạc Phàm biến mất trong thái dương, nhưng nếu ngọc tỷ truyền quốc vẫn duy trì trận pháp, vậy nói lên Mạc Phàm còn sống.  

- Thật sao?  

Lúc này Lưu Phỉ Phỉ mới hơi bình tĩnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm mặt trời kia, nhưng lo lắng ở trong mắt không giảm chút nào.  

Một tiểu thái dương tự bạo, Mạc Phàm sẽ không sao thật chứ?  

Đúng lúc này, bỗng nhiên mặt trời nhỏ đi.  

Chỉ trong phút chốc từ đường kính hơn mười mét, biến thành hai mét, bóng dáng Mạc Phàm chậm rãi lộ ra.  

Lúc này trong hai mắt Mạc Phàm tràn đầy lửa giận, quần áo trên người đầy vết rách, lộ ra cơ thể chồng chất vết thương.  

Nhưng dưới Tạo Hóa Bất Diệt Ấn, những vết thương và quần áo rách nhanh chóng khép lại, nhanh hơn khi hắn sử dụng lực lượng của Tạo Hóa Bất Diệt Ấn.  

Ngoài ra một tay hắn mở ra, lực chân hỏa trong mặt trời rực rỡ chen chúc biến mất vào lòng bàn tay hắn.  

Chỉ trong phút chốc, mặt trời to như vậy đã bị Mạc Phàm hấp thu toàn bộ.  

- Tôi nhận thái dương này của anh.  

Năm ngón tay Mạc Phàm nắm chặt, nói.  

Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.  

Hỏa pháp của Ngạo Nhật Sơn Tông không giống bình thường, cố hấp thu mặt trời này sẽ khiến cơ thể hắn không chịu nổi.  

Nhưng hắn chiếm được truyền thừa của Tạo Hóa Môn, sử dụng Tạo Hóa Bất Diệt Ấn mạnh hơn trước rất nhiều, đã có người đưa chân hỏa tới, vậy thì hắn sẽ nhận.  

Cách đó không xa, Long Diệt nhíu chặt mày lại, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.  

Thái dương kia là hỏa pháp của anh ta ngưng tụ thành, tuy bị Mạc Phàm hấp thu cũng không ảnh hưởng gì tới tu vi của anh ta, nhưng anh ta muốn ngưng tụ ra một thái dương nữa phải mất mấy năm thậm chí là mười năm, cứ thế bị Mạc Phàm hấp thu mất rồi.  

Nếu thái dương này tạo thành thương tổn vô cùng nghiêm trọng với Mạc Phàm thì không sao, quan trọng là Mạc Phàm giống như không có chuyện gì.  

Ngay cả Long Ảnh cũng sửng sốt, tuy anh ta không tu luyện công pháp của Ngạo Nhật Sơn Tông, nhưng biết thái dương này đáng sợ tới mức nào.  

Tu sĩ bình thường đừng nói là hấp thu thái dương này, dính cũng đừng nghĩ dính một chút, Mạc Phàm lại hấp thu thái dương này rồi.  

- Tiểu tử, trả thái dương lại cho tôi.  

Long Diệt nổi giận thét lên một câu, sơn ấn ở trong tay tỏa ra hào quang.  

Trên ngọn núi chớp lóe lôi quang, lại xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm, lực từ tuyệt đại lập tức hàng lâm.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, tay mới nắm lại lại mở ra, một mặt trời cỡ quả đấm xuất hiện trong tay hắn.  

- Cho anh này!