Thần Y Trọng Sinh

Chương 1363




Mạc Phàm nói xong không để ý tới Albert nữa, hắn dời mắt nhìn Lang Vương Charles.

- Cơ thể của ông từng bị nguyền rủa, tôi biết nguyền rủa càng lợi hại hơn nguyền rủa đó.

Dưới chân hắn vừa động, không đợi Lang Vương phản ứng kịp, hắn đã tới trước người Lang Vương Charles.

Trường thương Longinus ở trong tay hắn chớp lóe hồng quang, một đóa hồng liên như ở địa ngục xuất hiện trên mũi thương.

Liên hoa nở rộ, bỗng nhiên từng cánh hoa biến thành lưỡi lê như thực chất, “phập” một tiếng, đâm toàn bộ vào trong cơ thể Lang Vương Charles.

Cơ thể Lang Vương Charles run lên, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.

Ông ta được xưng là có cơ thể bất tử như Dracula, nhưng còn xa mới tới được nước đó, nếu bị cây trường thương Longinus này đâm trúng, ông ta xong đời rồi.

- Không!

Ông ta nổi giận thét lên một tiếng, móng vuốt sắc bén xé rách không khí, chộp lấy Mạc Phàm.

Cho dù ông ta chết, cũng phải kéo theo Mạc Phàm.

ế ể ầ ố ốMạc Phàm hừ lạnh một tiếng, trường thương Longinus được nâng lên, đâm vào cơ thể to lớn của Lang Vương ở trong không trung, lực trên tay cũng trầm xuống, trường thương Longinus mang theo Lang Vương ném mạnh xuống mặt nước.

“Bùm!” một tiếng vang thật lớn, sóng biển bắn lên cao trăm mét, cơ thể cứng như hợp kim của Lang Vương chia làm mấy cánh hoa, nước biển xung quanh đều bị nhuộm đỏ.

Mấy khối cơ thể dán sát vào nhau, nhanh chóng ngưng tụ lại, nhưng nơi bị trường thương Longinus đâm trúng mới khép lại thì tự động nứt ra, máu tươi chảy ra không ngừng.

Lang Vương nhìn lỗ máu trên người, trong đôi mắt hung lệ tràn đầy lửa giận thiêu đốt.

Tuy hiện giờ ông ta không sao, nhưng không có nghĩa là ông ta không chết.

Ông ta có thể cảm nhận được rõ lực nguyền rủa đang trùng kích trái tim ông ta, một khi trái tim ông ta bị xâm nhiễm, chính là lúc ông ta tử vong.

- Tư vị của cây thương này thế nào?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

- Thấm nhuận này khiến tôi muốn giết…

Lang Vương Charles tức giận nói.

Mạc Phàm đâm ông ta một thương, còn hỏi ông ta tư vị, không chuyện gì nhục nhã hơn chuyện này.

Ông ta còn chưa dứt lời, cơ thể Mạc Phàm lại chớp lóe, trường thương Longinus lại xuyên qua người Lang Vương Charles, đánh ông ta xuống đất.

- Tôi hỏi ông chuyện gì, ông trả lời chuyện đó, tôi không thích ông trả lời những câu không liên quan tới câu hỏi của tôi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, nhìn xuống Lang Vương Charles đang nổi giận, hắn lạnh lùng nói.

- Tôi cho ông một cơ hội, tư vị cây thương này thế nào?

Mạc Phàm lại hỏi tiếp.

Lang Vương Charles nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, ông ta ước gì có thể xé Mạc Phàm ra thành mấy khối, sau đó cắn từng miếng.

- Rất, tốt.

Lang Vương Charles nghiến răng, nói với vẻ khó khăn.

- Vậy được rồi, những người khác có muốn thử tư vị của trường thương này hay không?

Mạc Phàm rút trường thương Longinus ra, liếc nhìn những người khác hỏi.

Mặt đám Albert xám như tro tàn, không ai nói chuyện lại.

Tư vị của cây thương này, không người nào nguyện ý thử, cũng không có người dám thử.

Thực lực của Mạc Phàm vốn trên bất luận một ai trong bọn họ, cộng thêm thần binh trường thương này nữa, gần như có thể nói là thần tới giết thần, ma tới diệt ma.

- Nếu không thì mấy ông tự giết lẫn nhau đi, người nào còn sống cuối cùng, chỉ cần không phải người mà sáu người muốn giết, có lẽ có thể còn sống rời đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Không phải đám người này vừa nói để đám Tần Vô Nhai tự giết lẫn nhau sao, vậy hắn sẽ cho bọn họ phương thức giống vậy.

- Mạc Phàm, cậu là một hậu bối, đừng làm việc quá tuyệt tình, chuyện năm đó đã qua trăm năm rồi, còn không liên quan tới cậu.

Albert nhíu mày thành chữ “hỏa”, tức giận nói.

Mạc Phàm để bọn họ tự giết lẫn nhau, giống như đứa con nít ra lệnh cho bọn họ đánh nhau trước mặt mình, sao bọn họ có thể ra tay được.

Đương nhiên nếu người sống sót cuối cùng mà Mạc Phàm nói có thể rời khỏi nơi này, ông ta sẽ lập tức ra tay với những người khác.

Nhưng trong loại người này không bao gồm ông ta.

- Quá tuyệt tình, không liên quan tới tôi sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Nếu vừa rồi hắn bị trường thương Longinus thương tổn, chỉ sợ đám Albert sẽ càng tuyệt tình hơn, tuyệt đối không phải chỉ để một người về Hoa Hạ đơn giản như vậy.

- Tôi có thể nói thẳng với ông, có lẽ những người khác có thể sống sót, nhưng ông phải chết.

Mạc Phàm nói rất chắc chắn.

Hắn không biết trong tay Albert có bao nhiêu thánh thạch, nhưng những thánh thạch này hẳn là đều thông qua lượng lớn sinh mệnh hoặc sinh mệnh siêu cấp cường đại cô đọng mà thành.

Người như vậy, cho dù gia tộc Roth không xâm chiếm tài sản ở Giang Nam của Mạc gia hắn, Albert cũng phải chết.

- Mạc Phàm, cậu chắc chắn muốn làm vậy à?

Trên mặt Albert lộ vẻ không cam lòng, nói.

- Các ông không tự mình ra tay cũng được, tôi đánh các ông tàn phế trước, sau đó lại để bọn họ giết cũng như vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Những đệ tử của Hải Thần Cung ở xung quanh nuốt nước bọt, lùi về phía xa.

Thần khí có thể giết thần linh đều không giết được Mạc Phàm, trái lại còn bị Mạc Phàm nắm trong tay, khống chế một cách dễ dàng.

Phải biết rằng cho dù là Albert muốn sử dụng trường thương Longinus này, cũng cần dùng mười viên thánh thạch, tương đương với lực lượng lục cấp.

Cây thương này ở trong tay Mạc Phàm, nhưng căn bản không có bất luận trở ngại gì.

Một người một thương, đều không người có thể ngăn cản, bây giờ không chạy thì đợi tới khi nào?

Không chỉ đệ tử của Hải Thần Cung, chín người cũng đều lộ vẻ nghiêm trọng.

Trong đó hai tay Dracula chấn động, một đôi cánh giãn ra từ sau lưng ông ta, ông ta không do dự bay về nơi xa.

Ông ta giết người Cô gia trong ngũ lão, cho dù tự giết lẫn nhau ông ta vẫn không thể sống sót, thay vì ở đây đợi chết, chẳng bằng rời khỏi nơi này.

Mạc Phàm vì tám người còn lại, chắc chắn sẽ không đuổi theo ông ta.

Tám người khác thấy Dracula chạy trốn thì nhíu mày, trong mắt lộ vẻ do dự.

Chiến Thần Ares thì đảo mắt liên tục, phía sau cũng có một đôi cánh trắng vươn ra, không do dự bay về phía xa.

Chỉ trong chớp mắt hai người đã biến mất ở chân trời.

Mạc Phàm không chỉ không ra tay giết người còn lại, cũng không đuổi theo hai người, chỉ thản nhiên nói:

- Các ông còn ai muốn chạy trốn không?

Đám Albert còn lại nhìn thoáng qua nhau, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Dracula và Chiến Thần Ares chạy trốn, vậy mà Mạc Phàm không đuổi theo, cũng không ra tay, đây là tha cho hay là?

Phải biết rằng tuy hai người không phải đối thủ của Mạc Phàm, nhưng tốc độ không chậm, nếu lát nữa Mạc Phàm mới đuổi theo sẽ không đuổi kịp.

Hai người chạy trốn sẽ như mò kim trong đáy biển, muốn tìm cũng không dễ tìm.

Chỉ do dự một lát, tinh linh Kagan, Merlin, Meire, diệt thần giả Skien lần lượt chạy trốn.

Mạc Phàm vẫn không cử động như cũ, giống như không nhìn thấy.

Xung quanh, đám Tần Vô Nhai đều nhíu mày, trên mặt tràn đầy khó hiểu.

Lang Vương Charles thấy Mạc Phàm không đuổi theo những người khác thì nghiến răng, biến thành một cự lang màu trắng như tiểu sơn rời đi theo.

Xung quanh chỉ còn lại đám Mạc Phàm và Hải Vương.

Sắc mặt Hải Vương vô cùng khó coi, ông ta rất muốn rời đi, nhưng nơi này là hang ổ của ông ta, ông ta chạy đi đâu đây?

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Hải Vương, trong mắt hắn lóe lên chút nghi ngờ, hắn nhìn thoáng qua đáy biển thì lập tức thoải mái hơn.

- Thiếu chút nữa đã quên, những người khác có thể rời đi, ông thì không đi được. Mạc Phàm nói xong không để ý tới Albert nữa, hắn dời mắt nhìn Lang Vương Charles.

- Cơ thể của ông từng bị nguyền rủa, tôi biết nguyền rủa càng lợi hại hơn nguyền rủa đó.

Dưới chân hắn vừa động, không đợi Lang Vương phản ứng kịp, hắn đã tới trước người Lang Vương Charles.

Trường thương Longinus ở trong tay hắn chớp lóe hồng quang, một đóa hồng liên như ở địa ngục xuất hiện trên mũi thương.

Liên hoa nở rộ, bỗng nhiên từng cánh hoa biến thành lưỡi lê như thực chất, “phập” một tiếng, đâm toàn bộ vào trong cơ thể Lang Vương Charles.

Cơ thể Lang Vương Charles run lên, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.

Ông ta được xưng là có cơ thể bất tử như Dracula, nhưng còn xa mới tới được nước đó, nếu bị cây trường thương Longinus này đâm trúng, ông ta xong đời rồi.

- Không!

Ông ta nổi giận thét lên một tiếng, móng vuốt sắc bén xé rách không khí, chộp lấy Mạc Phàm.

Cho dù ông ta chết, cũng phải kéo theo Mạc Phàm.

ế ể ầ ố ốMạc Phàm hừ lạnh một tiếng, trường thương Longinus được nâng lên, đâm vào cơ thể to lớn của Lang Vương ở trong không trung, lực trên tay cũng trầm xuống, trường thương Longinus mang theo Lang Vương ném mạnh xuống mặt nước.

“Bùm!” một tiếng vang thật lớn, sóng biển bắn lên cao trăm mét, cơ thể cứng như hợp kim của Lang Vương chia làm mấy cánh hoa, nước biển xung quanh đều bị nhuộm đỏ.

Mấy khối cơ thể dán sát vào nhau, nhanh chóng ngưng tụ lại, nhưng nơi bị trường thương Longinus đâm trúng mới khép lại thì tự động nứt ra, máu tươi chảy ra không ngừng.

Lang Vương nhìn lỗ máu trên người, trong đôi mắt hung lệ tràn đầy lửa giận thiêu đốt.

Tuy hiện giờ ông ta không sao, nhưng không có nghĩa là ông ta không chết.

Ông ta có thể cảm nhận được rõ lực nguyền rủa đang trùng kích trái tim ông ta, một khi trái tim ông ta bị xâm nhiễm, chính là lúc ông ta tử vong.

- Tư vị của cây thương này thế nào?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

- Thấm nhuận này khiến tôi muốn giết…

Lang Vương Charles tức giận nói.

Mạc Phàm đâm ông ta một thương, còn hỏi ông ta tư vị, không chuyện gì nhục nhã hơn chuyện này.

Ông ta còn chưa dứt lời, cơ thể Mạc Phàm lại chớp lóe, trường thương Longinus lại xuyên qua người Lang Vương Charles, đánh ông ta xuống đất.

- Tôi hỏi ông chuyện gì, ông trả lời chuyện đó, tôi không thích ông trả lời những câu không liên quan tới câu hỏi của tôi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, nhìn xuống Lang Vương Charles đang nổi giận, hắn lạnh lùng nói.

- Tôi cho ông một cơ hội, tư vị cây thương này thế nào?

Mạc Phàm lại hỏi tiếp.

Lang Vương Charles nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, ông ta ước gì có thể xé Mạc Phàm ra thành mấy khối, sau đó cắn từng miếng.

- Rất, tốt.

Lang Vương Charles nghiến răng, nói với vẻ khó khăn.

- Vậy được rồi, những người khác có muốn thử tư vị của trường thương này hay không?

Mạc Phàm rút trường thương Longinus ra, liếc nhìn những người khác hỏi.

Mặt đám Albert xám như tro tàn, không ai nói chuyện lại.

Tư vị của cây thương này, không người nào nguyện ý thử, cũng không có người dám thử.

Thực lực của Mạc Phàm vốn trên bất luận một ai trong bọn họ, cộng thêm thần binh trường thương này nữa, gần như có thể nói là thần tới giết thần, ma tới diệt ma.

- Nếu không thì mấy ông tự giết lẫn nhau đi, người nào còn sống cuối cùng, chỉ cần không phải người mà sáu người muốn giết, có lẽ có thể còn sống rời đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Không phải đám người này vừa nói để đám Tần Vô Nhai tự giết lẫn nhau sao, vậy hắn sẽ cho bọn họ phương thức giống vậy.

- Mạc Phàm, cậu là một hậu bối, đừng làm việc quá tuyệt tình, chuyện năm đó đã qua trăm năm rồi, còn không liên quan tới cậu.

Albert nhíu mày thành chữ “hỏa”, tức giận nói.

Mạc Phàm để bọn họ tự giết lẫn nhau, giống như đứa con nít ra lệnh cho bọn họ đánh nhau trước mặt mình, sao bọn họ có thể ra tay được.

Đương nhiên nếu người sống sót cuối cùng mà Mạc Phàm nói có thể rời khỏi nơi này, ông ta sẽ lập tức ra tay với những người khác.

Nhưng trong loại người này không bao gồm ông ta.

- Quá tuyệt tình, không liên quan tới tôi sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Nếu vừa rồi hắn bị trường thương Longinus thương tổn, chỉ sợ đám Albert sẽ càng tuyệt tình hơn, tuyệt đối không phải chỉ để một người về Hoa Hạ đơn giản như vậy.

- Tôi có thể nói thẳng với ông, có lẽ những người khác có thể sống sót, nhưng ông phải chết.

Mạc Phàm nói rất chắc chắn.

Hắn không biết trong tay Albert có bao nhiêu thánh thạch, nhưng những thánh thạch này hẳn là đều thông qua lượng lớn sinh mệnh hoặc sinh mệnh siêu cấp cường đại cô đọng mà thành.

Người như vậy, cho dù gia tộc Roth không xâm chiếm tài sản ở Giang Nam của Mạc gia hắn, Albert cũng phải chết.

- Mạc Phàm, cậu chắc chắn muốn làm vậy à?

Trên mặt Albert lộ vẻ không cam lòng, nói.

- Các ông không tự mình ra tay cũng được, tôi đánh các ông tàn phế trước, sau đó lại để bọn họ giết cũng như vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Những đệ tử của Hải Thần Cung ở xung quanh nuốt nước bọt, lùi về phía xa.

Thần khí có thể giết thần linh đều không giết được Mạc Phàm, trái lại còn bị Mạc Phàm nắm trong tay, khống chế một cách dễ dàng.

Phải biết rằng cho dù là Albert muốn sử dụng trường thương Longinus này, cũng cần dùng mười viên thánh thạch, tương đương với lực lượng lục cấp.

Cây thương này ở trong tay Mạc Phàm, nhưng căn bản không có bất luận trở ngại gì.

Một người một thương, đều không người có thể ngăn cản, bây giờ không chạy thì đợi tới khi nào?

Không chỉ đệ tử của Hải Thần Cung, chín người cũng đều lộ vẻ nghiêm trọng.

Trong đó hai tay Dracula chấn động, một đôi cánh giãn ra từ sau lưng ông ta, ông ta không do dự bay về nơi xa.

Ông ta giết người Cô gia trong ngũ lão, cho dù tự giết lẫn nhau ông ta vẫn không thể sống sót, thay vì ở đây đợi chết, chẳng bằng rời khỏi nơi này.

Mạc Phàm vì tám người còn lại, chắc chắn sẽ không đuổi theo ông ta.

Tám người khác thấy Dracula chạy trốn thì nhíu mày, trong mắt lộ vẻ do dự.

Chiến Thần Ares thì đảo mắt liên tục, phía sau cũng có một đôi cánh trắng vươn ra, không do dự bay về phía xa.

Chỉ trong chớp mắt hai người đã biến mất ở chân trời.

Mạc Phàm không chỉ không ra tay giết người còn lại, cũng không đuổi theo hai người, chỉ thản nhiên nói:

- Các ông còn ai muốn chạy trốn không?

Đám Albert còn lại nhìn thoáng qua nhau, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Dracula và Chiến Thần Ares chạy trốn, vậy mà Mạc Phàm không đuổi theo, cũng không ra tay, đây là tha cho hay là?

Phải biết rằng tuy hai người không phải đối thủ của Mạc Phàm, nhưng tốc độ không chậm, nếu lát nữa Mạc Phàm mới đuổi theo sẽ không đuổi kịp.

Hai người chạy trốn sẽ như mò kim trong đáy biển, muốn tìm cũng không dễ tìm.

Chỉ do dự một lát, tinh linh Kagan, Merlin, Meire, diệt thần giả Skien lần lượt chạy trốn.

Mạc Phàm vẫn không cử động như cũ, giống như không nhìn thấy.

Xung quanh, đám Tần Vô Nhai đều nhíu mày, trên mặt tràn đầy khó hiểu.

Lang Vương Charles thấy Mạc Phàm không đuổi theo những người khác thì nghiến răng, biến thành một cự lang màu trắng như tiểu sơn rời đi theo.

Xung quanh chỉ còn lại đám Mạc Phàm và Hải Vương.

Sắc mặt Hải Vương vô cùng khó coi, ông ta rất muốn rời đi, nhưng nơi này là hang ổ của ông ta, ông ta chạy đi đâu đây?

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Hải Vương, trong mắt hắn lóe lên chút nghi ngờ, hắn nhìn thoáng qua đáy biển thì lập tức thoải mái hơn.

- Thiếu chút nữa đã quên, những người khác có thể rời đi, ông thì không đi được.