Thần Y Trọng Sinh

Chương 1354




- Hửm?

Mọi người ở trong Hải Vương Cung nhíu mày, đều nhìn nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy cách cung điện trên cây số, Mạc Phàm, đám ngũ lão và Tần Vô Nhai đứng trên động vật biển vô cùng to lớn, đang tới gần cung điện.

Toàn thân động vật biển này đen xì, thân như bạch tuộc mà đầu như cự mãng, chỉ riêng cái đầu đã to bằng hải đảo.

Phía dưới đầu là tám cái đuôi mỗi cái dài trên trăm mét, rộng năm mét, giống như cây cột chọc trời, tận cùng cái đuôi là cái miệng đầy răng nanh, nhìn vô cùng hung dữ.

Cơ thể to lớn như vậy, cho dù gặp được hàng không mẫu hạm ở trong biển chỉ sợ cũng bị nó đánh chìm.

Nhưng nó thành thật như con thỏ ở dưới chân đám Mạc Phàm.

Nhìn thấy đám Mạc Phàm đến cùng với Kraken ở dưới chân, sắc mặt không ít người phát lạnh, trong mắt lộ vẻ giận dữ.

Yêu thú dưới chân Mạc Phàm không phải ai khác, đúng là yêu thú Kraken của Hải Vương thủ hộ Hải Thần Cung.

Nhất là đại hán nói muốn mang Kraken tới Hoa Hạ lúc trước, sắc mặt lại càng âm trầm như băng.

Trong mắt Hải Vương cũng lóe sáng sắc bén, ông ta cầm tam xoa kích mới đứng dậy khỏi ngai vàng, thân thể nhoáng lên một cái đã đến trên sân ngoài cung điện.

Trong cung điện, những người khác cũng theo Hải Vương ra khỏi Hải Thần Cung, đứng thành hai hàng trên sân quanh Hải Vương.

Hải Vương còn chưa mở miệng, Hải Hồn đi theo đám Mạc Phàm về lắc mình, cũng đến trên sân trống, quỳ một gối với Hải Vương.

- Đại nhân, tôi đã mang tiểu tử Hoa Hạ kia tới rồi.

- Kraken là cậu gọi ra à?

Hải Vương liếc mắt nhìn Hải Hồn, lạnh giọng hỏi.

Kraken không coi là gì ở Hải Thần Cung, nhưng rất nổi tiếng ở trên biển, có không biết bao nhiêu thuyền quốc gia khác bị Kraken hủy diệt, cho nên được gọi là cự thú diệt thế, đồng thời cũng là sứ giả của Hải Thần Cung bọn họ.

Còn chưa bắt đầu đã bị Mạc Phàm bắt, chuyện này chẳng khác gì tát mạnh vào mặt bọn họ một cái.

- Đúng vậy, đại nhân, mong đại nhân tha thứ.

Sắc mặt Hải Hồn thay đổi, cúi đầu nói.

Mạc Phàm vừa đến Hải Vực Bắc Hải, ông ta liền gọi Kraken tới, muốn ra oai với đám Mạc Phàm trước.

Ai biết Mạc Phàm còn chưa ra tay, Kraken cũng chưa lộ diện, cơ thể như hải đảo đã bị một quyền của Cô Kình Thương đánh vào đáy biển.

Kraken muốn chết, không chỉ không trốn được, trái lại bị Cô Kình Thương bắt trở về, trở thành tọa kỵ của bọn họ.

- Lui ra đi.

Hải Vương hừ lạnh một tiếng, nói.

Hải Hồn như được đại xá, vội vàng lùi sang một bên.

Ánh mắt Hải Vương rét lạnh thêm vài phần, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Là tiểu tử cậu muốn diệt Hải Thần Cung của chúng tôi sao?

Giọng nói của ông ta mới vang lên, một đạo lam quang lan tràn ra xung quanh ông ta.

Lam sắc tới chỗ nào, không chỉ mọi âm thanh đều tĩnh, ngay cả bông tuyết ở trong thiên không, nước biển trong biển cũng tĩnh lại, chỉ có giọng nói của ông ta.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hải Vương một cái, trong mắt hiện lên dị sắc, nhưng lập tức khôi phục như thường.

Quả thật Hải Vương này thuộc Thần Tộc, chẳng qua là thần từ xa xưa, cho dù là ở Tu Chân giới cũng không có nhiều Titan Nhất Tộc.

Trong cơ thể Vong Linh Titan có huyết mạch Titan, hẳn là do Hải Vương lưu lại.

Hắn không để ý tới Hải Vương, một tay vươn xuống dưới, một luồng khí xoáy lập tức sản sinh ra.

ố ế ố ổ ấ ề“Rống…” Kraken lập tức phát ra tiếng kêu thống khổ, tám cái đuôi nhấc cao trăm mét, đánh về phía Mạc Phàm.

Đồng thời trên đầu rắn cũng há cái mồm như bồn máu cắn về phía Mạc Phàm.

Nhưng Kraken còn chưa động tới Mạc Phàm, cơ thể run lên, một viên Yêu Đan to bằng nắm tay phá thể mà ra, bay vào trong tay Mạc Phàm.

Cơ thể to lớn của Kraken vô lực rơi xuống, chậm rãi rơi vào trong đáy biển.

Cả quá trình chỉ chưa tới hai giây, ở đây ai cũng không phản ứng kịp.

Tất cả đệ tử của Hải Vương Cung nhíu mày, trong chớp mắt sát ý mạnh hơn nhiều.

Mạc Phàm không nói một câu, đã giết Kraken của bọn họ trước.

- Mạc Phàm, cậu muốn chết à?

Bên cạnh Hải Vương, đại hán thô kệch tức giận nói.

Mạc Phàm vẫn không mở miệng, hắn thu hồi Yêu Đan, ý niệm vừa động, nước biển màu lam lập tức dâng lên, ngưng tụ thành một cái đình theo phong cách cổ.

Đồng thời sân và bàn cũng xuất hiện ở dưới lương đình.

Mạc Phàm vung tay lên, một bình rượu và chén rượu xuất hiện trên bàn.

Hắn ngồi khoanh chân trênsân, tự mình rót một chén khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn đám Hải Vương.

- Tôi không chỉ muốn diệt Hải Thần Cung, còn muốn mang linh mạch của Hải Thần Cung các người đi.

Hải Thần Cung dùng vũ khí tiên tiến với hắn, nếu Hải Thần Cung dựa theo yêu cầu lúc trước của hắn, giao 80% linh vật, còn quỳ tới Đông Hải, có lẽ hắn sẽ không so đo.

Nếu hắn đã tới Hải Thần Cung, vậy thì không đơn giản như vậy.

- Tiểu tử da vàng, cậu thật càn rỡ, Hải Liệt tôi muốn xem cậu có bản lĩnh gì, mà dám hung hãn trước mặt phụ vương tôi như vậy.

Đại hán thô kệch bên cạnh Hải Vương tức giận quát, dưới chân vừa động bay lên trời, một cái búa màu đen xuất hiện trong tay ông ta, đón đầu đánh về phía Mạc Phàm.

Một đạo vết rạn dọc theo cầu băng, nhanh chóng lan đến lương đình chỗ đám Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, cũng không nhúc nhích.

- Càn rỡ sao?

- Lần này càn rỡ không phải tôi, là những người khác, đối phó các người, còn không cần tôi tới càn rỡ.

Hắn vừa mới nói xong, Phương Hạo Thiên đã đi lên đỡ.

- Đối phó cậu vốn ngay cả tôi đều không có tác dụng, nhưng hình như ở đây không có người nào yếu hơn tôi, vậy chỉ có thể để tôi tới rồi.

Nói xong ông ta không di chuyển, chỉ vươn một tay về phía Hải Liệt.

Rõ ràng chỉ là một tay, không khí ở giữa không trung chấn động, cơ thể Hải Liệt bị định ở trong không trung, cuối cùng không thể động đậy được.

- Tử!

Phương Hạo Thiên khẽ quát một tiếng, năm ngón tay nắm chặt theo.

Trên mặt Hải Liệt hiện lên vẻ kỳ lạ, “rầm” một tiếng, cơ thể bùng nổ ra.

Sắc mặt mọi người ở đây đột nhiên thay đổi.

Hải Liệt không phải con trai của Hải Vương, nhưng là người đặc biệt vượt trội trong đám con cháu của Hải Vương.

Tuy Phương Hạo Thiên là ngũ lão, thực lực là người yếu nhất, không mạnh hơn Hải Liệt bao nhiêu.

Nhưng Phương Hạo Thiên hiện giờ, chỉ dùng một tay có thể bóp ch ết Hải Liệt, hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Ngay cả sắc mặt Hải Vương cũng vô cùng khó coi, nhìn Phương Hạo Thiên với vẻ kỳ lạ.

Tuy ông ta luôn ở trạng thái ngủ say, nhưng ông ta vẫn biết cường giả ở trên Địa Cầu, trong đó bao gồm cả ngũ lão Hoa Hạ.

Nhưng cho dù là người mạnh nhất trong ngũ lão, có thực lực như nhị đệ tử của ông ta còn được, không đến được thực lực như hiện giờ.

- Phương Hạo Thiên, lá gan của cậu lớn thật, cũng dám giết người của Hải Thần Cung chúng tôi, tôi cho cậu hai lựa chọn, bây giờ quỳ xuống với tôi, hoặc tôi dựa theo phương pháp vừa rồi giết cậu một trăm lần.

Hải Vương nheo mắt lại, sắc bén xuất hiện ở trong mắt ông ta, ông ta tức giận nói. - Hửm?

Mọi người ở trong Hải Vương Cung nhíu mày, đều nhìn nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy cách cung điện trên cây số, Mạc Phàm, đám ngũ lão và Tần Vô Nhai đứng trên động vật biển vô cùng to lớn, đang tới gần cung điện.

Toàn thân động vật biển này đen xì, thân như bạch tuộc mà đầu như cự mãng, chỉ riêng cái đầu đã to bằng hải đảo.

Phía dưới đầu là tám cái đuôi mỗi cái dài trên trăm mét, rộng năm mét, giống như cây cột chọc trời, tận cùng cái đuôi là cái miệng đầy răng nanh, nhìn vô cùng hung dữ.

Cơ thể to lớn như vậy, cho dù gặp được hàng không mẫu hạm ở trong biển chỉ sợ cũng bị nó đánh chìm.

Nhưng nó thành thật như con thỏ ở dưới chân đám Mạc Phàm.

Nhìn thấy đám Mạc Phàm đến cùng với Kraken ở dưới chân, sắc mặt không ít người phát lạnh, trong mắt lộ vẻ giận dữ.

Yêu thú dưới chân Mạc Phàm không phải ai khác, đúng là yêu thú Kraken của Hải Vương thủ hộ Hải Thần Cung.

Nhất là đại hán nói muốn mang Kraken tới Hoa Hạ lúc trước, sắc mặt lại càng âm trầm như băng.

Trong mắt Hải Vương cũng lóe sáng sắc bén, ông ta cầm tam xoa kích mới đứng dậy khỏi ngai vàng, thân thể nhoáng lên một cái đã đến trên sân ngoài cung điện.

Trong cung điện, những người khác cũng theo Hải Vương ra khỏi Hải Thần Cung, đứng thành hai hàng trên sân quanh Hải Vương.

Hải Vương còn chưa mở miệng, Hải Hồn đi theo đám Mạc Phàm về lắc mình, cũng đến trên sân trống, quỳ một gối với Hải Vương.

- Đại nhân, tôi đã mang tiểu tử Hoa Hạ kia tới rồi.

- Kraken là cậu gọi ra à?

Hải Vương liếc mắt nhìn Hải Hồn, lạnh giọng hỏi.

Kraken không coi là gì ở Hải Thần Cung, nhưng rất nổi tiếng ở trên biển, có không biết bao nhiêu thuyền quốc gia khác bị Kraken hủy diệt, cho nên được gọi là cự thú diệt thế, đồng thời cũng là sứ giả của Hải Thần Cung bọn họ.

Còn chưa bắt đầu đã bị Mạc Phàm bắt, chuyện này chẳng khác gì tát mạnh vào mặt bọn họ một cái.

- Đúng vậy, đại nhân, mong đại nhân tha thứ.

Sắc mặt Hải Hồn thay đổi, cúi đầu nói.

Mạc Phàm vừa đến Hải Vực Bắc Hải, ông ta liền gọi Kraken tới, muốn ra oai với đám Mạc Phàm trước.

Ai biết Mạc Phàm còn chưa ra tay, Kraken cũng chưa lộ diện, cơ thể như hải đảo đã bị một quyền của Cô Kình Thương đánh vào đáy biển.

Kraken muốn chết, không chỉ không trốn được, trái lại bị Cô Kình Thương bắt trở về, trở thành tọa kỵ của bọn họ.

- Lui ra đi.

Hải Vương hừ lạnh một tiếng, nói.

Hải Hồn như được đại xá, vội vàng lùi sang một bên.

Ánh mắt Hải Vương rét lạnh thêm vài phần, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Là tiểu tử cậu muốn diệt Hải Thần Cung của chúng tôi sao?

Giọng nói của ông ta mới vang lên, một đạo lam quang lan tràn ra xung quanh ông ta.

Lam sắc tới chỗ nào, không chỉ mọi âm thanh đều tĩnh, ngay cả bông tuyết ở trong thiên không, nước biển trong biển cũng tĩnh lại, chỉ có giọng nói của ông ta.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hải Vương một cái, trong mắt hiện lên dị sắc, nhưng lập tức khôi phục như thường.

Quả thật Hải Vương này thuộc Thần Tộc, chẳng qua là thần từ xa xưa, cho dù là ở Tu Chân giới cũng không có nhiều Titan Nhất Tộc.

Trong cơ thể Vong Linh Titan có huyết mạch Titan, hẳn là do Hải Vương lưu lại.

Hắn không để ý tới Hải Vương, một tay vươn xuống dưới, một luồng khí xoáy lập tức sản sinh ra.

ố ế ố ổ ấ ề“Rống…” Kraken lập tức phát ra tiếng kêu thống khổ, tám cái đuôi nhấc cao trăm mét, đánh về phía Mạc Phàm.

Đồng thời trên đầu rắn cũng há cái mồm như bồn máu cắn về phía Mạc Phàm.

Nhưng Kraken còn chưa động tới Mạc Phàm, cơ thể run lên, một viên Yêu Đan to bằng nắm tay phá thể mà ra, bay vào trong tay Mạc Phàm.

Cơ thể to lớn của Kraken vô lực rơi xuống, chậm rãi rơi vào trong đáy biển.

Cả quá trình chỉ chưa tới hai giây, ở đây ai cũng không phản ứng kịp.

Tất cả đệ tử của Hải Vương Cung nhíu mày, trong chớp mắt sát ý mạnh hơn nhiều.

Mạc Phàm không nói một câu, đã giết Kraken của bọn họ trước.

- Mạc Phàm, cậu muốn chết à?

Bên cạnh Hải Vương, đại hán thô kệch tức giận nói.

Mạc Phàm vẫn không mở miệng, hắn thu hồi Yêu Đan, ý niệm vừa động, nước biển màu lam lập tức dâng lên, ngưng tụ thành một cái đình theo phong cách cổ.

Đồng thời sân và bàn cũng xuất hiện ở dưới lương đình.

Mạc Phàm vung tay lên, một bình rượu và chén rượu xuất hiện trên bàn.

Hắn ngồi khoanh chân trênsân, tự mình rót một chén khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn đám Hải Vương.

- Tôi không chỉ muốn diệt Hải Thần Cung, còn muốn mang linh mạch của Hải Thần Cung các người đi.

Hải Thần Cung dùng vũ khí tiên tiến với hắn, nếu Hải Thần Cung dựa theo yêu cầu lúc trước của hắn, giao 80% linh vật, còn quỳ tới Đông Hải, có lẽ hắn sẽ không so đo.

Nếu hắn đã tới Hải Thần Cung, vậy thì không đơn giản như vậy.

- Tiểu tử da vàng, cậu thật càn rỡ, Hải Liệt tôi muốn xem cậu có bản lĩnh gì, mà dám hung hãn trước mặt phụ vương tôi như vậy.

Đại hán thô kệch bên cạnh Hải Vương tức giận quát, dưới chân vừa động bay lên trời, một cái búa màu đen xuất hiện trong tay ông ta, đón đầu đánh về phía Mạc Phàm.

Một đạo vết rạn dọc theo cầu băng, nhanh chóng lan đến lương đình chỗ đám Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, cũng không nhúc nhích.

- Càn rỡ sao?

- Lần này càn rỡ không phải tôi, là những người khác, đối phó các người, còn không cần tôi tới càn rỡ.

Hắn vừa mới nói xong, Phương Hạo Thiên đã đi lên đỡ.

- Đối phó cậu vốn ngay cả tôi đều không có tác dụng, nhưng hình như ở đây không có người nào yếu hơn tôi, vậy chỉ có thể để tôi tới rồi.

Nói xong ông ta không di chuyển, chỉ vươn một tay về phía Hải Liệt.

Rõ ràng chỉ là một tay, không khí ở giữa không trung chấn động, cơ thể Hải Liệt bị định ở trong không trung, cuối cùng không thể động đậy được.

- Tử!

Phương Hạo Thiên khẽ quát một tiếng, năm ngón tay nắm chặt theo.

Trên mặt Hải Liệt hiện lên vẻ kỳ lạ, “rầm” một tiếng, cơ thể bùng nổ ra.

Sắc mặt mọi người ở đây đột nhiên thay đổi.

Hải Liệt không phải con trai của Hải Vương, nhưng là người đặc biệt vượt trội trong đám con cháu của Hải Vương.

Tuy Phương Hạo Thiên là ngũ lão, thực lực là người yếu nhất, không mạnh hơn Hải Liệt bao nhiêu.

Nhưng Phương Hạo Thiên hiện giờ, chỉ dùng một tay có thể bóp ch ết Hải Liệt, hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Ngay cả sắc mặt Hải Vương cũng vô cùng khó coi, nhìn Phương Hạo Thiên với vẻ kỳ lạ.

Tuy ông ta luôn ở trạng thái ngủ say, nhưng ông ta vẫn biết cường giả ở trên Địa Cầu, trong đó bao gồm cả ngũ lão Hoa Hạ.

Nhưng cho dù là người mạnh nhất trong ngũ lão, có thực lực như nhị đệ tử của ông ta còn được, không đến được thực lực như hiện giờ.

- Phương Hạo Thiên, lá gan của cậu lớn thật, cũng dám giết người của Hải Thần Cung chúng tôi, tôi cho cậu hai lựa chọn, bây giờ quỳ xuống với tôi, hoặc tôi dựa theo phương pháp vừa rồi giết cậu một trăm lần.

Hải Vương nheo mắt lại, sắc bén xuất hiện ở trong mắt ông ta, ông ta tức giận nói.