- Tưởng gia ở Nam Sơn sao, là nhà rất nổi tiếng về làm áo lông thú đúng không?
- Đúng vậy.
Lão mẹ Mạc Phàm cười nhạt nói.
Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như nhíu mày, không hỏi nhiều nữa.
Tưởng gia ở Nam Sơn không chỉ mở mấy công ty, còn có người làm việc trong chính phủ, tài sản vài tỷ.
Nhà mẹ đẻ giàu có như vậy, nhưng nhà Mạc Phàm lại là tình cảnh này, nếu không phải Mạc Phàm có vẻ nghịch thiên, chắc chắn càng tệ hơn.
Mỗi nhà đều có một chuyện khó nói.
- Tới, ăn nhiều một chút, Tần tiểu thư, Lưu phu nhân, đừng khách sáo.
Lão mẹ Mạc Phàm cũng không thèm để ý, cầm đũa gắp đồ ăn cho Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như.
- Mẹ, của con đâu.
Mạc Vũ chạy loạn giữa hai bàn, bưng bát tới bĩu môi nói.
- Của em đây.
Mạc Phàm gắp hai miếng thịt cho Mạc Vũ, lúc này mới hài lòng chạy đi, lại qua bên kia kiếm cơm.
Một bữa cơm ăn hơn một tiếng, đám Tần Doãn Nhi mới rời đi.
Bởi vì sau đó là lễ quốc khánh, trường học nghỉ một tuần, không dễ dàng gì mới về nhà một chuyến, hắn cũng không về trường hoc, mà ở nhà.
Có hợp đồng lại có tiền, mấy ngày nay cha, bác cả và chú ba chạy ngược chạy xuôi, vẫn bôn ba vì chuyện xưởng dược.
Trả nợ nần xong, tuyển công nhân, thu mua dược liệu, kiểm tra sửa chữa thiết bị.
Tuy ba anh em mệt đến mức đi không nổi, nhưng bận rộn lại vui muốn chết.
Buổi tối vừa về đến nhà, ba người kêu hô mấy bạn thân, anh mang mấy chai rượu, tôi mang vài món ăn, một đám người uống vui vẻ.
Thỉnh thoảng Mạc Phàm uống cùng mọi người vài chén, đa số thời gian vẫn là nghĩ đến an toàn của bọn họ.
Bây giờ hắn có thực lực, tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, nhưng cha mẹ đều là người bình thường.
Một Chu Kiến Bình đến đã ép cha vào đường cùng, nếu Vương gia tới, hoặc là Mộc gia, thậm chí là người như Tôn Hổ, kết cục của cha mẹ sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Bố trí trận pháp ở nhà sao?
Cha mẹ đều là người theo chủ nghĩa duy vật, căn bản không tin lời hắn, cho dù hắn bố trí xong, bọn họ cũng không biết gì.
Vệ sĩ sao?
Lúc Đường Long đi để lại một đám người, đối phó với người bình thường thì không thành vấn đề, nhưng nếu gặp phải nhân vật lợi hại, vài người này căn bản là thùng rỗng kêu to.
Bùa hộ mệnh sao?
Đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn chỉ có một cái ngọc bội hộ thân.
Nhà hắn nhiều người như vậy cho ai đây, pháp khí gì đó để luyện chế cũng không dễ tìm.
- Phải mau chóng tìm pháp khí gì đó để luyện chế mới được.
Mạc Phàm thở dài.
Do dự một lát, hắn vẫn vẽ mấy trận pháp bảo vệ ở nơi bí ẩn quanh nhà, chỉ cần đứng trong trận pháp, cho dù là Trúc Cơ trung kỳ cũng không làm gì được bọn họ.
Nếu thực sự gặp nguy hiểm, hơn phân nửa cha sẽ lựa chọn tin tưởng.
Đợi khi tìm được pháp khí luyện chế, xóa đi cũng không muộn.
Mạc Phàm mới vẽ xong một đại hình Kim Cương Trận, Mạc Vũ chạy vào.
- Anh, em thấy có xe dừng ở cửa, có hai người không biết xuống xe.
- Hả…?
Mạc Phàm nhíu mày, kéo tay Tiểu Vũ ra ngoài.
Chỉ thấy một chiếc xe Chevrolet ở cửa, hai người xuống xe.
Một người đàn ông trung niên hai tay cho vào túi quần, ngả ngớn đánh giá bốn phía.
Người đàn ông này gần 40 tuổi, cắt tóc theo mốt hiện nay, cao cao gầy gầy mặc tây trang màu xám tro.
Thỉnh thoảng ông ta sẽ nâng tay lên, lộ ra đồng hồ Rolex màu vàng trên cổ tay ông ta.
Một người khác là thiếu niên, tuổi không khác Mạc Phàm mấy, mặc áo màu vàng và quần đùi vàng nhạt, đi đôi dép màu bờ cát.
Trên mũi là kính râm, cằm nhếch cao lên, cao ngạo như vương tử.
Người đàn ông này là bác hai hắn, tên là Tưởng Vân Phong, thiếu niên cao ngạo tên là Tưởng Bằng Bằng, anh họ Mạc Phàm.
Tưởng Bằng liếc mắt nhìn nhà Mạc Phàm một cái, lộ ra ghét bỏ.
- Cha, nhà cô út cũng quá rách nát rồi, chắc chắn không có điều hòa, máy tính, chúng ta đến nơi này làm gì ạ, vẫn nên về thì hơn!
- Đợi lúc nữa đã, làm xong việc sẽ về.
Tưởng Vân Phong cưng chiều nói.
Cha mẹ Mạc Phàm đang bàn chuyện với nhà bác cả, nghe thấy tiếng xe, đi ra.
Nhìn thấy là Tưởng Vân Phong, lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ phức tạp.
Cha cười nhiệt tình, lại vội vàng nghênh đón.
- Nhị ca, sao anh lại đến đây, nhanh vào nhà ngồi, anh ăn cơm chưa, Tố Tố, nhanh chuẩn bị trà bánh.
- Ừm!
Khóe miệng Tưởng Vân Phong hơi nhếch lên, nhẹ nhàng lên tiếng, trên mặt là kiêu ngạo.
Nhìn thấy Mạc Phàm và Mạc Vũ ở một bên, nhíu mày lại, bất mãn hỏi:
- Quốc Hoa, Tố Tố, đây là Tiểu Phàm và Tiểu Vũ sao, lớn như vậy mà không biết chào một tiếng à?
Cha Mạc Phàm cười xấu hổ, vội vàng nói với hai người:
- Tiểu Phàm, Tiểu Vũ, đây là bác hai con, đây là anh họ con, nhanh gọi một tiếng đi.
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, sao hắn không biết Tưởng Vân Phong, nhị ca ruột của lão mẹ.
Thân thích ôm tiền xưởng dược đi tên là Tưởng Vân Thiên, là đại ca ruột của Tưởng Vân Phong.
Tuy Tưởng Vân Phong không làm ra loại chuyện khiến người ta căm thù tận xương tủy như Tưởng Vân Thiên, nhưng không khá hơn chút nào.
Trước khi Tưởng gia trở thành cửa hàng đồ da nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn, cuộc sống tương đối nghèo túng.
Bởi vì trước kia nhà là địa chủ, sau đó mở xưởng da, biến thành nhà tư bản.
Khi cách mạng văn hóa đã thành đối tượng bị đả kích, nhà xưởng bị mất, người bị bắt còn thường xuyên đi diễu phố.
Khi lão mẹ gả cho cha, Tưởng gia thường xuyên không đủ cơm ăn.
Cha thường xuyên bảo mẹ mang đồ ăn trong nhà đưa cho Tưởng gia.
Tưởng Vân Phong thường xuyên đói gần chết ở nhà, chạy đến Mạc gia xin cơm.
Cha đều lấy đồ ngon chiêu đãi, còn cho ông ta mang về.
Dù vậy, Tưởng gia vẫn không coi trọng cha như trước, bọn họ cảm thấy cha hắn là dân nghèo, không xứng với mẹ.
Sau đó chính phủ trả lại xưởng cho Tưởng gia, gia cảnh Tưởng gia càng ngày càng tốt.
Không chỉ tài sản trên mấy triệu, còn mấy người đi lên con đường làm quan, Tưởng gia lại càng không để cha ở trong mắt, gần như cắt đứt liên lạc.
Từ khi Mạc Phàm có trí nhớ, chưa từng thấy người Tưởng gia đến nhà.
Có vài phần kính trọng cha một lần duy nhất là lúc cha thành lập xưởng dược, Tưởng gia sai Tưởng Vân Thiên bác cả Mạc Phàm tới nói chuyện hợp tác.
Cha cẩn thận trong việc buôn bán, ngoại trừ việc cải thiện cuộc sống, đó là được Tưởng gia tán thành.
Cho rằng đó là một cơ hội, liền vui vẻ đồng ý.
Ai biết Tưởng Vân Thiên thấy tài chính xưởng dược lưu chuyển khó khăn, cầm một số tiền lớn biến mất.
Đây cũng là một trong những lý do khi Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như nói đến Tưởng gia, Mạc Phàm nhíu mày.
Kiếp trước, vì Lâm Khuynh Thiên luôn gây khó dễ, cha bị nợ nần bức bệnh nặng, lão mẹ đi tìm Tưởng Vân Phong vay tiền chữa bệnh cho cha.
Tưởng Vân Phong nắm giữ mấy xưởng da, tiêu thụ khắp nơi trên cả nước, mỗi lần đều đóng cửa không gặp, không cho mẹ một đồng nào.
Cuối cùng thật sự rơi vào đường cùng, hắn và lão mẹ đi tìm Tưởng Vân Phong.
Cửa mở ra, một con chó ngao Tây Tạng nhào tới.
Lão mẹ sợ tới mức huyết áp tăng cao, may mà mang theo thuốc, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lúc ấy hắn nhìn thấy rõ Tưởng Bằng Bằng ôm một mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt bật cười ở trên lầu.
Tưởng Vân Phong cũng thờ ơ nhìn ở sau cửa, luôn không lộ diện.
Từ khi Tưởng gia lấy lại nhà xưởng, Tưởng Vân Phong chưa từng tới Mạc gia, lúc này đến Mạc gia.
Trên mặt Mạc Phàm ngoại trừ bất ngờ, thì không có quá nhiều biểu cảm, lạnh nhạt nói:
- A… Chào hai người, vào trong ngồi đi. - Tưởng gia ở Nam Sơn sao, là nhà rất nổi tiếng về làm áo lông thú đúng không?
- Đúng vậy.
Lão mẹ Mạc Phàm cười nhạt nói.
Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như nhíu mày, không hỏi nhiều nữa.
Tưởng gia ở Nam Sơn không chỉ mở mấy công ty, còn có người làm việc trong chính phủ, tài sản vài tỷ.
Nhà mẹ đẻ giàu có như vậy, nhưng nhà Mạc Phàm lại là tình cảnh này, nếu không phải Mạc Phàm có vẻ nghịch thiên, chắc chắn càng tệ hơn.
Mỗi nhà đều có một chuyện khó nói.
- Tới, ăn nhiều một chút, Tần tiểu thư, Lưu phu nhân, đừng khách sáo.
Lão mẹ Mạc Phàm cũng không thèm để ý, cầm đũa gắp đồ ăn cho Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như.
- Mẹ, của con đâu.
Mạc Vũ chạy loạn giữa hai bàn, bưng bát tới bĩu môi nói.
- Của em đây.
Mạc Phàm gắp hai miếng thịt cho Mạc Vũ, lúc này mới hài lòng chạy đi, lại qua bên kia kiếm cơm.
Một bữa cơm ăn hơn một tiếng, đám Tần Doãn Nhi mới rời đi.
Bởi vì sau đó là lễ quốc khánh, trường học nghỉ một tuần, không dễ dàng gì mới về nhà một chuyến, hắn cũng không về trường hoc, mà ở nhà.
Có hợp đồng lại có tiền, mấy ngày nay cha, bác cả và chú ba chạy ngược chạy xuôi, vẫn bôn ba vì chuyện xưởng dược.
Trả nợ nần xong, tuyển công nhân, thu mua dược liệu, kiểm tra sửa chữa thiết bị.
Tuy ba anh em mệt đến mức đi không nổi, nhưng bận rộn lại vui muốn chết.
Buổi tối vừa về đến nhà, ba người kêu hô mấy bạn thân, anh mang mấy chai rượu, tôi mang vài món ăn, một đám người uống vui vẻ.
Thỉnh thoảng Mạc Phàm uống cùng mọi người vài chén, đa số thời gian vẫn là nghĩ đến an toàn của bọn họ.
Bây giờ hắn có thực lực, tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, nhưng cha mẹ đều là người bình thường.
Một Chu Kiến Bình đến đã ép cha vào đường cùng, nếu Vương gia tới, hoặc là Mộc gia, thậm chí là người như Tôn Hổ, kết cục của cha mẹ sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Bố trí trận pháp ở nhà sao?
Cha mẹ đều là người theo chủ nghĩa duy vật, căn bản không tin lời hắn, cho dù hắn bố trí xong, bọn họ cũng không biết gì.
Vệ sĩ sao?
Lúc Đường Long đi để lại một đám người, đối phó với người bình thường thì không thành vấn đề, nhưng nếu gặp phải nhân vật lợi hại, vài người này căn bản là thùng rỗng kêu to.
Bùa hộ mệnh sao?
Đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn chỉ có một cái ngọc bội hộ thân.
Nhà hắn nhiều người như vậy cho ai đây, pháp khí gì đó để luyện chế cũng không dễ tìm.
- Phải mau chóng tìm pháp khí gì đó để luyện chế mới được.
Mạc Phàm thở dài.
Do dự một lát, hắn vẫn vẽ mấy trận pháp bảo vệ ở nơi bí ẩn quanh nhà, chỉ cần đứng trong trận pháp, cho dù là Trúc Cơ trung kỳ cũng không làm gì được bọn họ.
Nếu thực sự gặp nguy hiểm, hơn phân nửa cha sẽ lựa chọn tin tưởng.
Đợi khi tìm được pháp khí luyện chế, xóa đi cũng không muộn.
Mạc Phàm mới vẽ xong một đại hình Kim Cương Trận, Mạc Vũ chạy vào.
- Anh, em thấy có xe dừng ở cửa, có hai người không biết xuống xe.
- Hả…?
Mạc Phàm nhíu mày, kéo tay Tiểu Vũ ra ngoài.
Chỉ thấy một chiếc xe Chevrolet ở cửa, hai người xuống xe.
Một người đàn ông trung niên hai tay cho vào túi quần, ngả ngớn đánh giá bốn phía.
Người đàn ông này gần 40 tuổi, cắt tóc theo mốt hiện nay, cao cao gầy gầy mặc tây trang màu xám tro.
Thỉnh thoảng ông ta sẽ nâng tay lên, lộ ra đồng hồ Rolex màu vàng trên cổ tay ông ta.
Một người khác là thiếu niên, tuổi không khác Mạc Phàm mấy, mặc áo màu vàng và quần đùi vàng nhạt, đi đôi dép màu bờ cát.
Trên mũi là kính râm, cằm nhếch cao lên, cao ngạo như vương tử.
Người đàn ông này là bác hai hắn, tên là Tưởng Vân Phong, thiếu niên cao ngạo tên là Tưởng Bằng Bằng, anh họ Mạc Phàm.
Tưởng Bằng liếc mắt nhìn nhà Mạc Phàm một cái, lộ ra ghét bỏ.
- Cha, nhà cô út cũng quá rách nát rồi, chắc chắn không có điều hòa, máy tính, chúng ta đến nơi này làm gì ạ, vẫn nên về thì hơn!
- Đợi lúc nữa đã, làm xong việc sẽ về.
Tưởng Vân Phong cưng chiều nói.
Cha mẹ Mạc Phàm đang bàn chuyện với nhà bác cả, nghe thấy tiếng xe, đi ra.
Nhìn thấy là Tưởng Vân Phong, lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ phức tạp.
Cha cười nhiệt tình, lại vội vàng nghênh đón.
- Nhị ca, sao anh lại đến đây, nhanh vào nhà ngồi, anh ăn cơm chưa, Tố Tố, nhanh chuẩn bị trà bánh.
- Ừm!
Khóe miệng Tưởng Vân Phong hơi nhếch lên, nhẹ nhàng lên tiếng, trên mặt là kiêu ngạo.
Nhìn thấy Mạc Phàm và Mạc Vũ ở một bên, nhíu mày lại, bất mãn hỏi:
- Quốc Hoa, Tố Tố, đây là Tiểu Phàm và Tiểu Vũ sao, lớn như vậy mà không biết chào một tiếng à?
Cha Mạc Phàm cười xấu hổ, vội vàng nói với hai người:
- Tiểu Phàm, Tiểu Vũ, đây là bác hai con, đây là anh họ con, nhanh gọi một tiếng đi.
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, sao hắn không biết Tưởng Vân Phong, nhị ca ruột của lão mẹ.
Thân thích ôm tiền xưởng dược đi tên là Tưởng Vân Thiên, là đại ca ruột của Tưởng Vân Phong.
Tuy Tưởng Vân Phong không làm ra loại chuyện khiến người ta căm thù tận xương tủy như Tưởng Vân Thiên, nhưng không khá hơn chút nào.
Trước khi Tưởng gia trở thành cửa hàng đồ da nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn, cuộc sống tương đối nghèo túng.
Bởi vì trước kia nhà là địa chủ, sau đó mở xưởng da, biến thành nhà tư bản.
Khi cách mạng văn hóa đã thành đối tượng bị đả kích, nhà xưởng bị mất, người bị bắt còn thường xuyên đi diễu phố.
Khi lão mẹ gả cho cha, Tưởng gia thường xuyên không đủ cơm ăn.
Cha thường xuyên bảo mẹ mang đồ ăn trong nhà đưa cho Tưởng gia.
Tưởng Vân Phong thường xuyên đói gần chết ở nhà, chạy đến Mạc gia xin cơm.
Cha đều lấy đồ ngon chiêu đãi, còn cho ông ta mang về.
Dù vậy, Tưởng gia vẫn không coi trọng cha như trước, bọn họ cảm thấy cha hắn là dân nghèo, không xứng với mẹ.
Sau đó chính phủ trả lại xưởng cho Tưởng gia, gia cảnh Tưởng gia càng ngày càng tốt.
Không chỉ tài sản trên mấy triệu, còn mấy người đi lên con đường làm quan, Tưởng gia lại càng không để cha ở trong mắt, gần như cắt đứt liên lạc.
Từ khi Mạc Phàm có trí nhớ, chưa từng thấy người Tưởng gia đến nhà.
Có vài phần kính trọng cha một lần duy nhất là lúc cha thành lập xưởng dược, Tưởng gia sai Tưởng Vân Thiên bác cả Mạc Phàm tới nói chuyện hợp tác.
Cha cẩn thận trong việc buôn bán, ngoại trừ việc cải thiện cuộc sống, đó là được Tưởng gia tán thành.
Cho rằng đó là một cơ hội, liền vui vẻ đồng ý.
Ai biết Tưởng Vân Thiên thấy tài chính xưởng dược lưu chuyển khó khăn, cầm một số tiền lớn biến mất.
Đây cũng là một trong những lý do khi Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như nói đến Tưởng gia, Mạc Phàm nhíu mày.
Kiếp trước, vì Lâm Khuynh Thiên luôn gây khó dễ, cha bị nợ nần bức bệnh nặng, lão mẹ đi tìm Tưởng Vân Phong vay tiền chữa bệnh cho cha.
Tưởng Vân Phong nắm giữ mấy xưởng da, tiêu thụ khắp nơi trên cả nước, mỗi lần đều đóng cửa không gặp, không cho mẹ một đồng nào.
Cuối cùng thật sự rơi vào đường cùng, hắn và lão mẹ đi tìm Tưởng Vân Phong.
Cửa mở ra, một con chó ngao Tây Tạng nhào tới.
Lão mẹ sợ tới mức huyết áp tăng cao, may mà mang theo thuốc, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lúc ấy hắn nhìn thấy rõ Tưởng Bằng Bằng ôm một mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt bật cười ở trên lầu.
Tưởng Vân Phong cũng thờ ơ nhìn ở sau cửa, luôn không lộ diện.
Từ khi Tưởng gia lấy lại nhà xưởng, Tưởng Vân Phong chưa từng tới Mạc gia, lúc này đến Mạc gia.
Trên mặt Mạc Phàm ngoại trừ bất ngờ, thì không có quá nhiều biểu cảm, lạnh nhạt nói:
- A… Chào hai người, vào trong ngồi đi.