Chỗ giao nhau giữa Sơn Ngoại Sơn và Hải Ngoại Hải, tuy Sơn Ngoại Sơn và Hải Ngoại Hải cùng trấn thủ Phong Ma Cốc, nhưng phân chia địa phận rất rõ ràng.
Truyền Tống Môn ở phía Bắc là Sơn Ngoại Sơn, phía Nam là Hải Ngoại Hải, những nơi khác đều là bình chướng tiếp thiên liên địa, rất khó vượt qua.
Sơn Ngoại Sơn và Hải Ngoại Hải có tổng cộng ba Truyền Tống Môn, mỗi Truyền Tống Môn đều có tông môn ẩn thế và Yêu Tộc trấn giữ.
Lúc này trước một Truyền Tống Môn gần Phong Ma Cốc.
Đám Phượng Cửu xuyên qua Truyền Tống Môn, khi xuất hiện lần nữa đã từ trong quần sơn, đến một vùng biển mênh mông sương mù.
Hai bên Truyền Tống Môn là hai đội yêu binh cao lớn uy vũ mặc khôi giáp đang canh giữ.
- Cung nghênh đại nhân trở về, thuyền rồng đã chuẩn bị xong, mời đại nhân lên thuyền.
Yêu binh trấn giữ Truyền Tống Môn nhìn thấy đám Phượng Cửu thì vội vàng hành lễ nói.
Đám Phượng Cửu làm như không nhìn thấy, lập tức đi tới bờ biển, đi lên một con thuyền rồng cổ dừng bên bờ, đi về phía biển xanh mờ mịt.
Con thuyền này đi được nửa tiếng đã không nhìn thấy Truyền Tống Môn vĩ đại đứng giữa núi rừng, Đoàn Lãng nhìn xung quanh, lấy một ly rượu trong tay thị nữ kiều mỹ ở bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm, tươi cười xuất hiện trên mặt anh ta.
- Đại nhân, chỉ sợ lúc này Phong Ma Cốc đã vô cùng hỗn loạn rồi?
Đoàn Lãng cười nói.
Từ lúc Địa Ma Thử tiến vào Phong Ma Cốc tới bây giờ, đã qua một tiếng.
Với tốc độ của Địa Ma Thử, hẳn là đã tới sâu trong Ma Vực, bắt đầu hấp dẫn thiên ma rồi.
- Hẳn là không chỉ vô cùng hỗn loạn, tôi cảm thấy rất có khả năng lúc này Mạc Phàm và đám Ngao Thiên bị vây trong ma triều, nhìn những người khác bị thiên ma ăn mòn, nhưng không thể làm được gì.
ểĐại hán kia cười âm hiểm nói.
Trong ma triều, thiên ma loạn vũ, lực mê hoặc chồng lên nhau tuyệt đối không đơn giản như một cộng một bằng hai, ngay cả mình đều khó thoát ra, càng không nói tới quan tâm người khác.
- Đừng nói vậy chứ, thực lực của Mạc Phàm mạnh như vậy, có khả năng không thể cứu được tất cả, nhưng vẫn cứu được mấy người.
Phượng Cửu đứng ở đầu thuyền, cười nhạt nói.
Nhìn như đang khen Mạc Phàm, thực ra là cười nhạo hắn mới đúng.
- Thực lực mạnh gì chứ, cho dù cậu ta mạnh có chống đỡ được Thiên Ma Vương ở bên trong không, một khi Thiên Ma Vương xuất hiện, Mạc Phàm sẽ trở thành con rối của Thiên Ma Vương thôi.
Đoàn Lãng nói với vẻ khinh thường.
Mạc Phàm mạnh tới mấy cũng có mức độ, Thiên Ma Vương là vương trong thiên ma, không cần Thiên Ma Thạch cũng có thể dẫn phát ma triều.
Tu vi của Mạc Phàm mạnh như vậy, rất dễ bị Thiên Ma Vương chú ý.
Nếu Thiên Ma Vương mang theo thiên ma tấn công Mạc Phàm, vậy Mạc Phàm chỉ có đường chết.
- Thiên Ma Vương, nếu có thể dẫn tới tất nhiên là tốt nhất, nhưng khả năng Thiên Ma Vương xuất hiện là rất nhỏ, Thiên Ma Vương kia đã tới Kết Anh, luôn ẩn nấp ở sâu trong Ma Vực, cho dù bùng nổ đại quy mô ma triều cũng không đi ra đâu.
Phượng Cửu mỉm cười, nói với vẻ tiếc nuối.
Ma Vực có một Thiên Ma Vương, không chỉ được ghi lại trong Yêu Tộc, còn do yêu thú mà Yêu Tộc thuần dưỡng giám sát, một khi có động tĩnh sẽ lập tức thông báo cho anh ta, phòng ngừa Thiên Ma Vương mang theo thiên ma trùng kích phong ấn, khó tránh khỏi tai nạn.
- Cầu mong vận khí của Mạc Phàm tốt, nếu không lần này sẽ khiến Mạc gia đã tan thành mây khói rồi.
Đoàn Lãng nói với vẻ không cam lòng.
- Nhưng có ma triều đã đủ khiến Mạc Phàm gặp phiền phức rồi.
Phượng Cửu lạnh nhạt nói.
Cho dù Mạc Phàm không chết trong tay ma triều, chỉ sợ thực lực cũng tổn hao nhiều, quan trọng nhất là Mạc Phàm mang theo rất nhiều người vào bên trong.
Cho dù Mạc Phàm có khả năng thông thiên, cũng không có khả năng chữa khỏi cho người bị thiên ma xâm nhiễm.
Bởi vì cho dù là ở Yêu giới, một khi bị thiên ma xâm nhiễm, ngoại trừ đệ tử của Thần Nông Tông tông môn y tiên lớn nhất Tu Chân giới ra, những người khác đều không thể chữa được.
Anh ta tốn một viên Thiên Ma Thạch có thể thanh lý đám người Mạc Phàm, báo thù nhục nhã vừa rồi của anh ta, đã xem như không tệ rồi.
Phải biết rằng có không biết bao nhiêu người gây chuyện với Mạc Phàm, kết quả đều bị Mạc Phàm giế t chết.
- Vẫn là đại nhân nhìn xa trông rộng, chúng tôi còn lâu mới theo kịp.
Đoàn Lãng cười nịnh nọt nói.
- Đại nhân đâu chỉ nhìn xa trông rộng, còn vô cùng anh minh, chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ, đã thu thập được Mạc Phàm danh chấn thế giới, những Thần Sứ của Tu Chân giới so với đại nhân của chúng ta, quả thực là kém xa vạn dặm.
Những người khác cũng nói theo.
Phượng Cửu hơi nhếch miệng dừng cười, tuy không nói gì thêm, nhưng trong đáy mắt tràn đầy đắc ý.
Bọn họ trò chuyện rôm rả, một giọng nói lạnh lùng truyền từ đỉnh chóp đến.
- Bên trong Ma Vực có Thiên Ma Vương, còn đang ở trạng thái Kết Anh sao?
Giọng nói này vừa vang lên, tươi cười trên mặt đám Phượng Cửu lập tức cứng ngắc, cả đám sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nhìn nơi phát ra âm thanh.
Trên đỉnh chóp thuyền rồng, Mạc Phàm mặc ma giáp màu đen không biết xuất hiện trên thuyền rồng từ lúc nào, khuôn mặt hắn lạnh như băng khiến toàn thân người ta không tự chủ được phát run.
Không đợi bọn họ mở miệng, thị vệ Yêu Tộc trên thuyền rồng nhìn thấy Mạc Phàm lập tức phóng thích yêu khí ra.
- Tu sĩ nhân loại lớn mật, dám một mình đi lên thuyền rồng của Yêu Hoàng đại nhân chúng tôi, muốn chết à.
Một yêu binh trong đó giận dữ quát, trường thương trong tay đại phóng hào quang, ném về phía Mạc Phàm.
Không đợi trường thương ném tới trước người Mạc Phàm, Mạc Phàm lạnh lùng liếc trường thương này một cái.
Trường thương vốn ném về phía Mạc Phàm, lập tức trở lại trong tay yêu binh, tính cả yêu binh khác ở trên thuyền rồng, toàn bộ đều ngã vào trong biển xanh.
Những thị nữ ở trên thuyền rồng hét lên một tiếng, lập tức loạn thành một vùng.
Mạc Phàm nhíu mày, khe hở lan từ xung quanh hắn ra.
Ngoại trừ Mạc Phàm và đám Phượng Cửu ra, những người khác cho dù là yêu binh, thị nữ trên thuyền đều rơi vào trong biển, sóng cả mãnh liệt đều dừng lại.
Trong chớp mắt xung quanh như chết lặng, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đám Phượng Cửu đập.
Phượng Cửu do dự chưa tới một giây, vẻ khiếp sợ ở trên mặt biến mất toàn bộ, thay vào đó là áy náy.
- Sao Mạc tiên sinh lại đến Hải Ngoại Hải chúng tôi vậy, một đám hạ nhân không biết Mạc tiên sinh, vẫn mong Mạc tiên sinh không lấy làm phiền lòng.
Tuy anh ta rất tò mò vì sao Mạc Phàm lại mặc trang phục này xuất hiện ở đây, nhưng nếu Mạc Phàm tới đây, vậy chỉ sợ mọi chuyện vô ích rồi.
Mạc Phàm không trả lời, chỉ giẫm lên không khí chậm rãi đi xuống.
Khi hắn đi tới trước người một thị nữ bưng đĩa, thì lấy một ly rượu ở bên trên nhấp một ngụm, lúc này đôi mắt rét lạnh mới nhìn về phía Phượng Cửu.
- Đây là yêu khí của anh sao?
Mạc Phàm vươn tay còn lại ra, một đám yêu khí màu xám xuất hiện trong tay hắn.
Đám Đoàn Lãng nhìn thấy yêu khí trong tay Mạc Phàm, cả đám đưa mắt nhìn nhau.
Phượng Cửu nhíu chặt mày, đôi mắt đảo liên tục.
Yêu khí này đúng là anh ta dùng lên mấy con Địa Ma Thử, tuy được anh ta thay đổi hình thái, nhưng muốn phân rõ là của anh ta cũng không quá khó khăn.
Nhưng mà yêu khí này ở trên tay Mạc Phàm.
- Chuyện này…
- Đúng vậy.
Da đầu Phượng Cửu run lên nói.
- Nếu là của anh, vậy anh biết chữ “tử” viết như thế nào không?
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, hỏi. Chỗ giao nhau giữa Sơn Ngoại Sơn và Hải Ngoại Hải, tuy Sơn Ngoại Sơn và Hải Ngoại Hải cùng trấn thủ Phong Ma Cốc, nhưng phân chia địa phận rất rõ ràng.
Truyền Tống Môn ở phía Bắc là Sơn Ngoại Sơn, phía Nam là Hải Ngoại Hải, những nơi khác đều là bình chướng tiếp thiên liên địa, rất khó vượt qua.
Sơn Ngoại Sơn và Hải Ngoại Hải có tổng cộng ba Truyền Tống Môn, mỗi Truyền Tống Môn đều có tông môn ẩn thế và Yêu Tộc trấn giữ.
Lúc này trước một Truyền Tống Môn gần Phong Ma Cốc.
Đám Phượng Cửu xuyên qua Truyền Tống Môn, khi xuất hiện lần nữa đã từ trong quần sơn, đến một vùng biển mênh mông sương mù.
Hai bên Truyền Tống Môn là hai đội yêu binh cao lớn uy vũ mặc khôi giáp đang canh giữ.
- Cung nghênh đại nhân trở về, thuyền rồng đã chuẩn bị xong, mời đại nhân lên thuyền.
Yêu binh trấn giữ Truyền Tống Môn nhìn thấy đám Phượng Cửu thì vội vàng hành lễ nói.
Đám Phượng Cửu làm như không nhìn thấy, lập tức đi tới bờ biển, đi lên một con thuyền rồng cổ dừng bên bờ, đi về phía biển xanh mờ mịt.
Con thuyền này đi được nửa tiếng đã không nhìn thấy Truyền Tống Môn vĩ đại đứng giữa núi rừng, Đoàn Lãng nhìn xung quanh, lấy một ly rượu trong tay thị nữ kiều mỹ ở bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm, tươi cười xuất hiện trên mặt anh ta.
- Đại nhân, chỉ sợ lúc này Phong Ma Cốc đã vô cùng hỗn loạn rồi?
Đoàn Lãng cười nói.
Từ lúc Địa Ma Thử tiến vào Phong Ma Cốc tới bây giờ, đã qua một tiếng.
Với tốc độ của Địa Ma Thử, hẳn là đã tới sâu trong Ma Vực, bắt đầu hấp dẫn thiên ma rồi.
- Hẳn là không chỉ vô cùng hỗn loạn, tôi cảm thấy rất có khả năng lúc này Mạc Phàm và đám Ngao Thiên bị vây trong ma triều, nhìn những người khác bị thiên ma ăn mòn, nhưng không thể làm được gì.
ểĐại hán kia cười âm hiểm nói.
Trong ma triều, thiên ma loạn vũ, lực mê hoặc chồng lên nhau tuyệt đối không đơn giản như một cộng một bằng hai, ngay cả mình đều khó thoát ra, càng không nói tới quan tâm người khác.
- Đừng nói vậy chứ, thực lực của Mạc Phàm mạnh như vậy, có khả năng không thể cứu được tất cả, nhưng vẫn cứu được mấy người.
Phượng Cửu đứng ở đầu thuyền, cười nhạt nói.
Nhìn như đang khen Mạc Phàm, thực ra là cười nhạo hắn mới đúng.
- Thực lực mạnh gì chứ, cho dù cậu ta mạnh có chống đỡ được Thiên Ma Vương ở bên trong không, một khi Thiên Ma Vương xuất hiện, Mạc Phàm sẽ trở thành con rối của Thiên Ma Vương thôi.
Đoàn Lãng nói với vẻ khinh thường.
Mạc Phàm mạnh tới mấy cũng có mức độ, Thiên Ma Vương là vương trong thiên ma, không cần Thiên Ma Thạch cũng có thể dẫn phát ma triều.
Tu vi của Mạc Phàm mạnh như vậy, rất dễ bị Thiên Ma Vương chú ý.
Nếu Thiên Ma Vương mang theo thiên ma tấn công Mạc Phàm, vậy Mạc Phàm chỉ có đường chết.
- Thiên Ma Vương, nếu có thể dẫn tới tất nhiên là tốt nhất, nhưng khả năng Thiên Ma Vương xuất hiện là rất nhỏ, Thiên Ma Vương kia đã tới Kết Anh, luôn ẩn nấp ở sâu trong Ma Vực, cho dù bùng nổ đại quy mô ma triều cũng không đi ra đâu.
Phượng Cửu mỉm cười, nói với vẻ tiếc nuối.
Ma Vực có một Thiên Ma Vương, không chỉ được ghi lại trong Yêu Tộc, còn do yêu thú mà Yêu Tộc thuần dưỡng giám sát, một khi có động tĩnh sẽ lập tức thông báo cho anh ta, phòng ngừa Thiên Ma Vương mang theo thiên ma trùng kích phong ấn, khó tránh khỏi tai nạn.
- Cầu mong vận khí của Mạc Phàm tốt, nếu không lần này sẽ khiến Mạc gia đã tan thành mây khói rồi.
Đoàn Lãng nói với vẻ không cam lòng.
- Nhưng có ma triều đã đủ khiến Mạc Phàm gặp phiền phức rồi.
Phượng Cửu lạnh nhạt nói.
Cho dù Mạc Phàm không chết trong tay ma triều, chỉ sợ thực lực cũng tổn hao nhiều, quan trọng nhất là Mạc Phàm mang theo rất nhiều người vào bên trong.
Cho dù Mạc Phàm có khả năng thông thiên, cũng không có khả năng chữa khỏi cho người bị thiên ma xâm nhiễm.
Bởi vì cho dù là ở Yêu giới, một khi bị thiên ma xâm nhiễm, ngoại trừ đệ tử của Thần Nông Tông tông môn y tiên lớn nhất Tu Chân giới ra, những người khác đều không thể chữa được.
Anh ta tốn một viên Thiên Ma Thạch có thể thanh lý đám người Mạc Phàm, báo thù nhục nhã vừa rồi của anh ta, đã xem như không tệ rồi.
Phải biết rằng có không biết bao nhiêu người gây chuyện với Mạc Phàm, kết quả đều bị Mạc Phàm giế t chết.
- Vẫn là đại nhân nhìn xa trông rộng, chúng tôi còn lâu mới theo kịp.
Đoàn Lãng cười nịnh nọt nói.
- Đại nhân đâu chỉ nhìn xa trông rộng, còn vô cùng anh minh, chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ, đã thu thập được Mạc Phàm danh chấn thế giới, những Thần Sứ của Tu Chân giới so với đại nhân của chúng ta, quả thực là kém xa vạn dặm.
Những người khác cũng nói theo.
Phượng Cửu hơi nhếch miệng dừng cười, tuy không nói gì thêm, nhưng trong đáy mắt tràn đầy đắc ý.
Bọn họ trò chuyện rôm rả, một giọng nói lạnh lùng truyền từ đỉnh chóp đến.
- Bên trong Ma Vực có Thiên Ma Vương, còn đang ở trạng thái Kết Anh sao?
Giọng nói này vừa vang lên, tươi cười trên mặt đám Phượng Cửu lập tức cứng ngắc, cả đám sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nhìn nơi phát ra âm thanh.
Trên đỉnh chóp thuyền rồng, Mạc Phàm mặc ma giáp màu đen không biết xuất hiện trên thuyền rồng từ lúc nào, khuôn mặt hắn lạnh như băng khiến toàn thân người ta không tự chủ được phát run.
Không đợi bọn họ mở miệng, thị vệ Yêu Tộc trên thuyền rồng nhìn thấy Mạc Phàm lập tức phóng thích yêu khí ra.
- Tu sĩ nhân loại lớn mật, dám một mình đi lên thuyền rồng của Yêu Hoàng đại nhân chúng tôi, muốn chết à.
Một yêu binh trong đó giận dữ quát, trường thương trong tay đại phóng hào quang, ném về phía Mạc Phàm.
Không đợi trường thương ném tới trước người Mạc Phàm, Mạc Phàm lạnh lùng liếc trường thương này một cái.
Trường thương vốn ném về phía Mạc Phàm, lập tức trở lại trong tay yêu binh, tính cả yêu binh khác ở trên thuyền rồng, toàn bộ đều ngã vào trong biển xanh.
Những thị nữ ở trên thuyền rồng hét lên một tiếng, lập tức loạn thành một vùng.
Mạc Phàm nhíu mày, khe hở lan từ xung quanh hắn ra.
Ngoại trừ Mạc Phàm và đám Phượng Cửu ra, những người khác cho dù là yêu binh, thị nữ trên thuyền đều rơi vào trong biển, sóng cả mãnh liệt đều dừng lại.
Trong chớp mắt xung quanh như chết lặng, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đám Phượng Cửu đập.
Phượng Cửu do dự chưa tới một giây, vẻ khiếp sợ ở trên mặt biến mất toàn bộ, thay vào đó là áy náy.
- Sao Mạc tiên sinh lại đến Hải Ngoại Hải chúng tôi vậy, một đám hạ nhân không biết Mạc tiên sinh, vẫn mong Mạc tiên sinh không lấy làm phiền lòng.
Tuy anh ta rất tò mò vì sao Mạc Phàm lại mặc trang phục này xuất hiện ở đây, nhưng nếu Mạc Phàm tới đây, vậy chỉ sợ mọi chuyện vô ích rồi.
Mạc Phàm không trả lời, chỉ giẫm lên không khí chậm rãi đi xuống.
Khi hắn đi tới trước người một thị nữ bưng đĩa, thì lấy một ly rượu ở bên trên nhấp một ngụm, lúc này đôi mắt rét lạnh mới nhìn về phía Phượng Cửu.
- Đây là yêu khí của anh sao?
Mạc Phàm vươn tay còn lại ra, một đám yêu khí màu xám xuất hiện trong tay hắn.
Đám Đoàn Lãng nhìn thấy yêu khí trong tay Mạc Phàm, cả đám đưa mắt nhìn nhau.
Phượng Cửu nhíu chặt mày, đôi mắt đảo liên tục.
Yêu khí này đúng là anh ta dùng lên mấy con Địa Ma Thử, tuy được anh ta thay đổi hình thái, nhưng muốn phân rõ là của anh ta cũng không quá khó khăn.
Nhưng mà yêu khí này ở trên tay Mạc Phàm.
- Chuyện này…
- Đúng vậy.
Da đầu Phượng Cửu run lên nói.
- Nếu là của anh, vậy anh biết chữ “tử” viết như thế nào không?
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, hỏi.