Đồng thời ý niệm hắn vừa động, hai mắt nhắm chặt mở ra, huyết dịch ở khóe mắt cũng rút vào bên trong mắt, một đôi mắt mới xuất hiện trong mắt hắn.
Mạc Phàm mở to mắt, đồng thời lông mi dài của Tiểu Vũ cũng hơi cử động, cũng mở to mắt.
Nhìn thấy gương mặt Mạc Phàm, tươi cười vui mừng và nước mắt xuất hiện trên mặt cô.
- Anh, em có thể thấy được, em thật sự có thể thấy được rồi.
- Anh nói rồi, anh có thể chữa khỏi mắt cho em mà.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
- Anh, sao mắt anh lại như vậy, giống như không còn sáng như trước.
Tiểu Vũ nhìn mắt Mạc Phàm, nói.
Đôi mắt lúc trước của Mạc Phàm, cô từng nhìn nhiều lần rồi.
Cho dù là lúc không có tu vi võ đạo, cô cũng thường nhìn mắt Mạc Phàm.
Trong mắt Mạc Phàm có trong suốt mà người thường không có, sau khi trở thành cao thủ, càng khiến người ta nhìn mà không thể bỏ qua.
Nhưng đôi mắt Mạc Phàm hiện giờ không chỉ ít đi vài phần trong suốt, còn không sáng rọi như lúc trước.
Mạc Phàm khẽ cau mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.
Hắn cho Tiểu Vũ đôi mắt, vốn chỉ có thể huyễn hóa ra đôi mắt khác.
Nhưng hắn có được Tạo Hóa Bất Diệt Ấn, bất luận một phần nào trên cơ thể bị chém rụng, đều có thể khôi phục một cách nhanh chóng, nhưng muốn khôi phục thành uy năng trước đây, cần thời gian nhất định mới được.
Cho nên đôi mắt của hắn hiện giờ chỉ như mắt người bình thường, muốn giống như trước đây phải đợi một khoảng thời gian.
Tuy gần đây không thể dùng mắt thi triển uy năng gì, hắn cũng thấy hài lòng, chỉ cần chữa khỏi cho Tiểu Vũ, đừng nói là đôi mắt, bảo hắn cho Tiểu Vũ cái gì hắn cũng cho.
Chỉ là không ngờ nha đầu này liếc mắt một cái liền nhận ra.
- Bị thương ở Ai Cập, một thời gian nữa sẽ tốt hơn.
- Thật sao, đây là mấy ạ?
Tiểu Vũ vươn hai ngón tay ra, quơ trước mặt Mạc Phàm, nghịch ngợm hỏi.
Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, véo má Tiểu Vũ.
- Nha đầu ngốc, đứng dậy đi, để cha mẹ xem mắt mới của em.
Mạc Phàm ôm Tiểu Vũ, cười nói.
Tiểu Vũ nhào vào trong lòng Mạc Phàm, được Mạc Phàm ôm ra ngoài.
- Cha, mẹ, Chu tỷ tỷ, mắt của con khỏi rồi, thật sự nhìn thấy rồi.
Đám cha mẹ Mạc Phàm vốn lo lắng đôi mắt của Tiểu Vũ, thấy Mạc Phàm bế Tiểu Vũ ra, vội vàng đi tới.
Một đám người thấy mắt Tiểu Vũ đã khỏi, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Tiểu Vũ mới 12 tuổi, bị người ta đoạt mắt đi, vẫn luôn là cái gai trong tim bọn họ.
Lần này hay rồi, cái gai đã không còn nữa.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.
- Cha mẹ, lát nữa chúng ta ăn cơm tối xong, thì chuyển tới Đông Hải ở đi?
Trang viên Giang Nam đã bị hủy, tạm thời không có biện pháp ở đó, nhưng Vân Trung Thự ở Đông Hải vẫn còn đó, chút linh khí đó không tính là gì đối với hắn, nhưng cũng coi như là nồng đậm, có lợi với cơ thể bọn họ.
- Đông Hải sao?
Trên mặt đám cha mẹ Mạc Phàm lộ vẻ khó xử.
- Làm sao vậy, người chiếm biệt thự Mạc gia ở Đông Hải rất lợi hại sao?
Mạc Phàm nhíu mày hỏi.
Đám cha mẹ Mạc Phàm khẽ thở dài, không nói gì thêm.
- Cô nói cho tôi biết.
Mạc Phàm nhìn về phía Lam Điệp đứng bên cạnh.
- Người chiếm biệt thự Mạc gia cậu không tính là lợi hại, nhưng được hai người kia ra lệnh, người Mạc gia không thể rời khỏi Vĩnh Thành, bất luận kẻ nào cũng không thể giúp đỡ Mạc gia.
Lam Điệp do dự một lát, nói.
- Người Tần gia muốn mang người Mạc gia rời đi, bây giờ đều ở trong ngục giam, chuyện ông chủ Lỗ và Đường Long cậu cũng biết rồi đó, hai người đều mất đi thế lực, Đường Long thành phế nhân, ông chủ Lỗ ở Lỗ Châu cũng không được tốt lắm, bị chèn ép khắp nơi, Âu Dương Nhược Tuyết muốn cứu người nhà cậu, bây giờ cũng bị nhốt trong thủy lao của hội ngũ lão, không có mệnh lệnh của ngũ lão, không thể thả ra, Tần Vô Nhai và Ân Tố Tố muốn cứu người nhà của cậu, một người bị phế tu vi, một người thành tù nhân của người kia, còn có Ngao Thiên Long Vương U Châu và con gái của ông ta muốn tới cứu người, kết quả Ngao Thiên bị lấy đi nội đan, sau đó được để
trong một kênh rạch, Ngao Sương chạy thoát, lại bị Yêu Hoàng tặng trở về, hiện giờ cũng thành tù nhân như Ân Tố Tố, tuy cậu đã trở về, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc về Đông Hải, ít nhất phải nhận được sự đồng ý của một số người mới nói sau.
Lam Điệp giải thích.
- Hả?
Mạc Phàm nhíu mày.
Đám Tần gia, ông chủ Lỗ, Đường Long, Âu Dương Nhược Tuyết, Ngao Thiên hắn còn có thể lý giải, Tần Vô Nhai và Ân Tố Tố thì nằm ngoài dự liệu của hắn.
Tần Vô Nhai và Ân Tố Tố bị hắn phong ấn lâu như vậy, không chen một chân vào đã không tệ rồi, lại ra mặt cứu người, quả thật hai người này còn có dáng vẻ của Tu Tiên Giả chính đạo.
- Cô nói hội ngũ lão sao?
Ánh mắt Mạc Phàm hơi phát lạnh, hỏi.
Tần Vô Nhai và Ân Tố Tố khiến hắn không ngờ tới, hội ngũ lão cũng khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.
Hắn coi như không tệ đối với hội ngũ lão, hội ngũ lão luôn miệng nói sẽ bảo vệ người nhà hắn, hắn vừa chết, hội ngũ lão lại đối phó người nhà hắn với mấy người kia.
- Chuyện này không thể trách hội ngũ lão được, quả thật người kia mạnh hơn con, ngũ lão dùng vũ khí tiên tiến với người kia, nhưng không thể gi ết chết cậu ta, cuối cùng không thể không thỏa hiệp với cậu ta, bọn cha có thể hoạt động tự do ở Vĩnh Thành cũng là một trong những nguyên nhân ngũ lão thỏa hiệp.
Cha Mạc Phàm khuyên.
- Con đã biết, con tự có chừng mực.
Mạc Phàm nhíu mày nói.
Ngũ lão thân là bức tường thứ hai của Hoa Hạ, quả thật phải quan tâm nhiều mặt, nhưng chỉ bảo hộ Mạc gia tới trình độ này, hắn chỉ có thể nói là không tiếp nhận được.
- Nhưng nếu con đã trở về, chúng ta vẫn phải tới Đông Hải, không chỉ Đông Hải, Giang Nam cũng phải tới, thứ bị người ta lấy đi, đều phải lấy lại gấp trăm ngàn lần, Đông Hải là điểm đầu tiên.
Mạc Phàm nói với vẻ nghiêm túc.
Quả thật ba tháng trước thực lực của hắn không bằng Long Ngạo Thiên, nhưng hiện giờ chưa chắc hắn không phải đối thủ của anh ta.
Bất chợt trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, nhìn về một phía.
- Ngũ lão, nếu đã tới đây rồi, còn ẩn nấp làm gì, muốn tôi ra tay bắt mấy người ra à?
Mạc Phàm trầm giọng hỏi.
Những lời này vừa vang lên, bóng dáng năm người nhoáng lên một cái, xuất hiện trong tiểu viện Mạc gia.
Không phải người khác, đúng là ngũ lão.
Năm người nhìn thấy Mạc Phàm, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có mấy phần áy náy.
Bảy vệ tinh trong vũ trụ bị chém, tất nhiên bọn họ có biết, nếu người khác có thể tra ra được Mạc Phàm, tất nhiên bọn họ cũng có thể.
Nhất là Mạc Phàm ngự kiếm ngang trời mà tới, không có che giấu khí tức, bọn họ càng biết tin Mạc Phàm đại nạn chưa chết trước tiên.
- Các ông tự mình thả người Tần gia, Âu Dương Nhược Tuyết, hủy chuyện chèn ép Lỗ gia, hay là tôi tự mình giết qua đây?
Mạc Phàm nheo mắt lại, liếc mắt nhìn mấy người một cái hỏi.
- Chúng tôi đã bảo người đi làm chuyện này rồi, nhưng mà?
Hiên Viên Vô Kỳ khẽ thở dài một cái, khó xử nói.
Thực lực của Mạc Phàm rất đáng sợ, nhưng hai người kia cũng đáng sợ như vậy.
Nếu so sánh, Mạc Phàm yếu hơn hai người kia một chút, thậm chí còn yếu hơn tôi tớ kia.
Bọn họ làm như vậy sẽ dẫn tới chuyện gì, không phải Mạc Phàm không biết.
- Không có nhưng mà, bây giờ Long Ngạo Thiên ở đâu?
Mạc Phàm không đợi Hiên Viên Vô Kỳ nói xong, liền hỏi. Đồng thời ý niệm hắn vừa động, hai mắt nhắm chặt mở ra, huyết dịch ở khóe mắt cũng rút vào bên trong mắt, một đôi mắt mới xuất hiện trong mắt hắn.
Mạc Phàm mở to mắt, đồng thời lông mi dài của Tiểu Vũ cũng hơi cử động, cũng mở to mắt.
Nhìn thấy gương mặt Mạc Phàm, tươi cười vui mừng và nước mắt xuất hiện trên mặt cô.
- Anh, em có thể thấy được, em thật sự có thể thấy được rồi.
- Anh nói rồi, anh có thể chữa khỏi mắt cho em mà.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
- Anh, sao mắt anh lại như vậy, giống như không còn sáng như trước.
Tiểu Vũ nhìn mắt Mạc Phàm, nói.
Đôi mắt lúc trước của Mạc Phàm, cô từng nhìn nhiều lần rồi.
Cho dù là lúc không có tu vi võ đạo, cô cũng thường nhìn mắt Mạc Phàm.
Trong mắt Mạc Phàm có trong suốt mà người thường không có, sau khi trở thành cao thủ, càng khiến người ta nhìn mà không thể bỏ qua.
Nhưng đôi mắt Mạc Phàm hiện giờ không chỉ ít đi vài phần trong suốt, còn không sáng rọi như lúc trước.
Mạc Phàm khẽ cau mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra.
Hắn cho Tiểu Vũ đôi mắt, vốn chỉ có thể huyễn hóa ra đôi mắt khác.
Nhưng hắn có được Tạo Hóa Bất Diệt Ấn, bất luận một phần nào trên cơ thể bị chém rụng, đều có thể khôi phục một cách nhanh chóng, nhưng muốn khôi phục thành uy năng trước đây, cần thời gian nhất định mới được.
Cho nên đôi mắt của hắn hiện giờ chỉ như mắt người bình thường, muốn giống như trước đây phải đợi một khoảng thời gian.
Tuy gần đây không thể dùng mắt thi triển uy năng gì, hắn cũng thấy hài lòng, chỉ cần chữa khỏi cho Tiểu Vũ, đừng nói là đôi mắt, bảo hắn cho Tiểu Vũ cái gì hắn cũng cho.
Chỉ là không ngờ nha đầu này liếc mắt một cái liền nhận ra.
- Bị thương ở Ai Cập, một thời gian nữa sẽ tốt hơn.
- Thật sao, đây là mấy ạ?
Tiểu Vũ vươn hai ngón tay ra, quơ trước mặt Mạc Phàm, nghịch ngợm hỏi.
Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, véo má Tiểu Vũ.
- Nha đầu ngốc, đứng dậy đi, để cha mẹ xem mắt mới của em.
Mạc Phàm ôm Tiểu Vũ, cười nói.
Tiểu Vũ nhào vào trong lòng Mạc Phàm, được Mạc Phàm ôm ra ngoài.
- Cha, mẹ, Chu tỷ tỷ, mắt của con khỏi rồi, thật sự nhìn thấy rồi.
Đám cha mẹ Mạc Phàm vốn lo lắng đôi mắt của Tiểu Vũ, thấy Mạc Phàm bế Tiểu Vũ ra, vội vàng đi tới.
Một đám người thấy mắt Tiểu Vũ đã khỏi, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Tiểu Vũ mới 12 tuổi, bị người ta đoạt mắt đi, vẫn luôn là cái gai trong tim bọn họ.
Lần này hay rồi, cái gai đã không còn nữa.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.
- Cha mẹ, lát nữa chúng ta ăn cơm tối xong, thì chuyển tới Đông Hải ở đi?
Trang viên Giang Nam đã bị hủy, tạm thời không có biện pháp ở đó, nhưng Vân Trung Thự ở Đông Hải vẫn còn đó, chút linh khí đó không tính là gì đối với hắn, nhưng cũng coi như là nồng đậm, có lợi với cơ thể bọn họ.
- Đông Hải sao?
Trên mặt đám cha mẹ Mạc Phàm lộ vẻ khó xử.
- Làm sao vậy, người chiếm biệt thự Mạc gia ở Đông Hải rất lợi hại sao?
Mạc Phàm nhíu mày hỏi.
Đám cha mẹ Mạc Phàm khẽ thở dài, không nói gì thêm.
- Cô nói cho tôi biết.
Mạc Phàm nhìn về phía Lam Điệp đứng bên cạnh.
- Người chiếm biệt thự Mạc gia cậu không tính là lợi hại, nhưng được hai người kia ra lệnh, người Mạc gia không thể rời khỏi Vĩnh Thành, bất luận kẻ nào cũng không thể giúp đỡ Mạc gia.
Lam Điệp do dự một lát, nói.
- Người Tần gia muốn mang người Mạc gia rời đi, bây giờ đều ở trong ngục giam, chuyện ông chủ Lỗ và Đường Long cậu cũng biết rồi đó, hai người đều mất đi thế lực, Đường Long thành phế nhân, ông chủ Lỗ ở Lỗ Châu cũng không được tốt lắm, bị chèn ép khắp nơi, Âu Dương Nhược Tuyết muốn cứu người nhà cậu, bây giờ cũng bị nhốt trong thủy lao của hội ngũ lão, không có mệnh lệnh của ngũ lão, không thể thả ra, Tần Vô Nhai và Ân Tố Tố muốn cứu người nhà của cậu, một người bị phế tu vi, một người thành tù nhân của người kia, còn có Ngao Thiên Long Vương U Châu và con gái của ông ta muốn tới cứu người, kết quả Ngao Thiên bị lấy đi nội đan, sau đó được để
trong một kênh rạch, Ngao Sương chạy thoát, lại bị Yêu Hoàng tặng trở về, hiện giờ cũng thành tù nhân như Ân Tố Tố, tuy cậu đã trở về, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc về Đông Hải, ít nhất phải nhận được sự đồng ý của một số người mới nói sau.
Lam Điệp giải thích.
- Hả?
Mạc Phàm nhíu mày.
Đám Tần gia, ông chủ Lỗ, Đường Long, Âu Dương Nhược Tuyết, Ngao Thiên hắn còn có thể lý giải, Tần Vô Nhai và Ân Tố Tố thì nằm ngoài dự liệu của hắn.
Tần Vô Nhai và Ân Tố Tố bị hắn phong ấn lâu như vậy, không chen một chân vào đã không tệ rồi, lại ra mặt cứu người, quả thật hai người này còn có dáng vẻ của Tu Tiên Giả chính đạo.
- Cô nói hội ngũ lão sao?
Ánh mắt Mạc Phàm hơi phát lạnh, hỏi.
Tần Vô Nhai và Ân Tố Tố khiến hắn không ngờ tới, hội ngũ lão cũng khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.
Hắn coi như không tệ đối với hội ngũ lão, hội ngũ lão luôn miệng nói sẽ bảo vệ người nhà hắn, hắn vừa chết, hội ngũ lão lại đối phó người nhà hắn với mấy người kia.
- Chuyện này không thể trách hội ngũ lão được, quả thật người kia mạnh hơn con, ngũ lão dùng vũ khí tiên tiến với người kia, nhưng không thể gi ết chết cậu ta, cuối cùng không thể không thỏa hiệp với cậu ta, bọn cha có thể hoạt động tự do ở Vĩnh Thành cũng là một trong những nguyên nhân ngũ lão thỏa hiệp.
Cha Mạc Phàm khuyên.
- Con đã biết, con tự có chừng mực.
Mạc Phàm nhíu mày nói.
Ngũ lão thân là bức tường thứ hai của Hoa Hạ, quả thật phải quan tâm nhiều mặt, nhưng chỉ bảo hộ Mạc gia tới trình độ này, hắn chỉ có thể nói là không tiếp nhận được.
- Nhưng nếu con đã trở về, chúng ta vẫn phải tới Đông Hải, không chỉ Đông Hải, Giang Nam cũng phải tới, thứ bị người ta lấy đi, đều phải lấy lại gấp trăm ngàn lần, Đông Hải là điểm đầu tiên.
Mạc Phàm nói với vẻ nghiêm túc.
Quả thật ba tháng trước thực lực của hắn không bằng Long Ngạo Thiên, nhưng hiện giờ chưa chắc hắn không phải đối thủ của anh ta.
Bất chợt trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, nhìn về một phía.
- Ngũ lão, nếu đã tới đây rồi, còn ẩn nấp làm gì, muốn tôi ra tay bắt mấy người ra à?
Mạc Phàm trầm giọng hỏi.
Những lời này vừa vang lên, bóng dáng năm người nhoáng lên một cái, xuất hiện trong tiểu viện Mạc gia.
Không phải người khác, đúng là ngũ lão.
Năm người nhìn thấy Mạc Phàm, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có mấy phần áy náy.
Bảy vệ tinh trong vũ trụ bị chém, tất nhiên bọn họ có biết, nếu người khác có thể tra ra được Mạc Phàm, tất nhiên bọn họ cũng có thể.
Nhất là Mạc Phàm ngự kiếm ngang trời mà tới, không có che giấu khí tức, bọn họ càng biết tin Mạc Phàm đại nạn chưa chết trước tiên.
- Các ông tự mình thả người Tần gia, Âu Dương Nhược Tuyết, hủy chuyện chèn ép Lỗ gia, hay là tôi tự mình giết qua đây?
Mạc Phàm nheo mắt lại, liếc mắt nhìn mấy người một cái hỏi.
- Chúng tôi đã bảo người đi làm chuyện này rồi, nhưng mà?
Hiên Viên Vô Kỳ khẽ thở dài một cái, khó xử nói.
Thực lực của Mạc Phàm rất đáng sợ, nhưng hai người kia cũng đáng sợ như vậy.
Nếu so sánh, Mạc Phàm yếu hơn hai người kia một chút, thậm chí còn yếu hơn tôi tớ kia.
Bọn họ làm như vậy sẽ dẫn tới chuyện gì, không phải Mạc Phàm không biết.
- Không có nhưng mà, bây giờ Long Ngạo Thiên ở đâu?
Mạc Phàm không đợi Hiên Viên Vô Kỳ nói xong, liền hỏi.