Thần Y Trọng Sinh

Chương 1297




Từ Nam Sơn tới Giang Nam chỉ vài trăm dặm, một tiếng là tới nơi, hai người đứng ở gần ranh giới Giang Nam.

- Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận, người này đúng là không đơn giản.

Thiếu gia kia khẽ nâng mí mắt, trong mắt hiện lên chút bất ngờ nói.

Anh ta đã hiểu biết linh khí trên Địa Cầu rồi, linh khí cằn cỗi tới trình độ này, có thể tới Kim Đan kỳ đã không tệ, rất khó tu luyện ra Kim Đan cấp bậc Cửu Chuyển Kim Đan.

Ở nơi như vậy, vậy mà có người ngưng tụ ra Tam Muội Chân Hỏa biến dị, còn thành lập đại trận lớn như vậy.

Tuy trận pháp này không tính là gì với anh ta, nhưng ở nơi có hoàn cảnh như Địa Cầu, đã xem như không tệ rồi.

- Thiếu gia, để tôi phá trận pháp này cho?Tôi tớ kia liếc nhìn Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận với vẻ khinh thường.

Thiếu gia này còn chưa mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận.

Hai tiếng “vù vù” vang lên, hai bóng người chớp lóe, Âu Dương Nhược Tuyết và Long Bác chắn trước người hai người.

- Nơi này là nơi được hội ngũ lão bảo vệ, mời các anh rời khỏi đây.

Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, không khách sáo nói.

Bên cạnh Âu Dương Nhược Tuyết, Long Bác nhíu mày nhìn hai người, trong mắt lóe lên vẻ cảnh giác.

Hai người này mặc cổ trang, lại không phải người của tông môn ẩn thế, trên người tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, rất khó khiến người ta không phòng bị.

- Hội ngũ lão, là gì thế?

Thiếu gia trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn Âu Dương Nhược Tuyết và Long Bác một cái, hỏi tôi tớ ở bên cạnh.

- Dựa theo trí nhớ của lão già kia, hẳn là người cầm quyền ở thế gian, năm lão già tạo thành một thế lực, nắm giữ vũ khí tiên tiến ở đây.

Tôi tớ kia mỉm cười nói.

- Người cầm quyền trên thế gian, tôi muốn đến Mạc gia, hai người tránh ra.

Thiếu gia trẻ tuổi kia hơi giật mình, lạnh lùng nói.

Hai câu đối thoại đơn giản khiến sắc mặt Âu Dương Nhược Tuyết và Long Bác thay đổi.

Chỉ có hai loại người mới xưng nơi này là thế gian, một loại là người của tông môn ẩn thế, loại còn lại là từ Thiên Ngoại Thiên xuống.

- Hai vị, xin hỏi hai vị là tiên nhân môn phái nào, tới Mạc gia làm gì?

Sắc mặt Long Bác khó coi, nho nhã lễ độ ôm quyền hỏi.

Trên mặt thiếu gia không có chút biểu cảm, giống như không nghe thấy, không trả lời.

Trái lại tôi tớ kia hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, quát:

- Chỉ là phàm nhân, thiếu gia chúng tôi thuộc môn phái nào, muốn tới đó làm gì, không cần giải thích với hai người, thiếu gia chúng tôi không muốn giết hai người, cút ngay hoặc chết.

- Giang Nam được chúng tôi bảo hộ, mời hai người rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo với hai người.

Âu Dương Nhược Tuyết nhíu chặt mày, trong hai tay xuất hiện một đao một kiếm.

Hai người này tràn đầy sát khí tới Mạc gia, chắc chắn không phải tới thăm hỏi, chỉ có thể là tới báo thù.

- Các cô bảo vệ? Các cô bảo vệ được sao?

Tôi tớ kia cười khinh thường nói.

Những lời Âu Dương Nhược Tuyết nói, ở trong tai anh ta như một con kiến đang nói, nó muốn bảo vệ Thái Sơn, đúng là buồn cười.

- Không thử sao mà biết?

Âu Dương Nhược Tuyết nắm chặt binh khí trong tay, nghiến chặt răng nói.

- Thiếu gia, mời anh đi trước.

Tôi tớ kia không để ý tới Âu Dương Nhược Tuyết, mà nói với thiếu gia bên cạnh anh ta.

Hai tay thiếu gia kia bắt chéo sau lưng, lập tức ngẩng đầu đi tới giữa Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận.

Âu Dương Nhược Tuyết cau mày, trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh.

- Muốn chết!

Thân thể cô nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh thiếu gia trẻ tuổi kia, một đao một kiếm trong tay chớp lóe quang hoa, một đâm một chém, hùng hổ chém về phía người thiếu gia trẻ tuổi này.

Thiếu gia này làm như không nhìn thấy, tiếp tục đi về trước.

Nhưng mà Long Bác ở phía sau kêu lên.

- Nhược Tuyết, cẩn thận.

Âu Dương Nhược Tuyết nheo mắt lại, giữa trán xuất hiện vẻ nghi ngờ.

Chỉ thấy thiếu gia trẻ tuổi kia nhoáng lên một cái liền biến mất trước mặt cô, tôi tớ kia thì cười lạnh lùng xuất hiện trước mặt cô.

Người thanh niên này không sử dụng pháp khí gì, khóe miệng luôn cười mỉa, một tay chộp lấy đao kiếm của Âu Dương Nhược Tuyết.

“Keng!” Đao kiếm chém lên tay tôi tớ, tay trái của tôi tớ kia không có chuyện gì, nhưng đao kiếm của Âu Dương Nhược Tuyết bị tôi tớ này nắm chặt, lập tức bị nghiền nát.

Mắt Âu Dương Nhược Tuyết mở to, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Pháp khí của cô là dùng nguyên liệu vô cùng hiếm thấy tạo ra, đao là Vạn Niên Vẫn Thiết, kiếm là Nghịch Thủy Uyên, một cương một nhu, hai thứ này phối hợp cương nhu lưu loát, cho dù phá được cương, cũng khó mà phá được nhu.

Một đao một kiếm này ở dưới tay tôi tớ kia, vậy mà bị nghiền nát toàn bộ, có thể làm được chuyện như vậy tuyệt đối không quá 20 người, chỉ có người cấp bậc như Mạc Phàm mới làm được.

Tôi tớ này, vậy mà có thể làm được dễ dàng.

- Chuyện này…

Tôi tớ này bẻ gãy pháp khí của Âu Dương Nhược Tuyết, không quản Âu Dương Nhược Tuyết là nam hay nữ, một chưởng đánh về phía ngực Âu Dương Nhược Tuyết.

Không đợi một chưởng này đánh vào ngực Âu Dương Nhược Tuyết, cơ thể Âu Dương Nhược Tuyết bị Long Bác kéo lại, kéo lùi về phía sau.

- Đi mau, đi tìm ngũ lão, hai người kia rất lợi hại.

Một tay Long Bác nhấc Âu Dương Nhược Tuyết, ném về phía Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận, một quyền đánh về phía tôi tớ kia.

Lúc này một chưởng của tôi tớ kia cũng đánh tới.

- Hai người ai cũng không chạy được.

Tôi tớ cười nói.

“Răng rắc!” Âm thanh xương cốt gãy vang lên, cánh tay tráng kiện của Long Bác bị gãy ra từng đoạn, khí kình lập tức lan ra khắp thân ông ta thông qua vai.

Đến chỗ nào, cơ thể Long Bác bị văng tung tóe.

Chỉ trong phút chốc, xương cốt trên người Long Bác bị gãy hết, giống như bùn lầy xụi lơ trên đất.

Ở phía xa, mắt Âu Dương Nhược Tuyết mở to, nhìn Long Bác chảy máu thất khiếu trên đất, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Long Bác được xưng là trường thành của Hoa Hạ, lại bị người này dùng một quyền đánh nát.

- Không!

Âu Dương Nhược Tuyết khóc nức nở nói.

- Nếu cô muốn cứu Mạc gia, thì nhanh trốn đi, đi mau.

Long Bác trầm giọng quát. . Hã𝒚 tì𝗺 đọc t𝙧a𝔫g chí𝔫h ở [ t𝙧ù𝗺t𝙧𝗎 𝒚ệ𝔫.VN ]

Khi nói chuyện, trong mắt ông ta hiện lên sắc bén, trên người chớp lóe hào quang, âm thanh “đùng đùng” vang lên trong cơ thể ông ta, vậy mà xương ông ta bị nghiền nát vẫn có thể đứng dậy được, còn cao hơn trước rất nhiều, khítức cuồng dã, hung hãn không giống trước tỏa từ người ông ta ra một cách tùy ý.

- Tu sĩ ngoại đạo sao?

Thiếu gia trẻ tuổi kia nhanh chóng nhận ra được dị thường trong cơ thể Long Bác, anh ta dừng bước lại, liếc mắt nhìn Long Bác với vẻ bất ngờ.

- Thiếu gia, quả thật là tu sĩ ngoại đạo, hơn nữa hình như linh hồn trên người không chỉ có một hai cái.

Tôi tớ kia nói.

- Người này để tôi thu, cậu đi giết tiểu nha đầu kia đi, tuy vũ khí tiên tiến ở đây không giết được tôi, nhưng sẽ làm bẩn quần áo tôi, tôi không muốn gặp phải thứ đó.

Thiếu gia trẻ tuổi kia nói.

Anh ta vươn một tay ra, một vòng xoáy xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta, Long Bác không có đường sống, bị hút vào trong tay anh ta.

Tôi tớ kia thì cười nham hiểm, cơ thể nhoáng lên một cái liền tới trước người Âu Dương Nhược Tuyết, một chưởng không lưu tình đánh về phía đỉnh đầu cô.

- Cô bé, đi chết đi.

Âu Dương Nhược Tuyết cảm thấy uy áp của tôi tớ này như Thái Sơn áp đỉnh, trong mắt tràn đầy nước mắt, vẻ tuyệt vọng xuất hiện trong mắt cô.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Anh không giết được cô ấy đâu! Từ Nam Sơn tới Giang Nam chỉ vài trăm dặm, một tiếng là tới nơi, hai người đứng ở gần ranh giới Giang Nam.

- Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận, người này đúng là không đơn giản.

Thiếu gia kia khẽ nâng mí mắt, trong mắt hiện lên chút bất ngờ nói.

Anh ta đã hiểu biết linh khí trên Địa Cầu rồi, linh khí cằn cỗi tới trình độ này, có thể tới Kim Đan kỳ đã không tệ, rất khó tu luyện ra Kim Đan cấp bậc Cửu Chuyển Kim Đan.

Ở nơi như vậy, vậy mà có người ngưng tụ ra Tam Muội Chân Hỏa biến dị, còn thành lập đại trận lớn như vậy.

Tuy trận pháp này không tính là gì với anh ta, nhưng ở nơi có hoàn cảnh như Địa Cầu, đã xem như không tệ rồi.

- Thiếu gia, để tôi phá trận pháp này cho?Tôi tớ kia liếc nhìn Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận với vẻ khinh thường.

Thiếu gia này còn chưa mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận.

Hai tiếng “vù vù” vang lên, hai bóng người chớp lóe, Âu Dương Nhược Tuyết và Long Bác chắn trước người hai người.

- Nơi này là nơi được hội ngũ lão bảo vệ, mời các anh rời khỏi đây.

Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, không khách sáo nói.

Bên cạnh Âu Dương Nhược Tuyết, Long Bác nhíu mày nhìn hai người, trong mắt lóe lên vẻ cảnh giác.

Hai người này mặc cổ trang, lại không phải người của tông môn ẩn thế, trên người tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, rất khó khiến người ta không phòng bị.

- Hội ngũ lão, là gì thế?

Thiếu gia trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn Âu Dương Nhược Tuyết và Long Bác một cái, hỏi tôi tớ ở bên cạnh.

- Dựa theo trí nhớ của lão già kia, hẳn là người cầm quyền ở thế gian, năm lão già tạo thành một thế lực, nắm giữ vũ khí tiên tiến ở đây.

Tôi tớ kia mỉm cười nói.

- Người cầm quyền trên thế gian, tôi muốn đến Mạc gia, hai người tránh ra.

Thiếu gia trẻ tuổi kia hơi giật mình, lạnh lùng nói.

Hai câu đối thoại đơn giản khiến sắc mặt Âu Dương Nhược Tuyết và Long Bác thay đổi.

Chỉ có hai loại người mới xưng nơi này là thế gian, một loại là người của tông môn ẩn thế, loại còn lại là từ Thiên Ngoại Thiên xuống.

- Hai vị, xin hỏi hai vị là tiên nhân môn phái nào, tới Mạc gia làm gì?

Sắc mặt Long Bác khó coi, nho nhã lễ độ ôm quyền hỏi.

Trên mặt thiếu gia không có chút biểu cảm, giống như không nghe thấy, không trả lời.

Trái lại tôi tớ kia hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, quát:

- Chỉ là phàm nhân, thiếu gia chúng tôi thuộc môn phái nào, muốn tới đó làm gì, không cần giải thích với hai người, thiếu gia chúng tôi không muốn giết hai người, cút ngay hoặc chết.

- Giang Nam được chúng tôi bảo hộ, mời hai người rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo với hai người.

Âu Dương Nhược Tuyết nhíu chặt mày, trong hai tay xuất hiện một đao một kiếm.

Hai người này tràn đầy sát khí tới Mạc gia, chắc chắn không phải tới thăm hỏi, chỉ có thể là tới báo thù.

- Các cô bảo vệ? Các cô bảo vệ được sao?

Tôi tớ kia cười khinh thường nói.

Những lời Âu Dương Nhược Tuyết nói, ở trong tai anh ta như một con kiến đang nói, nó muốn bảo vệ Thái Sơn, đúng là buồn cười.

- Không thử sao mà biết?

Âu Dương Nhược Tuyết nắm chặt binh khí trong tay, nghiến chặt răng nói.

- Thiếu gia, mời anh đi trước.

Tôi tớ kia không để ý tới Âu Dương Nhược Tuyết, mà nói với thiếu gia bên cạnh anh ta.

Hai tay thiếu gia kia bắt chéo sau lưng, lập tức ngẩng đầu đi tới giữa Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận.

Âu Dương Nhược Tuyết cau mày, trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh.

- Muốn chết!

Thân thể cô nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh thiếu gia trẻ tuổi kia, một đao một kiếm trong tay chớp lóe quang hoa, một đâm một chém, hùng hổ chém về phía người thiếu gia trẻ tuổi này.

Thiếu gia này làm như không nhìn thấy, tiếp tục đi về trước.

Nhưng mà Long Bác ở phía sau kêu lên.

- Nhược Tuyết, cẩn thận.

Âu Dương Nhược Tuyết nheo mắt lại, giữa trán xuất hiện vẻ nghi ngờ.

Chỉ thấy thiếu gia trẻ tuổi kia nhoáng lên một cái liền biến mất trước mặt cô, tôi tớ kia thì cười lạnh lùng xuất hiện trước mặt cô.

Người thanh niên này không sử dụng pháp khí gì, khóe miệng luôn cười mỉa, một tay chộp lấy đao kiếm của Âu Dương Nhược Tuyết.

“Keng!” Đao kiếm chém lên tay tôi tớ, tay trái của tôi tớ kia không có chuyện gì, nhưng đao kiếm của Âu Dương Nhược Tuyết bị tôi tớ này nắm chặt, lập tức bị nghiền nát.

Mắt Âu Dương Nhược Tuyết mở to, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Pháp khí của cô là dùng nguyên liệu vô cùng hiếm thấy tạo ra, đao là Vạn Niên Vẫn Thiết, kiếm là Nghịch Thủy Uyên, một cương một nhu, hai thứ này phối hợp cương nhu lưu loát, cho dù phá được cương, cũng khó mà phá được nhu.

Một đao một kiếm này ở dưới tay tôi tớ kia, vậy mà bị nghiền nát toàn bộ, có thể làm được chuyện như vậy tuyệt đối không quá 20 người, chỉ có người cấp bậc như Mạc Phàm mới làm được.

Tôi tớ này, vậy mà có thể làm được dễ dàng.

- Chuyện này…

Tôi tớ này bẻ gãy pháp khí của Âu Dương Nhược Tuyết, không quản Âu Dương Nhược Tuyết là nam hay nữ, một chưởng đánh về phía ngực Âu Dương Nhược Tuyết.

Không đợi một chưởng này đánh vào ngực Âu Dương Nhược Tuyết, cơ thể Âu Dương Nhược Tuyết bị Long Bác kéo lại, kéo lùi về phía sau.

- Đi mau, đi tìm ngũ lão, hai người kia rất lợi hại.

Một tay Long Bác nhấc Âu Dương Nhược Tuyết, ném về phía Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận, một quyền đánh về phía tôi tớ kia.

Lúc này một chưởng của tôi tớ kia cũng đánh tới.

- Hai người ai cũng không chạy được.

Tôi tớ cười nói.

“Răng rắc!” Âm thanh xương cốt gãy vang lên, cánh tay tráng kiện của Long Bác bị gãy ra từng đoạn, khí kình lập tức lan ra khắp thân ông ta thông qua vai.

Đến chỗ nào, cơ thể Long Bác bị văng tung tóe.

Chỉ trong phút chốc, xương cốt trên người Long Bác bị gãy hết, giống như bùn lầy xụi lơ trên đất.

Ở phía xa, mắt Âu Dương Nhược Tuyết mở to, nhìn Long Bác chảy máu thất khiếu trên đất, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Long Bác được xưng là trường thành của Hoa Hạ, lại bị người này dùng một quyền đánh nát.

- Không!

Âu Dương Nhược Tuyết khóc nức nở nói.

- Nếu cô muốn cứu Mạc gia, thì nhanh trốn đi, đi mau.

Long Bác trầm giọng quát. . Hã𝒚 tì𝗺 đọc t𝙧a𝔫g chí𝔫h ở [ t𝙧ù𝗺t𝙧𝗎 𝒚ệ𝔫.VN ]

Khi nói chuyện, trong mắt ông ta hiện lên sắc bén, trên người chớp lóe hào quang, âm thanh “đùng đùng” vang lên trong cơ thể ông ta, vậy mà xương ông ta bị nghiền nát vẫn có thể đứng dậy được, còn cao hơn trước rất nhiều, khítức cuồng dã, hung hãn không giống trước tỏa từ người ông ta ra một cách tùy ý.

- Tu sĩ ngoại đạo sao?

Thiếu gia trẻ tuổi kia nhanh chóng nhận ra được dị thường trong cơ thể Long Bác, anh ta dừng bước lại, liếc mắt nhìn Long Bác với vẻ bất ngờ.

- Thiếu gia, quả thật là tu sĩ ngoại đạo, hơn nữa hình như linh hồn trên người không chỉ có một hai cái.

Tôi tớ kia nói.

- Người này để tôi thu, cậu đi giết tiểu nha đầu kia đi, tuy vũ khí tiên tiến ở đây không giết được tôi, nhưng sẽ làm bẩn quần áo tôi, tôi không muốn gặp phải thứ đó.

Thiếu gia trẻ tuổi kia nói.

Anh ta vươn một tay ra, một vòng xoáy xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta, Long Bác không có đường sống, bị hút vào trong tay anh ta.

Tôi tớ kia thì cười nham hiểm, cơ thể nhoáng lên một cái liền tới trước người Âu Dương Nhược Tuyết, một chưởng không lưu tình đánh về phía đỉnh đầu cô.

- Cô bé, đi chết đi.

Âu Dương Nhược Tuyết cảm thấy uy áp của tôi tớ này như Thái Sơn áp đỉnh, trong mắt tràn đầy nước mắt, vẻ tuyệt vọng xuất hiện trong mắt cô.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Anh không giết được cô ấy đâu!