Thần Y Trọng Sinh

Chương 1289




“Bùm” một đạo quang bắn từ ngón tay Mạc Phàm ra.

Quang điểm này vừa bay đến giữa không trung, từ một hóa thành mười hai, như ánh huỳnh quang bay về phía đám Aristotle, công kích hủy thiên diệt địa.

Rõ ràng chỉ là một quang điểm rất nhỏ bé, chỉ cần thổi một cái là có thể tắt.

Nhưng quang điểm này chắn trước ma kiếm của Hắc Ám Chi Thần, ma kiếm của Hắc Ám Chi Thần dừng lại, ngừng lại.

Pháp bảo mà đám Thái Dương Chi Thần dùng để đâm Mạc Phàm cũng vậy, bị quang điểm nhỏ bé ngăn trở.

Ngay sau pháp bảo của những người này, pháp thuật của đám Aristotle cũng như vậy, xuất hiện khe hở như mạng nhện ở dưới quang điểm.

“Bùm!” Pháp bảo bị nghiền nát, pháp thuật nổ tung xung quanh Mạc Phàm, kình phong hỗn loạn cuồng liệt nhấc lên.

Mắt đám Aristotle mở to, cả đám đều trợn mắt há miệng.

Thực lực của 12 người bọn họ đã được thêm Thần Nộ, một kích toàn lực có thể hủy diệt căn cứ quân sự của một đại quốc gia, nhưng được Mạc Phàm hóa giải dễ dàng bằng một ngón tay.Chỉ một ngón tay, không có động tác dư thừa.

Những người ở xung quanh cũng bị dọa ngốc, một đám nhìn Mạc Phàm lững thững trong gió, lôi điện, hào quang, miệng há to mà không nói nên lời.

- Mạc Phàm này kh ủng bố biết bao nhiêu?

Chỉ trong phút chốc, nhãn cầu của Aristotle xoay một vòng, cánh phía sau chấn động, bay về nơi xa.

- Trốn!

12 bọn họ cùng ra tay, không đỡ nổi một ngón tay của Mạc Phàm, tiếp tục ở chỗ này thì sẽ phải chết.

Những người khác cũng hơi do dự, sau đó lựa chọn bay về phía khác Aristotle.

- Trốn, ông cho rằng tôi chuẩn bị ở đây lâu như vậy đều là giả sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

Hắn hao phí nhiều thời gian ở trên tế đàn như thế, Aristotle cho rằng hắn không làm gì à.

Hắn vừa nói xong, chất lỏng màu đỏ sậm trên mặt đất trở nên sáng lên, bỗng nhiên lực hút rất mạnh sản sinh ra.

Thứ này có thể ngăn bọn họ tiến vào Vô Tận Thâm Uyên, còn có thể phòng ngừa bọn họ chạy trốn.

Dưới chân Mạc Phàm vừa động, Hồng Liên trong tay giống như nhẫn nại đã lâu không nhịn được, kiếm hoa tăng vọt, gió xoáy nhấc lên.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, liền biến mất tại chỗ.

Lúc Mạc Phàm xuất hiện lần nữa, đã đến bên cạnh Hắc Ám Chi Thần.

- Ông chém tôi hai kiếm, cũng thử một kiếm của tôi xem.

Hồng Liên trong tay Mạc Phàm xẹt qua một đạo cầu vồng ở trong không trung, lập tức chém về phía Hắc Ám Chi Thần.

Hắc Ám Chi Thần nheo mắt lại, trong mắt chớp lóe sắc bén, ông ta xoay người nghênh đón một kiếm của Mạc Phàm.

Ma kiếm màu đen trong tay ông ta vừa động, một vùng khu vực màu đen xuất hiện dưới chân Mạc Phàm, cơ thể ông ta cũng một huyễn hóa thành chín, chém về phía Mạc Phàm.

Tốc độ rất nhanh, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng đen.

Aristotle thấy Hắc Ám Chi Thần ra tay, sắc mặt thay đổi.

- Bruce dừng tay, nhanh trốn đi, tiểu tử này có thể giết người tăng cấp.

Aristotle kêu lên.

12 bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm, lúc này lại chống chọi với Mạc Phàm chỉ có thể trở thành công cụ giúp Mạc Phàm tăng cấp.

- Quả thật tôi có thể giết người tăng cấp, nhưng giết các ông không tăng cấp được.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Quả thật Sát Sinh Đại Thuật rất nghịch thiên, nhưng không phải giết ai cũng có thể tăng cấp.

Nếu là như vậy, vừa rồi hắn giết trên vạn lính đánh thuê, 99 viên Thần Nguyên trong cơ thể hắn đã sớm ngưng tụ thành Kim Đan rồi.

Chỉ khi hắn giết người có thực lực tương đương với hắn, hay là hơn hắn, hắn mới có thể tăng cấp.

Cho dù đám Aristotle có thêm Thần Nộ, nhưng vẫn kém hắn rất nhiều, giết bọn họ không khác gì không giết.

Hắn chẳng muốn phân biệt trong chín người ai là Hắc Ám Chi Thần thật, thậm chí còn không để ý tới ma kiếm của Hắc Ám Chi Thần.

Bỗng nhiên một kiếm trong tay hắn chém về phía Hắc Ám Chi Thần đưa ngang, bốn chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Hoành quán, bát phương! .

Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Kiếm khí như hoa lập tức vọt ra, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên thổi ra bốn phương tám hướng.

Dưới một kiếm này, không gian ở mười dặm xung quanh như trái dưa hấu bị chém từ trong ra, mở từ trong không trung.

Sắc mặt những người khác thay đổi, vội vàng tránh ra, sợ bị một kiếm của Mạc Phàm đâm trúng.

Vẻ mặt những người khác thay đổi, vội vàng tránh ra, sợ đụng phải kiếm khí của Mạc Phàm.

Hắc Ám Chi Thần không may mắn như vậy, ông ta cách quá gần một kiếm này của Mạc Phàm, chín cơ thể của ông ta đều bị xuyên qua từ giữa, vẻ kỳ lạ xuất hiện trên mặt Hắc Ám Chi Đình.

Cơ thể ông ta bị một kiếm này của Mạc Phàm quét trúng, giống như thủy tinh bị vật nặng đụng phải, vết rạn xuất hiện trên người ông ta.

“Răng rắc!” Dưới tiếng vang thanh thúy, chín cơ thể của Hắc Ám Chi Thần vỡ nát dưới đất, hóa thành từng tảng đá ngũ sắc và hư ảnh bị chém làm đôi, trôi nổi trong không trung.

Vẻ mặt đám Aristotle khó coi, trong mắt lóe lên hung quang, nhưng không ai dám tiến lên trước.

Mạc Phàm giế t chết Hắc Ám Chi Thần nhưng không thể tăng cấp, chuyện này đã không thể rõ ràng hơn, quả thật bọn họ quá yếu không đủ cho Mạc Phàm tăng cấp.

Đừng nói là xông lên tìm Mạc Phàm báo thù, bọn họ cũng không thoát được.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua tảng đá ngũ sắc, ngón tay sáng lên, thu toàn bộ tảng đá lại.

Thực lực của đám Aristotle yếu một chút, nhưng tảng đá này là thứ tốt, không thể lãng phí.

Tảng đá này rất bình thường ở Thần Tộc, không khác gì bùn ngũ sắc trong truyền thuyết Nữ Oa tạo người ở Địa Cầu, có thể dùng để trùng tố cơ thể người.

Cất tảng đá đi, hắn liếc mắt nhìn đám Aristotle một vòng, cuối cùng nhìn về phía Minh Thần mặc khôi giáp màu xám.

- Ông sẽ là người kế tiếp, ông am hiểu lực tử vong đúng không, vậy tử vong táng tống!

Mạc Phàm vươn một tay ra, chộp lấy Minh Thần ở phía xa.

Chỉ nắm một cái, cơ thể Minh Thần Hades chấn động, cơ thể bị hai ngón tay vô hình kéo ra.

Tay Mạc Phàm muốn nắm chặt, trên mặt Hades hiện lên bối rối.

- Mạc Phàm, chọc giận cậu là Aristotle, chúng tôi chỉ vì tự vệ mới tỉnh lại từ giấc ngủ say, cậu muốn đối phó thì đối phó Aristotle ấy, vì sao không chịu tha cho chúng tôi?

Hades vội vàng nói.

- Hades, cậu nói gì thế?

Vẻ mặt Aristotle sửng sốt, tức giận hỏi.

Vậy mà lúc này Hades ném mình ông ta ra.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trên khuôn mặt lạnh nhạt bất hỉ bất nộ.

- Ý của ông là tôi chỉ nên giết Aristotle, hay là nói nếu tôi không đủ mạnh, ông cũng sẽ không giết tôi?

- Chuyện này…

Sắc mặt Hades khó coi, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.

- Trong cơ thể ông có lực lượng của tôi, vừa rồi ông cũng ra tay với tôi, vì sao tôi không thể giết tất cả các ông?

Mạc Phàm hơi nghiêng đầu hỏi.

- Tôi…

Hades nắm chặt tay, vừa định mở miệng nói tiếp nữa.

Nhưng Mạc Phàm đã mất đi kiên nhẫn lắng nghe, tay hắn nắm chặt lại.

- Cho dù không có lý do tôi cũng sẽ giết ông, bởi vì tôi muốn giết ông, như vậy là đủ rồi, còn nữa, tối nay 12 chủ thần các ông phải chết hết.

Hắn vừa nói xong, linh hồn và cơ thể Hades không có khả năng chống cự lại, cùng bị nghiền nát, Minh Thần Hades chết. “Bùm” một đạo quang bắn từ ngón tay Mạc Phàm ra.

Quang điểm này vừa bay đến giữa không trung, từ một hóa thành mười hai, như ánh huỳnh quang bay về phía đám Aristotle, công kích hủy thiên diệt địa.

Rõ ràng chỉ là một quang điểm rất nhỏ bé, chỉ cần thổi một cái là có thể tắt.

Nhưng quang điểm này chắn trước ma kiếm của Hắc Ám Chi Thần, ma kiếm của Hắc Ám Chi Thần dừng lại, ngừng lại.

Pháp bảo mà đám Thái Dương Chi Thần dùng để đâm Mạc Phàm cũng vậy, bị quang điểm nhỏ bé ngăn trở.

Ngay sau pháp bảo của những người này, pháp thuật của đám Aristotle cũng như vậy, xuất hiện khe hở như mạng nhện ở dưới quang điểm.

“Bùm!” Pháp bảo bị nghiền nát, pháp thuật nổ tung xung quanh Mạc Phàm, kình phong hỗn loạn cuồng liệt nhấc lên.

Mắt đám Aristotle mở to, cả đám đều trợn mắt há miệng.

Thực lực của 12 người bọn họ đã được thêm Thần Nộ, một kích toàn lực có thể hủy diệt căn cứ quân sự của một đại quốc gia, nhưng được Mạc Phàm hóa giải dễ dàng bằng một ngón tay.Chỉ một ngón tay, không có động tác dư thừa.

Những người ở xung quanh cũng bị dọa ngốc, một đám nhìn Mạc Phàm lững thững trong gió, lôi điện, hào quang, miệng há to mà không nói nên lời.

- Mạc Phàm này kh ủng bố biết bao nhiêu?

Chỉ trong phút chốc, nhãn cầu của Aristotle xoay một vòng, cánh phía sau chấn động, bay về nơi xa.

- Trốn!

12 bọn họ cùng ra tay, không đỡ nổi một ngón tay của Mạc Phàm, tiếp tục ở chỗ này thì sẽ phải chết.

Những người khác cũng hơi do dự, sau đó lựa chọn bay về phía khác Aristotle.

- Trốn, ông cho rằng tôi chuẩn bị ở đây lâu như vậy đều là giả sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

Hắn hao phí nhiều thời gian ở trên tế đàn như thế, Aristotle cho rằng hắn không làm gì à.

Hắn vừa nói xong, chất lỏng màu đỏ sậm trên mặt đất trở nên sáng lên, bỗng nhiên lực hút rất mạnh sản sinh ra.

Thứ này có thể ngăn bọn họ tiến vào Vô Tận Thâm Uyên, còn có thể phòng ngừa bọn họ chạy trốn.

Dưới chân Mạc Phàm vừa động, Hồng Liên trong tay giống như nhẫn nại đã lâu không nhịn được, kiếm hoa tăng vọt, gió xoáy nhấc lên.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, liền biến mất tại chỗ.

Lúc Mạc Phàm xuất hiện lần nữa, đã đến bên cạnh Hắc Ám Chi Thần.

- Ông chém tôi hai kiếm, cũng thử một kiếm của tôi xem.

Hồng Liên trong tay Mạc Phàm xẹt qua một đạo cầu vồng ở trong không trung, lập tức chém về phía Hắc Ám Chi Thần.

Hắc Ám Chi Thần nheo mắt lại, trong mắt chớp lóe sắc bén, ông ta xoay người nghênh đón một kiếm của Mạc Phàm.

Ma kiếm màu đen trong tay ông ta vừa động, một vùng khu vực màu đen xuất hiện dưới chân Mạc Phàm, cơ thể ông ta cũng một huyễn hóa thành chín, chém về phía Mạc Phàm.

Tốc độ rất nhanh, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng đen.

Aristotle thấy Hắc Ám Chi Thần ra tay, sắc mặt thay đổi.

- Bruce dừng tay, nhanh trốn đi, tiểu tử này có thể giết người tăng cấp.

Aristotle kêu lên.

12 bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm, lúc này lại chống chọi với Mạc Phàm chỉ có thể trở thành công cụ giúp Mạc Phàm tăng cấp.

- Quả thật tôi có thể giết người tăng cấp, nhưng giết các ông không tăng cấp được.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Quả thật Sát Sinh Đại Thuật rất nghịch thiên, nhưng không phải giết ai cũng có thể tăng cấp.

Nếu là như vậy, vừa rồi hắn giết trên vạn lính đánh thuê, 99 viên Thần Nguyên trong cơ thể hắn đã sớm ngưng tụ thành Kim Đan rồi.

Chỉ khi hắn giết người có thực lực tương đương với hắn, hay là hơn hắn, hắn mới có thể tăng cấp.

Cho dù đám Aristotle có thêm Thần Nộ, nhưng vẫn kém hắn rất nhiều, giết bọn họ không khác gì không giết.

Hắn chẳng muốn phân biệt trong chín người ai là Hắc Ám Chi Thần thật, thậm chí còn không để ý tới ma kiếm của Hắc Ám Chi Thần.

Bỗng nhiên một kiếm trong tay hắn chém về phía Hắc Ám Chi Thần đưa ngang, bốn chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Hoành quán, bát phương! .

Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Kiếm khí như hoa lập tức vọt ra, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên thổi ra bốn phương tám hướng.

Dưới một kiếm này, không gian ở mười dặm xung quanh như trái dưa hấu bị chém từ trong ra, mở từ trong không trung.

Sắc mặt những người khác thay đổi, vội vàng tránh ra, sợ bị một kiếm của Mạc Phàm đâm trúng.

Vẻ mặt những người khác thay đổi, vội vàng tránh ra, sợ đụng phải kiếm khí của Mạc Phàm.

Hắc Ám Chi Thần không may mắn như vậy, ông ta cách quá gần một kiếm này của Mạc Phàm, chín cơ thể của ông ta đều bị xuyên qua từ giữa, vẻ kỳ lạ xuất hiện trên mặt Hắc Ám Chi Đình.

Cơ thể ông ta bị một kiếm này của Mạc Phàm quét trúng, giống như thủy tinh bị vật nặng đụng phải, vết rạn xuất hiện trên người ông ta.

“Răng rắc!” Dưới tiếng vang thanh thúy, chín cơ thể của Hắc Ám Chi Thần vỡ nát dưới đất, hóa thành từng tảng đá ngũ sắc và hư ảnh bị chém làm đôi, trôi nổi trong không trung.

Vẻ mặt đám Aristotle khó coi, trong mắt lóe lên hung quang, nhưng không ai dám tiến lên trước.

Mạc Phàm giế t chết Hắc Ám Chi Thần nhưng không thể tăng cấp, chuyện này đã không thể rõ ràng hơn, quả thật bọn họ quá yếu không đủ cho Mạc Phàm tăng cấp.

Đừng nói là xông lên tìm Mạc Phàm báo thù, bọn họ cũng không thoát được.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua tảng đá ngũ sắc, ngón tay sáng lên, thu toàn bộ tảng đá lại.

Thực lực của đám Aristotle yếu một chút, nhưng tảng đá này là thứ tốt, không thể lãng phí.

Tảng đá này rất bình thường ở Thần Tộc, không khác gì bùn ngũ sắc trong truyền thuyết Nữ Oa tạo người ở Địa Cầu, có thể dùng để trùng tố cơ thể người.

Cất tảng đá đi, hắn liếc mắt nhìn đám Aristotle một vòng, cuối cùng nhìn về phía Minh Thần mặc khôi giáp màu xám.

- Ông sẽ là người kế tiếp, ông am hiểu lực tử vong đúng không, vậy tử vong táng tống!

Mạc Phàm vươn một tay ra, chộp lấy Minh Thần ở phía xa.

Chỉ nắm một cái, cơ thể Minh Thần Hades chấn động, cơ thể bị hai ngón tay vô hình kéo ra.

Tay Mạc Phàm muốn nắm chặt, trên mặt Hades hiện lên bối rối.

- Mạc Phàm, chọc giận cậu là Aristotle, chúng tôi chỉ vì tự vệ mới tỉnh lại từ giấc ngủ say, cậu muốn đối phó thì đối phó Aristotle ấy, vì sao không chịu tha cho chúng tôi?

Hades vội vàng nói.

- Hades, cậu nói gì thế?

Vẻ mặt Aristotle sửng sốt, tức giận hỏi.

Vậy mà lúc này Hades ném mình ông ta ra.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trên khuôn mặt lạnh nhạt bất hỉ bất nộ.

- Ý của ông là tôi chỉ nên giết Aristotle, hay là nói nếu tôi không đủ mạnh, ông cũng sẽ không giết tôi?

- Chuyện này…

Sắc mặt Hades khó coi, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.

- Trong cơ thể ông có lực lượng của tôi, vừa rồi ông cũng ra tay với tôi, vì sao tôi không thể giết tất cả các ông?

Mạc Phàm hơi nghiêng đầu hỏi.

- Tôi…

Hades nắm chặt tay, vừa định mở miệng nói tiếp nữa.

Nhưng Mạc Phàm đã mất đi kiên nhẫn lắng nghe, tay hắn nắm chặt lại.

- Cho dù không có lý do tôi cũng sẽ giết ông, bởi vì tôi muốn giết ông, như vậy là đủ rồi, còn nữa, tối nay 12 chủ thần các ông phải chết hết.

Hắn vừa nói xong, linh hồn và cơ thể Hades không có khả năng chống cự lại, cùng bị nghiền nát, Minh Thần Hades chết.