Thần Y Trọng Sinh

Chương 1270




Những hắc khí này vừa xuất hiện, thì ngưng tụ thành một chiếc quan tài huyền ảo, phong cách cổ xưa.

Trên quan tài ngoại trừ khắc hoa văn và tượng tinh xảo, trên mỗi mặt đều có khắc một số văn tự hình chêm.- Đây, đây là quan tài trong Kim Tự Tháp sao?

Gossen nhìn thấy thứ này thì mắt mở to, kinh ngạc nói.

Ông ta tưởng rằng Pháp Thần Horus sẽ đưa ma hộp Pandora tới, ai biết Pháp Thần Horus lại đưa một chiếc quan tài.

Quan tài vốn là vật không rõ, còn tượng trung cho tử vong và tai nạn, Pháp Thần Horus còn đưa một chiếc quan tài không tầm thường tới.

- Bên trên viết cái gì?

Mạc Phàm nhìn văn tự trên quan tài hỏi.

- Người mở sẽ chết.

Gossen cẩn thận nói.

Trên cơ bản đều có chú ngữ như vậy khắc trên Kim Tự Tháp, trong đó nổi tiếng nhất là chú ngữ này khắc trên tháp vàng của Pharaoh Khufu.

Lúc ấy có một tên trộm mộ vào trong mộ thất của Pharaoh Khufu, không để ý chú ngữ ở bên trên này.

Sau khi quan tài của Pharaoh Khufu được mở ra, phàm là người tiến vào trong một thất đều lần lượt tử vong.

Không chỉ như vậy, người động vào vật bồi táng đều chết một cách ly kỳ.

Những người này không phải bị côn trùng kỳ lạ đốt, thì bị rắn hổ mang thường gặp ở Ai Cập cắn chết.

Có thể nói là những chú ngữ này, khiến Kim Tự Tháp tràn ngập một tầng khăn che mặt quỷ dị mấy trăm năm.

Ông ta từng nhìn quan tài Khufu, cho nên lúc này mới nhớ rõ câu chú ngữ đó.

Ông ta mới nói xong, bỗng nhiên quan tài do hắc khí ngưng tụ trên tay Mạc Phàm phát ra âm thanh “xèo xèo”, tự nó chậm rãi mở ra, câu chú ngữ kia cũng sáng lên.

“Bùm” một tiếng, quan tài rầm một tiếng mở ra.

Đúng lúc này, một bóng đen hình con rắn hổ mang há cái miệng to, bay từ trong quan tài ra, tốc độ rất nhanh, không đợi những người khác phản ứng kịp, nó đã tới trước mặt Mạc Phàm.

Sắc mặt những người ở đây thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

- Chuyện này?

Không đợi rắn hổ mang do hắc khí ngưng tụ thành tới trước người Mạc Phàm, trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, hừ lạnh một tiếng.

Bầu không khí lập tức chấn động, rắn hổ mang do hắc khí ngưng tụ thành còn chưa đụng tới Mạc Phàm, chỉ cách trước mặt Mạc Phàm một ngón tay đã bị đánh xơ xác, biến mất không thấy.

- Đốt!

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hỏa diễm lam văn kim sắc dấy lên trên tay hắn, lập tức dấy lên trên quan tài do hắc khí ngưng tụ thành.

- Mạc tiên sinh, đây là thứ gì, cậu không sao chứ?

Lưu Nguyệt Như ở bên cạnh Mạc Phàm thở phào nhẹ nhõm, hỏi.

- Trái lại tôi không có chuyện gì, nhưng những người khác thì không dễ như vậy.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng sắc bén, nhắm mắt lại.

Hắc xà này do nguyền rủa ngưng tụ mà thành, phương pháp bình thường không thể ngăn cản được.

Hắn có thể ngăn được hắc xà này, thứ nhất là vì hắn biết về nguyền rủa, thứ hai là tu vi của hắn cao.

Hắn chỉ thiếu chút nữa, những người khác muốn đỡ nguyền rủa cũng không đơn giản như vậy.

Lúc này không chỉ trên người Mạc Phàm xuất hiện hắc khí này.

Trong nhà ăn món Pháp ở tầng một cao ốc thiên kiếm, đám Tiểu Vũ, Tiểu Tuyết và Bàn Tử đang gọi món ăn.

Tiểu Vũ nhíu chặt mày, trên gương mặt non nớt hiện lên vẻ tò mò, nhìn về phía bàn tay của mình.

- Tiểu Vũ, làm sao vậy?

Tiểu Tuyết nhận thấy Tiểu Vũ hơi lạ, hỏi.

Sau đó sắc mặt cô và Bàn Tử lập tức khó coi.

Trên tay Tiểu Vũ có một quan tài giống trên tay Mạc Phàm như đúc.

Tiểu Tuyết nheo mắt, trong chớp mắt đồng tử màu đen biến thành vạn hoa màu trắng, bốn chữ truyền từ miệng cô ra.

- Cẩn thận, Tiểu Vũ.

Quan tài mở ra, một con rắn hổ mang bắn nhanh mà ra như tia chớp.

Không đợi con rắn hổ mang này cắn Tiểu Vũ, tay Tiểu Tuyết đã vươn ra chắn trước người Tiểu Vũ.

Rắn hổ mang cắn tay Tiểu Tuyết, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào trong cơ thể cô.

Tiểu Tuyết nhíu chặt mày, trong chớp mắt khuôn mặt cô như tờ giấy vàng, cô vội vàng vận khởi công pháp.

Vẻ mặt Tiểu Vũ sửng sốt, ngón tay ngưng tụ mấy khí châm, không do dự đâm vào mấy huyệt quan trọng trên người Tiểu Tuyết.

Nhưng một ký hiệu hình chêm vẫn xuất hiện ở chỗ mi tâm của Tiểu Tuyết.

Không chỉ Tiểu Vũ, cùng lúc đó, trên người lão mẹ Mạc Phàm, cha Mạc Phàm, cậu, mợ, anh họ, em họ của Mạc Phàm ở thành phố Nam Sơn cũng xuất hiện tình huống tương tự.

Nhưng ngoại trừ Mạc Phàm và Tiểu Vũ ra, cái quan tài kia vừa mở ra, rắn hổ mang màu đen biến mất luôn vào trong cơ thể bọn họ.

Rắn hổ mang màu đen vừa nhập thể, cha, mẹ Mạc Phàm và Tiểu Tuyết có tu vi cao hơn nên còn đỡ, một đám người Tưởng gia thì hôn mê bất tỉnh.

Trong biệt viện ở trang viên Mạc gia, bà ngoại Mạc Phàm, sắc mặt lão phu nhân Tưởng gia đen xì té xỉu trên ghế, một chiếc hộp đen như mực trong tay rơi xuống đất.

Trong hộp có hắc khí nồng đậm tản ra, bay lên trên không trang viên Mạc gia, giống như một đám hắc vân.

Một con rắn hổ mang màu đen vĩ đại chui từ trong cơ thể lão phu nhân Tưởng gia ra, một phân thành hai, hai chia làm ba, chỉ trong giây lát đã biến ra rất nhiều, bò về phía có hơi người ở xung quanh.

Những hắc xà này còn chưa bò đi rất xa, thiên hỏa hình liên hoa lam văn kim sắc xuất hiện trong không khí.

Một số liên hỏa hợp hai thành một, ngưng tụ thành một đóa đại hỏa liên vĩ đại, trôi nổi phía dưới hắc vân kia.

Một số liên hỏa khác thì xuất hiện bên cạnh hắc xà, như hỏa vũ trời giáng rơi xuống đám hắc xà đó.

Tiếng “vù vù” vang lên, chỉ trong phút chốc tất cả hắc xà bị đốt không còn.

Liên hỏa bao quanh chiếc hộp trong tay phu nhân Tưởng gia rơi xuống, biến mất cùng với chiếc hộp đó.

… T

rong cao ốc thiên kiếm, Mạc Phàm mở to mắt, trong đôi mắt có lôi quang nhấp nháy.

Hắn nhìn thoáng qua hỏa diễm đang cháy trên tay phải, hỏa diễm trong tay bành trướng, chỉ trong chớp mắt đã đốt sạch hắc khí, hóa thành hình liên hoa.

Cánh liên hoa mở ra, lộ ra chiếc hộp đen xì ở bên trong.

Ý niệm của hắn vừa động, trên chiếc hộp đen lóe sáng ô quang, chiếc hộp nhanh chóng thay đổi, từ hộp vuông biến thành quan tài loại nhỏ, giống hệt cái quan tài xuất hiện trên tay Mạc Phàm lúc trước.

Nhìn thấy quan tài loại nhỏ này, Lưu Nguyệt Như nhíu chặt mày.

- Mạc tiên sinh, đám Tiểu Vũ không sao chứ?

Thứ này chỉ có trên người Mạc Phàm, rõ ràng là nhằm vào Mạc gia, vậy Tiểu Vũ cũng gặp nguy hiểm rồi.

- Tiểu Vũ không sao, Tiểu Tuyết đỡ nguyền rủa này thay Tiểu Vũ, nhưng so với chuyện này tôi càng muốn biết ai chuẩn bị nguyền rủa.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Nếu nguyền rủa này do Pháp Thần Horus hạ, ông ta đã chết nguyền rủa này cũng mất đi hiệu lực.

Nguyền rủa thành công, nói lên còn người của Ai Cập khác.

- Ai Cập còn người lớn mật như vậy sao?

Lưu Nguyệt Như cắn môi hỏi.

- Tôi cũng không biết.

Ngón tay Mạc Phàm sáng lên cất chiếc hộp hình quan tài kia, rồi nhìn về phía Gossen ở đối diện.

Pháp Thần Horus đã bị g iết chết, lẽ ra địa vị của Pháp Thần còn trên Pharaoh.

Chẳng lẽ Ai Cập còn người trên cả Pháp Thần?

- Mạc tiên sinh còn chuyện gì sao?

Gossen bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, cơ thể run lên, cung kính nói.

- Ngoại trừ Horus ra, Ai Cập còn cao thủ khác còn sống không?

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi. Trong phòng họp có cơn gió lạnh thổi qua. Những hắc khí này vừa xuất hiện, thì ngưng tụ thành một chiếc quan tài huyền ảo, phong cách cổ xưa.

Trên quan tài ngoại trừ khắc hoa văn và tượng tinh xảo, trên mỗi mặt đều có khắc một số văn tự hình chêm.- Đây, đây là quan tài trong Kim Tự Tháp sao?

Gossen nhìn thấy thứ này thì mắt mở to, kinh ngạc nói.

Ông ta tưởng rằng Pháp Thần Horus sẽ đưa ma hộp Pandora tới, ai biết Pháp Thần Horus lại đưa một chiếc quan tài.

Quan tài vốn là vật không rõ, còn tượng trung cho tử vong và tai nạn, Pháp Thần Horus còn đưa một chiếc quan tài không tầm thường tới.

- Bên trên viết cái gì?

Mạc Phàm nhìn văn tự trên quan tài hỏi.

- Người mở sẽ chết.

Gossen cẩn thận nói.

Trên cơ bản đều có chú ngữ như vậy khắc trên Kim Tự Tháp, trong đó nổi tiếng nhất là chú ngữ này khắc trên tháp vàng của Pharaoh Khufu.

Lúc ấy có một tên trộm mộ vào trong mộ thất của Pharaoh Khufu, không để ý chú ngữ ở bên trên này.

Sau khi quan tài của Pharaoh Khufu được mở ra, phàm là người tiến vào trong một thất đều lần lượt tử vong.

Không chỉ như vậy, người động vào vật bồi táng đều chết một cách ly kỳ.

Những người này không phải bị côn trùng kỳ lạ đốt, thì bị rắn hổ mang thường gặp ở Ai Cập cắn chết.

Có thể nói là những chú ngữ này, khiến Kim Tự Tháp tràn ngập một tầng khăn che mặt quỷ dị mấy trăm năm.

Ông ta từng nhìn quan tài Khufu, cho nên lúc này mới nhớ rõ câu chú ngữ đó.

Ông ta mới nói xong, bỗng nhiên quan tài do hắc khí ngưng tụ trên tay Mạc Phàm phát ra âm thanh “xèo xèo”, tự nó chậm rãi mở ra, câu chú ngữ kia cũng sáng lên.

“Bùm” một tiếng, quan tài rầm một tiếng mở ra.

Đúng lúc này, một bóng đen hình con rắn hổ mang há cái miệng to, bay từ trong quan tài ra, tốc độ rất nhanh, không đợi những người khác phản ứng kịp, nó đã tới trước mặt Mạc Phàm.

Sắc mặt những người ở đây thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

- Chuyện này?

Không đợi rắn hổ mang do hắc khí ngưng tụ thành tới trước người Mạc Phàm, trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, hừ lạnh một tiếng.

Bầu không khí lập tức chấn động, rắn hổ mang do hắc khí ngưng tụ thành còn chưa đụng tới Mạc Phàm, chỉ cách trước mặt Mạc Phàm một ngón tay đã bị đánh xơ xác, biến mất không thấy.

- Đốt!

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hỏa diễm lam văn kim sắc dấy lên trên tay hắn, lập tức dấy lên trên quan tài do hắc khí ngưng tụ thành.

- Mạc tiên sinh, đây là thứ gì, cậu không sao chứ?

Lưu Nguyệt Như ở bên cạnh Mạc Phàm thở phào nhẹ nhõm, hỏi.

- Trái lại tôi không có chuyện gì, nhưng những người khác thì không dễ như vậy.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng sắc bén, nhắm mắt lại.

Hắc xà này do nguyền rủa ngưng tụ mà thành, phương pháp bình thường không thể ngăn cản được.

Hắn có thể ngăn được hắc xà này, thứ nhất là vì hắn biết về nguyền rủa, thứ hai là tu vi của hắn cao.

Hắn chỉ thiếu chút nữa, những người khác muốn đỡ nguyền rủa cũng không đơn giản như vậy.

Lúc này không chỉ trên người Mạc Phàm xuất hiện hắc khí này.

Trong nhà ăn món Pháp ở tầng một cao ốc thiên kiếm, đám Tiểu Vũ, Tiểu Tuyết và Bàn Tử đang gọi món ăn.

Tiểu Vũ nhíu chặt mày, trên gương mặt non nớt hiện lên vẻ tò mò, nhìn về phía bàn tay của mình.

- Tiểu Vũ, làm sao vậy?

Tiểu Tuyết nhận thấy Tiểu Vũ hơi lạ, hỏi.

Sau đó sắc mặt cô và Bàn Tử lập tức khó coi.

Trên tay Tiểu Vũ có một quan tài giống trên tay Mạc Phàm như đúc.

Tiểu Tuyết nheo mắt, trong chớp mắt đồng tử màu đen biến thành vạn hoa màu trắng, bốn chữ truyền từ miệng cô ra.

- Cẩn thận, Tiểu Vũ.

Quan tài mở ra, một con rắn hổ mang bắn nhanh mà ra như tia chớp.

Không đợi con rắn hổ mang này cắn Tiểu Vũ, tay Tiểu Tuyết đã vươn ra chắn trước người Tiểu Vũ.

Rắn hổ mang cắn tay Tiểu Tuyết, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào trong cơ thể cô.

Tiểu Tuyết nhíu chặt mày, trong chớp mắt khuôn mặt cô như tờ giấy vàng, cô vội vàng vận khởi công pháp.

Vẻ mặt Tiểu Vũ sửng sốt, ngón tay ngưng tụ mấy khí châm, không do dự đâm vào mấy huyệt quan trọng trên người Tiểu Tuyết.

Nhưng một ký hiệu hình chêm vẫn xuất hiện ở chỗ mi tâm của Tiểu Tuyết.

Không chỉ Tiểu Vũ, cùng lúc đó, trên người lão mẹ Mạc Phàm, cha Mạc Phàm, cậu, mợ, anh họ, em họ của Mạc Phàm ở thành phố Nam Sơn cũng xuất hiện tình huống tương tự.

Nhưng ngoại trừ Mạc Phàm và Tiểu Vũ ra, cái quan tài kia vừa mở ra, rắn hổ mang màu đen biến mất luôn vào trong cơ thể bọn họ.

Rắn hổ mang màu đen vừa nhập thể, cha, mẹ Mạc Phàm và Tiểu Tuyết có tu vi cao hơn nên còn đỡ, một đám người Tưởng gia thì hôn mê bất tỉnh.

Trong biệt viện ở trang viên Mạc gia, bà ngoại Mạc Phàm, sắc mặt lão phu nhân Tưởng gia đen xì té xỉu trên ghế, một chiếc hộp đen như mực trong tay rơi xuống đất.

Trong hộp có hắc khí nồng đậm tản ra, bay lên trên không trang viên Mạc gia, giống như một đám hắc vân.

Một con rắn hổ mang màu đen vĩ đại chui từ trong cơ thể lão phu nhân Tưởng gia ra, một phân thành hai, hai chia làm ba, chỉ trong giây lát đã biến ra rất nhiều, bò về phía có hơi người ở xung quanh.

Những hắc xà này còn chưa bò đi rất xa, thiên hỏa hình liên hoa lam văn kim sắc xuất hiện trong không khí.

Một số liên hỏa hợp hai thành một, ngưng tụ thành một đóa đại hỏa liên vĩ đại, trôi nổi phía dưới hắc vân kia.

Một số liên hỏa khác thì xuất hiện bên cạnh hắc xà, như hỏa vũ trời giáng rơi xuống đám hắc xà đó.

Tiếng “vù vù” vang lên, chỉ trong phút chốc tất cả hắc xà bị đốt không còn.

Liên hỏa bao quanh chiếc hộp trong tay phu nhân Tưởng gia rơi xuống, biến mất cùng với chiếc hộp đó.

… T

rong cao ốc thiên kiếm, Mạc Phàm mở to mắt, trong đôi mắt có lôi quang nhấp nháy.

Hắn nhìn thoáng qua hỏa diễm đang cháy trên tay phải, hỏa diễm trong tay bành trướng, chỉ trong chớp mắt đã đốt sạch hắc khí, hóa thành hình liên hoa.

Cánh liên hoa mở ra, lộ ra chiếc hộp đen xì ở bên trong.

Ý niệm của hắn vừa động, trên chiếc hộp đen lóe sáng ô quang, chiếc hộp nhanh chóng thay đổi, từ hộp vuông biến thành quan tài loại nhỏ, giống hệt cái quan tài xuất hiện trên tay Mạc Phàm lúc trước.

Nhìn thấy quan tài loại nhỏ này, Lưu Nguyệt Như nhíu chặt mày.

- Mạc tiên sinh, đám Tiểu Vũ không sao chứ?

Thứ này chỉ có trên người Mạc Phàm, rõ ràng là nhằm vào Mạc gia, vậy Tiểu Vũ cũng gặp nguy hiểm rồi.

- Tiểu Vũ không sao, Tiểu Tuyết đỡ nguyền rủa này thay Tiểu Vũ, nhưng so với chuyện này tôi càng muốn biết ai chuẩn bị nguyền rủa.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Nếu nguyền rủa này do Pháp Thần Horus hạ, ông ta đã chết nguyền rủa này cũng mất đi hiệu lực.

Nguyền rủa thành công, nói lên còn người của Ai Cập khác.

- Ai Cập còn người lớn mật như vậy sao?

Lưu Nguyệt Như cắn môi hỏi.

- Tôi cũng không biết.

Ngón tay Mạc Phàm sáng lên cất chiếc hộp hình quan tài kia, rồi nhìn về phía Gossen ở đối diện.

Pháp Thần Horus đã bị g iết chết, lẽ ra địa vị của Pháp Thần còn trên Pharaoh.

Chẳng lẽ Ai Cập còn người trên cả Pháp Thần?

- Mạc tiên sinh còn chuyện gì sao?

Gossen bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, cơ thể run lên, cung kính nói.

- Ngoại trừ Horus ra, Ai Cập còn cao thủ khác còn sống không?

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi. Trong phòng họp có cơn gió lạnh thổi qua.