Người kia mà Mạc Phàm nói tên là Chu Kiến Bình, là dượng của mẹ, cũng chính là ông hắn, một tên súc sinh.
Làm việc ở một ngân hàng thành phố Nam Sơn, nói là ngân hàng, thực ra còn xấu xa hơn vay nặng lãi, một vạn tệ, mỗi tháng phải trả 1000 tệ lãi.
Cha mở xưởng dược, tất nhiên sẽ không chỉ mượn một hai vạn, lợi tức kếch xù, cũng là một trong những nguyên nhân xưởng dược nhà hắn phá sản.
Lúc trước hắn còn không biết, vì sao ngân hàng chính quy cho vay với lãi cao như vậy.
Sau đó trải qua tìm hiểu hắn mới biết được chân tướng.
Tiền Chu Kiến Bình cho cha vay cũng không phải vay trực tiếp ở ngân hàng, mà Chu Kiến Bình liên kết với mấy nhân viên ở ngân hàng.
Lấy danh nghĩa nhân viên bộ phận, vay trực tiếp ngân hàng một mức độ, sau đó lấy danh nghĩa ngân hàng, cho lão cha vay số tiền này.
Số tiền này, vì bọn họ là nhân viên ngân hàng, 1 vạn tệ một năm bọn họ chỉ cần trả lãi chưa tới 400.
Nhưng đến chỗ cha, một năm phải trả bọn họ 12000 lãi, 500 vạn cho vay một năm phải trả đủ 600 vạn.
Lãi cao như vậy cha vốn từ chối, nhà Chu Kiến Bình đến nói nhiều lần.
Đúng lúc một phần tài chính bị chặt đứt, lại không vay được tiền, bất đắc dĩ mới phải cầm số tiền này.
Không ngờ xưởng dược mở không lâu thì phá sản.
Từ đó về sau, Chu Kiến Bình luôn đến nhà.
Dù sao cũng là thân thích, cha đều chiêu đãi rượu ngon cơm ngon.
Người này ăn xong uống xong, trên cơ bản đều chỉ nói một câu.
- Có phải nên trả lãi tháng này hay không, bên phía ngân hàng đã bắt đầu thúc giục, tôi có thể chắn giúp cậu, nhưng ngăn được thì chỉ có cậu mới có biện pháp, dù sao cũng là tiền của ngân hàng, không phải của tôi.
Có mấy lần, nhà hắn thật sự không lấy ra được tiền.
Chưa được vài ngày, một đám ‘cảnh sát’ đến nhà lúc nửa đêm, đè cha hắn xuống đất, dẫn lên xe ném vào trại tạm giam.
Người trong nhà hối hả ngược xuôi, mượn tiền trả số lãi này, cha mới được thả ra.
Đêm hôm đó, hắn nhớ rất rõ, hắn cởi trần cầm một cây gậy thô hơn cánh tay hắn, vẫn không thể ngăn đám người này mang cha hắn đi.
Nhà hắn mua thêm chút đồ, đều phải trốn tránh Chu Kiến Bình, tránh để ông ta ép trả tiền.
Chu Kiến Bình mang một đám người đến nhà, chắc chắn là nhận được tin cha lấy được 500 vạn.
- Anh, trong nhà có rất nhiều người hung ác, không phải cha mẹ bị bắt đấy chứ?
Mạc Vũ lo lắng hỏi.
Mạc Phàm nhíu mày, sờ đầu Tiểu Vũ.
- Bọn họ đến nhà lúc nào thế?
- Vừa đến lúc sáng, đi hai xe, mẹ cũng là thừa dịp đưa em đến trường, đưa em lên xe, bảo em tới tìm anh.
Mạc Vũ đỏ mắt nói.
- Đến lúc sáng sao?
Lông mày Mạc Phàm hơi nhướn lên.
500 vạn chỗ Chu Kiến Bình, sau khi cha nhận thấy có chỗ không thích hợp, liền bắt đầu cố trả lại, còn gần một nửa.
Cha lấy về 500 vạn, hơn nữa hắn cho cha 50 vạn, nhiều tiền như vậy vẫn thiếu chút nữa, nhưng trả lãi thì không thành vấn đề.
Chu Kiến Bình mang theo nhiều người như vậy đến nhà, không phải là đến bắt người, chắc chắn là có mục đích khác.
Cha mẹ tạm thời không có chuyện gì, nhưng cũng không loại trừ khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Yên tâm đi, cha mẹ không sao, đúng rồi, Tiểu Vũ muốn đi gặp chị họ hay không, để chị họ mang em đi chơi mấy ngày nhé?
Nếu Chu Kiến Bình tìm đến nhà hắn, dù sao hắn cũng chuẩn bị xong rồi, cũng là lúc nên giải quyết hết nợ nần trong nhà.
Thị trấn cách thành phố Đông Hải một giờ đi xe, bây giờ quay về còn kịp.
Nếu Chu Kiến Bình dám đến, sẽ làm ông ta và tiền của ông ta hối hận cả đời.
- Anh, có phải anh muốn về nhà không, anh về nhà thì cho em về cùng với, em quay về với anh, lần sau đến đây em lại tìm chị họ chơi.
Mạc Vũ không có ngốc, lập tức đoán được tâm tư của Mạc Phàm, nắm lấy góc áo Mạc Phàm quật cường nói.
- Được.
Mạc Phàm suy nghĩ một lát, gật đầu.
Để nha đầu kia ở đây, hắn còn có chút lo lắng.
- Tiểu Phàm, có gì cần tôi giúp không, cứ việc mở miệng.
Bàn Tử thấy vẻ mặt Mạc Phàm đột nhiên thay đổi, vội vàng hỏi.
Mạc Phàm giúp anh ta rất nhiều, còn cứu Hoàng Dao Dao, anh ta đã coi Mạc Phàm như bạn thân.
Bạn thân xảy ra chuyện, sao có thể không giúp?
- Tôi cần một chiếc xe, đến thị trấn.
Mạc Phàm nói.
- Không thành vấn đề, mười phút sau xe sẽ đến.
Bàn Tử vỗ ngực, liền ra ngoài sắp xếp.
Nhà Bàn Tử có rất nhiều chi nhánh ở thành phố Đông Hải, từng cửa hàng đều có xe, anh ta điều đến một chiếc xe vẫn không thành vấn đề.
Mạc Phàm nhân cơ hội này, cũng gọi điện thoại, sắp xếp đơn giản.
Làm xong những chuyện này, một chiếc xe Land Rover việt dã dừng trước cửa hàng KFC.
- Gần nhất là chiếc này, cậu cố ngồi vậy.
Bàn Tử nhảy xuống xe nói.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn chiếc Land Rover một cái, màu đen bốn chỗ ngồi, nhìn vô cùng khí phách, là chiếc xe hiếm gặp.
Trên mui xe còn có khung lớn, bên trong chứa đầy đồ ăn uống.
- Cốp sau cũng có chút đồ, là chút lòng thành đưa cho chú thím, đừng khách sáo.
Bàn Tử hào phóng nói.
Mạc Phàm cũng không khách sáo với anh ta, mang Tiểu Vũ lên xe.
Land Rover vội vã đi trên đường, đi về phía nông thôn.
…
Nhà Mạc Phàm là một ngôi nhà đơn giản ở nông thôn.
Nhà cửa dùng gạch đỏ ngói hồng, ở thế kỷ 21 có vẻ cũ nát, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, bên cạnh còn có một vườn rau không nhỏ, người một nhà yên tĩnh nhàn hạ sống dư dả ở đây.
Nhưng lúc này, trong ngoài Mạc gia đều vây quanh không ít người, ngoài cửa có hai chiếc xe đỗ, hơn mười hung thần ác sát đứng ở ngoài cửa.
Bên trong cửa lớn, một người đàn ông gần 30 tuổi, cầm trong tay một cây gậy sắt to bằng cánh tay trẻ con, trợn trừng mắt chắn ở cửa.
- Các người dám đụng đến anh hai tôi thử xem, không đánh chết các người ông đây không gọi là Mạc Quốc Ngạn.
Người đàn ông này có bảy tám phần tương tự cha Mạc Phàm, nhưng trẻ hơn cường tráng hơn nhiều, trên khuôn mặt thật thà là lửa giận hừng hực, chính là Mạc Quốc Ngạn chú ba của Mạc Phàm.
Bên cạnh anh ta là một người trung niên chững chạc, thấp hơn lão cha Mạc Phàm một chút, mập hơn một chút, cầm trong tay một cục gạch.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng điểm tương tự, người này là Mạc Quốc Kiến bác cả của Mạc Phàm.
Hai người nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm bên ngoài, quần áo đám người kia rực rỡ, nhìn cao cao tại thượng.
Trong sân, Mạc Quốc Hoa lão cha của Mạc Phàm giơ tay che trán, máu tươi không ngừng chảy qua ngón tay ông.
Vẻ mặt lão mẹ Mạc Phàm tái nhợt, đang dùng vải băng bó cho lão cha Mạc Phàm, tay không ngừng run rẩy.
Sau khi đám người này được Chu Kiến Bình mang đến, liền nói là đòi tiền.
Sau khi cha Mạc Phàm trả bọn họ một phần, nhóm người này lại muốn xưởng dược của Mạc gia.
Sau khi cha Mạc Phàm nghiêm khắc từ chối, nhóm người này đè lão cha Mạc Phàm đẩy lên xe.
Lão cha Mạc Phàm phản kháng, một người cầm gậy đánh lên đầu cha Mạc Phàm hai lần.
Sau khi mẹ Mạc Phàm nhìn thấy, liền đi lên kéo, người kia giơ chân đạp mẹ Mạc Phàm một cái.
Bác cả và chú ba của Mạc Phàm ở ngay sau nhà bọn họ, nghe thấy âm thanh liền chạy tới, nhìn thấy đầu cha Mạc Phàm đầy máu, còn lão mẹ Mạc Phàm nằm trên đất, không nghĩ nhiều liền xông lên.
Chú ba Mạc Phàm không quản sống chết của đám người này, cầm gậy sắt lên đánh đám người.
Những người đó sợ chú ba của Mạc Phàm, lúc này mới lùi ra ngoài.
- Lão già kia, ông có biết ông đang làm gì không, ông đây là gây cản trở cho người thi hành pháp luật, đe dọa nhân viên thi hành pháp luật, phải ngồi tù, có tin tôi bắt đám người các ông về hết không?
Một người đàn ông trẻ tuổi cầm đầu mặc tây trang ưỡn bụng quát.
Trên mặt tràn đầy hung ác và khinh thường.
Một đám nông dân mà thôi, cũng dám ra tay với anh ta, không biết sống chết. Người kia mà Mạc Phàm nói tên là Chu Kiến Bình, là dượng của mẹ, cũng chính là ông hắn, một tên súc sinh.
Làm việc ở một ngân hàng thành phố Nam Sơn, nói là ngân hàng, thực ra còn xấu xa hơn vay nặng lãi, một vạn tệ, mỗi tháng phải trả 1000 tệ lãi.
Cha mở xưởng dược, tất nhiên sẽ không chỉ mượn một hai vạn, lợi tức kếch xù, cũng là một trong những nguyên nhân xưởng dược nhà hắn phá sản.
Lúc trước hắn còn không biết, vì sao ngân hàng chính quy cho vay với lãi cao như vậy.
Sau đó trải qua tìm hiểu hắn mới biết được chân tướng.
Tiền Chu Kiến Bình cho cha vay cũng không phải vay trực tiếp ở ngân hàng, mà Chu Kiến Bình liên kết với mấy nhân viên ở ngân hàng.
Lấy danh nghĩa nhân viên bộ phận, vay trực tiếp ngân hàng một mức độ, sau đó lấy danh nghĩa ngân hàng, cho lão cha vay số tiền này.
Số tiền này, vì bọn họ là nhân viên ngân hàng, 1 vạn tệ một năm bọn họ chỉ cần trả lãi chưa tới 400.
Nhưng đến chỗ cha, một năm phải trả bọn họ 12000 lãi, 500 vạn cho vay một năm phải trả đủ 600 vạn.
Lãi cao như vậy cha vốn từ chối, nhà Chu Kiến Bình đến nói nhiều lần.
Đúng lúc một phần tài chính bị chặt đứt, lại không vay được tiền, bất đắc dĩ mới phải cầm số tiền này.
Không ngờ xưởng dược mở không lâu thì phá sản.
Từ đó về sau, Chu Kiến Bình luôn đến nhà.
Dù sao cũng là thân thích, cha đều chiêu đãi rượu ngon cơm ngon.
Người này ăn xong uống xong, trên cơ bản đều chỉ nói một câu.
- Có phải nên trả lãi tháng này hay không, bên phía ngân hàng đã bắt đầu thúc giục, tôi có thể chắn giúp cậu, nhưng ngăn được thì chỉ có cậu mới có biện pháp, dù sao cũng là tiền của ngân hàng, không phải của tôi.
Có mấy lần, nhà hắn thật sự không lấy ra được tiền.
Chưa được vài ngày, một đám ‘cảnh sát’ đến nhà lúc nửa đêm, đè cha hắn xuống đất, dẫn lên xe ném vào trại tạm giam.
Người trong nhà hối hả ngược xuôi, mượn tiền trả số lãi này, cha mới được thả ra.
Đêm hôm đó, hắn nhớ rất rõ, hắn cởi trần cầm một cây gậy thô hơn cánh tay hắn, vẫn không thể ngăn đám người này mang cha hắn đi.
Nhà hắn mua thêm chút đồ, đều phải trốn tránh Chu Kiến Bình, tránh để ông ta ép trả tiền.
Chu Kiến Bình mang một đám người đến nhà, chắc chắn là nhận được tin cha lấy được 500 vạn.
- Anh, trong nhà có rất nhiều người hung ác, không phải cha mẹ bị bắt đấy chứ?
Mạc Vũ lo lắng hỏi.
Mạc Phàm nhíu mày, sờ đầu Tiểu Vũ.
- Bọn họ đến nhà lúc nào thế?
- Vừa đến lúc sáng, đi hai xe, mẹ cũng là thừa dịp đưa em đến trường, đưa em lên xe, bảo em tới tìm anh.
Mạc Vũ đỏ mắt nói.
- Đến lúc sáng sao?
Lông mày Mạc Phàm hơi nhướn lên.
500 vạn chỗ Chu Kiến Bình, sau khi cha nhận thấy có chỗ không thích hợp, liền bắt đầu cố trả lại, còn gần một nửa.
Cha lấy về 500 vạn, hơn nữa hắn cho cha 50 vạn, nhiều tiền như vậy vẫn thiếu chút nữa, nhưng trả lãi thì không thành vấn đề.
Chu Kiến Bình mang theo nhiều người như vậy đến nhà, không phải là đến bắt người, chắc chắn là có mục đích khác.
Cha mẹ tạm thời không có chuyện gì, nhưng cũng không loại trừ khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Yên tâm đi, cha mẹ không sao, đúng rồi, Tiểu Vũ muốn đi gặp chị họ hay không, để chị họ mang em đi chơi mấy ngày nhé?
Nếu Chu Kiến Bình tìm đến nhà hắn, dù sao hắn cũng chuẩn bị xong rồi, cũng là lúc nên giải quyết hết nợ nần trong nhà.
Thị trấn cách thành phố Đông Hải một giờ đi xe, bây giờ quay về còn kịp.
Nếu Chu Kiến Bình dám đến, sẽ làm ông ta và tiền của ông ta hối hận cả đời.
- Anh, có phải anh muốn về nhà không, anh về nhà thì cho em về cùng với, em quay về với anh, lần sau đến đây em lại tìm chị họ chơi.
Mạc Vũ không có ngốc, lập tức đoán được tâm tư của Mạc Phàm, nắm lấy góc áo Mạc Phàm quật cường nói.
- Được.
Mạc Phàm suy nghĩ một lát, gật đầu.
Để nha đầu kia ở đây, hắn còn có chút lo lắng.
- Tiểu Phàm, có gì cần tôi giúp không, cứ việc mở miệng.
Bàn Tử thấy vẻ mặt Mạc Phàm đột nhiên thay đổi, vội vàng hỏi.
Mạc Phàm giúp anh ta rất nhiều, còn cứu Hoàng Dao Dao, anh ta đã coi Mạc Phàm như bạn thân.
Bạn thân xảy ra chuyện, sao có thể không giúp?
- Tôi cần một chiếc xe, đến thị trấn.
Mạc Phàm nói.
- Không thành vấn đề, mười phút sau xe sẽ đến.
Bàn Tử vỗ ngực, liền ra ngoài sắp xếp.
Nhà Bàn Tử có rất nhiều chi nhánh ở thành phố Đông Hải, từng cửa hàng đều có xe, anh ta điều đến một chiếc xe vẫn không thành vấn đề.
Mạc Phàm nhân cơ hội này, cũng gọi điện thoại, sắp xếp đơn giản.
Làm xong những chuyện này, một chiếc xe Land Rover việt dã dừng trước cửa hàng KFC.
- Gần nhất là chiếc này, cậu cố ngồi vậy.
Bàn Tử nhảy xuống xe nói.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn chiếc Land Rover một cái, màu đen bốn chỗ ngồi, nhìn vô cùng khí phách, là chiếc xe hiếm gặp.
Trên mui xe còn có khung lớn, bên trong chứa đầy đồ ăn uống.
- Cốp sau cũng có chút đồ, là chút lòng thành đưa cho chú thím, đừng khách sáo.
Bàn Tử hào phóng nói.
Mạc Phàm cũng không khách sáo với anh ta, mang Tiểu Vũ lên xe.
Land Rover vội vã đi trên đường, đi về phía nông thôn.
…
Nhà Mạc Phàm là một ngôi nhà đơn giản ở nông thôn.
Nhà cửa dùng gạch đỏ ngói hồng, ở thế kỷ 21 có vẻ cũ nát, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, bên cạnh còn có một vườn rau không nhỏ, người một nhà yên tĩnh nhàn hạ sống dư dả ở đây.
Nhưng lúc này, trong ngoài Mạc gia đều vây quanh không ít người, ngoài cửa có hai chiếc xe đỗ, hơn mười hung thần ác sát đứng ở ngoài cửa.
Bên trong cửa lớn, một người đàn ông gần 30 tuổi, cầm trong tay một cây gậy sắt to bằng cánh tay trẻ con, trợn trừng mắt chắn ở cửa.
- Các người dám đụng đến anh hai tôi thử xem, không đánh chết các người ông đây không gọi là Mạc Quốc Ngạn.
Người đàn ông này có bảy tám phần tương tự cha Mạc Phàm, nhưng trẻ hơn cường tráng hơn nhiều, trên khuôn mặt thật thà là lửa giận hừng hực, chính là Mạc Quốc Ngạn chú ba của Mạc Phàm.
Bên cạnh anh ta là một người trung niên chững chạc, thấp hơn lão cha Mạc Phàm một chút, mập hơn một chút, cầm trong tay một cục gạch.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng điểm tương tự, người này là Mạc Quốc Kiến bác cả của Mạc Phàm.
Hai người nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm bên ngoài, quần áo đám người kia rực rỡ, nhìn cao cao tại thượng.
Trong sân, Mạc Quốc Hoa lão cha của Mạc Phàm giơ tay che trán, máu tươi không ngừng chảy qua ngón tay ông.
Vẻ mặt lão mẹ Mạc Phàm tái nhợt, đang dùng vải băng bó cho lão cha Mạc Phàm, tay không ngừng run rẩy.
Sau khi đám người này được Chu Kiến Bình mang đến, liền nói là đòi tiền.
Sau khi cha Mạc Phàm trả bọn họ một phần, nhóm người này lại muốn xưởng dược của Mạc gia.
Sau khi cha Mạc Phàm nghiêm khắc từ chối, nhóm người này đè lão cha Mạc Phàm đẩy lên xe.
Lão cha Mạc Phàm phản kháng, một người cầm gậy đánh lên đầu cha Mạc Phàm hai lần.
Sau khi mẹ Mạc Phàm nhìn thấy, liền đi lên kéo, người kia giơ chân đạp mẹ Mạc Phàm một cái.
Bác cả và chú ba của Mạc Phàm ở ngay sau nhà bọn họ, nghe thấy âm thanh liền chạy tới, nhìn thấy đầu cha Mạc Phàm đầy máu, còn lão mẹ Mạc Phàm nằm trên đất, không nghĩ nhiều liền xông lên.
Chú ba Mạc Phàm không quản sống chết của đám người này, cầm gậy sắt lên đánh đám người.
Những người đó sợ chú ba của Mạc Phàm, lúc này mới lùi ra ngoài.
- Lão già kia, ông có biết ông đang làm gì không, ông đây là gây cản trở cho người thi hành pháp luật, đe dọa nhân viên thi hành pháp luật, phải ngồi tù, có tin tôi bắt đám người các ông về hết không?
Một người đàn ông trẻ tuổi cầm đầu mặc tây trang ưỡn bụng quát.
Trên mặt tràn đầy hung ác và khinh thường.
Một đám nông dân mà thôi, cũng dám ra tay với anh ta, không biết sống chết.