Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Y Trọng Sinh

Chương 1221




- Chuyện này…  

Trong mắt Trương Siêu và Tống Uyển Nhi đều là vẻ khó mà tin được, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi, cuối cùng cũng không cười nổi.  

Một người bị Huyết Thần Đao đâm trúng không lập tức chết đi, Huyết Thần Đao sẽ không ngừng hấp thu thần hồn và tinh huyết người đâm trúng dưới khống chế của chủ nhân, có thể nói là cả quá trình không thể sống được.  

Rõ ràng Mạc Phàm trúng Huyết Thần Đao của bọn họ, thậm chí bọn họ còn có thể cảm nhận được lực lượng của Huyết Thần Đao trong cơ thể Mạc Phàm, nhưng bọn họ không có biện pháp khống chế Mạc Phàm thông qua Huyết Thần Đao.  

Trái lại Huyết Thần Chi Lực cường đại trên người Mạc Phàm còn đáng sợ hơn bọn họ, gần như có thể so được với sư phụ bọn họ.  

Phải biết rằng bọn họ đã tu luyện Huyết Thần Công một thời gian, Huyết Thần Công mạnh yếu liên quan tới xâm nhiễm bao nhiêu người.  

Cho dù Mạc Phàm tu luyện công pháp Huyết Thần Công cao cấp hơn, nhưng chỉ tu luyện một lát, sao có thể có lực lượng cường đại như vậy?  

- Sao có chuyện này được?  

Trương Siêu không cam lòng nói.  

Nếu tu vi của Mạc Phàm hơn bọn họ, anh ta sẽ tâm phục khẩu phục, Mạc Phàm chỉ tu luyện Huyết Thần Công một lát vậy mà cũng mạnh hơn bọn họ, điều này khiến anh ta có cảm giác tu luyện như con chó.  

- Đối với anh mà nói là không có khả năng, nhưng đối với tôi thì không là gì cả?  

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, trên người chớp lóe huyết quang.  

Huyết Thần Công kém xa Huyết Hải Ma Kinh, nếu lấy toán học để so sánh, một cái sẽ là thuyết tương đối, biết rõ thuyết tương đối lại đi học toán tiểu học, còn cần sáu năm sao?  

Còn tu luyện Huyết Thần Công cần đi xâm nhiễm những người khác, bởi vì Huyết Thần Công là công pháp cấp thấp, đường đường là Huyết Tổ cần xâm nhiễm những người khác sao?  

Mặt đất dưới chân hắn lập tức nứt ra, khe hở vĩ đại lan tràn ra xung quanh, thân thể hắn cũng biến mất tại chỗ.  

Ngay sau đó.  

“Răng rắc!” Một đạo lôi điện huyết sắc rơi xuống trước người Trương Siêu và Tống Uyển Nhi, Mạc Phàm cũng đến trước người hai người, cách hai người chỉ nửa thước.  

Trên hai tay hắn chớp lóe huyết quang, không thèm nhìn hai người đánh về phía trước.  

Rõ ràng hai chường này không nhanh, nhưng hồ quang huyết sắc vờn quanh hắn xuất hiện, không đợi hai người phản ứng kịp, liền khắc ngực hai người.  

“Bùm bùm!” Hai tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, vẻ mặt hai người ngạc nhiên bay về phía sau như diều đứt dây, chỗ ngực có một cái động lớn.  

Hai người bay hơn mười mét, lúc này mới phản ứng kịp.  

Sắc mặt bọn họ khó coi, gần như không do dự, ba chữ truyền từ miệng bọn họ ra.  

- Huyết Thần Độn!  

Ba chữ vang lên, trên người bọn họ xuất hiện huyết quang, hai người như hai đạo sao băng huyết sắc lao về nơi xa, tốc độ vô cùng nhanh.  

Bọn họ tu luyện Huyết Thần Công, trên cả Địa Cầu đều đã là khu vực bọn họ săn bắn.  

Bọn họ chỉ tu luyện một năm đã có tu vi hiện giờ, đợi một thời gian nữa chắc chắn có thể tiêu diệt Mạc Phàm.  

Không đợi hai người bay xa, Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, cả huyết hồ chấn động, một đạo sấm sét vang lên theo.  

Tiếng sấm vang lên xong Mạc Phàm đi sau tới trước, chắn trước mặt hai người.  

- Với Huyết Thần Độn sơ sài của hai người, cũng muốn thoát khỏi tay tôi sao?  

Hai tay Mạc Phàm chạm nhau, một đạo đao khí huyết sắc hơn mười trượng xuất hiện trong tay hắn, giống như nguyệt nha huyết sắc vĩ đại chém hai người từ phía đối diện.  

Nếu hắn có thể tu luyện Huyết Hải Ma Kinh, sao có thể không sử dụng bí kỹ và thuật pháp của huyết tu?  

Trong chớp mắt huyết đao này đã tới trước mặt Trương Siêu và Tống Uyển Nhi, trong mắt hai người lộ ra vẻ khiếp sợ.  

Huyết Thần Độn phải trả giá bằng tổn thất lượng lớn thực lực, hóa cơ thể bọn họ thành một thứ gì đó không có trong ngũ hành, do đó đạt được tốc độ khó mà tưởng tượng được, bình thường dùng để chạy trốn.  

Bọn họ từng dùng Độn Thuật này thoát khỏi tay mấy lão quái vật đang bế quan, những quái vật này chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi, không làm được gì, trong đó có không ít người được xưng là tốc độ số một thiên hạ.  

Nhưng bọn họ sử dụng Huyết Thần Độn mà vẫn không nhanh bằng Mạc Phàm, ở trước mặt Mạc Phàm, bọn họ như gà con bị lão ưng để mắt tới.  

- Tôi liều mạng với cậu.  

Trương Siêu nổi giận thét lên một câu, huyết đao to lớn xuất hiện trong tay, lập tức chém về phía đao khí cự nguyệt của Mạc Phàm.  

Mắt Tống Uyển Nhi khẽ đảo, trong hai tay mỗi tay cũng xuất hiện một thanh cự kiếm dài mấy chục thước.  

Nhưng cự kiếm trong tay cô ta chỉ lướt qua đao khí cự nguyệt của Mạc Phàm một cái, liền mượn lực nhanh chóng lùi về sau.  

Mới vừa rời khỏi không xa, cơ thể cô ta và cả cự kiếm trong tay cùng nứt ra, hóa thành vô số huyết thần tử và huyết thú cỡ con mèo nhỏ bay đi bốn phương tám hướng.  

Cô ta đã nếm một lần thiệt trên tay Mạc Phàm, nếu Huyết Thần Độn không thể thoát được, vậy thì tìm biện pháp chạy trốn khác, mà không phải chống chọi.  

Lúc này chống chọi với Mạc Phàm, tuyệt đối là lựa chọn ngu ngốc.  

Trương Siêu thấy Tống Uyển Nhi bỏ lại anh ta chạy trốn, lông mày lập tức nhíu lại, trong mắt tràn đầy lửa giận.  

“Rầm!” một tiếng kinh thiên động địa vang lên, huyết đao trong tay Trương Siêu vỡ nát dưới cự nguyệt của Mạc Phàm, cự nguyệt mang theo Trương Siêu cùng tiến sâu vào thú sơn, đất đá văng tung tóe.  

- Tống Uyển Nhi, tiện nhân nhà cô.  

Vươn từ trong sơn thể ra, Trương Siêu kêu lên.  

- Sư huynh, anh phải cố lên, em đi tìm sư phụ báo thù cho anh.  

Vô số Tống Uyển Nhi cười từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không nghe ra ai mới là Tống Uyển Nhi.  

- Sư phụ cô tôi sẽ tự mình nói với anh ta, không cần cô đi báo tin, cô cũng ở lại cho tôi, Huyết Nhật Đương Không!  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng nói.  

Hắn đã tu luyện Huyết Hải Ma Kinh, nếu lại để Tống Uyển Nhi trốn thoát, sẽ vô cùng nguy hiểm.  

Nói xong trong mắt hắn lóe lên một văn tự cổ xưa, huyết quang chói mắt lập tức phóng từ trong mắt hắn ra, giống như hai đợt Huyết Nhật Đương Không, trong chớp mắt xung quanh đều là một vùng đỏ như máu. Trong phạm vi huyết sắc, những huyết thú và huyết thần tử giống như khí cầu gặp hỏa, gần như đều nứt toác ra hóa thành huyết vụ, chỉ còn lại mấy huyết thú và huyết thần tử tỏa ra khói đen cuồn cuộn, tiếng kêu thê lương của Tống Uyển Nhi truyền từ miệng một số huyết thần tử ra.  

- Đừng, đừng mà!  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái đến trước mặt những huyết thú và huyết thần tử này.  

Hắn vươn một tay ra, một đại thủ ấn huyết sắc lập tức xuất hiện trong không trung.  

Đại thủ vồ trong không trung, trực tiếp chộp lấy những huyết thần tử và huyết thú này.  

Cơ thể hắn lại động, như thần sấm đến trên thú sơn, đại thủ ấn vỗ mạnh vào bên trong sơn thể.  

Tiếng “Rầm rầm!” bùng nổ, tay hắn lay động một lát mới dừng lại, khóe miệng Tống Uyển Nhi chảy máu, toàn thân vô cùng chật vật xuất hiện trong đại động hình sơn thủ, cách Trương Siêu không xa.  

Một lát sau hai người đều bị Mạc Phàm ấn lên trên thú sơn, không còn vênh váo đắc ý như vừa rồi.  

- Bây giờ hai người còn lời gì muốn nói?  

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người hỏi.