Thần Y Trọng Sinh

Chương 1212




- Mạc Phàm?

Tống Uyển Nhi hơi híp mắt, trong mắt xuất hiện oán khí.

Nếu bây giờ có người cô ta muốn giết, vậy tuyệt đối là Mạc Phàm.

Ý niệm của cô ta vừa động, hai thanh huyết đao xuất hiện trong tay cô ta.

Cô ta mới làm xong những chuyện này, một trận pháp hỏa diễm cỡ một người xuất hiện, trong trận pháp, một đại môn do sương khói làm thành xuất hiện.

Bên trong đại môn, Mạc Phàm lạnh nhạt đi ra.

- Tiểu Phàm.

Lý Thi Vũ nhìn thấy Mạc Phàm thì kêu lên.

Hắn nhìn Lý Thi Vũ ở trong tay Trương Siêu, trong chớp mắt sắc bén trong mắt lại thịnh hơn vài phần.

Đúng là chuyện tốt khó có được, người xấu thành đôi.

Ở đây không chỉ có Trương Siêu, Tống Uyển Nhi cũng có mặt.

- Tiểu Phàm, đã lâu không gặp, không đúng, bây giờ nên gọi cậu là Mạc tiên sinh.

Trương Siêu hơi nhếch miệng nói.

- Thả chị họ tôi ra, nói cho tôi biết sư phụ hai người là ai, bảo người đó tới gặp tôi.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Trương Siêu và Tống Uyển Nhi, ra lệnh.

Trên người hai người có mùi máu tanh nồng đậm, thực lực cũng không tệ, đã tương đương với bán Thần Cảnh, nhưng hai người không phải là căn nguyên của Huyết Độc.

Nếu muốn diệt Huyết Độc, phải bắt đầu từ căn nguyên, nếu không sẽ như rau hẹ càng cắt sẽ mọc càng nhanh.

- Ôi, Mạc tiên sinh vẫn giống như xưa, thiếu chút nữa đã bị Mạc tiên sinh dọa sợ rồi, bảo chúng tôi thả chị họ anh, còn bảo sư phụ chúng tôi gặp anh nữa, vậy nếu sư phụ chúng tôi không đến thì sao, có phải không cần thả chị họ anh nữa không.

Tống Uyển Nhi cười trêu tức nói.

- Sư phụ hai người không được, những thứ mà hai người nuôi cũng đều xuất hiện cả đi, hai người cảm thấy mấy thứ này có tác dụng với tôi sao?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Trương Siêu và Tống Uyển Nhi nhíu mày, trong mắt hiện lên chút dị sắc.

Huyết ấn trên tay bọn họ sáng lên, từng đôi mắt huyết sắc xuất hiện trong không khí.

Rất nhanh một con cao bảy tám thước, cơ thể lớn lên giống Kỳ Lân, trên người tràn đầy lân phiến huyết sắc, phía trên con này còn có rất nhiều mãnh thú xuất hiện ở xung quanh.

Có khoảng chừng mấy trăm con, tất cả đều vây quanh Mạc Phàm, trong đôi mắt như đèn lồng tràn đầy hung quang, cái mồm to như bồn máu trên gương mặt há ra, không ngừng gào rú với Mạc Phàm.

Trong đó có mấy con cách Mạc Phàm rất gần, bay thẳng tới chỗ Mạc Phàm đánh móc gáy.

Mạc Phàm không thèm nhìn mấy trăm mãnh thú này, một tay hắn vung lên, một đạo kiếm khí như roi vung tới chỗ mấy mãnh thú này, nhanh như thiểm điện.

“Bốp” một tiếng, không đợi mãnh thú tới trước người Mạc Phàm đã bị roi quất trúng, những mãnh thú này đều nổ tung, huyết hoa rơi đầy đất.

- Huyết thú như vậy, xem ra hai người xâm nhiễm không ít người.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lẽo nói.

Huyết Độc xâm nhiễm người, linh hồn sẽ biến thành huyết thần, trở thành nô lệ của bọn họ.

Huyết thần không chỉ ngũ hành khó diệt, còn làm bẩn trận pháp và pháp bảo, rất khó đối phó, còn thiên biến vạn hóa, thật giả khó phân biệt.

Huyết thần tử thoát ra, sẽ thai nghén những huyết thú này, cũng có thể nói những huyết thú này lớn bao nhiêu, sẽ có bấy nhiêu người bị Trương Siêu và Tống Uyển Nhi xâm nhiễm.

Nhiều huyết thú như vậy, nhiều đến mức vượt xa tưởng tượng của hắn.

Nhưng chỉ hơi tính toán một chút hắn thoải mái hơn, nhìn tu vi của hai người cũng có thể nhìn ra bọn họ xâm nhiễm bao nhiêu người.

Tu luyện Huyết Thần Công, xâm nhiễm càng nhiều người tu vi sẽ càng tăng nhanh.

Nếu tiếp tục lây nhiễm cho những người khác, tu vi của bọn họ cũng sẽ tăng lên.

Như vậy sẽ hình thành một cái lưới lớn, càng tới gần căn nguyên thực lực sẽ càng mạnh.

Hai người từ người bình thường đến bán Thần Cảnh, nếu phía dưới không có trăm vạn người bình thường hoặc mấy vạn tu sĩ, bọn họ không thể được như bây giờ.

- Thế nào, chỉ đồng ý cho cậu đạt được cơ duyên, chúng tôi thì không có vận khí tốt à, nhưng phải thật sự cảm ơn cậu, không có cậu, có khả năng mấy đời chúng tôi vẫn không có biện pháp như hiện giờ, đều có thể thượng thiên nhập địa.

Trong mắt Trương Siêu lóe sáng huyết quang, hỏi.

- Các người không đụng vào tuy không thể thượng thiên nhập địa, thì còn có mấy đời, nhưng hiện giờ hai người không có kiếp sau nữa đâu.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Vậy sao, vậy nhìn xem hôm nay cậu chết ở đây, hay là chúng tôi không có kiếp sau.

Trương Siêu cười hung ác nham hiểm.

Anh ta không nhiều lời với Mạc Phàm, một tay vươn ra, một huyết kiếm dài nhỏ xuất hiện trong tay anh ta, trên thân kiếm sáng lên hào quang.

Huyết thú bị Mạc Phàm chém vỡ lập tức sống lại, biến thành một số huyết thú nhỏ xông về phía Mạc Phàm.

Những huyết thú khác tạo ra huyết ảnh, toàn bộ đều xông về phía Mạc Phàm.

Chỉ trong chớp mắt cả bầu trời đều có bóng dáng của huyết thú, tiếng thú rống vang trời.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn những huyết thú này một cái, trên mặt không có chút biểu cảm.

Thân thể hắn chấn động, Tam Muội Chân Hỏa xuất hiện trên người hắn, giống như một quả bom hạng nặng bùng nổ ra, hỏa diễm như sóng biển cao trăm mét lan tràn ra xung quanh.

Những huyết thú đến bên cạnh Mạc Phàm, vừa mới tiếp xúc vào sóng lửa liền biến thành tro tàn, giống như là giấy.

Mạc Phàm cũng không ngừng từ đấy, một bạo âm truyền từ miệng hắn ra.

- Trá!

Âm phù này vừa vang lên, chín chữ “trá” triện cổ vĩ đại theo sóng âm lan ra xung quanh.

Phàm là huyết thú đụng tới chín âm phù này, đụng tới chỗ nào thì trực tiếp biến mất.

Chín âm phù đến chỗ nào, liền biến thành huyết thú trống rỗng một vùng, sau đó bị Tam Muội Chân Hỏa của Mạc Phàm thiêu thành tro tàn.

Chỉ trong chớp mắt huyết thú ít đi mấy chục con, trong mắt những con huyết thú khác hiện lên vẻ sợ hãi, nhìn về phía Mạc Phàm.

Sắc mặt Trương Siêu và Tống Uyển Nhi khó coi, đây là lần đầu tiên bọn họ chính mắt nhìn thấy Mạc Phàm ra tay, không ngờ Mạc Phàm đáng sợ hơn bọn họ nghĩ nhiều.

Tuy những thuyết thú này không tính là gì đối với bọn họ, chỉ là một số nô lệ không có trí tuệ mà thôi, nhưng bị Mạc Phàm giết nhiều như vậy, bọn họ vẫn thấy đau lòng, hơn nữa bọn họ truyền bá Huyết Độc một phần là thông qua những huyết thú này.

- Mạc Phàm, cậu dám đánh trả, tôi sẽ giế t chết chị họ cậu.

Một tay Trương Siêu nắm lấy đầu Lý Thi Vũ, để trường kiếm huyết sắc ngang cổ cô, lạnh lùng nói.

- Tiểu Phàm, đừng để ý tới chị, em giết hai người này đi.

Lý Thi Vũ kêu lên.

- Tiện nhân cô muốn chết à, vậy tôi chém một tay cô trả cậu ta trước.

Ánh mắt Trương Siêu hung ác, không do dự nâng huyết kiếm trong tay lên, lập tức chém về phía tay Lý Thi Vũ.

- Anh không làm được gì đâu.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, nói.

Ý niệm của hắn vừa động, 18 hắc cầu trên người lập tức xuất hiện, trong chớp mắt gió, đất cát ở xung quanh dừng lại.

Không chỉ như vậy, Trương Siêu nâng huyết kiếm lên cũng dừng lại theo, hai người vẫn duy trì tư thế và biểu cảm lúc trước.

- Tử.

Mạc Phàm lạnh giọng quát.

ể ố ể ế ế ế ổMột chữ tử vang lên, cơ thể Trương Siêu và Tống Uyển Nhi không có chút phản kháng, trực tiếp nứt vụn, hóa thành từng phiến huyết châu trôi nổi trong không trung.

Một tay Mạc Phàm vươn ra, Lý Thi Vũ bay về phía hắn.

Một tay hắn ôm lấy chị họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xung quanh khôi phục lại như thường, thân hình Trương Siêu và Tống Uyển Nhi dâng từ trong huyết hồ lên.

Hai người không chỉ không có chút lo lắng, trái lại còn cười nham hiểm.

- Mạc Phàm, cậu có biết vì sao thực lực của chúng tôi không bằng cậu, nhưng dám dụ cậu tới đây không?

Trương Siêu hỏi. Khí tức quỷ dị dập dờn ra xung quanh. - Mạc Phàm?

Tống Uyển Nhi hơi híp mắt, trong mắt xuất hiện oán khí.

Nếu bây giờ có người cô ta muốn giết, vậy tuyệt đối là Mạc Phàm.

Ý niệm của cô ta vừa động, hai thanh huyết đao xuất hiện trong tay cô ta.

Cô ta mới làm xong những chuyện này, một trận pháp hỏa diễm cỡ một người xuất hiện, trong trận pháp, một đại môn do sương khói làm thành xuất hiện.

Bên trong đại môn, Mạc Phàm lạnh nhạt đi ra.

- Tiểu Phàm.

Lý Thi Vũ nhìn thấy Mạc Phàm thì kêu lên.

Hắn nhìn Lý Thi Vũ ở trong tay Trương Siêu, trong chớp mắt sắc bén trong mắt lại thịnh hơn vài phần.

Đúng là chuyện tốt khó có được, người xấu thành đôi.

Ở đây không chỉ có Trương Siêu, Tống Uyển Nhi cũng có mặt.

- Tiểu Phàm, đã lâu không gặp, không đúng, bây giờ nên gọi cậu là Mạc tiên sinh.

Trương Siêu hơi nhếch miệng nói.

- Thả chị họ tôi ra, nói cho tôi biết sư phụ hai người là ai, bảo người đó tới gặp tôi.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Trương Siêu và Tống Uyển Nhi, ra lệnh.

Trên người hai người có mùi máu tanh nồng đậm, thực lực cũng không tệ, đã tương đương với bán Thần Cảnh, nhưng hai người không phải là căn nguyên của Huyết Độc.

Nếu muốn diệt Huyết Độc, phải bắt đầu từ căn nguyên, nếu không sẽ như rau hẹ càng cắt sẽ mọc càng nhanh.

- Ôi, Mạc tiên sinh vẫn giống như xưa, thiếu chút nữa đã bị Mạc tiên sinh dọa sợ rồi, bảo chúng tôi thả chị họ anh, còn bảo sư phụ chúng tôi gặp anh nữa, vậy nếu sư phụ chúng tôi không đến thì sao, có phải không cần thả chị họ anh nữa không.

Tống Uyển Nhi cười trêu tức nói.

- Sư phụ hai người không được, những thứ mà hai người nuôi cũng đều xuất hiện cả đi, hai người cảm thấy mấy thứ này có tác dụng với tôi sao?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Trương Siêu và Tống Uyển Nhi nhíu mày, trong mắt hiện lên chút dị sắc.

Huyết ấn trên tay bọn họ sáng lên, từng đôi mắt huyết sắc xuất hiện trong không khí.

Rất nhanh một con cao bảy tám thước, cơ thể lớn lên giống Kỳ Lân, trên người tràn đầy lân phiến huyết sắc, phía trên con này còn có rất nhiều mãnh thú xuất hiện ở xung quanh.

Có khoảng chừng mấy trăm con, tất cả đều vây quanh Mạc Phàm, trong đôi mắt như đèn lồng tràn đầy hung quang, cái mồm to như bồn máu trên gương mặt há ra, không ngừng gào rú với Mạc Phàm.

Trong đó có mấy con cách Mạc Phàm rất gần, bay thẳng tới chỗ Mạc Phàm đánh móc gáy.

Mạc Phàm không thèm nhìn mấy trăm mãnh thú này, một tay hắn vung lên, một đạo kiếm khí như roi vung tới chỗ mấy mãnh thú này, nhanh như thiểm điện.

“Bốp” một tiếng, không đợi mãnh thú tới trước người Mạc Phàm đã bị roi quất trúng, những mãnh thú này đều nổ tung, huyết hoa rơi đầy đất.

- Huyết thú như vậy, xem ra hai người xâm nhiễm không ít người.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lẽo nói.

Huyết Độc xâm nhiễm người, linh hồn sẽ biến thành huyết thần, trở thành nô lệ của bọn họ.

Huyết thần không chỉ ngũ hành khó diệt, còn làm bẩn trận pháp và pháp bảo, rất khó đối phó, còn thiên biến vạn hóa, thật giả khó phân biệt.

Huyết thần tử thoát ra, sẽ thai nghén những huyết thú này, cũng có thể nói những huyết thú này lớn bao nhiêu, sẽ có bấy nhiêu người bị Trương Siêu và Tống Uyển Nhi xâm nhiễm.

Nhiều huyết thú như vậy, nhiều đến mức vượt xa tưởng tượng của hắn.

Nhưng chỉ hơi tính toán một chút hắn thoải mái hơn, nhìn tu vi của hai người cũng có thể nhìn ra bọn họ xâm nhiễm bao nhiêu người.

Tu luyện Huyết Thần Công, xâm nhiễm càng nhiều người tu vi sẽ càng tăng nhanh.

Nếu tiếp tục lây nhiễm cho những người khác, tu vi của bọn họ cũng sẽ tăng lên.

Như vậy sẽ hình thành một cái lưới lớn, càng tới gần căn nguyên thực lực sẽ càng mạnh.

Hai người từ người bình thường đến bán Thần Cảnh, nếu phía dưới không có trăm vạn người bình thường hoặc mấy vạn tu sĩ, bọn họ không thể được như bây giờ.

- Thế nào, chỉ đồng ý cho cậu đạt được cơ duyên, chúng tôi thì không có vận khí tốt à, nhưng phải thật sự cảm ơn cậu, không có cậu, có khả năng mấy đời chúng tôi vẫn không có biện pháp như hiện giờ, đều có thể thượng thiên nhập địa.

Trong mắt Trương Siêu lóe sáng huyết quang, hỏi.

- Các người không đụng vào tuy không thể thượng thiên nhập địa, thì còn có mấy đời, nhưng hiện giờ hai người không có kiếp sau nữa đâu.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Vậy sao, vậy nhìn xem hôm nay cậu chết ở đây, hay là chúng tôi không có kiếp sau.

Trương Siêu cười hung ác nham hiểm.

Anh ta không nhiều lời với Mạc Phàm, một tay vươn ra, một huyết kiếm dài nhỏ xuất hiện trong tay anh ta, trên thân kiếm sáng lên hào quang.

Huyết thú bị Mạc Phàm chém vỡ lập tức sống lại, biến thành một số huyết thú nhỏ xông về phía Mạc Phàm.

Những huyết thú khác tạo ra huyết ảnh, toàn bộ đều xông về phía Mạc Phàm.

Chỉ trong chớp mắt cả bầu trời đều có bóng dáng của huyết thú, tiếng thú rống vang trời.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn những huyết thú này một cái, trên mặt không có chút biểu cảm.

Thân thể hắn chấn động, Tam Muội Chân Hỏa xuất hiện trên người hắn, giống như một quả bom hạng nặng bùng nổ ra, hỏa diễm như sóng biển cao trăm mét lan tràn ra xung quanh.

Những huyết thú đến bên cạnh Mạc Phàm, vừa mới tiếp xúc vào sóng lửa liền biến thành tro tàn, giống như là giấy.

Mạc Phàm cũng không ngừng từ đấy, một bạo âm truyền từ miệng hắn ra.

- Trá!

Âm phù này vừa vang lên, chín chữ “trá” triện cổ vĩ đại theo sóng âm lan ra xung quanh.

Phàm là huyết thú đụng tới chín âm phù này, đụng tới chỗ nào thì trực tiếp biến mất.

Chín âm phù đến chỗ nào, liền biến thành huyết thú trống rỗng một vùng, sau đó bị Tam Muội Chân Hỏa của Mạc Phàm thiêu thành tro tàn.

Chỉ trong chớp mắt huyết thú ít đi mấy chục con, trong mắt những con huyết thú khác hiện lên vẻ sợ hãi, nhìn về phía Mạc Phàm.

Sắc mặt Trương Siêu và Tống Uyển Nhi khó coi, đây là lần đầu tiên bọn họ chính mắt nhìn thấy Mạc Phàm ra tay, không ngờ Mạc Phàm đáng sợ hơn bọn họ nghĩ nhiều.

Tuy những thuyết thú này không tính là gì đối với bọn họ, chỉ là một số nô lệ không có trí tuệ mà thôi, nhưng bị Mạc Phàm giết nhiều như vậy, bọn họ vẫn thấy đau lòng, hơn nữa bọn họ truyền bá Huyết Độc một phần là thông qua những huyết thú này.

- Mạc Phàm, cậu dám đánh trả, tôi sẽ giế t chết chị họ cậu.

Một tay Trương Siêu nắm lấy đầu Lý Thi Vũ, để trường kiếm huyết sắc ngang cổ cô, lạnh lùng nói.

- Tiểu Phàm, đừng để ý tới chị, em giết hai người này đi.

Lý Thi Vũ kêu lên.

- Tiện nhân cô muốn chết à, vậy tôi chém một tay cô trả cậu ta trước.

Ánh mắt Trương Siêu hung ác, không do dự nâng huyết kiếm trong tay lên, lập tức chém về phía tay Lý Thi Vũ.

- Anh không làm được gì đâu.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, nói.

Ý niệm của hắn vừa động, 18 hắc cầu trên người lập tức xuất hiện, trong chớp mắt gió, đất cát ở xung quanh dừng lại.

Không chỉ như vậy, Trương Siêu nâng huyết kiếm lên cũng dừng lại theo, hai người vẫn duy trì tư thế và biểu cảm lúc trước.

- Tử.

Mạc Phàm lạnh giọng quát.

ể ố ể ế ế ế ổMột chữ tử vang lên, cơ thể Trương Siêu và Tống Uyển Nhi không có chút phản kháng, trực tiếp nứt vụn, hóa thành từng phiến huyết châu trôi nổi trong không trung.

Một tay Mạc Phàm vươn ra, Lý Thi Vũ bay về phía hắn.

Một tay hắn ôm lấy chị họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xung quanh khôi phục lại như thường, thân hình Trương Siêu và Tống Uyển Nhi dâng từ trong huyết hồ lên.

Hai người không chỉ không có chút lo lắng, trái lại còn cười nham hiểm.

- Mạc Phàm, cậu có biết vì sao thực lực của chúng tôi không bằng cậu, nhưng dám dụ cậu tới đây không?

Trương Siêu hỏi. Khí tức quỷ dị dập dờn ra xung quanh.