Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Y Trọng Sinh

Chương 1200




Hơn hai tiếng sau, Mạc Phàm ngồi phi cơ trực thăng quay về trang viên Mạc gia.  

Bên ngoài trang viên Mạc gia, một Ma Văn huyết sắc vĩ đại đang quay xung quanh, giống như dùng máu tươi đúc ra, không nhìn ra là văn tự gì, nhưng xung quanh trang viên là huyết đồ to như vậy, khiến người ta cảm thấy áp lực và sợ hãi.  

Gần huyết đồ, cho dù là cây cỏ hay trùng chim đều chết hết, gần như xung quanh Mạc gia đều chết hết.  

Lúc này không ít người Mạc gia đang cầm bột thuốc màu vàng nhạt rắc lên trên huyết đồ.  

Bột thuốc vẩy lên bên trên, khói xanh nhạt tỏa ra, tuy xóa đi màu đỏ, nhưng vẫn để lại một số ấn ký màu đỏ sậm.  

Hắn mới xuống phi cơ, không ít người liền nhìn về phía hắn.  

Mọi người thấy là Mạc Phàm thì hơi do dự, trải qua Tần Kiệt và Chu Hiệt xác nhận, lúc này mới có không ít người tới đón.  

- Tiểu Phàm quay về rồi à.  

Cha Mạc Phàm cười hiền hòa nói.  

- Cha, đều là những người đó làm cha bị thương sao?  

Mạc Phàm hơi híp mắt, nhìn về phía xương sườn bên trái cha mình.  

Tuy đã không có vết thương, nhưng trên quần áo vẫn còn cái động, bên trên dính một mảng lớn vết máu.  

Tuy những người khác không bị đại thương, nhưng có rất nhiều vết thương nhỏ.  

- Là cha không cẩn thận, Tiểu Vũ đã chữa trị giúp cha rồi.  

Cha Mạc Phàm nói.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không ôn hòa hơn, trái lại lạnh hơn vài phần.  

Trong số những vết thương của mọi người, bao gồm cả vết thương của cha hắn, cũng không phải là vết thương trí mạng, nhưng đều là vết thương ở gần vị trí trí mạng.  

Nếu hắn đoán không lầm, vốn là đánh vào vị trí trí mạng, bởi vì tránh thoát mới ở gần.  

- Anh, không biết những người đó xuất hiện từ đâu ra, bỗng nhiên xuất hiện ở Mạc gia, còn biến thành dáng vẻ của anh, nếu không phải Tần Kiệt ca ca và Chu Hiệt tỷ tỷ phát hiện đúng lúc, phá huyễn tương của bọn họ, có khả năng chúng em bị thương nặng rồi.  

Tiểu Vũ bĩu môi, không vui lắm nói.  

Lúc ấy Mạc Phàm đâm về phía cô, cô còn tưởng rằng Mạc Phàm thật sự muốn giết mình.  

- Biến thành dáng vẻ của anh?  

Mạc Phàm hơi híp mắt, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm đi rất nhiều.  

Người phóng Huyết Độc đúng là âm hiểm, vậy mà dám biến thành dáng vẻ của hắn.  

- Cũng không có chuyện gì, chỉ có Tiểu Nguyệt bị trọng thương, hiện giờ đã không có gì đáng ngại, đúng rồi, chuyện Trần gia xử lý thế nào rồi?Lão mẹ Mạc Phàm thấy sắc mặt Mạc Phàm khó coi, vội vàng nói sang chuyện khác.  

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, liếc mắt nhìn Tiểu Khương Nguyệt một cái, lông mày hắn nhíu chặt hơn.  

Lúc này khí tức của Tiểu Khương Nguyệt coi như ổn định lại, nhưng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhu thuận đứng bên Chu Hiệt.  

Trên người có ít nhất mười vết thương, trong đó có hai vết thương ở đầu.  

Cho dù đã dùng pháp thuật khôi phục, trên mặt vẫn có hai vết sẹo màu đỏ, đủ để thấy miệng vết thương sâu cỡ nào.  

- Có đau không?  

Mạc Phàm sờ gương mặt như ngọc của Tiểu Khương Nguyệt, hỏi.  

Tiểu Khương Nguyệt là người cuối cùng tới Mạc gia, tính cách cũng tương đối hướng nội, bình thường rất ít khi chủ động tìm hắn.  

Cho nên hắn có ít thời gian chiếu cố tiểu nha đầu này, phần lớn đều do Chu Hiệt và Tần Kiệt chiếu cố, nha đầu này có y thuật cao nhất, cũng chính vì y thuật của cô cao, mới khiến người bị hạ Huyết Độc chú ý nhất.  

- Mới đầu còn hơi đau đớn, bây giờ không đau nữa, may mà Tiểu Vũ và Tiểu Ngọc đuổi những người đó chạy rồi.  

Tiểu Khương Nguyệt nhút nhát nói.  

- Đây là một bộ công pháp, nếu không luyện tới tầng thứ sáu, tạm thời không được học y thuật, Chu Hiệt, con giám sát và chỉ điểm Tiểu Nguyệt.  

Mạc Phàm vươn một tay ra, một thứ như bảo tháp lưu ly trôi nổi trên tay hắn, xoay tròn.  

Bảo tháp chín tầng, lối vào tầng một viết hai chữ Cửu Huyền.  

Bộ công pháp này có tên là Cửu Huyền Công, là công pháp trấn phái của Huyền Nữ Cung ở Tu Chân giới.  

Hiện giờ Tiểu Khương Nguyệt chỉ tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết và y thuật, y thuật rất cao minh, nhưng tu vi lại yếu nhất trong Mạc gia.  

Như vậy có lẽ Tiểu Khương Nguyệt sẽ đi con đường kiếp trước của hắn, y thuật cao, tu vi thấp, cuối cùng nếu không bị độc chiếm thì chết trên tay người khác.  

Hắn từng lĩnh hội loại cảm giác này, tất nhiên không thể để Tiểu Khương Nguyệt đi con đường này.  

- Tu luyện công pháp? Sư phụ, con không thích đánh giết, có thể không học công pháp này không?  

Tiểu Khương Nguyệt hơi sửng sốt, khó xử nói.  

- Tiểu Nguyệt, không thể vô lễ với sư phụ.  

Chu Hiệt nhíu mày, vội vàng kéo Khương Nguyệt nói.  

- Nhưng mà em?  

Khương Nguyệt nhìn thoáng qua Chu Hiệt, không biết phải làm thế nào.  

- Sư phụ không bảo con giết người, sư phụ không để con bị người ta giết, có khả năng bây giờ con chưa hiểu, đợi sau này con sẽ rõ.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Dạ sư phụ, vậy huyết đồ kia làm sao bây giờ?  

Khương Nguyệt nhận lấy tiểu tháp chín tầng kia, hỏi.  

Cô không biết huyết đồ này, nhưng cô cảm thấy huyết đồ này cứ ở đây chắc chắn sẽ có vấn đề.  

Nhưng cô phối nhiều loại thuốc bột, chỉ có một loại có thể loại bỏ huyết sắc, để huyết khí nhạt đi một chút, nhưng vẫn không thể diệt trừ hoàn toàn.  

- Thứ này có tên là Phi Mệnh, chỉ có Huyết Thần Nhất Mạch mới sử dụng được, có huyết đồ này ở đây, sẽ hấp thu khí huyết của mọi người bên trong huyết đồ, cuối cùng khiến mọi người chết oan chết uổng.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua huyết đồ này nói.  

Huyết đồ này cho dù dùng nước cũng không trôi, một ngày sau sẽ tự động biến mất, nhưng như vậy cũng không có biện pháp giải trừ hết.  

- Vậy phải làm sao bây giờ?  

Mắt Tiểu Khương Nguyệt mở to hỏi.  

Mạc Phàm cầm lấy thuốc bột Tiểu Khương Nguyệt phối, bốc lên một phần nhìn thoáng qua.  

- Điều chỉnh dược mà con phối một chút là được, Hoa Long Phấn thiếu hai tiền, Thất Nguyệt Quả thiếu hai tiền, sau đó thêm hai tiền Phong Phi Thảo, hai tiền Long Cốt Phấn, hai tiền Chu Sa là được.  

- A… Vậy bây giờ con đi phối.  

Tiểu Khương Nguyệt gật đầu, muốn quay về phối thuốc.  

- Không cần, nhớ kỹ phương thuốc này là được, diệt trừ huyết đồ này thì để nó làm là được rồi.  

Mạc Phàm gọi Tiểu Khương Nguyệt nói.  

Ý niệm của hắn vừa động, trên cổ tay chớp lóe thanh quang, Trường Sinh Linh Thụ bay từ trên tay hắn ra, đứng trên không trang viên Mạc gia.  

Trên cây nhỏ chớp lóe thanh quang, lục quang như hạt mưa rơi xuống dưới Mạc gia.  

Những lục quang này rơi lên trên cây cỏ, cho dù là chết vì huyết đồ hay còn nguyên vẹn đều ngẩng lên, lá cây to ra, tăng trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

Chỉ trong phút chốc cỏ cây đã cao hơn một thước.  

Trừ chuyện đó ra, huyết đồ kia gặp được lục quang này, lập tức bốc lên khói xanh.  

Ngay sau đó huyết đồ như gặp phải khắc tinh, biến mất toàn bộ, một đám chồi non chui từ trong đất ra, nhanh chóng bao phù đồ án huyết sắc.  

Không chỉ không còn khí tức huyết tinh kia, trái lại còn khiến người ta có cảm giác sinh cơ bừng bừng.  

Mạc Phàm vươn một tay ra, Trường Sinh Linh Thụ quay về tay hắn.  

- Anh, đây là cây gì vậy, lợi hại như thế?  

Mắt Tiểu Vũ mở to hỏi.  

- Đọc nhiều sách em sẽ biết.  

Mạc Phàm cười khẽ, sờ đầu Tiểu Vũ nói.  

Tiểu Vũ lè lưỡi với Mạc Phàm, một đám người đang định đi vào trong trang viên, di động của Mạc Phàm vang lên.  

- Hửm?  

Giọng nói trong điện thoại khiến Mạc Phàm cau mày.