Thần Y Trọng Sinh

Chương 1190




Đám cha con Trần Phàm Không hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra vui mừng.

Mắt đám Paul mở to, tươi cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

- Chuyện này là sao vậy?

Giữa người biến dị nhất cấp, nhị cấp, tam cấp có chênh lệch, nhưng chênh lệnh này không được gọi là khoảng cách, không phải người biến dị nhất cấp không có khả năng giết người biến dị tam cấp.

Dù sao không phải tất cả năng lực của người biến dị đều am hiểu giết chóc.Nhưng người biến dị tới tứ cấp, trong người ngưng tụ ra một viên tương tự thần cách.

Có thứ này, bọn họ có thể thoát khỏi lực hút trên Địa Cầu, các hạng mục năng lực của cơ thể đều tăng lên nhiều, đồng thời có đủ thần thông uy lực cường đại.

Cho nên người biến dị tam cấp không thể giết được người biến dị tứ cấp.

Nhưng một khi người biến dị tới ngũ cấp, thực lực không chỉ càng kh ủng bố hơn, khoảng cách giữa tứ cấp và ngũ cấp cũng càng rộng hơn.

Người biến dị ngũ cấp ngoại trừ có thể thoát khỏi lực hút của Địa Cầu, còn có phạm vi bất định gì đó, gọi là lĩnh vực.

Trong lĩnh vực này, cả một vùng đất là của bọn họ, toàn bộ trong lĩnh vực này đều được chủ nhân nắm trong tay.

Phượng Hoàng đã tới ngũ cấp, thế giới hỏa diễm ở xung quanh là lĩnh vực của bà ta.

Ở bên trong nơi này, Phượng Hoàng có thể khiến tốc độ của anh ta suy yếu trên phạm vi lớn, muốn trốn cũng không thể trốn được.

Tuy thực lực của Mạc Phàm mạnh hơn anh ta, nhưng ở trong lĩnh vực này cũng không thể đỡ được một kích của Phượng Hoàng.

Nhưng 27 viên cầu ở phía sau Mạc Phàm lại có thể chặn những hỏa tia của Phượng Hoàng.

Những hỏa tia này nhìn thì rất đơn giản, nhưng trên thế giới không có nhiều người chặn được.

Bởi vì đến cảnh giới này của bà ta, mỗi kích đều bao gồm lực lượng lĩnh vực.

Tất cả năng lượng trong phạm vi lĩnh vực sẽ mặc bà ta sử dụng.

Chỉ trong phút chốc dị sắc trong mắt Phượng Hoàng mới tản đi.

- Hình như tôi xem thường thực lực của cậu rồi, cậu khác với những cao thủ Thần Cảnh Hoa Hạ mà tôi từng gặp, bọn họ không có nhiều Kim Đan như cậu.

Bà ta từng giao thủ với không ít tu sĩ Hoa Hạ, trên cơ bản đều có một Kim Đan.

Trừ phi là ngoại tộc có phượng mao lân giác mới có nhiều Kim Đan, cho dù là những người này nhiều nhất cũng chỉ có 9 viên.

Phía sau Mạc Phàm có 27 quả cầu, tuy hơi khác với Kim Đan của những người khác, nhưng đều có được đan lực rất mạnh, nếu bà ta đoán không nhầm, đó chính là 27 Kim Đan.

Một Kim Đan tương đương với Thần Cảnh, tu sĩ Hoa Hạ 27 Kim Đan, quả thật rất khác biệt.

- Kim Đan?

Cho dù là đám Trần Phàm Không hay đám Paul đều sửng sốt.

- Những thứ này đều là Kim Đan, chuyện này…

- Không có khả năng đâu?

Nguyệt Thần nói với vẻ khó mà tin.

Một người một Kim Đan, đây là lẽ thông thường, có khi nào bọn họ thấy một người nhiều Kim Đan như vậy đâu?

Đừng nói là là từng thấy, cũng chưa từng nghe nói tới.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lắc đầu.

- Trên thế giới không có gì là không có khả năng, cô cảm thấy không có khả năng, chỉ vì các cô không biết mà thôi.

Hắn từng gặp một số tu sĩ vô vọng tăng tới Nguyên Anh, liền đi con đường này, không ngừng ngưng tụ Kim Đan trong người, cuối cùng ngưng tụ được khoảng 999 viên.

Lúc gặp tu sĩ cường đại, trên trăm Kim Đan cùng bùng nổ ra, uy lực có thể so với tu sĩ cấp bậc Hóa Thần công kích toàn lực.

Hắn chỉ ngưng tụ 27 Kim Đan mà thôi, không có gì phải ngạc nhiên.

Ý niệm của hắn vừa động, 27 hắc cầu dưới khiên dẫn của kim tuyến, đang khuếch tán vòng xung quanh Mạc Phàm.

Trong phạm vi những hắc cầu này bao phủ, không chỉ hỏa tia của Phượng Hoàng không ngừng lùi về sau, hỏa hiễm ở bốn phía cũng nhanh chóng biến mất.

- Nhưng cậu vẫn là người tứ cấp mà thôi, không phải ngũ cấp.

Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh thường.

Giọng nói như hàn đông tam cửu thiên, khiến người ta không rét mà run.

Bà ta xem thường thực lực của Mạc Phàm, nhưng cũng chỉ là nhìn người 1m7 thành người 1m6 mà thôi, không hơn, chuyện này không khác là bao.

Chỉ cần Mạc Phàm không phải ngũ cấp, thì không thể vượt qua khoảng cách giữa tứ cấp và ngũ cấp.

Tay bà ta khẽ vung lên, những hỏa tia hợp lại làm một, ngưng tụ thành một bó to bằng ngón tay.

Một bó hỏa diểm vừa mới hình thành, ngoại trừ Phượng Hoàng ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Rõ ràng chỉ là một bó hỏa diễm, nhưng trong lòng bọn họ giống như đang có cây gậy sắt cháy đỏ bừng, nóng hừng hực khó mà chịu được.

- Đi!

Phượng Hoàng quát khẽ, ngón tay chỉ một hắc cầu bên cạnh Mạc Phàm.

Một bó hỏa diễm này tự nhiên biến mất, khi lại xuất hiện đã tới bên cạnh hắc cầu ở gần Mạc Phàm.

Không đợi Mạc Phàm có phản ứng, bó hỏa diễm xoay tròn, giống như mũi khoan gặp đồ sứ.

“Keng!” Tiếng kim khí va vào nhau vang lên, hắc cầu này gần như không có bất luận năng lực ngăn cản nào, đã bị bó hỏa diễm xuyên qua giữa.

Bó hỏa diễm thế như chẻ tre, bay về phía hắc cầu tiếp theo.

Tiếng nổ liên tục vang lên, bó hỏa diễm như xe chỉ luồn kim, để lại một đạo quang ảnh trong không trung, xuyên qua toàn bộ 27 hắc cầu tạo thành một chuỗi.

- Bạo!

Môi son của Phượng Hoàng khẽ mở, một chữ truyền từ miệng bà ta ra.

Bó hỏa diễm kia lập tức bành trướng, từ to bằng ngón tay biến thành cỡ thùng nước.

“Bùm bùm bùm…” Tiếng nổ tung vang lên, hỏa diễm như thủy triều lao về phía Mạc Phàm, không chỉ bao phủ những hắc cầu này, cả người Mạc Phàm cũng biến mất ở bên trong.

- Bây giờ cậu biết cái gì gọi là không biết chưa?

Phượng Hoàng nói với Mạc Phàm ở bên trong hỏa diễm.

Đến cảnh giới này của bà ta, cho dù là đao thuật Hoa Hạ hay ma pháp phương Tây, đều không cần trốn tránh.

Kim Đan xung quanh Mạc Phàm được sắp xếp theo trình tự, bố trí thành trận pháp mà Hoa Hạ hay nói, có thể phát huy ra lực lượng tương tự lĩnh vực.

Nhưng trận pháp là trận pháp, không phải lĩnh vực.

Bà ta chỉ cần làm như phá giải trận pháp, hủy diệt một đám hắc cầu ở phía sau Mạc Phàm, “lĩnh vực” của Mạc Phàm sẽ tự sụp đổ.

Thấy một màn này, tâm tình đám Trần Phàm Không lập tức chìm vào đáy cốc.

Đám Paul và lão giả tóc bạc thở phào nhẹ nhõm, tươi cười xuất hiện trên mặt bọn họ.

Nhất là lão giả tóc bạc, giống như sống sót sau tai nạn, lại nhìn thấy người thiếu chút nữa gi ết chết ông ta bị giết.

Một người 27 Kim Đan, ông ta còn tưởng Mạc Phàm kh ủng bố cỡ nào, không ngờ chỉ là chuyện hai kích của Phượng Hoàng.

- Mạc tiên sinh Hoa Hạ cũng chỉ như vậy mà thôi, vậy mà người như vậy có thể đánh bại tông môn ẩn thế Hoa Hạ, nếu không phải tông môn ẩn thế Hoa Hạ phô trương thanh thế, thì thủ đoạn tiểu tử này giết đám Tần Vô Nhai không quang minh.

Paul cười nói.

Phượng Hoàng tăng tới ngũ cấp đã không phải là ngày một ngày hai, sở dĩ vẫn chưa tới Hoa Hạ là vì kiêng kị tông môn ẩn thế.

Mạc Phàm có thể gần như hủy diệt tông môn ẩn thế, nhưng khinh địch như vậy thua dưới tay Phượng Hoàng, chắc chắn bên trong có gì đó mờ ám.

- Đúng là cậu ta không dùng thủ đoạn không quan minh, quả thật thực lực của cậu ta mạnh hơn đám Tần Vô Nhai một chút, nhưng cậu ta không phải đối thủ của tôi.

Phượng Hoàng nói với vẻ thờ ơ.

Nói xong bà ta lại nâng hai tay lên, hơi nắm chặt, hỏa diễm lập tức ngưng tụ thành một thanh đại kiếm như thực chất, vờn quanh Mạc Phàm thành hình tròn.

- Giao linh thụ kia ra, tôi có thể để cậu chết toàn thây.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hỏa diễm, bốn phía vô cùng yên tĩnh. Đám cha con Trần Phàm Không hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra vui mừng.

Mắt đám Paul mở to, tươi cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

- Chuyện này là sao vậy?

Giữa người biến dị nhất cấp, nhị cấp, tam cấp có chênh lệch, nhưng chênh lệnh này không được gọi là khoảng cách, không phải người biến dị nhất cấp không có khả năng giết người biến dị tam cấp.

Dù sao không phải tất cả năng lực của người biến dị đều am hiểu giết chóc.Nhưng người biến dị tới tứ cấp, trong người ngưng tụ ra một viên tương tự thần cách.

Có thứ này, bọn họ có thể thoát khỏi lực hút trên Địa Cầu, các hạng mục năng lực của cơ thể đều tăng lên nhiều, đồng thời có đủ thần thông uy lực cường đại.

Cho nên người biến dị tam cấp không thể giết được người biến dị tứ cấp.

Nhưng một khi người biến dị tới ngũ cấp, thực lực không chỉ càng kh ủng bố hơn, khoảng cách giữa tứ cấp và ngũ cấp cũng càng rộng hơn.

Người biến dị ngũ cấp ngoại trừ có thể thoát khỏi lực hút của Địa Cầu, còn có phạm vi bất định gì đó, gọi là lĩnh vực.

Trong lĩnh vực này, cả một vùng đất là của bọn họ, toàn bộ trong lĩnh vực này đều được chủ nhân nắm trong tay.

Phượng Hoàng đã tới ngũ cấp, thế giới hỏa diễm ở xung quanh là lĩnh vực của bà ta.

Ở bên trong nơi này, Phượng Hoàng có thể khiến tốc độ của anh ta suy yếu trên phạm vi lớn, muốn trốn cũng không thể trốn được.

Tuy thực lực của Mạc Phàm mạnh hơn anh ta, nhưng ở trong lĩnh vực này cũng không thể đỡ được một kích của Phượng Hoàng.

Nhưng 27 viên cầu ở phía sau Mạc Phàm lại có thể chặn những hỏa tia của Phượng Hoàng.

Những hỏa tia này nhìn thì rất đơn giản, nhưng trên thế giới không có nhiều người chặn được.

Bởi vì đến cảnh giới này của bà ta, mỗi kích đều bao gồm lực lượng lĩnh vực.

Tất cả năng lượng trong phạm vi lĩnh vực sẽ mặc bà ta sử dụng.

Chỉ trong phút chốc dị sắc trong mắt Phượng Hoàng mới tản đi.

- Hình như tôi xem thường thực lực của cậu rồi, cậu khác với những cao thủ Thần Cảnh Hoa Hạ mà tôi từng gặp, bọn họ không có nhiều Kim Đan như cậu.

Bà ta từng giao thủ với không ít tu sĩ Hoa Hạ, trên cơ bản đều có một Kim Đan.

Trừ phi là ngoại tộc có phượng mao lân giác mới có nhiều Kim Đan, cho dù là những người này nhiều nhất cũng chỉ có 9 viên.

Phía sau Mạc Phàm có 27 quả cầu, tuy hơi khác với Kim Đan của những người khác, nhưng đều có được đan lực rất mạnh, nếu bà ta đoán không nhầm, đó chính là 27 Kim Đan.

Một Kim Đan tương đương với Thần Cảnh, tu sĩ Hoa Hạ 27 Kim Đan, quả thật rất khác biệt.

- Kim Đan?

Cho dù là đám Trần Phàm Không hay đám Paul đều sửng sốt.

- Những thứ này đều là Kim Đan, chuyện này…

- Không có khả năng đâu?

Nguyệt Thần nói với vẻ khó mà tin.

Một người một Kim Đan, đây là lẽ thông thường, có khi nào bọn họ thấy một người nhiều Kim Đan như vậy đâu?

Đừng nói là là từng thấy, cũng chưa từng nghe nói tới.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lắc đầu.

- Trên thế giới không có gì là không có khả năng, cô cảm thấy không có khả năng, chỉ vì các cô không biết mà thôi.

Hắn từng gặp một số tu sĩ vô vọng tăng tới Nguyên Anh, liền đi con đường này, không ngừng ngưng tụ Kim Đan trong người, cuối cùng ngưng tụ được khoảng 999 viên.

Lúc gặp tu sĩ cường đại, trên trăm Kim Đan cùng bùng nổ ra, uy lực có thể so với tu sĩ cấp bậc Hóa Thần công kích toàn lực.

Hắn chỉ ngưng tụ 27 Kim Đan mà thôi, không có gì phải ngạc nhiên.

Ý niệm của hắn vừa động, 27 hắc cầu dưới khiên dẫn của kim tuyến, đang khuếch tán vòng xung quanh Mạc Phàm.

Trong phạm vi những hắc cầu này bao phủ, không chỉ hỏa tia của Phượng Hoàng không ngừng lùi về sau, hỏa hiễm ở bốn phía cũng nhanh chóng biến mất.

- Nhưng cậu vẫn là người tứ cấp mà thôi, không phải ngũ cấp.

Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh thường.

Giọng nói như hàn đông tam cửu thiên, khiến người ta không rét mà run.

Bà ta xem thường thực lực của Mạc Phàm, nhưng cũng chỉ là nhìn người 1m7 thành người 1m6 mà thôi, không hơn, chuyện này không khác là bao.

Chỉ cần Mạc Phàm không phải ngũ cấp, thì không thể vượt qua khoảng cách giữa tứ cấp và ngũ cấp.

Tay bà ta khẽ vung lên, những hỏa tia hợp lại làm một, ngưng tụ thành một bó to bằng ngón tay.

Một bó hỏa diểm vừa mới hình thành, ngoại trừ Phượng Hoàng ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Rõ ràng chỉ là một bó hỏa diễm, nhưng trong lòng bọn họ giống như đang có cây gậy sắt cháy đỏ bừng, nóng hừng hực khó mà chịu được.

- Đi!

Phượng Hoàng quát khẽ, ngón tay chỉ một hắc cầu bên cạnh Mạc Phàm.

Một bó hỏa diễm này tự nhiên biến mất, khi lại xuất hiện đã tới bên cạnh hắc cầu ở gần Mạc Phàm.

Không đợi Mạc Phàm có phản ứng, bó hỏa diễm xoay tròn, giống như mũi khoan gặp đồ sứ.

“Keng!” Tiếng kim khí va vào nhau vang lên, hắc cầu này gần như không có bất luận năng lực ngăn cản nào, đã bị bó hỏa diễm xuyên qua giữa.

Bó hỏa diễm thế như chẻ tre, bay về phía hắc cầu tiếp theo.

Tiếng nổ liên tục vang lên, bó hỏa diễm như xe chỉ luồn kim, để lại một đạo quang ảnh trong không trung, xuyên qua toàn bộ 27 hắc cầu tạo thành một chuỗi.

- Bạo!

Môi son của Phượng Hoàng khẽ mở, một chữ truyền từ miệng bà ta ra.

Bó hỏa diễm kia lập tức bành trướng, từ to bằng ngón tay biến thành cỡ thùng nước.

“Bùm bùm bùm…” Tiếng nổ tung vang lên, hỏa diễm như thủy triều lao về phía Mạc Phàm, không chỉ bao phủ những hắc cầu này, cả người Mạc Phàm cũng biến mất ở bên trong.

- Bây giờ cậu biết cái gì gọi là không biết chưa?

Phượng Hoàng nói với Mạc Phàm ở bên trong hỏa diễm.

Đến cảnh giới này của bà ta, cho dù là đao thuật Hoa Hạ hay ma pháp phương Tây, đều không cần trốn tránh.

Kim Đan xung quanh Mạc Phàm được sắp xếp theo trình tự, bố trí thành trận pháp mà Hoa Hạ hay nói, có thể phát huy ra lực lượng tương tự lĩnh vực.

Nhưng trận pháp là trận pháp, không phải lĩnh vực.

Bà ta chỉ cần làm như phá giải trận pháp, hủy diệt một đám hắc cầu ở phía sau Mạc Phàm, “lĩnh vực” của Mạc Phàm sẽ tự sụp đổ.

Thấy một màn này, tâm tình đám Trần Phàm Không lập tức chìm vào đáy cốc.

Đám Paul và lão giả tóc bạc thở phào nhẹ nhõm, tươi cười xuất hiện trên mặt bọn họ.

Nhất là lão giả tóc bạc, giống như sống sót sau tai nạn, lại nhìn thấy người thiếu chút nữa gi ết chết ông ta bị giết.

Một người 27 Kim Đan, ông ta còn tưởng Mạc Phàm kh ủng bố cỡ nào, không ngờ chỉ là chuyện hai kích của Phượng Hoàng.

- Mạc tiên sinh Hoa Hạ cũng chỉ như vậy mà thôi, vậy mà người như vậy có thể đánh bại tông môn ẩn thế Hoa Hạ, nếu không phải tông môn ẩn thế Hoa Hạ phô trương thanh thế, thì thủ đoạn tiểu tử này giết đám Tần Vô Nhai không quang minh.

Paul cười nói.

Phượng Hoàng tăng tới ngũ cấp đã không phải là ngày một ngày hai, sở dĩ vẫn chưa tới Hoa Hạ là vì kiêng kị tông môn ẩn thế.

Mạc Phàm có thể gần như hủy diệt tông môn ẩn thế, nhưng khinh địch như vậy thua dưới tay Phượng Hoàng, chắc chắn bên trong có gì đó mờ ám.

- Đúng là cậu ta không dùng thủ đoạn không quan minh, quả thật thực lực của cậu ta mạnh hơn đám Tần Vô Nhai một chút, nhưng cậu ta không phải đối thủ của tôi.

Phượng Hoàng nói với vẻ thờ ơ.

Nói xong bà ta lại nâng hai tay lên, hơi nắm chặt, hỏa diễm lập tức ngưng tụ thành một thanh đại kiếm như thực chất, vờn quanh Mạc Phàm thành hình tròn.

- Giao linh thụ kia ra, tôi có thể để cậu chết toàn thây.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hỏa diễm, bốn phía vô cùng yên tĩnh.