Sắc mặt Trần Phàm Không khó coi, sao ông không nhớ hậu quả sẽ là gì.
Nếu như Trần gia bọn họ không bán Trường Sinh Linh Thụ cho Nguyệt Hạ Chi Dực, sẽ diệt Trần gia bọn họ, bởi vì câu này mà các nhánh Trần gia khác muốn đuổi bọn họ khỏi Trần gia.
- Nhớ rõ.
Trần Phàm Không gật đầu.
- Chắc Trần lão tiên sinh cũng biết chuyện này, như vậy đi, tôi kể cho ông nghe một chuyện xưa, có lẽ Trần lão tiên sinh sẽ thay đổi chủ ý.
Paul cười nói.
- Chuyện xưa gì mà có mị lực như vậy, lão phu rất muốn nghe.
Lão giả tóc bạc không sợ hãi, đầy hứng thú nói.
Paul nheo mắt lại, mỉm cười, một tay anh ta vươn ra,một ly rượu màu bạc bay vào trong tay anh ta.
- Trước đây có một tộc vương người lùn chiếm được một viên bảo thạch chí tôn, trên thế giới không có khối bảo thạch nào thuần khiết, tôn quý, lóe sáng hơn thứ này, khối bảo thạch này đặt ở nơi nào, nơi đó giống như được mặt trời chiếu rọi, hết ngày dài lại tới đêm thâu đều có ánh sáng chói mắt, quốc vương rất thích bảo thạch chí tôn nà, liền khảm lên vương miện của mình.
Rất nhanh ánh sáng trên viên bảo thạch chí tôn chiếu vào trong mắt cự long ngủ say trong bóng đêm, cự long không do dự chạy ra khỏi vùng tối tăm, đến hoàng cung của quốc vương này muốn ba ngày sau quốc vương giao chí tôn bảo thạch ra, nếu không sẽ lấy máu nhuộm cả vương quốc.
Paul lấy một cái giá cắm nến tới.
- Sau đó thì sao?
Lão giả tóc bạc hỏi.
- Quốc vương thật sự rất thích bảo thạch này, nên tốn một số tiền lớn tìm Tinh Linh Nhất Tộc và Thú Nhân Nhất Tộc có sức chiến đấu rất mạnh, cùng đối phó cự long này, hơn nữa bảy ngày sau sẽ từ chối yêu cầu của cự long.
Paul khẽ vươn tay lấy lệnh bài của Mạc gia và hội ngũ lão, để lên trên ly rượu.
- Cự long này bị giết rồi sao?
Lão giả tóc bạc hỏi.
- Không có, quốc vương rất thông minh, ông ta biết mình không thể giết cự long nên tìm giúp đỡ, nhưng thực ra ông ta cũng rất ngu ngốc, bởi vì tuy Tinh Linh Nhất Tộc có thể bay lượn, còn có xạ thuật cường đại, nhưng sức mạnh quá nhỏ bé, căn bản không đủ để phá vỡ hộ giáp của cự long, thú nhân chiến lực vô song trên mặt đất, nhưng không là gì đối với thiên không, cho nên khi cự long phun long viêm, tinh linh và thú nhân đều rời bỏ tộc người lùn, chỉ để lại tộc người lùn hét thảm thành tiếng dưới hỏa diễm của cự long, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, chỉ để lại một viên bảo thạch chí tôn không thuộc về bọn họ.
Khi Paul nói chuyện thì hơi nghiêng giá cắm nến, ngọn lửa theo sáp nến chảy lên trên rượu, ly rượu lập tức được đốt lên.
Lệnh bài của Mạc gia và hội ngũ lão theo hỏa diễm thiêu đốt, lùi trở về trước người lão giả tóc bạc.
Chuyện xưa kết thúc, đầu Trần Phàm Không đầy mồ hôi lạnh.
Paul nhìn giống như đang kể chuyện xưa với bọn họ, thực ra là đang báo cho bọn họ biết.
Nguyệt Hạ Chi Dực vốn không sợ Mạc gia và hội ngũ lão, quả thật hai nhà này rất cường đại, nhưng đều có nhược điểm trí mạng, Mạc gia có hoa không quả, chỉ có mình Mạc Phàm, giới hạn của hội ngũ lão chỉ ở Hoa Hạ, ra khỏi Hoa Hạ thì bất lực, Nguyệt Hạ Chi Dực không cần phải sợ hai nhà này.
Nếu không thực hiện ước định lúc trước, bọn họ sẽ biến mất khỏi thế giới này như quốc vương tộc người lùn.
“Bốp bốp bốp…”
Lão giả tóc bạc vỗ tay, giống như không bị chuyện xưa này dọa sợ.
- Chuyện xưa của Paul tiên sinh đúng là khiến lão phu nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng mà chuyện xưa này có thể quay thành bộ phim điện ảnh Hollywood rồi đó, chuyện xưa chỉ là chuyện xưa mà thôi, không phải là chuyện thực.
Cự long không sợ tinh linh và thú nhân, nhưng ít nhất ở địa bàn Hoa Hạ, Nguyệt Hạ Chi Dực không thể lật nổi gợn sóng gì, cũng không làm gì được Trần gia bọn họ.
- Hô hô, xem ra Trần lão tiên sinh cũng không nghe kỹ, vậy tôi nói cho Trần lão tiên sinh biết, thực ra chuyện xưa này là chuyện thật xảy ra ở một vùng Bắc Âu, không chỉ ghi lại bên trong pháp điển tinh linh, ở trong trí nhớ truyền thừa của thú nhân tộc cũng có chuyện này, Trần gia coi như là võ đạo thế gia ở Hoa Hạ, hẳn là không hoài nghi tinh linh, thú nhân và cự long tồn tại như người bình thường đúng không?
Trên mặt Paul không có chút tức giận, mỉm cười nói.
- Tất nhiên tôi biết tinh linh, thú nhân và cự long có tồn tại, nhưng Paul tiên sinh cảm thấy Tinh Linh Nhất Tộc và Thú Nhân Nhất Tộc có thể so được với Mạc gia và hội ngũ lão Hoa Hạ sao, tôi cũng nói cho Paul tiên sinh nghe này, các cậu có thể giết chúng tôi, nhưng nếu một tiếng sau chúng tôi không rời khỏi đây an toàn, người của Trần gia chúng tôi sẽ nói chuyện này với Mạc gia và hội ngũ lão, Paul tiên sinh cảm thấy Mạc gia và hội ngũ lão sẽ mặc kệ à, người Hoa Hạ chúng tôi không lật lọng như dị tộc tinh linh và thú nhân kia.
Lão giả tóc bạc bưng một ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, cười khinh thường nói.
Nếu bọn họ tới nơi này, sao có thể không chuẩn bị gì?
Lão giả tóc bạc vừa nói những lời này, sắc mặt Trần Phàm Không và Trần Huyền Phong không chỉ không tốt hơn chút nào, trái lại còn khó coi hơn.
Từ đầu tới cuối Paul đều không tức giận, thân là người biến dị tứ cấp, anh ta hoàn toàn không để chú bảy bọn họ vào mắt, chỉ đang chơi với chú bảy mà thôi.
Ông nhìn thoáng qua Mạc Phàm, Mạc Phàm đã uống một nửa ly cocktail, vẫn đang thưởng thức cảnh biển, lo lắng trên mặt ông càng dày đặc hơn.
Paul cảm nhận được toàn thân Trần Phàm Không không được tự nhiên, anh ta cười khẽ.
- Vậy mà Trần lão tiên sinh so sánh Mạc gia và hội ngũ lão với tinh linh và thú nhân, xem ra Trần lão tiên sinh đã kéo mình vào trong, được rồi, nói thật cho ông biết, quả thật tinh linh, thú nhân và cự long có tồn tại, nhưng mà chuyện tôi vừa nói đúng là chuyện xưa, vốn dĩ chưa từng xảy ra, cho nên Trần lão tiên sinh không cần hoảng sợ, cũng không cần chiếu theo số mà vào ngồi.
Lão giả tóc bạc nhíu mày, khuôn mặt vô cùng âm trầm.
- Paul tiên sinh, cậu đang chơi lão phu sao?
- Nếu Trần lão tiên sinh cảm thấy mình có tư cách này, thì cứ coi là vậy đi, nhưng thực ra tôi chỉ muốn làm bầu không khí trở nên sinh động hơn thôi, tránh để thẳng thắn quá dọa đến Trần lão tiên sinh.
Paul cười đùa.
- Nhàm chán, Trần gia chúng tôi đã nói xong những lời muốn nói rồi, nếu Paul tiên sinh không có ý kiến gì, vậy chúng tôi đi trước đây.
Đôi mắt lão giả tóc bạc âm u, nói.
- Xem ra Trần lão tiên sinh không thích nghe chuyện xưa lắm, chẳng trách Trần lão tiên sinh đã qua tuổi nghe chuyện xưa, nếu như vậy chúng ta vào thẳng chủ đề chính đi.
Paul dừng một lát, trong chớp mắt tươi cười nhu hòa trở nên lạnh lẽo, giống như biến thành một người khác.
- Thực ra sống chết của các người không quan trọng đối với Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi, nếu giết các người có thể lấy được linh thụ kia, chúng tôi sẽ không để lại một người, sở dĩ các người từ chối mà chưa giết các người, cũng là vì các người vẫn còn tác dụng, thấy ông nói những lời vô ích ở đây cũng hơi thú vị, ngoài ra…
- Ngoài ra tuy nơi này là Hoa Hạ, nhưng tông môn ẩn thế đã xuống dốc, đừng mở miệng nói Mạc gia và hội ngũ lão trước mặt chúng tôi nữa, vô ích thôi, bây giờ tôi cho các người lựa chọn, giao linh thụ hay là chết?
Paul cao giọng nói, hơi lạnh lan tràn ra bốn phía. Sắc mặt Trần Phàm Không khó coi, sao ông không nhớ hậu quả sẽ là gì.
Nếu như Trần gia bọn họ không bán Trường Sinh Linh Thụ cho Nguyệt Hạ Chi Dực, sẽ diệt Trần gia bọn họ, bởi vì câu này mà các nhánh Trần gia khác muốn đuổi bọn họ khỏi Trần gia.
- Nhớ rõ.
Trần Phàm Không gật đầu.
- Chắc Trần lão tiên sinh cũng biết chuyện này, như vậy đi, tôi kể cho ông nghe một chuyện xưa, có lẽ Trần lão tiên sinh sẽ thay đổi chủ ý.
Paul cười nói.
- Chuyện xưa gì mà có mị lực như vậy, lão phu rất muốn nghe.
Lão giả tóc bạc không sợ hãi, đầy hứng thú nói.
Paul nheo mắt lại, mỉm cười, một tay anh ta vươn ra,một ly rượu màu bạc bay vào trong tay anh ta.
- Trước đây có một tộc vương người lùn chiếm được một viên bảo thạch chí tôn, trên thế giới không có khối bảo thạch nào thuần khiết, tôn quý, lóe sáng hơn thứ này, khối bảo thạch này đặt ở nơi nào, nơi đó giống như được mặt trời chiếu rọi, hết ngày dài lại tới đêm thâu đều có ánh sáng chói mắt, quốc vương rất thích bảo thạch chí tôn nà, liền khảm lên vương miện của mình.
Rất nhanh ánh sáng trên viên bảo thạch chí tôn chiếu vào trong mắt cự long ngủ say trong bóng đêm, cự long không do dự chạy ra khỏi vùng tối tăm, đến hoàng cung của quốc vương này muốn ba ngày sau quốc vương giao chí tôn bảo thạch ra, nếu không sẽ lấy máu nhuộm cả vương quốc.
Paul lấy một cái giá cắm nến tới.
- Sau đó thì sao?
Lão giả tóc bạc hỏi.
- Quốc vương thật sự rất thích bảo thạch này, nên tốn một số tiền lớn tìm Tinh Linh Nhất Tộc và Thú Nhân Nhất Tộc có sức chiến đấu rất mạnh, cùng đối phó cự long này, hơn nữa bảy ngày sau sẽ từ chối yêu cầu của cự long.
Paul khẽ vươn tay lấy lệnh bài của Mạc gia và hội ngũ lão, để lên trên ly rượu.
- Cự long này bị giết rồi sao?
Lão giả tóc bạc hỏi.
- Không có, quốc vương rất thông minh, ông ta biết mình không thể giết cự long nên tìm giúp đỡ, nhưng thực ra ông ta cũng rất ngu ngốc, bởi vì tuy Tinh Linh Nhất Tộc có thể bay lượn, còn có xạ thuật cường đại, nhưng sức mạnh quá nhỏ bé, căn bản không đủ để phá vỡ hộ giáp của cự long, thú nhân chiến lực vô song trên mặt đất, nhưng không là gì đối với thiên không, cho nên khi cự long phun long viêm, tinh linh và thú nhân đều rời bỏ tộc người lùn, chỉ để lại tộc người lùn hét thảm thành tiếng dưới hỏa diễm của cự long, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, chỉ để lại một viên bảo thạch chí tôn không thuộc về bọn họ.
Khi Paul nói chuyện thì hơi nghiêng giá cắm nến, ngọn lửa theo sáp nến chảy lên trên rượu, ly rượu lập tức được đốt lên.
Lệnh bài của Mạc gia và hội ngũ lão theo hỏa diễm thiêu đốt, lùi trở về trước người lão giả tóc bạc.
Chuyện xưa kết thúc, đầu Trần Phàm Không đầy mồ hôi lạnh.
Paul nhìn giống như đang kể chuyện xưa với bọn họ, thực ra là đang báo cho bọn họ biết.
Nguyệt Hạ Chi Dực vốn không sợ Mạc gia và hội ngũ lão, quả thật hai nhà này rất cường đại, nhưng đều có nhược điểm trí mạng, Mạc gia có hoa không quả, chỉ có mình Mạc Phàm, giới hạn của hội ngũ lão chỉ ở Hoa Hạ, ra khỏi Hoa Hạ thì bất lực, Nguyệt Hạ Chi Dực không cần phải sợ hai nhà này.
Nếu không thực hiện ước định lúc trước, bọn họ sẽ biến mất khỏi thế giới này như quốc vương tộc người lùn.
“Bốp bốp bốp…”
Lão giả tóc bạc vỗ tay, giống như không bị chuyện xưa này dọa sợ.
- Chuyện xưa của Paul tiên sinh đúng là khiến lão phu nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng mà chuyện xưa này có thể quay thành bộ phim điện ảnh Hollywood rồi đó, chuyện xưa chỉ là chuyện xưa mà thôi, không phải là chuyện thực.
Cự long không sợ tinh linh và thú nhân, nhưng ít nhất ở địa bàn Hoa Hạ, Nguyệt Hạ Chi Dực không thể lật nổi gợn sóng gì, cũng không làm gì được Trần gia bọn họ.
- Hô hô, xem ra Trần lão tiên sinh cũng không nghe kỹ, vậy tôi nói cho Trần lão tiên sinh biết, thực ra chuyện xưa này là chuyện thật xảy ra ở một vùng Bắc Âu, không chỉ ghi lại bên trong pháp điển tinh linh, ở trong trí nhớ truyền thừa của thú nhân tộc cũng có chuyện này, Trần gia coi như là võ đạo thế gia ở Hoa Hạ, hẳn là không hoài nghi tinh linh, thú nhân và cự long tồn tại như người bình thường đúng không?
Trên mặt Paul không có chút tức giận, mỉm cười nói.
- Tất nhiên tôi biết tinh linh, thú nhân và cự long có tồn tại, nhưng Paul tiên sinh cảm thấy Tinh Linh Nhất Tộc và Thú Nhân Nhất Tộc có thể so được với Mạc gia và hội ngũ lão Hoa Hạ sao, tôi cũng nói cho Paul tiên sinh nghe này, các cậu có thể giết chúng tôi, nhưng nếu một tiếng sau chúng tôi không rời khỏi đây an toàn, người của Trần gia chúng tôi sẽ nói chuyện này với Mạc gia và hội ngũ lão, Paul tiên sinh cảm thấy Mạc gia và hội ngũ lão sẽ mặc kệ à, người Hoa Hạ chúng tôi không lật lọng như dị tộc tinh linh và thú nhân kia.
Lão giả tóc bạc bưng một ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, cười khinh thường nói.
Nếu bọn họ tới nơi này, sao có thể không chuẩn bị gì?
Lão giả tóc bạc vừa nói những lời này, sắc mặt Trần Phàm Không và Trần Huyền Phong không chỉ không tốt hơn chút nào, trái lại còn khó coi hơn.
Từ đầu tới cuối Paul đều không tức giận, thân là người biến dị tứ cấp, anh ta hoàn toàn không để chú bảy bọn họ vào mắt, chỉ đang chơi với chú bảy mà thôi.
Ông nhìn thoáng qua Mạc Phàm, Mạc Phàm đã uống một nửa ly cocktail, vẫn đang thưởng thức cảnh biển, lo lắng trên mặt ông càng dày đặc hơn.
Paul cảm nhận được toàn thân Trần Phàm Không không được tự nhiên, anh ta cười khẽ.
- Vậy mà Trần lão tiên sinh so sánh Mạc gia và hội ngũ lão với tinh linh và thú nhân, xem ra Trần lão tiên sinh đã kéo mình vào trong, được rồi, nói thật cho ông biết, quả thật tinh linh, thú nhân và cự long có tồn tại, nhưng mà chuyện tôi vừa nói đúng là chuyện xưa, vốn dĩ chưa từng xảy ra, cho nên Trần lão tiên sinh không cần hoảng sợ, cũng không cần chiếu theo số mà vào ngồi.
Lão giả tóc bạc nhíu mày, khuôn mặt vô cùng âm trầm.
- Paul tiên sinh, cậu đang chơi lão phu sao?
- Nếu Trần lão tiên sinh cảm thấy mình có tư cách này, thì cứ coi là vậy đi, nhưng thực ra tôi chỉ muốn làm bầu không khí trở nên sinh động hơn thôi, tránh để thẳng thắn quá dọa đến Trần lão tiên sinh.
Paul cười đùa.
- Nhàm chán, Trần gia chúng tôi đã nói xong những lời muốn nói rồi, nếu Paul tiên sinh không có ý kiến gì, vậy chúng tôi đi trước đây.
Đôi mắt lão giả tóc bạc âm u, nói.
- Xem ra Trần lão tiên sinh không thích nghe chuyện xưa lắm, chẳng trách Trần lão tiên sinh đã qua tuổi nghe chuyện xưa, nếu như vậy chúng ta vào thẳng chủ đề chính đi.
Paul dừng một lát, trong chớp mắt tươi cười nhu hòa trở nên lạnh lẽo, giống như biến thành một người khác.
- Thực ra sống chết của các người không quan trọng đối với Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi, nếu giết các người có thể lấy được linh thụ kia, chúng tôi sẽ không để lại một người, sở dĩ các người từ chối mà chưa giết các người, cũng là vì các người vẫn còn tác dụng, thấy ông nói những lời vô ích ở đây cũng hơi thú vị, ngoài ra…
- Ngoài ra tuy nơi này là Hoa Hạ, nhưng tông môn ẩn thế đã xuống dốc, đừng mở miệng nói Mạc gia và hội ngũ lão trước mặt chúng tôi nữa, vô ích thôi, bây giờ tôi cho các người lựa chọn, giao linh thụ hay là chết?
Paul cao giọng nói, hơi lạnh lan tràn ra bốn phía.