Charlieson vốn nhíu mày, sau đó lông mày lập tức giãn ra, khóe miệng cũng hơi nhếch lên tươi cười nham hiểm.
- Tiểu tử, cậu đúng là có chút bản lĩnh, rốt cuộc là cậu làm thế nào vậy.
Nói mấy câu đã thu phục được cây nhỏ, không thể không nói ông ta xem thường Mạc Phàm rồi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt.
Muốn thuần phục Trường Sinh Linh Thụ thì phải như thuần phục Linh Thú, đơn giản là ân uy và thi.
Nếu là tiên thổ và thiên thủy cao cấp thì khác, có khả năng Trường Sinh Linh Thụ sẽ lập tức đi theo hắn.
Trái lại tiên thổ và tiên thủy thì hắn không có, nếu có đã không tới mức linh khí trong cơ thể thiếu rất nhiều.
Nhưng linh khí trong cơ thể hắn trải qua Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công rèn luyện, lại trải qua tam nguyên chuyển hóa, linh khí tinh thuần gấp bội lần linh khí bình thường, đã gần với tiên khí, chỉ có thứ này mới có thể đả động tới Trường Sinh Linh Thụ.
Còn uy, tất nhiên là dùng pháp thuật và tu vi trấn áp, xóa đi nhuệ khí của linh vật, giống như thuần phục một con ngựa hoang.
Nếu bước trước đã làm được, thì không cần đi bước này rồi.
Đương nhiên hắn không giải thích với Charlieson, cũng không cần phải giải thích.
- Ông nói xong rồi hả?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Không nói cũng không sao, sớm muôn gì tôi cũng biết, cậu đã chiếm được cây nhỏ kia, vậy thì giao ra đây.
Charlieson vươn tay về phía Mạc Phàm, ra lệnh.
Đợi biến Mạc Phàm thành thụ nhân, ông ta muốn biết chuyện gì mà chẳng được.
- Giao ra đây?
Mạc Phàm lắc đầu cười khinh thường.
Hắn vươn một tay ra, đại kiếm màu đỏ sậm xuất hiện trong tay hắn.
Ý niệm của hắn vừa động, trên trường kiếm màu đỏ sậm lập tức có chất lỏng màu đỏ sậm chảy ra, giống như mới được rút từ trong dầu mỏ.
Những chất lỏng này vừa chảy ra, liền lan tràn ra xung quanh.
Chỉ trong phút chốc chất lỏng màu đỏ sậm đã bao trùm cả tiểu hồ.
- Tiểu tử, vậy mà cậu chưa từ bỏ ý định, còn muốn ra tay với chúng tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình, qua năm mươi năm nữa cậu cũng không phải đối thủ của tôi, nhưng mà cậu đã muốn chết, vậy tôi sẽ làm theo mong muốn của cậu.
Charlieson thấy Mạc Phàm lấy pháp khí ra, cười mỉa nói.
Mạc Phàm mạnh hơn Âu Dương Nhược Tuyết một chút cũng muốn ra tay với ông ta, đúng là muốn chết thật.
Hai tay ông ta vừa động, một Ma Pháp Trận màu lục xuất hiện trong tay ông ta, lá cây ở trên mặt đất đều bay hết cả lên, bầu không khí xung quanh lập tức căng thẳng.
Ông ta vừa nói xong, Âu Dương Nhược Tuyết và Trần Phàm Không nhíu mày, lộ ra vẻ cảnh giác.
Rudy cũng cười mỉa, đứng ở một bên không có ý ra tay.
Đối phó với Mạc Phàm, chỉ cần mình Charlieson là đủ rồi, ông ta không cần phải ra tay.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, đại kiếm màu đỏ sậm trong tay Mạc Phàm vươn về trước.
- Ông mới nói cả Hoa Hạ chỉ có ngũ lão và đám Tần Vô Nhai, Côn Bằng mới đối phó được ông đúng không, mấy hôm trước tôi mới phong ấn mấy người ở cửa địa ngục Côn Luân, ông xem có phải mấy người này không?
Mấy nhà tù theo phong cách cổ cỡ mười mấy mét vuông chậm rãi dâng lên trong chất lỏng màu đen, khắp nơi quanh nhà tù đều khắc đầy ma văn, nhất là mấy cái trong đó, khắp nơi đều tràn đầy phù văn tỏa liên.
Trong phòng giam lộ ra mấy bóng người hai mắt nhắm nghiền.
Những người này không phải ai khác, đúng là Tần Vô Nhai, Côn Bằng, Quỷ Vô Tà và Băng Đồ tiên tử.
Nhìn thấy bốn người này, Trần Phàm Không hơi sửng sốt.
Trần gia là võ đạo thế gia ở thủ đô, không có liên quan gì với tông môn ẩn thế, có thể biết hội ngũ lão đều là trùng hợp, căn bản không biết người của tông môn ẩn thế.
Âu Dương Nhược Tuyết cũng sửng sốt, trái lại cô ta biết mấy người này.
Gần đây cô ta không hỏi Mạc Phàm chuyện đám Tần Vô Nhai, cô ta cứ tưởng bọn họ bị Mạc Phàm giết rồi.
Nhưng không ngờ mấy người này đều bị Mạc Phàm phong ấn.
Trong lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.
Giết một người rất đơn giản, nhưng muốn phong ấn ít nhất thực lực phải cách xa mới được.
Mạc Phàm không chỉ không giết một người, còn phong ấn toàn bộ.
Vẻ mặt Charlieson và Rudy sửng sốt, mắt bọn họ mở to, cuối cùng không cười nổi, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Sao bọn họ lại không biết mấy người này, chính là đám Tần Vô Nhai kẻ địch mạnh của Nguyệt Hạ Chi Dực bọn họ.
Đám người này bị phong ấn ở núi Côn Luân, vậy chỉ có khả năng tiểu tử này là một người.
- Mạc gia Hoa Hạ, Mạc tiên sinh Mạc Phàm?
Bọn họ biết chuyện Mạc Phàm phong ấn đệ tử tông môn ẩn thế, đám Tần Vô Nhai đến cửa địa ngục bao vây Mạc Phàm, nhưng mà gần đây luôn bận rộn chuyện trên tiểu đảo này, lúc này mới không biết kết quả.
Bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm thiên tài mới quật khởi ở Hoa Hạ sẽ bị hủy trong tay người Hoa Hạ, có ai ngờ tới Mạc Phàm lại phong ấn đám Tần Vô Nhai, còn đứng trước mặt bọn họ.
- Chuyện này…
Trong chớp mắt Charlieson phản ứng kịp.
Lúc trước ông ta cảm thấy kỳ lạ vì sao Mạc Phàm lại hiểu rõ cái cây này, cũng rất kỳ lạ vì sao Mạc Phàm lại hỏi ông ta ở trên đảo mấy ngày, bây giờ tất cả vấn đề đều rõ ràng rồi.
Tất cả nguyên nhân đều vì cậu ta là Mạc Phàm.
- Cậu, cậu, cậu là Mạc Phàm sao?
Charlieson nắm chặt tay, cố gắng nói, giống như phải cố gắng lắm mới nói chuyện được trước mặt Mạc Phàm.
Ông ta vừa nói câu này xong, những đệ tử của Trần gia lập tức sửng sốt.
Mạc Phàm vốn lấy đồ của Trần gia bọn họ đánh cược, bọn họ đã vô cùng bất mãn với Mạc Phàm.
Nhưng thiếu niên khiến bọn họ khó chịu lại là Mạc Phàm, bọn họ đâu còn dám có nửa câu oán hận.
Phải biết rằng Mạc Phàm là người một mình xông tới thủ đô cũng có thể khiến long trời lở đất.
- Không sai, tôi là Mạc Phàm, bây giờ ông còn muốn cái cây nhỏ này, tôi còn cần luyện 50 năm nữa cũng không phải đối thủ của ông không?
Mạc Phàm cầm kiếm đi về phía Charlieson.
Trên khuôn mặt Charlieson là một vùng xanh đỏ, giống như bị người ta tát mấy cái, sau đó lại giẫm mạnh dưới chân, ước gì bây giờ có một cái lỗ chui xuống.
Mạc Phàm đâu cần luyện 50 năm cũng không đối phó được ông ta, ông ta luyện 50 năm cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm mới đúng.
- Không, không cần.
Charlieson nhìn Mạc Phàm với vẻ kiêng kị, vừa nói vừa lùi về sau.
Khuôn mặt ông ta không còn chút huyết sắc, mồ hôi như hạt đậu không ngừng chảy từ trán xuống.
- Ông không cần, nhưng tôi cần xác nhận một phen, rốt cuộc người của Nguyệt Hạ Chi Dực có bản lĩnh gì, mà dám tới Hoa Hạ tôi hung hãn như vậy.
Mạc Phàm nhấc kiếm lên, thản nhiên nói.
Đám người này không chỉ cướp đoạt Trường Sinh Linh Thụ do người Trần gia tìm được, vậy mà còn muốn giết người diệt khẩu, ngay cả Âu Dương Nhược Tuyết của hội ngũ lão cũng không để vào mắt.
Với tiến độ tu luyện của hắn, đã cách đến Tu Chân giới không xa.
Nếu trước khi hắn rời khỏi Địa Cầu, trên Địa Cầu vẫn còn thế lực như vậy, Mạc gia sẽ không an toàn. Charlieson vốn nhíu mày, sau đó lông mày lập tức giãn ra, khóe miệng cũng hơi nhếch lên tươi cười nham hiểm.
- Tiểu tử, cậu đúng là có chút bản lĩnh, rốt cuộc là cậu làm thế nào vậy.
Nói mấy câu đã thu phục được cây nhỏ, không thể không nói ông ta xem thường Mạc Phàm rồi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt.
Muốn thuần phục Trường Sinh Linh Thụ thì phải như thuần phục Linh Thú, đơn giản là ân uy và thi.
Nếu là tiên thổ và thiên thủy cao cấp thì khác, có khả năng Trường Sinh Linh Thụ sẽ lập tức đi theo hắn.
Trái lại tiên thổ và tiên thủy thì hắn không có, nếu có đã không tới mức linh khí trong cơ thể thiếu rất nhiều.
Nhưng linh khí trong cơ thể hắn trải qua Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công rèn luyện, lại trải qua tam nguyên chuyển hóa, linh khí tinh thuần gấp bội lần linh khí bình thường, đã gần với tiên khí, chỉ có thứ này mới có thể đả động tới Trường Sinh Linh Thụ.
Còn uy, tất nhiên là dùng pháp thuật và tu vi trấn áp, xóa đi nhuệ khí của linh vật, giống như thuần phục một con ngựa hoang.
Nếu bước trước đã làm được, thì không cần đi bước này rồi.
Đương nhiên hắn không giải thích với Charlieson, cũng không cần phải giải thích.
- Ông nói xong rồi hả?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Không nói cũng không sao, sớm muôn gì tôi cũng biết, cậu đã chiếm được cây nhỏ kia, vậy thì giao ra đây.
Charlieson vươn tay về phía Mạc Phàm, ra lệnh.
Đợi biến Mạc Phàm thành thụ nhân, ông ta muốn biết chuyện gì mà chẳng được.
- Giao ra đây?
Mạc Phàm lắc đầu cười khinh thường.
Hắn vươn một tay ra, đại kiếm màu đỏ sậm xuất hiện trong tay hắn.
Ý niệm của hắn vừa động, trên trường kiếm màu đỏ sậm lập tức có chất lỏng màu đỏ sậm chảy ra, giống như mới được rút từ trong dầu mỏ.
Những chất lỏng này vừa chảy ra, liền lan tràn ra xung quanh.
Chỉ trong phút chốc chất lỏng màu đỏ sậm đã bao trùm cả tiểu hồ.
- Tiểu tử, vậy mà cậu chưa từ bỏ ý định, còn muốn ra tay với chúng tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình, qua năm mươi năm nữa cậu cũng không phải đối thủ của tôi, nhưng mà cậu đã muốn chết, vậy tôi sẽ làm theo mong muốn của cậu.
Charlieson thấy Mạc Phàm lấy pháp khí ra, cười mỉa nói.
Mạc Phàm mạnh hơn Âu Dương Nhược Tuyết một chút cũng muốn ra tay với ông ta, đúng là muốn chết thật.
Hai tay ông ta vừa động, một Ma Pháp Trận màu lục xuất hiện trong tay ông ta, lá cây ở trên mặt đất đều bay hết cả lên, bầu không khí xung quanh lập tức căng thẳng.
Ông ta vừa nói xong, Âu Dương Nhược Tuyết và Trần Phàm Không nhíu mày, lộ ra vẻ cảnh giác.
Rudy cũng cười mỉa, đứng ở một bên không có ý ra tay.
Đối phó với Mạc Phàm, chỉ cần mình Charlieson là đủ rồi, ông ta không cần phải ra tay.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, đại kiếm màu đỏ sậm trong tay Mạc Phàm vươn về trước.
- Ông mới nói cả Hoa Hạ chỉ có ngũ lão và đám Tần Vô Nhai, Côn Bằng mới đối phó được ông đúng không, mấy hôm trước tôi mới phong ấn mấy người ở cửa địa ngục Côn Luân, ông xem có phải mấy người này không?
Mấy nhà tù theo phong cách cổ cỡ mười mấy mét vuông chậm rãi dâng lên trong chất lỏng màu đen, khắp nơi quanh nhà tù đều khắc đầy ma văn, nhất là mấy cái trong đó, khắp nơi đều tràn đầy phù văn tỏa liên.
Trong phòng giam lộ ra mấy bóng người hai mắt nhắm nghiền.
Những người này không phải ai khác, đúng là Tần Vô Nhai, Côn Bằng, Quỷ Vô Tà và Băng Đồ tiên tử.
Nhìn thấy bốn người này, Trần Phàm Không hơi sửng sốt.
Trần gia là võ đạo thế gia ở thủ đô, không có liên quan gì với tông môn ẩn thế, có thể biết hội ngũ lão đều là trùng hợp, căn bản không biết người của tông môn ẩn thế.
Âu Dương Nhược Tuyết cũng sửng sốt, trái lại cô ta biết mấy người này.
Gần đây cô ta không hỏi Mạc Phàm chuyện đám Tần Vô Nhai, cô ta cứ tưởng bọn họ bị Mạc Phàm giết rồi.
Nhưng không ngờ mấy người này đều bị Mạc Phàm phong ấn.
Trong lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.
Giết một người rất đơn giản, nhưng muốn phong ấn ít nhất thực lực phải cách xa mới được.
Mạc Phàm không chỉ không giết một người, còn phong ấn toàn bộ.
Vẻ mặt Charlieson và Rudy sửng sốt, mắt bọn họ mở to, cuối cùng không cười nổi, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Sao bọn họ lại không biết mấy người này, chính là đám Tần Vô Nhai kẻ địch mạnh của Nguyệt Hạ Chi Dực bọn họ.
Đám người này bị phong ấn ở núi Côn Luân, vậy chỉ có khả năng tiểu tử này là một người.
- Mạc gia Hoa Hạ, Mạc tiên sinh Mạc Phàm?
Bọn họ biết chuyện Mạc Phàm phong ấn đệ tử tông môn ẩn thế, đám Tần Vô Nhai đến cửa địa ngục bao vây Mạc Phàm, nhưng mà gần đây luôn bận rộn chuyện trên tiểu đảo này, lúc này mới không biết kết quả.
Bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm thiên tài mới quật khởi ở Hoa Hạ sẽ bị hủy trong tay người Hoa Hạ, có ai ngờ tới Mạc Phàm lại phong ấn đám Tần Vô Nhai, còn đứng trước mặt bọn họ.
- Chuyện này…
Trong chớp mắt Charlieson phản ứng kịp.
Lúc trước ông ta cảm thấy kỳ lạ vì sao Mạc Phàm lại hiểu rõ cái cây này, cũng rất kỳ lạ vì sao Mạc Phàm lại hỏi ông ta ở trên đảo mấy ngày, bây giờ tất cả vấn đề đều rõ ràng rồi.
Tất cả nguyên nhân đều vì cậu ta là Mạc Phàm.
- Cậu, cậu, cậu là Mạc Phàm sao?
Charlieson nắm chặt tay, cố gắng nói, giống như phải cố gắng lắm mới nói chuyện được trước mặt Mạc Phàm.
Ông ta vừa nói câu này xong, những đệ tử của Trần gia lập tức sửng sốt.
Mạc Phàm vốn lấy đồ của Trần gia bọn họ đánh cược, bọn họ đã vô cùng bất mãn với Mạc Phàm.
Nhưng thiếu niên khiến bọn họ khó chịu lại là Mạc Phàm, bọn họ đâu còn dám có nửa câu oán hận.
Phải biết rằng Mạc Phàm là người một mình xông tới thủ đô cũng có thể khiến long trời lở đất.
- Không sai, tôi là Mạc Phàm, bây giờ ông còn muốn cái cây nhỏ này, tôi còn cần luyện 50 năm nữa cũng không phải đối thủ của ông không?
Mạc Phàm cầm kiếm đi về phía Charlieson.
Trên khuôn mặt Charlieson là một vùng xanh đỏ, giống như bị người ta tát mấy cái, sau đó lại giẫm mạnh dưới chân, ước gì bây giờ có một cái lỗ chui xuống.
Mạc Phàm đâu cần luyện 50 năm cũng không đối phó được ông ta, ông ta luyện 50 năm cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm mới đúng.
- Không, không cần.
Charlieson nhìn Mạc Phàm với vẻ kiêng kị, vừa nói vừa lùi về sau.
Khuôn mặt ông ta không còn chút huyết sắc, mồ hôi như hạt đậu không ngừng chảy từ trán xuống.
- Ông không cần, nhưng tôi cần xác nhận một phen, rốt cuộc người của Nguyệt Hạ Chi Dực có bản lĩnh gì, mà dám tới Hoa Hạ tôi hung hãn như vậy.
Mạc Phàm nhấc kiếm lên, thản nhiên nói.
Đám người này không chỉ cướp đoạt Trường Sinh Linh Thụ do người Trần gia tìm được, vậy mà còn muốn giết người diệt khẩu, ngay cả Âu Dương Nhược Tuyết của hội ngũ lão cũng không để vào mắt.
Với tiến độ tu luyện của hắn, đã cách đến Tu Chân giới không xa.
Nếu trước khi hắn rời khỏi Địa Cầu, trên Địa Cầu vẫn còn thế lực như vậy, Mạc gia sẽ không an toàn.