Nghe thấy giọng nói, Trần Phàm Không quay đầu lại nhìn theo bản năng, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, trong chớp mắt vô cùng khó coi.
Chỗ Trần Phàm Không nhìn, hai bóng người không nhanh không chậm đi từ trong rừng cây ra.
Hai người đều mặc tây trang, một người da đen một người da trắng, một người uy vũ cường tráng một người gầy gò, phong cách khác biệt nhìn thấy rất rõ.
Trong đó người da trắng để râu quai nón một tay cho vào túi vươn ra, ông ta đến chỗ nào, bất luận là cỏ cây đều như nghênh đón quốc vương của mình, lan tràn về phía ông ta.Không chỉ như vậy, cỏ dưới chân đám Mạc Phàm cũng sinh trưởng một cách điên cuồng, chỉ trong phút chốc đã bao phủ chân bọn họ.
Trái lại Mạc Phàm còn tốt, Âu Dương Nhược Tuyết thì hơi híp mắt, trong con mắt tràn đầy lửa giận.
Không đợi cô ta mở miệng, Trần Phàm Không nắm chặt tay, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
- Charlieson tiên sinh, Rudy tiên sinh, sao hai người lại ở đây, không phải nói một tuần sau sao?
Trần Phàm Không nắm chặt tay, trầm giọng nói.
- Sao chúng tôi đến đây à, chuyện này thì phải hỏi ông ấy chứ, không phải ông dẫn chúng tôi tới đây à?
- Còn nữa, không phải một tuần sau là ông bàn với Edward sao, ông đâu bàn với chúng tôi đâu?
Charlieson để râu quai nón hơi nhếch miệng, cười nói.
- Ông!
Trần Phàm Không nhíu mày, trong mắt hiện lên giận dữ.
Hai người này đều là người của Nguyệt Hạ Chi Dực, cũng là người uy hiếp nếu không bán cây kia cho Nguyệt Hạ Chi Dực sẽ giết người Trần gia.
Mỗi lần ông tới hòn đảo nhỏ này đều rất cẩn thận, nhất là phương pháp nhìn thấy ngọn núi, ông ta càng dùng đủ loại phương pháp che giấu, chính vì phòng ngừa đám người này nhìn thấy.
Lần này vì có Mạc Phàm ở đây, lúc này ông mới để lộ phương pháp nhìn thấy ngọn núi, không ngờ bị hai người này phát hiện rồi.
- Thế nào, hình như Trần tiên sinh không chào đón chúng tôi, yên tâm đi, hôm nay chúng tôi cầm cái cây kia đi, cũng sẽ đưa đồ đã giao hẹn đến Trần gia, từ trước tới nay Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi làm việc luôn không gạt già trẻ, không thể thiếu phần của Trần gia ông.
Charlieson cười đắc ý nói.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ theo dõi Trần Phàm Không, cũng không phải ngày đầu tiên ở trên hòn đảo này, bọn họ đợi ở đây một tháng, cuối cùng bọn họ cũng đợi được rồi.
Không thể không nói, Trần Phàm Không quá không cẩn thận rồi.
Trần Phàm Không nhíu mày, nhưng không có biện pháp.
Hai người này đều là người biến dị cấp bốn của Nguyệt Hạ Chi Dực, tương đương với cao thủ Thần Cảnh Hoa Hạ.
Hai người này người nào muốn giết ông, thì không khác gì giết một con kiến.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, trong mắt lóe lên sắc lạnh.
Tuy Trần Phàm Không không nói rõ, nhưng chắc chắn hai người này là người của Nguyệt Hạ Chi Dực.
Hắn không đi tìm những người này, trái lại những người này tự mình đến đây.
Hắn còn chưa mở miệng, Âu Dương Nhược Tuyết đã không nhịn được mở miệng.
- Thủ hộ giả tùng lâm Charlieson, sơn thần Rudy, lá gan của hai người đúng là không nhỏ, vậy mà dám tới Hoa Hạ chúng tôi cướp đồ, các người nghĩ hội ngũ lão chúng tôi không tồn tại à?
Cô thân là người được đề cử thành ngũ lão, nếu như ngay cả hai người này mà không biết vậy thì không xứng với thân phận.
Nghe nói Charlieson là đời sau của bán thần Cenarius, trời sinh đã có năng lực khống chế và triệu hoán cây cỏ.
Ông ta từng trừng phạt một tiểu quốc Châu Phi, khiến tất cả cây cối ở quốc gia này rời đi hết, cả quốc gia bị ánh sáng mặt trời chiếu xuống, cuối cùng bị sa mạc bao phủ.
Rudy không có huyết mạch của thần, nhìn vô hại với cả người lẫn vật, nhưng nghe nói ăn vào một loại quả thực, có thể khống chế lực lượng sơn mạch đại địa.
Trái lại ông ta không tàn nhẫn như Charlieson, chỉ để quốc gia đắc tội ông ta quanh năm trải qua động đất và núi lở, mỗi ngày đều có người tử vong.
Vậy mà hai người này dám cướp Trường Sinh Linh Thụ trước mặt cô ta trong địa phận Hoa Hạ, bọn họ nghĩ cô ta là không khí à?
- Hả?
Âu Dương Nhược Tuyết mới mở miệng, lúc này ánh mắt Charlieson và Rudy mới nhìn về phía cô ta, vẻ bất ngờ xuất hiện trong mắt bọn họ.
- Tôi đang nghĩ sao lại quen mắt tới vậy, hóa ra là Âu Dương Nhược Tuyết tiểu thư của hội ngũ lão, đúng là thất kính, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm khu vực quản lý của Âu Dương tiểu thư ở phía Tây mà, sao cô lại chạy tới phía Đông vậy?
Charlieson hơi nhếch miệng cười đùa, nói.
Khi ông ta nói chuyện không có một chút lo lắng.
- Bổn đại tiểu thư ở nơi nào không cần hai người quan tâm, Trần gia sẽ do hội ngũ lão chúng tôi bảo vệ, cái cây nhỏ kia chúng tôi muốn lấy rồi, bổn đại tiểu thư khuyên hai người ở đâu tới thì quay về đó đi.
Âu Dương Nhược Tuyết lạnh lùng nói.
- Hóa ra là như vậy, Âu Dương tiểu thưcũng nhìn trúng cái cây kia à, đúng là khéo thật, Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi cũng nhìn trúng cái cây này, hơn nữa đã sớm ký hiệp nghị với Trần tiên sinh rồi, theo tôi được biết quý quốc rất xem trọng thứ tự đến trước và sau, Âu Dương tiểu thư muốn ỷ vào thực lực của hội ngũ lão, muốn bắt nạt những người ngoại quốc như chúng tôi à?
Vẻ mặt Charlieson giống như hiểu ra, cũng không tức giận cười nói.
Âu Dương Nhược Tuyết không nghe thấy thì không sao, vừa nghe lại lập tức nổi trận lôi đình.
Cô ta đã sớm nghe nói Charlieson ngoại trừ am hiểu khống chế cây cỏ, thông minh cũng là số một, vậy mà dám lấy lễ nghi Hoa Hạ tới đè cô ta.
- Cho dù tôi cậy thế bắt nạt các người thì làm sao, các người có ý kiến à?
Âu Dương Nhược Tuyết nói với vẻ khinh thường.
Nếu cô ta bị áp trụ dễ dàng như vậy, cô ta đã không trở thành người được đề cử.
Charlieson và Rudy nhìn nhau cười, hiểu ngầm cùng nghiêng đầu.
- Trái lại chúng tôi không có ý kiến, nhưng nếu Âu Dương tiểu thư làm khó chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ có thể xin lỗi, có khả năng người được đề cử làm Tây lão phải đổi rồi.
Nếu Tây lão Âu Dương Phi Long tới bọn họ sẽ lập tức lựa chọn rút lui, Âu Dương Nhược Tuyết chỉ là một nha đầu chưa tới Thần Cảnh, không thể tạo ra uy hiếp gì với bọn họ.
Ngoài ra cái cây này có giá trị hơn mặt mũi Âu Dương Nhược Tuyết nhiều, cho dù gặp nguy hiểm đắc tội hội ngũ lão, cũng phải mang cái cây này đi.
- Các người thật to gan.
Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, tức giận nói.
- Thế nào, Âu Dương tiểu thư cảm thấy hai chúng tôi không có bản lĩnh này sao?
Rudy cười lộ ra hàm răng trắng, hỏi.
- Ông!
Âu Dương Nhược Tuyết lập tức nắm chặt tay, toàn thân tức đến phát run.
Không thể không thừa nhận, so với bất luận người nào trong hai người này cô ta đều kém hơn nhiều.
- Như vậy được rồi, Âu Dương tiểu thư nên tự mình hiểu lấy, thực ra chúng tôi cũng không muốn mạo phạm Âu Dương tiểu thư, hay là như vậy đi, hiệp nghị giữa chúng tôi và Trần tiên sinh là tự nguyện, không hề vi phạm pháp luật Hoa Hạ, Âu Dương tiểu thư cứ xem như không gặp chúng tôi, chúng tôi cũng coi như Âu Dương tiểu thư chưa từng tới, hai bên đều không can thiệp nhau, thế nào?
Charlieson cười đắc ý nói.
Nếu Âu Dương Nhược Tuyết biết khó mà lui, hội ngũ lão vẫn còn đó, không đắc tội thì không cần đắc tội tốt hơn.
- Hiệp nghị tự nguyện, tôi thấy chỉ có mình bên Nguyệt Hạ Chi Dực các ông tình nguyện thôi nhỉ?
Âu Dương Nhược Tuyết lạnh lùng nói.
- Âu Dương tiểu thư muốn biết nhiều thật, nếu là như vậy, vậy thì chớ trách chúng tôi không khách sáo.
Ánh mắt Charlieson phát lạnh, năm ngón tay nắm chặt.
Mấy dây leo đầy gai nhọn chui từ dưới đất ra, đâm về phía tim Âu Dương Nhược Tuyết từ sau, tốc độ rất nhanh ngay cả Âu Dương Nhược Tuyết cũng không phản ứng kịp.
Thấy dây leo sắp đâm trúng Âu Dương Nhược Tuyết đang há to miệng, Mạc Phàm lắc đầu cười.
- Các ông không khách sáo thế nào? Nghe thấy giọng nói, Trần Phàm Không quay đầu lại nhìn theo bản năng, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, trong chớp mắt vô cùng khó coi.
Chỗ Trần Phàm Không nhìn, hai bóng người không nhanh không chậm đi từ trong rừng cây ra.
Hai người đều mặc tây trang, một người da đen một người da trắng, một người uy vũ cường tráng một người gầy gò, phong cách khác biệt nhìn thấy rất rõ.
Trong đó người da trắng để râu quai nón một tay cho vào túi vươn ra, ông ta đến chỗ nào, bất luận là cỏ cây đều như nghênh đón quốc vương của mình, lan tràn về phía ông ta.Không chỉ như vậy, cỏ dưới chân đám Mạc Phàm cũng sinh trưởng một cách điên cuồng, chỉ trong phút chốc đã bao phủ chân bọn họ.
Trái lại Mạc Phàm còn tốt, Âu Dương Nhược Tuyết thì hơi híp mắt, trong con mắt tràn đầy lửa giận.
Không đợi cô ta mở miệng, Trần Phàm Không nắm chặt tay, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
- Charlieson tiên sinh, Rudy tiên sinh, sao hai người lại ở đây, không phải nói một tuần sau sao?
Trần Phàm Không nắm chặt tay, trầm giọng nói.
- Sao chúng tôi đến đây à, chuyện này thì phải hỏi ông ấy chứ, không phải ông dẫn chúng tôi tới đây à?
- Còn nữa, không phải một tuần sau là ông bàn với Edward sao, ông đâu bàn với chúng tôi đâu?
Charlieson để râu quai nón hơi nhếch miệng, cười nói.
- Ông!
Trần Phàm Không nhíu mày, trong mắt hiện lên giận dữ.
Hai người này đều là người của Nguyệt Hạ Chi Dực, cũng là người uy hiếp nếu không bán cây kia cho Nguyệt Hạ Chi Dực sẽ giết người Trần gia.
Mỗi lần ông tới hòn đảo nhỏ này đều rất cẩn thận, nhất là phương pháp nhìn thấy ngọn núi, ông ta càng dùng đủ loại phương pháp che giấu, chính vì phòng ngừa đám người này nhìn thấy.
Lần này vì có Mạc Phàm ở đây, lúc này ông mới để lộ phương pháp nhìn thấy ngọn núi, không ngờ bị hai người này phát hiện rồi.
- Thế nào, hình như Trần tiên sinh không chào đón chúng tôi, yên tâm đi, hôm nay chúng tôi cầm cái cây kia đi, cũng sẽ đưa đồ đã giao hẹn đến Trần gia, từ trước tới nay Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi làm việc luôn không gạt già trẻ, không thể thiếu phần của Trần gia ông.
Charlieson cười đắc ý nói.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ theo dõi Trần Phàm Không, cũng không phải ngày đầu tiên ở trên hòn đảo này, bọn họ đợi ở đây một tháng, cuối cùng bọn họ cũng đợi được rồi.
Không thể không nói, Trần Phàm Không quá không cẩn thận rồi.
Trần Phàm Không nhíu mày, nhưng không có biện pháp.
Hai người này đều là người biến dị cấp bốn của Nguyệt Hạ Chi Dực, tương đương với cao thủ Thần Cảnh Hoa Hạ.
Hai người này người nào muốn giết ông, thì không khác gì giết một con kiến.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, trong mắt lóe lên sắc lạnh.
Tuy Trần Phàm Không không nói rõ, nhưng chắc chắn hai người này là người của Nguyệt Hạ Chi Dực.
Hắn không đi tìm những người này, trái lại những người này tự mình đến đây.
Hắn còn chưa mở miệng, Âu Dương Nhược Tuyết đã không nhịn được mở miệng.
- Thủ hộ giả tùng lâm Charlieson, sơn thần Rudy, lá gan của hai người đúng là không nhỏ, vậy mà dám tới Hoa Hạ chúng tôi cướp đồ, các người nghĩ hội ngũ lão chúng tôi không tồn tại à?
Cô thân là người được đề cử thành ngũ lão, nếu như ngay cả hai người này mà không biết vậy thì không xứng với thân phận.
Nghe nói Charlieson là đời sau của bán thần Cenarius, trời sinh đã có năng lực khống chế và triệu hoán cây cỏ.
Ông ta từng trừng phạt một tiểu quốc Châu Phi, khiến tất cả cây cối ở quốc gia này rời đi hết, cả quốc gia bị ánh sáng mặt trời chiếu xuống, cuối cùng bị sa mạc bao phủ.
Rudy không có huyết mạch của thần, nhìn vô hại với cả người lẫn vật, nhưng nghe nói ăn vào một loại quả thực, có thể khống chế lực lượng sơn mạch đại địa.
Trái lại ông ta không tàn nhẫn như Charlieson, chỉ để quốc gia đắc tội ông ta quanh năm trải qua động đất và núi lở, mỗi ngày đều có người tử vong.
Vậy mà hai người này dám cướp Trường Sinh Linh Thụ trước mặt cô ta trong địa phận Hoa Hạ, bọn họ nghĩ cô ta là không khí à?
- Hả?
Âu Dương Nhược Tuyết mới mở miệng, lúc này ánh mắt Charlieson và Rudy mới nhìn về phía cô ta, vẻ bất ngờ xuất hiện trong mắt bọn họ.
- Tôi đang nghĩ sao lại quen mắt tới vậy, hóa ra là Âu Dương Nhược Tuyết tiểu thư của hội ngũ lão, đúng là thất kính, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm khu vực quản lý của Âu Dương tiểu thư ở phía Tây mà, sao cô lại chạy tới phía Đông vậy?
Charlieson hơi nhếch miệng cười đùa, nói.
Khi ông ta nói chuyện không có một chút lo lắng.
- Bổn đại tiểu thư ở nơi nào không cần hai người quan tâm, Trần gia sẽ do hội ngũ lão chúng tôi bảo vệ, cái cây nhỏ kia chúng tôi muốn lấy rồi, bổn đại tiểu thư khuyên hai người ở đâu tới thì quay về đó đi.
Âu Dương Nhược Tuyết lạnh lùng nói.
- Hóa ra là như vậy, Âu Dương tiểu thưcũng nhìn trúng cái cây kia à, đúng là khéo thật, Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi cũng nhìn trúng cái cây này, hơn nữa đã sớm ký hiệp nghị với Trần tiên sinh rồi, theo tôi được biết quý quốc rất xem trọng thứ tự đến trước và sau, Âu Dương tiểu thư muốn ỷ vào thực lực của hội ngũ lão, muốn bắt nạt những người ngoại quốc như chúng tôi à?
Vẻ mặt Charlieson giống như hiểu ra, cũng không tức giận cười nói.
Âu Dương Nhược Tuyết không nghe thấy thì không sao, vừa nghe lại lập tức nổi trận lôi đình.
Cô ta đã sớm nghe nói Charlieson ngoại trừ am hiểu khống chế cây cỏ, thông minh cũng là số một, vậy mà dám lấy lễ nghi Hoa Hạ tới đè cô ta.
- Cho dù tôi cậy thế bắt nạt các người thì làm sao, các người có ý kiến à?
Âu Dương Nhược Tuyết nói với vẻ khinh thường.
Nếu cô ta bị áp trụ dễ dàng như vậy, cô ta đã không trở thành người được đề cử.
Charlieson và Rudy nhìn nhau cười, hiểu ngầm cùng nghiêng đầu.
- Trái lại chúng tôi không có ý kiến, nhưng nếu Âu Dương tiểu thư làm khó chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ có thể xin lỗi, có khả năng người được đề cử làm Tây lão phải đổi rồi.
Nếu Tây lão Âu Dương Phi Long tới bọn họ sẽ lập tức lựa chọn rút lui, Âu Dương Nhược Tuyết chỉ là một nha đầu chưa tới Thần Cảnh, không thể tạo ra uy hiếp gì với bọn họ.
Ngoài ra cái cây này có giá trị hơn mặt mũi Âu Dương Nhược Tuyết nhiều, cho dù gặp nguy hiểm đắc tội hội ngũ lão, cũng phải mang cái cây này đi.
- Các người thật to gan.
Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, tức giận nói.
- Thế nào, Âu Dương tiểu thư cảm thấy hai chúng tôi không có bản lĩnh này sao?
Rudy cười lộ ra hàm răng trắng, hỏi.
- Ông!
Âu Dương Nhược Tuyết lập tức nắm chặt tay, toàn thân tức đến phát run.
Không thể không thừa nhận, so với bất luận người nào trong hai người này cô ta đều kém hơn nhiều.
- Như vậy được rồi, Âu Dương tiểu thư nên tự mình hiểu lấy, thực ra chúng tôi cũng không muốn mạo phạm Âu Dương tiểu thư, hay là như vậy đi, hiệp nghị giữa chúng tôi và Trần tiên sinh là tự nguyện, không hề vi phạm pháp luật Hoa Hạ, Âu Dương tiểu thư cứ xem như không gặp chúng tôi, chúng tôi cũng coi như Âu Dương tiểu thư chưa từng tới, hai bên đều không can thiệp nhau, thế nào?
Charlieson cười đắc ý nói.
Nếu Âu Dương Nhược Tuyết biết khó mà lui, hội ngũ lão vẫn còn đó, không đắc tội thì không cần đắc tội tốt hơn.
- Hiệp nghị tự nguyện, tôi thấy chỉ có mình bên Nguyệt Hạ Chi Dực các ông tình nguyện thôi nhỉ?
Âu Dương Nhược Tuyết lạnh lùng nói.
- Âu Dương tiểu thư muốn biết nhiều thật, nếu là như vậy, vậy thì chớ trách chúng tôi không khách sáo.
Ánh mắt Charlieson phát lạnh, năm ngón tay nắm chặt.
Mấy dây leo đầy gai nhọn chui từ dưới đất ra, đâm về phía tim Âu Dương Nhược Tuyết từ sau, tốc độ rất nhanh ngay cả Âu Dương Nhược Tuyết cũng không phản ứng kịp.
Thấy dây leo sắp đâm trúng Âu Dương Nhược Tuyết đang há to miệng, Mạc Phàm lắc đầu cười.
- Các ông không khách sáo thế nào?