- Trần thiếu, tôi đã cho cậu cơ hội thẩm vấn rồi, cậu cảm thấy mình có bao nhiêu phần thắng?
Mộ Dung Sùng Đức hơi nhếch miệng, cười hỏi.
Trần Huyền Phong nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mộ Dung Sùng Đức, ước gì có thể băm Mộ Dung Sùng Đức ra vạn đoạn.
Anh ta không phải là kẻ ngốc, đến lúc này rồi sao còn không nhìn ra, đây hoàn toàn là một cái bẫy.
Không chỉ như vậy, từ lúc bắt đầu để Mộ Dung Tuệ Nhi gả cho anh ta cũng là cái bẫy.
Bây giờ nếu bị thẩm vấn, anh ta không chỉ không có khả năng thoát tội, trái lại tất cả tội lỗi đều rơi lên người anh ta.
- Mộ Dung Sùng Đức tên súc sinh nhà ông, ông làm như vậy có xứng làm cha không?
Mộ Dung Sùng Đức này đối phó anh ta thì thôi, lại ra tay ngoan độc với con gái mình như vậy, vậy mà có thể hạ độc thủ được.
Mộ Dung Sùng Đức hơi nhếch miệng đặt ly rượu lên bàn, cười lạnh lùng.
- Cậu làm chuyện như vậy với Tuệ Nhi nhà tôi, có phải tôi nên giết cậu, mới xứng với danh xưng cha của Tuệ Nhi hay không?
- Ông!
Trần Huyền Phong nắm chặt tay, muốn tiến lên cho Mộ Dung Sùng Đức một quyền, nhưng bị Trần Phàm Không ngăn cản.
- Đủ rồi, Huyền Phong.
- Cha!
Trần Huyền Phong trừng Mộ Dung Sùng Đức một cái, không cam lòng nói.
Trần Phàm Không lắc đầu với Trần Huyền Phong, ý bảo anh ta đừng nói nữa.
Đã đến mức này, Trần Huyền Phong nói gì cũng vô ích thôi.
Thương nhân vô tình, con hát vô nghĩa.
Ở trong giới bọn họ, vì tiền tài lợi ích chuyện gì cũng có thể làm được.
Đừng nói là làm chuyện như vậy với con gái mình, rất nhiều người không tiếc vì đạt được mục đích, dâng cả vợ mình cho người khác, Mộ Dung Sùng Đức làm chuyện như vậy cũng không kỳ lạ gì.
Bây giờ Mộ Dung Sùng Đức nói những đạo đức này, vốn không còn tác dụng gì nữa.
- Tư Mã lão đệ, Vương lão đệ, Hoàng lão ca, chuyện này thế nào mọi người đều biết cả, chúng ta coi như là lão bằng hữu hợp tác nhiều năm rồi, mọi người muốn đối phó tôi với Mộ Dung gia sao?
Trần Phàm Không ôm quyền hỏi mấy người trung niên đứng sau Tư Mã Trường Phong.
Chuyện này giống như lừa gạt đứa bé ba tuổi, người xung quanh chỉ hơi suy nghĩ một chút sẽ biết sao lại có chuyện này.
Chân tướng đã không quan trọng đối với ông, quan trọng là… Ông có thể chèn ép Mộ Dung Sùng Đức hay không.
Phía sau Tư Mã Trường Phong, mấy người đàn ông trung niên chỉ cười khẽ, không có hành động gì.
- Trần lão ca, không phải chúng tôi không hợp tác, mà là Huyền Phong nhà ông hại con tôi làm ra chuyện như vậy, tôi thật sự không có biện pháp hợp tác với ông, lần này là Mộ Dung lão đệ khoan hồng độ lượng, nhỡ đâu lần sau gây họa cho cô gái nhà khác, có khả năng Tư Mã gia tôi tuyệt hậu rồi.
Tư Mã Hồng Đồ khó xử nói.
- Tư Mã lão đệ nói không sai, tôi thấy chúng ta đừng có quan hệ thì hơn.
Những người khác cũng đều mở miệng, không một ai đồng ý đứng bên Trần gia.
Sắc mặt vợ chồng Trần Phàm Không và Trần Huyền Phong càng ngày càng khó coi, rõ ràng những người này muốn bỏ đá xuống giếng, như vậy thì phiền phức rồi.
- Trần tiên sinh, xem ra kế ly gián của ông không thành công, ông muốn gặp con trai ông, tôi đã cho ông gặp, có phải bây giờ ông có thểhết hi vọng rồi không?
Mộ Dung Sùng Đức cười đắc ý nói, giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.
Trần Phàm Không nhíu mày, sắc bén xuất hiện trong mắt ông ta.
- Cha, hai người cứ mặc kệ con, chuyện này là lỗi của con, lão già Mộ Dung Sùng Đức kia muốn đối phó con thế nào thì kệ ông ta, con không sợ.
Trần Huyền Phong lạnh lùng nói.
Nếu Mộ Dung Sùng Đức bày ra ván cờ này, chắc chắn ông ta muốn lấy được thứ gì của Trần gia.
Gần đây Trần gia bọn họ mới đạt được thứ gì sao anh ta không biết, chỉ sợ Mộ Dung Sùng Đức muốn lấy được thứ đó.
Thứ này liên quan tới tính mạng người Trần gia bọn họ, đưa cho Mộ Dung Sùng Đức cha mẹ anh ta sẽ gặp nguy hiểm.
- Ôi, Trần thiếu còn rất có cốt khí, biết là người nào làm người đó chịu, như vậy cũng được, Tuệ Nhi đang tìm Trần thiếu khắp nơi, mang Trần thiếu đến chỗ Tuệ Nhi đi, đúng rồi, canh chừng Tuệ Nhi đừng để Tuệ Nhi làm quá phận, giết Trần thiếu thì không hay rồi.
Mộ Dung Sùng Đức cười mỉa vẫy tay với mấy đại hán áo đen.
Mấy đại hán áo đen không do dự đi tới, giơ tay muốn bắt lấy Trần Huyền Phong.
Không đợi bọn họ bắt được Trần Huyền Phong, Trần Phàm Không nhíu mày, trong mắt chớp lóe kiên quyết, vội vàng nói:
- Mộ Dung Sùng Đức, ông muốn thứ đó đúng không, thả con tôi, chuyện này coi như không có gì, thứ đó sẽ là của ông.
Mộ Dung Sùng Đức lấy cả con gái mình ra làm công cụ, nếu ông không lấy thứ kia ra, rất có khả năng lần gặp sau con ông sẽ thành thi thể.
Thân là cha, tất nhiên ông ta không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra trên người con trai mình.Nhưng thứ đó là tính mạng của gia đình, chỉ cần bảo vệ con ông cũng đáng.
- Cha, cha không thể đưa thứ đó cho ông ta, hai người đừng lo cho con.
Trần Huyền Phong vốn sửng sốt, sau đó đau khổ kêu lên.
- Trần tiên sinh, ông chắc chắn chứ, tôi không ép ông đâu nhé, so với thứ đó của Trần gia ông, tôi càng hi vọng làm con gái tôi vui vẻ.
Mộ Dung Sùng Đức âm dương quái khí nói.
Tuy ông ta nói như vậy, nhưng trong mắt tràn đầy vui mừng vì thực hiện được.
- Chắc chắn, ông thả con tôi ra, hợp đồng và bản đồ tôi đã mang tới rồi, tôi sẽ ký với ông.
Trần Phàm Không lấy đồ đã sớm chuẩn bị ra, vẻ mặt u ám nói.
- Tốt nhất là ông không giở trò gì với tôi, thả cậu ta.
Mộ Dung Sùng Đức vẫy tay với mấy đại hán áo đen kia, mấy người đó vội vàng lui ra.
- Chúng ta đi thôi, tìm một chỗ ký hợp đồng, thuận tiện uống một ly, chúc mừng chuyện này được giải quyết vui vẻ, mọi người đều đi cùng đi.
Mộ Dung Sùng Đức cười nói với đám Tư Mã Hồng Đồ.
Tốn nhiều sức lực như vậy, cuối cùng cũng lấy được đồ tới tay, dù thế nào cũng phải uống một ly.
Mắt Trần Huyền Phong mở to, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Chỉ cần ký hợp đồng này, Trần gia bọn họ sẽ bị diệt vì một sai lầm của anh ta.
Anh ta thấy cha mình sắp đi ký hợp đồng với Mộ Dung Sùng Đức, chỉ trong chớp mắt anh ta đã đoạt lấy hợp đồng và bản đồ, xé nát thành từng mảnh rơi trên đất.
- Mộ Dung Sùng Đức, ông muốn giết tôi thì giết đi, ông muốn khiến Trần gia tôi nhà tan cửa nát, nằm mơ.
Tươi cười trên mặt Mộ Dung Sùng Đức cứng đờ, trong mắt hiện lên sắc bén.
Chỉ cần ký hợp đồng này, đạt được phần bản đồ kia, ông ta có thể tìm được thứ ông ta cần tìm.
Vậy mà Trần Huyền Phong lại xé nó đi rồi.
Tuy đạt được thứ này là chuyện sớm hay muộn, nhưng rõ ràng là đã cởi sạch một mỹ nữ tuyệt thế rồi thì cảnh sát tới, là ai cũng không vui vẻ, huống chi là ông ta.
- Tiểu tử, là tự cậu muốn chết, vậy đừng trách tôi không khách sáo, bắt cậu ta mang đi cho tôi, giao cho Tuệ Nhi.
Mộ Dung Sùng Đức tức giận nói.
Sắc mặt mấy đại hán áo đen khó coi, cùng tiến lên bắt Trần Huyền Phong, muốn kéo Trần Huyền Phong rời đi.
Vẻ mặt vợ chồng Trần Phàm Không ngẩn ra, trên mặt đều là bối rối.
- Mộ Dung Sùng Đức ông muốn làm gì, tôi chắc chắn sẽ ký hợp đồng với ông, ông thả con tôi ra.
Trần Phàm Không nói.
- Tôi muốn làm gì ông hiểu rõ nhất, tốt nhất là bây giờ ông đi làm thêm một phần hợp đồng nữa, nói không chừng còn giữ được mạng của con trai ông, dẫn đi.
Mộ Dung Sùng Đức lạnh lùng nói.
Thân thể vợ chồng Trần Phàm Không chấn động, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.
Mấy đại hán sắp kéo Trần Huyền Phong rời đi, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
- Thả cậu ấy, các người có thể còn sống rời đi. - Trần thiếu, tôi đã cho cậu cơ hội thẩm vấn rồi, cậu cảm thấy mình có bao nhiêu phần thắng?
Mộ Dung Sùng Đức hơi nhếch miệng, cười hỏi.
Trần Huyền Phong nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mộ Dung Sùng Đức, ước gì có thể băm Mộ Dung Sùng Đức ra vạn đoạn.
Anh ta không phải là kẻ ngốc, đến lúc này rồi sao còn không nhìn ra, đây hoàn toàn là một cái bẫy.
Không chỉ như vậy, từ lúc bắt đầu để Mộ Dung Tuệ Nhi gả cho anh ta cũng là cái bẫy.
Bây giờ nếu bị thẩm vấn, anh ta không chỉ không có khả năng thoát tội, trái lại tất cả tội lỗi đều rơi lên người anh ta.
- Mộ Dung Sùng Đức tên súc sinh nhà ông, ông làm như vậy có xứng làm cha không?
Mộ Dung Sùng Đức này đối phó anh ta thì thôi, lại ra tay ngoan độc với con gái mình như vậy, vậy mà có thể hạ độc thủ được.
Mộ Dung Sùng Đức hơi nhếch miệng đặt ly rượu lên bàn, cười lạnh lùng.
- Cậu làm chuyện như vậy với Tuệ Nhi nhà tôi, có phải tôi nên giết cậu, mới xứng với danh xưng cha của Tuệ Nhi hay không?
- Ông!
Trần Huyền Phong nắm chặt tay, muốn tiến lên cho Mộ Dung Sùng Đức một quyền, nhưng bị Trần Phàm Không ngăn cản.
- Đủ rồi, Huyền Phong.
- Cha!
Trần Huyền Phong trừng Mộ Dung Sùng Đức một cái, không cam lòng nói.
Trần Phàm Không lắc đầu với Trần Huyền Phong, ý bảo anh ta đừng nói nữa.
Đã đến mức này, Trần Huyền Phong nói gì cũng vô ích thôi.
Thương nhân vô tình, con hát vô nghĩa.
Ở trong giới bọn họ, vì tiền tài lợi ích chuyện gì cũng có thể làm được.
Đừng nói là làm chuyện như vậy với con gái mình, rất nhiều người không tiếc vì đạt được mục đích, dâng cả vợ mình cho người khác, Mộ Dung Sùng Đức làm chuyện như vậy cũng không kỳ lạ gì.
Bây giờ Mộ Dung Sùng Đức nói những đạo đức này, vốn không còn tác dụng gì nữa.
- Tư Mã lão đệ, Vương lão đệ, Hoàng lão ca, chuyện này thế nào mọi người đều biết cả, chúng ta coi như là lão bằng hữu hợp tác nhiều năm rồi, mọi người muốn đối phó tôi với Mộ Dung gia sao?
Trần Phàm Không ôm quyền hỏi mấy người trung niên đứng sau Tư Mã Trường Phong.
Chuyện này giống như lừa gạt đứa bé ba tuổi, người xung quanh chỉ hơi suy nghĩ một chút sẽ biết sao lại có chuyện này.
Chân tướng đã không quan trọng đối với ông, quan trọng là… Ông có thể chèn ép Mộ Dung Sùng Đức hay không.
Phía sau Tư Mã Trường Phong, mấy người đàn ông trung niên chỉ cười khẽ, không có hành động gì.
- Trần lão ca, không phải chúng tôi không hợp tác, mà là Huyền Phong nhà ông hại con tôi làm ra chuyện như vậy, tôi thật sự không có biện pháp hợp tác với ông, lần này là Mộ Dung lão đệ khoan hồng độ lượng, nhỡ đâu lần sau gây họa cho cô gái nhà khác, có khả năng Tư Mã gia tôi tuyệt hậu rồi.
Tư Mã Hồng Đồ khó xử nói.
- Tư Mã lão đệ nói không sai, tôi thấy chúng ta đừng có quan hệ thì hơn.
Những người khác cũng đều mở miệng, không một ai đồng ý đứng bên Trần gia.
Sắc mặt vợ chồng Trần Phàm Không và Trần Huyền Phong càng ngày càng khó coi, rõ ràng những người này muốn bỏ đá xuống giếng, như vậy thì phiền phức rồi.
- Trần tiên sinh, xem ra kế ly gián của ông không thành công, ông muốn gặp con trai ông, tôi đã cho ông gặp, có phải bây giờ ông có thểhết hi vọng rồi không?
Mộ Dung Sùng Đức cười đắc ý nói, giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.
Trần Phàm Không nhíu mày, sắc bén xuất hiện trong mắt ông ta.
- Cha, hai người cứ mặc kệ con, chuyện này là lỗi của con, lão già Mộ Dung Sùng Đức kia muốn đối phó con thế nào thì kệ ông ta, con không sợ.
Trần Huyền Phong lạnh lùng nói.
Nếu Mộ Dung Sùng Đức bày ra ván cờ này, chắc chắn ông ta muốn lấy được thứ gì của Trần gia.
Gần đây Trần gia bọn họ mới đạt được thứ gì sao anh ta không biết, chỉ sợ Mộ Dung Sùng Đức muốn lấy được thứ đó.
Thứ này liên quan tới tính mạng người Trần gia bọn họ, đưa cho Mộ Dung Sùng Đức cha mẹ anh ta sẽ gặp nguy hiểm.
- Ôi, Trần thiếu còn rất có cốt khí, biết là người nào làm người đó chịu, như vậy cũng được, Tuệ Nhi đang tìm Trần thiếu khắp nơi, mang Trần thiếu đến chỗ Tuệ Nhi đi, đúng rồi, canh chừng Tuệ Nhi đừng để Tuệ Nhi làm quá phận, giết Trần thiếu thì không hay rồi.
Mộ Dung Sùng Đức cười mỉa vẫy tay với mấy đại hán áo đen.
Mấy đại hán áo đen không do dự đi tới, giơ tay muốn bắt lấy Trần Huyền Phong.
Không đợi bọn họ bắt được Trần Huyền Phong, Trần Phàm Không nhíu mày, trong mắt chớp lóe kiên quyết, vội vàng nói:
- Mộ Dung Sùng Đức, ông muốn thứ đó đúng không, thả con tôi, chuyện này coi như không có gì, thứ đó sẽ là của ông.
Mộ Dung Sùng Đức lấy cả con gái mình ra làm công cụ, nếu ông không lấy thứ kia ra, rất có khả năng lần gặp sau con ông sẽ thành thi thể.
Thân là cha, tất nhiên ông ta không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra trên người con trai mình.Nhưng thứ đó là tính mạng của gia đình, chỉ cần bảo vệ con ông cũng đáng.
- Cha, cha không thể đưa thứ đó cho ông ta, hai người đừng lo cho con.
Trần Huyền Phong vốn sửng sốt, sau đó đau khổ kêu lên.
- Trần tiên sinh, ông chắc chắn chứ, tôi không ép ông đâu nhé, so với thứ đó của Trần gia ông, tôi càng hi vọng làm con gái tôi vui vẻ.
Mộ Dung Sùng Đức âm dương quái khí nói.
Tuy ông ta nói như vậy, nhưng trong mắt tràn đầy vui mừng vì thực hiện được.
- Chắc chắn, ông thả con tôi ra, hợp đồng và bản đồ tôi đã mang tới rồi, tôi sẽ ký với ông.
Trần Phàm Không lấy đồ đã sớm chuẩn bị ra, vẻ mặt u ám nói.
- Tốt nhất là ông không giở trò gì với tôi, thả cậu ta.
Mộ Dung Sùng Đức vẫy tay với mấy đại hán áo đen kia, mấy người đó vội vàng lui ra.
- Chúng ta đi thôi, tìm một chỗ ký hợp đồng, thuận tiện uống một ly, chúc mừng chuyện này được giải quyết vui vẻ, mọi người đều đi cùng đi.
Mộ Dung Sùng Đức cười nói với đám Tư Mã Hồng Đồ.
Tốn nhiều sức lực như vậy, cuối cùng cũng lấy được đồ tới tay, dù thế nào cũng phải uống một ly.
Mắt Trần Huyền Phong mở to, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Chỉ cần ký hợp đồng này, Trần gia bọn họ sẽ bị diệt vì một sai lầm của anh ta.
Anh ta thấy cha mình sắp đi ký hợp đồng với Mộ Dung Sùng Đức, chỉ trong chớp mắt anh ta đã đoạt lấy hợp đồng và bản đồ, xé nát thành từng mảnh rơi trên đất.
- Mộ Dung Sùng Đức, ông muốn giết tôi thì giết đi, ông muốn khiến Trần gia tôi nhà tan cửa nát, nằm mơ.
Tươi cười trên mặt Mộ Dung Sùng Đức cứng đờ, trong mắt hiện lên sắc bén.
Chỉ cần ký hợp đồng này, đạt được phần bản đồ kia, ông ta có thể tìm được thứ ông ta cần tìm.
Vậy mà Trần Huyền Phong lại xé nó đi rồi.
Tuy đạt được thứ này là chuyện sớm hay muộn, nhưng rõ ràng là đã cởi sạch một mỹ nữ tuyệt thế rồi thì cảnh sát tới, là ai cũng không vui vẻ, huống chi là ông ta.
- Tiểu tử, là tự cậu muốn chết, vậy đừng trách tôi không khách sáo, bắt cậu ta mang đi cho tôi, giao cho Tuệ Nhi.
Mộ Dung Sùng Đức tức giận nói.
Sắc mặt mấy đại hán áo đen khó coi, cùng tiến lên bắt Trần Huyền Phong, muốn kéo Trần Huyền Phong rời đi.
Vẻ mặt vợ chồng Trần Phàm Không ngẩn ra, trên mặt đều là bối rối.
- Mộ Dung Sùng Đức ông muốn làm gì, tôi chắc chắn sẽ ký hợp đồng với ông, ông thả con tôi ra.
Trần Phàm Không nói.
- Tôi muốn làm gì ông hiểu rõ nhất, tốt nhất là bây giờ ông đi làm thêm một phần hợp đồng nữa, nói không chừng còn giữ được mạng của con trai ông, dẫn đi.
Mộ Dung Sùng Đức lạnh lùng nói.
Thân thể vợ chồng Trần Phàm Không chấn động, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.
Mấy đại hán sắp kéo Trần Huyền Phong rời đi, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
- Thả cậu ấy, các người có thể còn sống rời đi.