Thần Y Trọng Sinh

Chương 1154




Mạc gia Giang Nam, Mạc Phàm bố trí cho Tiểu Lan xong, an bài Tiểu Khương Nguyệt chữa trị cho cô, liền đến giữa hồ trong động thiên.

Hắn nhấc một tay lên, nước trong tiểu hồ dâng lên vây quanh đảo giữa hồ, hình thành một mật thất tự nhiên.

Hắn ngồi khoanh chân bên cạnh linh tuyền, hai mắt chậm rãi khép lại, thần thức trầm vào trong cơ thể.

Chỉ trong phút chốc, nụ cười khổ xuất hiện trên mặt hắn.

Quả thật uy lực một kích của tiểu lôi sơn không nhỏ, kinh động đến những thế lực mạnh trên thế giới, nhưng hắn cũng tiêu hao không nhỏ.

Lực lượng của tam nguyên trong cơ thể hắn đã tiêu hao gần như không còn, trên Khí Nguyên và Tinh Nguyên còn xuất hiện từng đạo vết rạn, chỉ cần lại thi triển thuật pháp uy lực lớn, rất có khả năng Khí Nguyên và Tinh Nguyên sẽ bị vỡ nát.

Không chỉ như vậy, Thiên Địa Nguyên Thạch trong cơ thể hắn lúc trước chưa luyện hóa hoàn toàn, Thái Âm Thần Thạch, Thái Dương Thần Thạch và thiên tài địa bảo đều không thể tồn tại.

Có thể nói bây giờ là lúc tốt nhất ai cũng có thể thừa dịp hư mà vào, đã lâu rồi hắn không suy yếu như vậy.

Hắn hơi vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí xung quanh như nước tụ tập vào trong cơ thể hắn.

Chỉ trong phút chốc hắn khôi phục được một chút thể lực thì dừng lại.

Hắn đã ngưng tụ Khí Nguyên, với tu vi hiện giờ của hắn, cho dù lấy hết linh khí trong động thiên cũng không thể bổ sung suy yếu trong cơ thể hắn.

Nếu linh khí trong động thiên này bị hắn dùng sạch, mọi người sẽ không có biện pháp tu luyện ở đây.

Nhưng mà…

Không thể không nói, nếu không có biện pháp tìm một số thiên tài địa bảo, hắn không chỉ không thể tăng thực lực lên một cấp bậc, còn có khả năng cần một thời gian dài mới khôi phục được thực lực.

Ngón tay giữa của hắn sáng lên, một lọ đan dược xuất hiện trong tay hắn, hắn có khoảng mấy chục lọ, đều là hắn tích lũy được.

Hắn lấy đan dược ra uống từng viên.

Đan dược nhập thể lập tức hóa thành linh khí, dưới rèn luyện của Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, dung nhập vào trong Khí Nguyên của hắn, linh khí trong cơ thể chậm rãi khôi phục.

Ba ngày trôi qua, tất cả đan dược trong lọ đã hết.

Hắn nhìn Khí Nguyên khẽ thở dài một cái, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Những đan dược này đều là đan dược cực phẩm hắn luyện chế, trong đó có một số cho dù chỉ dùng một viên cũng có thể khiến Tiên Thiên Tông Sư khôi phục tất cả linh khí trong chớp mắt.

Nhưng hắn dùng những đan dược này chỉ khôi phục chưa tới một phần ba lực lượng, còn kém xa mới khôi phục được toàn bộ thực lực.

Mạc Phàm lắc đầu, đây là tác hại của Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công có thể luyện hóa toàn bộ năng lượng, ngưng tụ thành lực lượng thuần nhất, do đó khiến người tu luyện công pháp này cường đại hơn nhiều, nhưng cũng có rất nhiều phiền phức.

Ví dụ như linh khí trong động thiên Mạc gia có thể khiến người khác khôi phục thực lực, mà hắn thì cần gấp mười linh khí trong động thiên Mạc gia, thậm chí còn nhiều hơn mới khôi phục được.

- Xem ra thật sự cần ra ngoài thử thời vận, thuận tiện điều tra chuyện Huyết Độc.

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Đến bây giờ mới chỉ khôi phục ba phần tu vi, đây không phải là tin tức tốt, nhất là khi trên đầu hắn còn nhiều vệ tinh nhìn chằm chằm như vậy, thực lực phải nhanh chóng khôi phục lại.

Ngoài ra Huyết Độc trong Kiêu Long lần trước còn chưa tìm được người đứng phía sau, thuận tiện đi điều tra luôn, người giữ thứ này tuyệt đối là tai họa.



Hắn mới đứng dậy ra khỏi động thiên, trước mắt nhoáng lên một cái, Tiểu Vũ đã chui vào lòng hắn.

- Anh, cuối cùng anh cũng ra ngoài rồi, nếu anh không đi ra, em chuẩn bị đi vào kéo anh ra ngoài rồi.

Tiểu Vũ nghịch ngợm véo mũi Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, véo khuôn mặt như đồ sứ của Tiểu Vũ.

- Tìm anh có chuyện gì à?

Nếu không phải là chuyện vô cùng quan trọng, tiểu nha đầu này sẽ không kéo hắn đang bế quan ra.

- Hôm nay Sử Hàng ca ca có tới, anh ấy nói có việc tìm anh, nghe nói anh đang bế quan thì đi rồi.

Tiểu Vũ giải thích.

- Cậu ấy có nói là chuyện gì không?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

Trong thời gian này hắn luôn bận rộn đủ chuyện, quả thật không liên lạc với đám Sử Hàng.

- Anh ấy không có chuyện gì, hình như là một người bạn khác ở cùng ký túc xá của anh xảy ra chuyện, bởi vì anh không có ở đó, cho nên cha bảo A Hào qua bên kia, hẳn là không có chuyện gì đấy chứ?

Tiểu Vũ ôm má, lo lắng nói.

- Một người khác sao?

Mạc Phàm nhíu mày, cố gắng nghĩ lại.

Một lát sau bỗng nhiên trước mắt hắn sáng lên, sắc mặt thay đổi theo.

Ở cùng ký túc xá với hắn là Sử Hàng, còn Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu nữa.

Phương Nhân Hiếu là người Giang Nam, trái lại kiếp trước không xảy ra chuyện gì.

Nhưng hình như kiếp trước nhà Trần Huyền Phong trải qua biến cố, cụ thể là chuyện gì thì hắn không biết, Trần Huyền Phong chưa từng nói với bọn họ.

Hắn chỉ nhớ mơ hồ Trần Huyền Phong nghỉ một thời gian dài, Sử Hàng còn đặc biệt đi tìm Trần Huyền Phong, cuối cùng không có kết quả mà về.

Nhưng sau khi Trần Huyền Phong quay về, vẫn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, trước ngực vẫn là hai đóa hoa trắng, ba năm chưa từng đổi quần áo.

Không chỉ như vậy, từ đó Trần Huyền Phong như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn là Trần Huyền Phong trước đây.

Trần Huyền Phong chưa từng hút thuốc và rất ít khi uống rượu, bắt đầu nuốt mây nhả khói và trải qua trong say rượu.

Mãi về sau hắn mới biết được lần đó Trần Huyền Phong quay về nhà, cha mẹ cậu ấy đều bị giết hại, cụ thể là nguyên nhân gì thì Trần Huyền Phong không chịu nói, chỉ nói bọn họ không thể trêu vào.

Hắn tính thời gian, thời gian mà Trần Huyền Phong xin nghỉ là vào tầm này.

Chuyện này qua lâu lắm rồi, nên hắn đã quên gần hết.

- Tên là Trần Huyền Phong sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Là tiểu ca ca tên rất êm tai này, anh, anh biết xảy ra chuyện gì sao?

Tiểu Vũ nói.

- Tiểu ca ca này không chỉ có tên dễ nghe, còn rất đẹp trai nữa.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Trước khi chưa tu luyện diện mạo của hắn rất bình thường, Trần Huyền Phong là người đẹp trai nhất trong phòng ngủ bọn họ.

- Anh, vậy anh muốn đi giúp sao?

Tiểu Vũ ngoan ngoãn nhảy khỏi người Mạc Phàm, ngửa đầu hỏi.

- Nhà tiểu ca ca này có chuyện, anh qua đó xem sao.

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ nói.

Kiếp trước trong bốn năm, quan hệ của bốn bọn họ đều rất tốt, cho dù không đồng cam cộng khổ cũng không khác lắm.

Cho dù lúc hắn bị Lâm Khuynh Thiên hãm hại, đám Trần Huyền Phong mạo hiểm nguy hiểm đắc tội Lâm gia giúp hắn không ít.

Nhất là Trần Huyền Phong, cậu ấy nói không nhiều lắm, nhưng là người ra sức nhiều nhất.

Nếu nhà Trần Huyền Phong xảy ra chuyện, sao hắn có thể mặc kệ.

Chuyện thiên tài địa bảo và Huyết Độc tạm bỏ qua một bên, xử lý việc này trước đã, nhìn xem là người nào mà kiếp trước hắn không thể trêu vào, cũng xem người nào dám bắt nạt huynh đệ của hắn.

Hắn gửi tin nhắn cho A Hào, chỉ trong phút chốc A Hào đã gửi địa chỉ cho hắn.

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.

Trần Huyền Phong là người của Trần gia võ đạo thế gia ở thủ đô, hắn tưởng rằng Trần Huyền Phong sẽ ở thủ đô, không ngờ bây giờ lại ở trên một vùng biển gần Giang Nam.

Hắn vừa định xuất phát thì Âu Dương Nhược Tuyết chắn trước người hắn. Mạc gia Giang Nam, Mạc Phàm bố trí cho Tiểu Lan xong, an bài Tiểu Khương Nguyệt chữa trị cho cô, liền đến giữa hồ trong động thiên.

Hắn nhấc một tay lên, nước trong tiểu hồ dâng lên vây quanh đảo giữa hồ, hình thành một mật thất tự nhiên.

Hắn ngồi khoanh chân bên cạnh linh tuyền, hai mắt chậm rãi khép lại, thần thức trầm vào trong cơ thể.

Chỉ trong phút chốc, nụ cười khổ xuất hiện trên mặt hắn.

Quả thật uy lực một kích của tiểu lôi sơn không nhỏ, kinh động đến những thế lực mạnh trên thế giới, nhưng hắn cũng tiêu hao không nhỏ.

Lực lượng của tam nguyên trong cơ thể hắn đã tiêu hao gần như không còn, trên Khí Nguyên và Tinh Nguyên còn xuất hiện từng đạo vết rạn, chỉ cần lại thi triển thuật pháp uy lực lớn, rất có khả năng Khí Nguyên và Tinh Nguyên sẽ bị vỡ nát.

Không chỉ như vậy, Thiên Địa Nguyên Thạch trong cơ thể hắn lúc trước chưa luyện hóa hoàn toàn, Thái Âm Thần Thạch, Thái Dương Thần Thạch và thiên tài địa bảo đều không thể tồn tại.

Có thể nói bây giờ là lúc tốt nhất ai cũng có thể thừa dịp hư mà vào, đã lâu rồi hắn không suy yếu như vậy.

Hắn hơi vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí xung quanh như nước tụ tập vào trong cơ thể hắn.

Chỉ trong phút chốc hắn khôi phục được một chút thể lực thì dừng lại.

Hắn đã ngưng tụ Khí Nguyên, với tu vi hiện giờ của hắn, cho dù lấy hết linh khí trong động thiên cũng không thể bổ sung suy yếu trong cơ thể hắn.

Nếu linh khí trong động thiên này bị hắn dùng sạch, mọi người sẽ không có biện pháp tu luyện ở đây.

Nhưng mà…

Không thể không nói, nếu không có biện pháp tìm một số thiên tài địa bảo, hắn không chỉ không thể tăng thực lực lên một cấp bậc, còn có khả năng cần một thời gian dài mới khôi phục được thực lực.

Ngón tay giữa của hắn sáng lên, một lọ đan dược xuất hiện trong tay hắn, hắn có khoảng mấy chục lọ, đều là hắn tích lũy được.

Hắn lấy đan dược ra uống từng viên.

Đan dược nhập thể lập tức hóa thành linh khí, dưới rèn luyện của Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, dung nhập vào trong Khí Nguyên của hắn, linh khí trong cơ thể chậm rãi khôi phục.

Ba ngày trôi qua, tất cả đan dược trong lọ đã hết.

Hắn nhìn Khí Nguyên khẽ thở dài một cái, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Những đan dược này đều là đan dược cực phẩm hắn luyện chế, trong đó có một số cho dù chỉ dùng một viên cũng có thể khiến Tiên Thiên Tông Sư khôi phục tất cả linh khí trong chớp mắt.

Nhưng hắn dùng những đan dược này chỉ khôi phục chưa tới một phần ba lực lượng, còn kém xa mới khôi phục được toàn bộ thực lực.

Mạc Phàm lắc đầu, đây là tác hại của Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công có thể luyện hóa toàn bộ năng lượng, ngưng tụ thành lực lượng thuần nhất, do đó khiến người tu luyện công pháp này cường đại hơn nhiều, nhưng cũng có rất nhiều phiền phức.

Ví dụ như linh khí trong động thiên Mạc gia có thể khiến người khác khôi phục thực lực, mà hắn thì cần gấp mười linh khí trong động thiên Mạc gia, thậm chí còn nhiều hơn mới khôi phục được.

- Xem ra thật sự cần ra ngoài thử thời vận, thuận tiện điều tra chuyện Huyết Độc.

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Đến bây giờ mới chỉ khôi phục ba phần tu vi, đây không phải là tin tức tốt, nhất là khi trên đầu hắn còn nhiều vệ tinh nhìn chằm chằm như vậy, thực lực phải nhanh chóng khôi phục lại.

Ngoài ra Huyết Độc trong Kiêu Long lần trước còn chưa tìm được người đứng phía sau, thuận tiện đi điều tra luôn, người giữ thứ này tuyệt đối là tai họa.



Hắn mới đứng dậy ra khỏi động thiên, trước mắt nhoáng lên một cái, Tiểu Vũ đã chui vào lòng hắn.

- Anh, cuối cùng anh cũng ra ngoài rồi, nếu anh không đi ra, em chuẩn bị đi vào kéo anh ra ngoài rồi.

Tiểu Vũ nghịch ngợm véo mũi Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, véo khuôn mặt như đồ sứ của Tiểu Vũ.

- Tìm anh có chuyện gì à?

Nếu không phải là chuyện vô cùng quan trọng, tiểu nha đầu này sẽ không kéo hắn đang bế quan ra.

- Hôm nay Sử Hàng ca ca có tới, anh ấy nói có việc tìm anh, nghe nói anh đang bế quan thì đi rồi.

Tiểu Vũ giải thích.

- Cậu ấy có nói là chuyện gì không?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

Trong thời gian này hắn luôn bận rộn đủ chuyện, quả thật không liên lạc với đám Sử Hàng.

- Anh ấy không có chuyện gì, hình như là một người bạn khác ở cùng ký túc xá của anh xảy ra chuyện, bởi vì anh không có ở đó, cho nên cha bảo A Hào qua bên kia, hẳn là không có chuyện gì đấy chứ?

Tiểu Vũ ôm má, lo lắng nói.

- Một người khác sao?

Mạc Phàm nhíu mày, cố gắng nghĩ lại.

Một lát sau bỗng nhiên trước mắt hắn sáng lên, sắc mặt thay đổi theo.

Ở cùng ký túc xá với hắn là Sử Hàng, còn Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu nữa.

Phương Nhân Hiếu là người Giang Nam, trái lại kiếp trước không xảy ra chuyện gì.

Nhưng hình như kiếp trước nhà Trần Huyền Phong trải qua biến cố, cụ thể là chuyện gì thì hắn không biết, Trần Huyền Phong chưa từng nói với bọn họ.

Hắn chỉ nhớ mơ hồ Trần Huyền Phong nghỉ một thời gian dài, Sử Hàng còn đặc biệt đi tìm Trần Huyền Phong, cuối cùng không có kết quả mà về.

Nhưng sau khi Trần Huyền Phong quay về, vẫn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, trước ngực vẫn là hai đóa hoa trắng, ba năm chưa từng đổi quần áo.

Không chỉ như vậy, từ đó Trần Huyền Phong như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn là Trần Huyền Phong trước đây.

Trần Huyền Phong chưa từng hút thuốc và rất ít khi uống rượu, bắt đầu nuốt mây nhả khói và trải qua trong say rượu.

Mãi về sau hắn mới biết được lần đó Trần Huyền Phong quay về nhà, cha mẹ cậu ấy đều bị giết hại, cụ thể là nguyên nhân gì thì Trần Huyền Phong không chịu nói, chỉ nói bọn họ không thể trêu vào.

Hắn tính thời gian, thời gian mà Trần Huyền Phong xin nghỉ là vào tầm này.

Chuyện này qua lâu lắm rồi, nên hắn đã quên gần hết.

- Tên là Trần Huyền Phong sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Là tiểu ca ca tên rất êm tai này, anh, anh biết xảy ra chuyện gì sao?

Tiểu Vũ nói.

- Tiểu ca ca này không chỉ có tên dễ nghe, còn rất đẹp trai nữa.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Trước khi chưa tu luyện diện mạo của hắn rất bình thường, Trần Huyền Phong là người đẹp trai nhất trong phòng ngủ bọn họ.

- Anh, vậy anh muốn đi giúp sao?

Tiểu Vũ ngoan ngoãn nhảy khỏi người Mạc Phàm, ngửa đầu hỏi.

- Nhà tiểu ca ca này có chuyện, anh qua đó xem sao.

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ nói.

Kiếp trước trong bốn năm, quan hệ của bốn bọn họ đều rất tốt, cho dù không đồng cam cộng khổ cũng không khác lắm.

Cho dù lúc hắn bị Lâm Khuynh Thiên hãm hại, đám Trần Huyền Phong mạo hiểm nguy hiểm đắc tội Lâm gia giúp hắn không ít.

Nhất là Trần Huyền Phong, cậu ấy nói không nhiều lắm, nhưng là người ra sức nhiều nhất.

Nếu nhà Trần Huyền Phong xảy ra chuyện, sao hắn có thể mặc kệ.

Chuyện thiên tài địa bảo và Huyết Độc tạm bỏ qua một bên, xử lý việc này trước đã, nhìn xem là người nào mà kiếp trước hắn không thể trêu vào, cũng xem người nào dám bắt nạt huynh đệ của hắn.

Hắn gửi tin nhắn cho A Hào, chỉ trong phút chốc A Hào đã gửi địa chỉ cho hắn.

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.

Trần Huyền Phong là người của Trần gia võ đạo thế gia ở thủ đô, hắn tưởng rằng Trần Huyền Phong sẽ ở thủ đô, không ngờ bây giờ lại ở trên một vùng biển gần Giang Nam.

Hắn vừa định xuất phát thì Âu Dương Nhược Tuyết chắn trước người hắn.