Thấy Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình đã tới trước người, Mạc Phàm lững thững đi về phía trước một bước, một tay vươn ra, đôi mắt cũng nheo lại theo.
- Lôi tới!
Hai chữ vang lên, bạch quang cực sáng tỏa ra bao phủ tất cả xung quanh.
Trong mắt mọi người đều chỉ thấy bạch quang, không còn thứ gì khác.
- Mắt tôi!
Trong bạch quang, có người lập tức che mắt giống như bị nước tiêu nóng hắt vào, quát.
Bạch quang chỉ chớp lóe rồi biến mất không thấy.
Đúng lúc này, không biết người nào kêu lên một câu.
- Mau nhìn trên trời!
Trong không trung, Carter, bá tước Tinh Hồng, Lang Vương Karman và không ít người nhìn lên bầu trời, sắc mặt lập tức khó coi.
Chúng Thần Sơn vốn trôi nổi trong không trung không thấy đâu nữa, nhưng trên bầu trời có ba ngọn núi nhỏ sấm sét vang dội.
Nếu chỉ là một ngọn núi nhỏ thì không sao, nhưng phía sau ngọn núi là một quả cầu huyết sắc chậm rãi xoay tròn do lôi điện tạo thành.
Đường kính quả cầu này khoảng mấy ngàn mét, giống như mặt trời rơi xuống Địa Cầu, lôi điện xung quanh quả cầu chớp lóe, khiến da đầu người ta run lên.
Không chỉ như vậy, xung quanh quả cầu to lớn này là vô số lôi cầu thể tích càng ngày càng to, thông qua lôi điện và lôi cầu to nhất nối với nhau, che khuất cả bầu trời ở đây.
Tuy những lôi điện này còn chưa bùng nổ ra, nhưng dưới lực lôi điện khiến tim người ta đập nhanh, cho dù là Carter, bá tước Tinh Hồng, ác ma triệu hồi ra, hay là Ngao Sương đứng sau Mạc Phàm đều trợn mắt há miệng.
Nhất là Ngao Sương, cô vẫn không tin Chúng Thần Sơn có thể phát huy ra uy lực mạnh như vậy.
Hiện giờ cô đã không hoài nghi chút nào, pháp bảo cô và Mạc Phàm cùng luyện chế có thể tiêu diệt Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình không.
Những lôi điện này, đừng nói là đám Carter, chỉ sợ có thể diệt một quốc gia tầm trung.
- Chuyện này…
Đám Carter vốn nổi giận đùng đùng người đầy sát khí, ở dưới lôi điện đầy trời như lửa trại gặp bão, trong chớp mắt bị thổi tắt, trên mặt đều là không cam lòng.
Lôi điện bình thường bọn họ còn đối đầu một lát, không có bất luận vấn đề gì.
Nhưng vậy mà lôi điện Mạc Phàm phóng thích ra thông qua ngọn núi nhỏ có thể ngưng tụ thành quả cầu, tuyệt đối không phải lôi điện bình thường, nhưng có nhiều như vậy, đừng nói là bọn họ, cho dù là bảy đại thiên sứ vừa rồi và bốn đại ma vương cũng không đỡ được.
Lúc trước bọn họ còn không tin Mạc Phàm có thể diệt sạch bọn họ, bây giờ bọn họ tin rồi.
- Đây là pháp bảo dùng Chúng Thần Sơn tế luyện sao?
Carter ngơ ngẩn nói.
Ba ngọn núi này có nguyên liệu giống với Chúng Thần Sơn, chắc chắn là Chúng Thần Sơn của Thần Điện bọn họ.
- Thật khủng khiếp!
- Trốn mau!
Gần như không do dự, lúc này bá tước Tinh Hồng kêu lên.
Ông ta sống mấy trăm năm, có rất ít thứ có thể uy hiếp được ông ta, nhưng những lôi điện trên đỉnh đầu khiến ông ta có cảm giác sắp bị giế t chết.
Công kích cường đại như vậy, chắc là Mạc Phàm chỉ dùng được một kích mà thôi, cứ chạy đi trước đã, đợi lôi điện kết thúc lại giết Mạc Phàm cũng không muộn.
Không ít người phản ứng kịp, vội vàng chạy về phía xa.
- Chạy sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Nếu để các người chạy thoát, không phải pháp bảo này của tôi luyện uổng phí sao?
Tay còn lại của hắn vung lên, một loạt chữ Latin cổ cùng xuất hiện, chú ngữ rườm rà truyền từ miệng hắn ra.
Cùng lúc đó, trên lôi cầu to nhất trong bầu trời, chữ Latin cổ cũng xuất hiện ở bên trên.
Những chữ Latin cổ này vừa xuất hiện, dưới lôi cầu, ngoại trừ Mạc Phàm, Ngao Sương và Tiểu Lan ra, cơ thể mọi người bị kiềm hãm, giống như trúng pháp thuật định thân, vẫn duy trì động tác một khắc trước không nhúc nhích.
Không chỉ cơ thể bọn họ bị định trụ, ngay cả không gian cũng vậy.
- Chuyện này…
Trong chớp mắt sắc mặt đám Carter vô cùng khó coi, giống như gan heo để mấy ngày.
Trên bầu trời có lôi điện đáng sợ như vậy, mà tất cả bọn họ lại đang ở phía dưới.
- Mạc Phàm, thả tôi ra, tôi có thể thề trở thành nô lệ của cậu.
Bá tước Tinh Hồng không do dự, dùng lực cao giọng nói.
Ông ta sống mấy trăm năm, không muốn chết đi như vậy.
- Còn có Lang Vương Karman tôi nữa, tôi nguyện ý trở thành vật cưỡi của cậu.
Karman nghiến răng nói.
- Không cần, diệt các người tốt hơn là để các người sống.
Mạc Phàm không động tâm nói.
Một Vampire trăm năm và một Lang Vương mà thôi, không chỉ không xứng thành nô lệ của hắn, nếu có ý đồ đối phó hắn với Carter, vậy chết đi thì hơn.
- Thần lôi thiên hàng.
Trong mắt hắn chớp lóe điện quang, năm ngón tay nắm chặt.
“Bùm!” một tiếng kinh thiên động địa, giống như một nhà máy điện hạt nhân nổ tung, âm thanh bao phủ toàn bộ.
Trong những điện cầu trên bầu trời, lôi điện như mưa với hình dạng điện đao, điện thương, điện kiếm, điện kích xuất hiện, xẹt qua đường cong trong không trung rồi hạ xuống.
Chưa tới một phần ngàn giây, lôi điện hình dạng khác nhau đã hạ xuống.
“Tí tách…”
Ngoại trừ bốn đại ma vương, bá tước Tinh Hồng, Karman, Carter, Fred và một số người không kêu ra, những người khác vừa mở miệng thân thể run lên, trong chớp mắt cơ thể hóa thành bột phấn, bị lực lượng lôi điện đánh tan.
Tuy cơ thể đám bá tước Tinh Hồng còn chưa tiêu tan, nhưng phun ra máu tươi, hào quang trên người nhạt đi rất nhiều, khí tức cũng xuống dốc không phanh.
- Mạc Phàm, cậu nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao, như vậy có lợi gì với cậu?
Carter không cam lòng nói.
Anh ta tự thấy thiên phú không kém, từ nhỏ đã lớn lên trong khen ngợi, lại phải chết dưới tay tiểu tử Hoa Hạ này sao, anh ta thật sự không phục.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua đám Carter, cũng không bất ngờ.
Một kích kia có thể tiêu diệt phần lớn, nhưng không đủ tiêu diệt đám Carter.
- Giết các người không có lợi, nhưng không giết các người, sẽ có rất nhiều tai hại.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Mạc Phàm, cậu không thể giết chúng tôi, cậu giết chúng tôi, Hoa Hạ cậu càng không được yên bình, Mạc gia cậu lại càng không an toàn.
Bá tước Tinh Hồng giận dữ hét.
Lần này ông ta có thể chống chọi được, có lẽ còn đỡ được ba đến năm lần nữa, nhưng đỡ được thì có ích gì, lôi cầu trên bầu trời không có nhỏ đi.
- A… Vậy thử xem đi, trái lại tôi muốn xem các người chết rồi, còn ai dám tới, Vạn Lôi Thiên Dẫn!
Chữ “dẫn” vừa vang lên, Mạc Phàm hơi híp mắt lại, tất cả lôi cầu trên bầu trời như được triệu hoán, cùng với lôi sơn kia giống như từng tiểu hành tinh rơi rầm rầm xuống Địa Cầu, bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại.
Dưới lôi cầu, đồng tử vô số người co rút mạnh, bên trong đều là sợ hãi.
- Không, tôi, tôi, tổ…
Ông ta còn chưa nói hết câu, đã bị tiếng sấm khai thiên tích địa bao phủ.
“Răng rắc!” Vết rạn không gian ở khắp mọi nơi trong cửa địa ngục không chịu nổi, giống như chiếc gương bị vỡ ra, một cơn lốc xoáy to lập tức xuất hiện, điên cuồng hấp thu toàn bộ mọi thứ.
Cơ thể đám bá tước Tinh Hồng bị bao phủ theo, biến mất dưới lực lôi điện không giới hạn.
Lôi điện rơi xuống dưới đất rồi lan tràn ra xung quanh, đến chỗ nào, toàn bộ chỗ đó biến thành tro bụi.
Những lôi cầu này khuếch đại tới cực hạn, nổ tung bùm bùm, đám mây hình nấm lớn nhỏ không đồng đều xuất hiện trên không cửa địa ngục.
Đất đai văng tung tóe, bầu trời bị phá nát, tiếng sấm vang vọng trong không trung.
Năng lượng vô cùng cường đại dao động, cho dù cách ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được, rất lâu sau mới dừng lại.
Đám bá tước Tinh Hồng chết! Thấy Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình đã tới trước người, Mạc Phàm lững thững đi về phía trước một bước, một tay vươn ra, đôi mắt cũng nheo lại theo.
- Lôi tới!
Hai chữ vang lên, bạch quang cực sáng tỏa ra bao phủ tất cả xung quanh.
Trong mắt mọi người đều chỉ thấy bạch quang, không còn thứ gì khác.
- Mắt tôi!
Trong bạch quang, có người lập tức che mắt giống như bị nước tiêu nóng hắt vào, quát.
Bạch quang chỉ chớp lóe rồi biến mất không thấy.
Đúng lúc này, không biết người nào kêu lên một câu.
- Mau nhìn trên trời!
Trong không trung, Carter, bá tước Tinh Hồng, Lang Vương Karman và không ít người nhìn lên bầu trời, sắc mặt lập tức khó coi.
Chúng Thần Sơn vốn trôi nổi trong không trung không thấy đâu nữa, nhưng trên bầu trời có ba ngọn núi nhỏ sấm sét vang dội.
Nếu chỉ là một ngọn núi nhỏ thì không sao, nhưng phía sau ngọn núi là một quả cầu huyết sắc chậm rãi xoay tròn do lôi điện tạo thành.
Đường kính quả cầu này khoảng mấy ngàn mét, giống như mặt trời rơi xuống Địa Cầu, lôi điện xung quanh quả cầu chớp lóe, khiến da đầu người ta run lên.
Không chỉ như vậy, xung quanh quả cầu to lớn này là vô số lôi cầu thể tích càng ngày càng to, thông qua lôi điện và lôi cầu to nhất nối với nhau, che khuất cả bầu trời ở đây.
Tuy những lôi điện này còn chưa bùng nổ ra, nhưng dưới lực lôi điện khiến tim người ta đập nhanh, cho dù là Carter, bá tước Tinh Hồng, ác ma triệu hồi ra, hay là Ngao Sương đứng sau Mạc Phàm đều trợn mắt há miệng.
Nhất là Ngao Sương, cô vẫn không tin Chúng Thần Sơn có thể phát huy ra uy lực mạnh như vậy.
Hiện giờ cô đã không hoài nghi chút nào, pháp bảo cô và Mạc Phàm cùng luyện chế có thể tiêu diệt Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình không.
Những lôi điện này, đừng nói là đám Carter, chỉ sợ có thể diệt một quốc gia tầm trung.
- Chuyện này…
Đám Carter vốn nổi giận đùng đùng người đầy sát khí, ở dưới lôi điện đầy trời như lửa trại gặp bão, trong chớp mắt bị thổi tắt, trên mặt đều là không cam lòng.
Lôi điện bình thường bọn họ còn đối đầu một lát, không có bất luận vấn đề gì.
Nhưng vậy mà lôi điện Mạc Phàm phóng thích ra thông qua ngọn núi nhỏ có thể ngưng tụ thành quả cầu, tuyệt đối không phải lôi điện bình thường, nhưng có nhiều như vậy, đừng nói là bọn họ, cho dù là bảy đại thiên sứ vừa rồi và bốn đại ma vương cũng không đỡ được.
Lúc trước bọn họ còn không tin Mạc Phàm có thể diệt sạch bọn họ, bây giờ bọn họ tin rồi.
- Đây là pháp bảo dùng Chúng Thần Sơn tế luyện sao?
Carter ngơ ngẩn nói.
Ba ngọn núi này có nguyên liệu giống với Chúng Thần Sơn, chắc chắn là Chúng Thần Sơn của Thần Điện bọn họ.
- Thật khủng khiếp!
- Trốn mau!
Gần như không do dự, lúc này bá tước Tinh Hồng kêu lên.
Ông ta sống mấy trăm năm, có rất ít thứ có thể uy hiếp được ông ta, nhưng những lôi điện trên đỉnh đầu khiến ông ta có cảm giác sắp bị giế t chết.
Công kích cường đại như vậy, chắc là Mạc Phàm chỉ dùng được một kích mà thôi, cứ chạy đi trước đã, đợi lôi điện kết thúc lại giết Mạc Phàm cũng không muộn.
Không ít người phản ứng kịp, vội vàng chạy về phía xa.
- Chạy sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Nếu để các người chạy thoát, không phải pháp bảo này của tôi luyện uổng phí sao?
Tay còn lại của hắn vung lên, một loạt chữ Latin cổ cùng xuất hiện, chú ngữ rườm rà truyền từ miệng hắn ra.
Cùng lúc đó, trên lôi cầu to nhất trong bầu trời, chữ Latin cổ cũng xuất hiện ở bên trên.
Những chữ Latin cổ này vừa xuất hiện, dưới lôi cầu, ngoại trừ Mạc Phàm, Ngao Sương và Tiểu Lan ra, cơ thể mọi người bị kiềm hãm, giống như trúng pháp thuật định thân, vẫn duy trì động tác một khắc trước không nhúc nhích.
Không chỉ cơ thể bọn họ bị định trụ, ngay cả không gian cũng vậy.
- Chuyện này…
Trong chớp mắt sắc mặt đám Carter vô cùng khó coi, giống như gan heo để mấy ngày.
Trên bầu trời có lôi điện đáng sợ như vậy, mà tất cả bọn họ lại đang ở phía dưới.
- Mạc Phàm, thả tôi ra, tôi có thể thề trở thành nô lệ của cậu.
Bá tước Tinh Hồng không do dự, dùng lực cao giọng nói.
Ông ta sống mấy trăm năm, không muốn chết đi như vậy.
- Còn có Lang Vương Karman tôi nữa, tôi nguyện ý trở thành vật cưỡi của cậu.
Karman nghiến răng nói.
- Không cần, diệt các người tốt hơn là để các người sống.
Mạc Phàm không động tâm nói.
Một Vampire trăm năm và một Lang Vương mà thôi, không chỉ không xứng thành nô lệ của hắn, nếu có ý đồ đối phó hắn với Carter, vậy chết đi thì hơn.
- Thần lôi thiên hàng.
Trong mắt hắn chớp lóe điện quang, năm ngón tay nắm chặt.
“Bùm!” một tiếng kinh thiên động địa, giống như một nhà máy điện hạt nhân nổ tung, âm thanh bao phủ toàn bộ.
Trong những điện cầu trên bầu trời, lôi điện như mưa với hình dạng điện đao, điện thương, điện kiếm, điện kích xuất hiện, xẹt qua đường cong trong không trung rồi hạ xuống.
Chưa tới một phần ngàn giây, lôi điện hình dạng khác nhau đã hạ xuống.
“Tí tách…”
Ngoại trừ bốn đại ma vương, bá tước Tinh Hồng, Karman, Carter, Fred và một số người không kêu ra, những người khác vừa mở miệng thân thể run lên, trong chớp mắt cơ thể hóa thành bột phấn, bị lực lượng lôi điện đánh tan.
Tuy cơ thể đám bá tước Tinh Hồng còn chưa tiêu tan, nhưng phun ra máu tươi, hào quang trên người nhạt đi rất nhiều, khí tức cũng xuống dốc không phanh.
- Mạc Phàm, cậu nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao, như vậy có lợi gì với cậu?
Carter không cam lòng nói.
Anh ta tự thấy thiên phú không kém, từ nhỏ đã lớn lên trong khen ngợi, lại phải chết dưới tay tiểu tử Hoa Hạ này sao, anh ta thật sự không phục.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua đám Carter, cũng không bất ngờ.
Một kích kia có thể tiêu diệt phần lớn, nhưng không đủ tiêu diệt đám Carter.
- Giết các người không có lợi, nhưng không giết các người, sẽ có rất nhiều tai hại.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Mạc Phàm, cậu không thể giết chúng tôi, cậu giết chúng tôi, Hoa Hạ cậu càng không được yên bình, Mạc gia cậu lại càng không an toàn.
Bá tước Tinh Hồng giận dữ hét.
Lần này ông ta có thể chống chọi được, có lẽ còn đỡ được ba đến năm lần nữa, nhưng đỡ được thì có ích gì, lôi cầu trên bầu trời không có nhỏ đi.
- A… Vậy thử xem đi, trái lại tôi muốn xem các người chết rồi, còn ai dám tới, Vạn Lôi Thiên Dẫn!
Chữ “dẫn” vừa vang lên, Mạc Phàm hơi híp mắt lại, tất cả lôi cầu trên bầu trời như được triệu hoán, cùng với lôi sơn kia giống như từng tiểu hành tinh rơi rầm rầm xuống Địa Cầu, bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại.
Dưới lôi cầu, đồng tử vô số người co rút mạnh, bên trong đều là sợ hãi.
- Không, tôi, tôi, tổ…
Ông ta còn chưa nói hết câu, đã bị tiếng sấm khai thiên tích địa bao phủ.
“Răng rắc!” Vết rạn không gian ở khắp mọi nơi trong cửa địa ngục không chịu nổi, giống như chiếc gương bị vỡ ra, một cơn lốc xoáy to lập tức xuất hiện, điên cuồng hấp thu toàn bộ mọi thứ.
Cơ thể đám bá tước Tinh Hồng bị bao phủ theo, biến mất dưới lực lôi điện không giới hạn.
Lôi điện rơi xuống dưới đất rồi lan tràn ra xung quanh, đến chỗ nào, toàn bộ chỗ đó biến thành tro bụi.
Những lôi cầu này khuếch đại tới cực hạn, nổ tung bùm bùm, đám mây hình nấm lớn nhỏ không đồng đều xuất hiện trên không cửa địa ngục.
Đất đai văng tung tóe, bầu trời bị phá nát, tiếng sấm vang vọng trong không trung.
Năng lượng vô cùng cường đại dao động, cho dù cách ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được, rất lâu sau mới dừng lại.
Đám bá tước Tinh Hồng chết!