- Hiện giờ Mạc tiên sinh chưa chắc đã là đối thủ của tôi.
Phía sau Lang Vương Karman, một người đàn ông thô lỗ nóng lòng muốn thử nói.
Khi nói chuyện, bốn răng năng như của dã thú lộ ra trong miệng ông ta.
Tuy linh khí của Mạc Phàm đã đầy, nhưng như nỏ mạnh hết đà, không có gì phải sợ.
Nếu có thể lật đổ Mạc Phàm danh chấn thế giới, cho dù chết cũng đáng.
Ngao Sương ôm Tiểu Lan, lông mày cô nhíu chặt lại, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
- Các ông đừng quên nơi này là nơi nào, còn nữa, bản công chúa cũng ở đây, có tin tôi bảo phụ vương mang người của Hải Ngoại Hải diệt các ông không.
Ngao Sương nói.
- Nơi này là Hoa Hạ thì sao, Hải Ngoại Hải nghe có vẻ kh ủng bố, nhưng bốn phía ở đây là núi Côn Luân, đâu có Hải Nhãn để cô gọi người tới?
Fred cười âm hiểm nói.
Thực lực của Hải Ngoại Hải không kém, cũng là thế lực bọn họ kiêng kị, nhưng nơi này không có biển, còn lâu Yêu Tộc của Hải Ngoại Hải mới nhận được tin.
Đợi người của Hải Ngoại Hải tới, bọn họ đã sớm rời đi.
- Các người!
Ngao Sương tức đến mức nghiến răng.
- Nếu Ngao Sương công chúa muốn thử một lần, chúng ta có thể tới một chỗ không người, thử một lần với công chúa, tôi từng chơi đùa rất nhiều phụ nữ, còn chưa chơi đùa Long Nữ, Ngao Sương cung chủ có nể mặt không?
Một người đàn ông Châu Âu khác nhìn chằm chằm Ngao Sương, cười dâm nói.
Ngao Sương nhìn nhỏ tuổi, nhưng bất luận là diện mạo hay dáng người tuyệt đối không kém những thiếu phụ khác, hơn nữa ông ta còn chưa từng chơi Long Nữ.
- Ông, vô liêm sỉ…Trong chớp mắt khuôn mặt Ngao Sương đỏ đến mang tai, tức đến mức không nói nên lời, cũng không dám ra tay.
Cô vừa bị Phong Vô Duyến chế trụ không làm gì được, Phong Vô Duyến bị giết dễ dàng, chắc chắn cô không phải đối thủ của những người này.
Nhất là đối diện còn có bá tước Tinh Hồng và Lang Vương Karman, cô bị người ta bắt nạt cũng chỉ có thể tức giận.
Đám người này thấy Ngao Sương tức giận mà không làm gì được thì cười đắc ý, trên mặt đều là vẻ đăm chiêu.
- Tên lưu manh, bản công chúa bị người ta bắt nạt, cậu còn không giết bọn họ cho tôi.
Ngao Sương quát với Mạc Phàm.
Cô đường đường là cung chủ của U Châu, ngoại trừ lần đó thua bởi Mạc Phàm, có khi nào chịu tức như vậy.
- Bây giờ Mạc Phàm tự thân khó bảo toàn, sao có thể giết chúng tôi giúp cô, trái lại cô giết chúng tôi ở trên giường còn được.
Một người trong đó cười nói.
Tiếng cười không kiêng nể gì lại vang lên.
Mạc Phàm nheo mắt, ánh sáng lạnh lóe lên.
- Các người nói xong chưa?
- Thế nào, Mạc tiên sinh, cậu muốn ra tay với chúng tôi à?
Fred cử động cổ tay, không sợ hãi nói.
- Dừng tay, không thể vô lễ với Mạc tiên sinh.
Carter vươn một tay ra, quát lớn.
Carter mới mở miệng, tuy tiếng cười đã dừng lại, nhưng trên mặt đám người kia vẫn tràn đầy trêu tức.
- Mạc tiên sinh, cậu đã rõ tình huống hiện giờ rồi đó, có phải chúng ta có thể thương lượng rồi không?
Carter mỉm cười nói.
- Tôi có chuyện cần thương lượng với các người à?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Nếu Mạc tiên sinh nói vậy, sẽ khiến chúng tôi thương tâm đó, Mạc tiên sinh khiến Hắc Ám Giáo Đình và Thần Điện chúng tôi mất mặt như vậy, chúng tôi vốn không nên giết Phong Vô Duyến mà ra tay với cậu trước, chúng tôi không chỉ không ra tay, trái lại còn giúp Mạc tiên sinh một tay, không phải Hoa Hạ có câu, oan gia nên giải không nên kết sao, cho nên chúng tôi muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với Mạc tiên sinh, tiến thêm một bước hợp tác.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình hiến tế Dạ Tình, còn buộc Tiểu Lan trên thập tự giá dùng lửa thánh đốt, đám người này muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với hắn sao?
- Hợp tác gì?
- Mạc tiên sinh đã ầm ĩ với tông môn ẩn thế tới mức này, đã không còn đường sống dịu đi, chỉ sợ những người đó vừa quay về, sẽ ra tay với Mạc gia, không phải cậu là đệ tử của Thần Nông Tông, hiểu rất rõ về Phong Vô Duyến sao, nếu cậu biến thành Phong Vô Duyến, chúng tôi lại không nói ra, vậy không phải tông môn ẩn thế là của cậu sao?
Carter hơi nhếch miệng cười nói.
- Sau đó thì sao?
Carter không nói nữa, dời mắt nhìn bá tước Tinh Hồng.
Bá tước Tinh Hồng cười khẽ, tiến lên trước một bước.
- Nếu Mạc tiên sinh chịu hợp tác với chúng tôi, hi vọng Mạc tiên sinh có thể giết đám Tần Vô Nhai bị phong ấn, sau đó chúng ta có thể làm chủ Hoa Hạ.
Cho đến nay Hoa Hạ đều là cấm địa của Hắc Ám Giáo Đình và Thần Điện, cho dù chiến tranh trăm năm, bọn họ cũng không thể không kiêng nể gì vào Hoa Hạ.
Mạc Phàm xuất hiện cho bọn họ cơ hội lật mình, đám Tần Vô Nhai vừa chết, Mạc Phàm thành đối tác của bọn họ, ai còn có thể ngăn cản bọn họ nữa đây?
- Mạc Phàm, đừng đồng ý với bọn họ, không có Tần Vô Nhai, một mình cậu khống chế được đám người này sao?
Lông mày Ngao Sương nhíu lại, vội vàng nhắc nhở.
Cho dù là Thần Điện hay Hắc Ám Giáo Đình, người bình thường đều như đồ ăn của bọn họ.
Những người này có tông môn ẩn thế cản trở, mới không dám không kiêng nể gì tiến vào Hoa Hạ.
Nếu Mạc Phàm giết đám Tần Vô Nhai, Mạc Phàm cũng chỉ là tượng gỗ, Hoa Hạ sẽ thành nơi săn bắn của Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình, đến lúc đó Mạc Phàm sẽ thành tội nhân.
- Nếu Mạc tiên sinh đồng ý, chắc chắn mình cậu không thể khống chế được chúng tôi, nhưng nếu bây giờ cậu không đồng, có khả năng chúng tôi không khống chế được những thuộc hạ này, đến lúc đó bọn họ làm một số việc với các cậu, thì đừng trách chúng tôi không nhắc nhở.
Lang Vương Karman cười mỉa nói.
Ngao Sương lạnh lùng liếc Karman một cái, kéo góc áo Mạc Phàm.
- Tên lưu manh, chúng ta chạy đi, chỉ cần chạy đến gần Hải Ngoại Hải, đến lúc đó bị đuổi giết là bọn họ.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ.
Ngao Sương này đúng là co được giãn được.
- Chạy sao?
- Đúng vậy.
Ngao Sương gật đầu một cách nghiêm túc.
Không nói đến đám bá tước Tinh Hồng, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được khí tức trong cơ thể Mạc Phàm không ổn định.
Mạc Phàm như vậy còn trốn được là tốt lắm rồi.
- Cô không muốn giết sạch những người này nữa à?
Mạc Phàm nhìn thoáng qua đám người phía sau Carter nói.
- Muốn, nhưng mà?
Ngao Sương bĩu môi, vẻ mặt khó xử.
Đám người này dám khiêu khích cô, cô ước gì có thể ném đám người này cho cá mập ăn.
Nhưng thực lực vẫn còn đó, nếu không chạy những người này sẽ làm thịt cô mất, cô không muốn chuyện đó xảy ra.
- Nếu muốn giết, vậy giết đi.
Mạc Phàm nheo mắt lại, cười nói.
Hắn phong ấn đám Tần Vô Nhai thì thế nào, không chết không ngừng với tông môn ẩn thế thì sao?
Hắn đường đường là y tiên bất tử cần giả thành Phong Vô Duyến, cần hợp tác với Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình sao?
- Cái gì, vậy giết đi, cậu dùng gì để giết?
Ngao Sương chớp mắt, vẻ mặt cầu xin hỏi.
Đám bá tước Tinh Hồng cảm nhận được khí tức trên người Mạc Phàm thay đổi thì nhíu mày, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ.
- Mạc tiên sinh, ý của cậu là từ chối chúng tôi sao?
Bá tước Tinh Hồng cố nặn ra nụ cười, hỏi.
- Ông cảm thấy chỉ dựa vào những chuyện này, có thể khiến tôi cúi đầu sao?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Hỏa diễm màu tím dấy lên trên người hắn, sát ý tỏa ra. - Hiện giờ Mạc tiên sinh chưa chắc đã là đối thủ của tôi.
Phía sau Lang Vương Karman, một người đàn ông thô lỗ nóng lòng muốn thử nói.
Khi nói chuyện, bốn răng năng như của dã thú lộ ra trong miệng ông ta.
Tuy linh khí của Mạc Phàm đã đầy, nhưng như nỏ mạnh hết đà, không có gì phải sợ.
Nếu có thể lật đổ Mạc Phàm danh chấn thế giới, cho dù chết cũng đáng.
Ngao Sương ôm Tiểu Lan, lông mày cô nhíu chặt lại, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
- Các ông đừng quên nơi này là nơi nào, còn nữa, bản công chúa cũng ở đây, có tin tôi bảo phụ vương mang người của Hải Ngoại Hải diệt các ông không.
Ngao Sương nói.
- Nơi này là Hoa Hạ thì sao, Hải Ngoại Hải nghe có vẻ kh ủng bố, nhưng bốn phía ở đây là núi Côn Luân, đâu có Hải Nhãn để cô gọi người tới?
Fred cười âm hiểm nói.
Thực lực của Hải Ngoại Hải không kém, cũng là thế lực bọn họ kiêng kị, nhưng nơi này không có biển, còn lâu Yêu Tộc của Hải Ngoại Hải mới nhận được tin.
Đợi người của Hải Ngoại Hải tới, bọn họ đã sớm rời đi.
- Các người!
Ngao Sương tức đến mức nghiến răng.
- Nếu Ngao Sương công chúa muốn thử một lần, chúng ta có thể tới một chỗ không người, thử một lần với công chúa, tôi từng chơi đùa rất nhiều phụ nữ, còn chưa chơi đùa Long Nữ, Ngao Sương cung chủ có nể mặt không?
Một người đàn ông Châu Âu khác nhìn chằm chằm Ngao Sương, cười dâm nói.
Ngao Sương nhìn nhỏ tuổi, nhưng bất luận là diện mạo hay dáng người tuyệt đối không kém những thiếu phụ khác, hơn nữa ông ta còn chưa từng chơi Long Nữ.
- Ông, vô liêm sỉ…Trong chớp mắt khuôn mặt Ngao Sương đỏ đến mang tai, tức đến mức không nói nên lời, cũng không dám ra tay.
Cô vừa bị Phong Vô Duyến chế trụ không làm gì được, Phong Vô Duyến bị giết dễ dàng, chắc chắn cô không phải đối thủ của những người này.
Nhất là đối diện còn có bá tước Tinh Hồng và Lang Vương Karman, cô bị người ta bắt nạt cũng chỉ có thể tức giận.
Đám người này thấy Ngao Sương tức giận mà không làm gì được thì cười đắc ý, trên mặt đều là vẻ đăm chiêu.
- Tên lưu manh, bản công chúa bị người ta bắt nạt, cậu còn không giết bọn họ cho tôi.
Ngao Sương quát với Mạc Phàm.
Cô đường đường là cung chủ của U Châu, ngoại trừ lần đó thua bởi Mạc Phàm, có khi nào chịu tức như vậy.
- Bây giờ Mạc Phàm tự thân khó bảo toàn, sao có thể giết chúng tôi giúp cô, trái lại cô giết chúng tôi ở trên giường còn được.
Một người trong đó cười nói.
Tiếng cười không kiêng nể gì lại vang lên.
Mạc Phàm nheo mắt, ánh sáng lạnh lóe lên.
- Các người nói xong chưa?
- Thế nào, Mạc tiên sinh, cậu muốn ra tay với chúng tôi à?
Fred cử động cổ tay, không sợ hãi nói.
- Dừng tay, không thể vô lễ với Mạc tiên sinh.
Carter vươn một tay ra, quát lớn.
Carter mới mở miệng, tuy tiếng cười đã dừng lại, nhưng trên mặt đám người kia vẫn tràn đầy trêu tức.
- Mạc tiên sinh, cậu đã rõ tình huống hiện giờ rồi đó, có phải chúng ta có thể thương lượng rồi không?
Carter mỉm cười nói.
- Tôi có chuyện cần thương lượng với các người à?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Nếu Mạc tiên sinh nói vậy, sẽ khiến chúng tôi thương tâm đó, Mạc tiên sinh khiến Hắc Ám Giáo Đình và Thần Điện chúng tôi mất mặt như vậy, chúng tôi vốn không nên giết Phong Vô Duyến mà ra tay với cậu trước, chúng tôi không chỉ không ra tay, trái lại còn giúp Mạc tiên sinh một tay, không phải Hoa Hạ có câu, oan gia nên giải không nên kết sao, cho nên chúng tôi muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với Mạc tiên sinh, tiến thêm một bước hợp tác.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình hiến tế Dạ Tình, còn buộc Tiểu Lan trên thập tự giá dùng lửa thánh đốt, đám người này muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với hắn sao?
- Hợp tác gì?
- Mạc tiên sinh đã ầm ĩ với tông môn ẩn thế tới mức này, đã không còn đường sống dịu đi, chỉ sợ những người đó vừa quay về, sẽ ra tay với Mạc gia, không phải cậu là đệ tử của Thần Nông Tông, hiểu rất rõ về Phong Vô Duyến sao, nếu cậu biến thành Phong Vô Duyến, chúng tôi lại không nói ra, vậy không phải tông môn ẩn thế là của cậu sao?
Carter hơi nhếch miệng cười nói.
- Sau đó thì sao?
Carter không nói nữa, dời mắt nhìn bá tước Tinh Hồng.
Bá tước Tinh Hồng cười khẽ, tiến lên trước một bước.
- Nếu Mạc tiên sinh chịu hợp tác với chúng tôi, hi vọng Mạc tiên sinh có thể giết đám Tần Vô Nhai bị phong ấn, sau đó chúng ta có thể làm chủ Hoa Hạ.
Cho đến nay Hoa Hạ đều là cấm địa của Hắc Ám Giáo Đình và Thần Điện, cho dù chiến tranh trăm năm, bọn họ cũng không thể không kiêng nể gì vào Hoa Hạ.
Mạc Phàm xuất hiện cho bọn họ cơ hội lật mình, đám Tần Vô Nhai vừa chết, Mạc Phàm thành đối tác của bọn họ, ai còn có thể ngăn cản bọn họ nữa đây?
- Mạc Phàm, đừng đồng ý với bọn họ, không có Tần Vô Nhai, một mình cậu khống chế được đám người này sao?
Lông mày Ngao Sương nhíu lại, vội vàng nhắc nhở.
Cho dù là Thần Điện hay Hắc Ám Giáo Đình, người bình thường đều như đồ ăn của bọn họ.
Những người này có tông môn ẩn thế cản trở, mới không dám không kiêng nể gì tiến vào Hoa Hạ.
Nếu Mạc Phàm giết đám Tần Vô Nhai, Mạc Phàm cũng chỉ là tượng gỗ, Hoa Hạ sẽ thành nơi săn bắn của Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình, đến lúc đó Mạc Phàm sẽ thành tội nhân.
- Nếu Mạc tiên sinh đồng ý, chắc chắn mình cậu không thể khống chế được chúng tôi, nhưng nếu bây giờ cậu không đồng, có khả năng chúng tôi không khống chế được những thuộc hạ này, đến lúc đó bọn họ làm một số việc với các cậu, thì đừng trách chúng tôi không nhắc nhở.
Lang Vương Karman cười mỉa nói.
Ngao Sương lạnh lùng liếc Karman một cái, kéo góc áo Mạc Phàm.
- Tên lưu manh, chúng ta chạy đi, chỉ cần chạy đến gần Hải Ngoại Hải, đến lúc đó bị đuổi giết là bọn họ.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ.
Ngao Sương này đúng là co được giãn được.
- Chạy sao?
- Đúng vậy.
Ngao Sương gật đầu một cách nghiêm túc.
Không nói đến đám bá tước Tinh Hồng, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được khí tức trong cơ thể Mạc Phàm không ổn định.
Mạc Phàm như vậy còn trốn được là tốt lắm rồi.
- Cô không muốn giết sạch những người này nữa à?
Mạc Phàm nhìn thoáng qua đám người phía sau Carter nói.
- Muốn, nhưng mà?
Ngao Sương bĩu môi, vẻ mặt khó xử.
Đám người này dám khiêu khích cô, cô ước gì có thể ném đám người này cho cá mập ăn.
Nhưng thực lực vẫn còn đó, nếu không chạy những người này sẽ làm thịt cô mất, cô không muốn chuyện đó xảy ra.
- Nếu muốn giết, vậy giết đi.
Mạc Phàm nheo mắt lại, cười nói.
Hắn phong ấn đám Tần Vô Nhai thì thế nào, không chết không ngừng với tông môn ẩn thế thì sao?
Hắn đường đường là y tiên bất tử cần giả thành Phong Vô Duyến, cần hợp tác với Thần Điện và Hắc Ám Giáo Đình sao?
- Cái gì, vậy giết đi, cậu dùng gì để giết?
Ngao Sương chớp mắt, vẻ mặt cầu xin hỏi.
Đám bá tước Tinh Hồng cảm nhận được khí tức trên người Mạc Phàm thay đổi thì nhíu mày, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ.
- Mạc tiên sinh, ý của cậu là từ chối chúng tôi sao?
Bá tước Tinh Hồng cố nặn ra nụ cười, hỏi.
- Ông cảm thấy chỉ dựa vào những chuyện này, có thể khiến tôi cúi đầu sao?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Hỏa diễm màu tím dấy lên trên người hắn, sát ý tỏa ra.