Trong vòng công kích của ba người, vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, nhìn thoáng qua bát quái màu vàng.
- Cửu Trọng Thiên, được lắm.
Dưới trận pháp bát quái này, thực lực của hắn suy yếu rất nhiều, tuy hắn mạnh hơn trước khi ngưng tụ ra Khí Nguyên, nhưng trận pháp này khiến thực lực của hắn giảm đi không ít, còn thực lực của đám Tần Vô Nhai thì tăng mạnh, phương diện trận pháp của Quỷ Vô Tà đúng là không tệ.
Trên bầu trời, Quỷ Vô Tà hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- So với những lời này, tôi càng hi vọng cậu bị bóp chết ở bên trong trận pháp, chuyện đó mới khiến tôi cảm thấy Quỷ Vô Tà tôi rất lợi hại về phương diện trận pháp.
- Ông mạnh hơn Quỷ Thần Tử một chút, nhưng kém người khác rất nhiều.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu không phải lát nữa còn có chuyện, hắn đã cho Quỷ Vô Tà biết trận pháp của ông ta kém thế nào.
Bây giờ hoàn toàn không cần phiền phức như vậy.
Hắn nheo mắt lại, ngón tay sáng lên, đại kiếm màu đỏ sậm khống chế Cửu U Cung xuất hiện trong tay hắn.
Thấy công kích chia không gian làm chín khối của Tần Vô Nhai sắp đánh tới, hắn cắm đại kiếm xuống đất, linh khí dậy sóng trút vào bên trong.
Ánh sáng màu đỏ sậm trở nên sáng lên, càng lúc càng sáng rộng!
- Đi ra cho tôi!
Quát nhẹ một tiếng, không gian bắt đầu run rẩy, giống như có thứ gì đó rất to lớn sắp đi ra.
Không đợi một kiếm của Tần Vô Nhai đến trước người hắn, trong ánh sáng màu đỏ sậm, một quang cầu màu đen xuất hiện bao Mạc Phàm ở bên trong, quang cầu màu đen và kiếm của Tần Vô Nhai chạm nhau.
“Bùm!” một tiếng kinh thiên động địa vang lên, giống như có một quả bom nguyên tử nổ mạnh trong không trung, khí tức hủy thiên diệt địa đánh bùm bùm tới.
Không gian chỉ lay động vài cái thì nổ tung như thủy tinh bị nghiền nát, hình thành một đại động màu đen mấy chục mét.
Trong đại động, một phủ đệ do kim khí màu đỏ sậm tạo ra nhanh chóng rộng hơn.
Chỉ trong chớp mắt đã bao trùm xung quanh gần cây số.
Lúc này Cửu U Cung có vết kiếm sâu hơn trăm mét, nhưng vết kiếm chậm rãi khép lại dưới ánh sáng màu đỏ sậm sáng tối bất định.
Cửu U Cung này vừa mở ra, bát quái màu vàng của Quỷ Vô Tà như bóng đèn hết điện, nhanh chóng nhạt đi.
Ngoại trừ Tần Vô Nhai ra, linh khí như hỏa diễm trên người Phong Vô Duyến và Côn Bằng lay động vài cái, liền biến mất vô hình.
Nhưng lúc này, đại thủ ấn của Phong Vô Duyến và hư ảnh như thôn thiên của Côn Bằng lúc lên lúc xuống cũng đến trước người Mạc Phàm.
- Nuốt cho tôi!
Chân Mạc Phàm hơi dịch chuyển, trên Cửu U Cung to như vậy xuất hiện hồng quang, lập tức đón đánh hư ảnh Côn Bằng.
Tuy hư ảnh Côn Bằng khổng lồ, nhưng rất nhỏ bé so với Cửu U Cung đường kính trên vạn mét.
Gần như không thể phản kháng, thế của Cửu U Cung như chẻ tre rơi xuống đất, ép Côn Bằng vào trong nền đất.
“Bùm!” một tiếng, đất đai chấn động dữ dội, cát đá như sóng biển lao ra xung quanh.
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía không trung, ánh mắt phát lạnh.
- Vạn Độc Thủ, Thần Nông Tông có nhiều công pháp để ông lựa chọn như vậy, ông lại lựa chọn công pháp không nên luyện nhất.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Sao hắn không biết Vạn Độc Thủ, là một loại công pháp vô cùng âm độc.
Loại công pháp này nhất định phải thông qua người hoặc yêu thú tu luyện, chỉ khi giết đủ trên vạn người hoặc yêu thú, mới được gọi là Vạn Độc, giết càng nhiều người và yêu thú, uy lực cũng càng mạnh.
Một khi dính loại độc này, vô cùng khó giải.
Công pháp này là Thần Nông Tông diệt một tà phái đoạt được, bởi vì là cấm thuật, vẫn luôn giấu ở trong tháp cấm thuật, chỉ cần tốn chút sức là quan sát được, nhưng không tu luyện.
- Bớt nói linh tinh đi, đi chết đi.
Trong mắt Phong Vô Duyến lóe sáng tàn nhẫn, cười nói.Cho dù Mạc Phàm biết Vạn Độc Thủ thì thế nào, cũng chỉ có đường chết.
Tay ông ta đánh mạnh xuống, đại thủ huyết sắc như sấm rơi xuống.
- Hôm nay tôi sẽ không phong ấn ông, mà gi ết chết ông.
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nói.
Giết hơn vạn mới tu thành Vạn Độc Thủ, chưởng ấn là màu đen, mười vạn biến thành màu tím, trăm vạn mới thành màu đỏ như máu hiện giờ.
Lúc trước hắn nghi ngờ vì sao Phong Vô Duyến lại giấu thân phận đệ tử của Thần Nông Tông, xem ra nguyên nhân là đây.
Ông ta không sợ bại lộ thân phận mình, mà sợ bại lộ Vạn Độc Thủ mình tu luyện.
Phong Vô Duyến này là đệ tử của Thần Nông Tông, vậy mà giết nhiều người như vậy để luyện công pháp, ông ta đừng nên sống thì hơn.
Khi nói chuyện, một pháp ấn lóe lên trong lòng bàn tay hắn, một chưởng không do dự đánh về phía đại thủ ấn huyết sắc của Phong Vô Duyến.
Phong Vô Duyến hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
Cho dù dùng khí ngăn Vạn Độc Thủ cũng rất dễ bị dính độc, vậy mà Mạc Phàm tay không đón Vạn Độc Thủ của ông ta, đúng là không biết sống chết.
Trong mắt ông ta hiện lên chút tàn nhẫn, ý niệm vừa động.
Đại thủ ấn huyết sắc tan ra, biến thành vô số huyết ảnh bay về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, tôi sẽ nhận linh hồn của cậu, cậu có thể chết rồi.
Ông ta vừa nói xong, âm thanh “bùm bùm bùm” vang lên.
Những huyết ảnh này đến trước thủ chưởng của Mạc Phàm cách một ngón tay, giống như chạm phải thủy tinh vô hình, bị cản xuống toàn bộ.
Năm ngón tay Mạc Phàm nắm chặt, thủ ấn huyết sắc biến mất, biến thành một viên đạn huyết sắc xuất hiện trong tay Mạc Phàm.
Vẻ mặt Phong Vô Duyến sửng sốt, trong mắt đều là không thể tin được.
Vạn Độc Thủ của ông ta đã tu thành đỏ như máu, pháp thuật pháp bảo đều xâm nhập được, vậy mà Mạc Phàm dùng tay có thể ngăn được, còn không bị nhiễm độc.
- Tiểu tử, sao cậu có thể làm được?
Mạc Phàm cất viên thuốc này không trả lời, cũng không nhìn về phía Phong Vô Duyến, trái lại nhìn về phía Tần Vô Nhai.
Chỉ là Vạn Độc Thủ mà thôi, nếu công pháp này có thể vô địch, sao bị Thần Nông Tông bọn họ diệt?
- Tần Vô Nhai ông chém tôi một kiếm, tôi trả lại ông một kiếm.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tần Vô Nhai nói.
Cửu U Cung do Vẫn Tinh Thiết tạo ra, không chỉ phá giải Cửu Trọng Thiên của Quỷ Vô Tà, còn làm suy yếu thực lực của đám Tần Vô Nhai.
Có Cửu U Cung ở đây, Quỷ Vô Tà đã không còn ý nghĩa gì.
Trong ba người Côn Bằng và Phong Vô Duyến đều là Tiên Thiên trung kỳ, không đủ tạo ra uy hiếp, chỉ có mình Tần Vô Nhai hắn cần phải cẩn thận chút, hắn nên giải quyết Tần Vô Nhai trước thì hơn.
Cách đó không xa, Tần Vô Nhai đứng với vẻ ung dung, trên mặt không có chút bối rối.
- Cậu mạnh hơn vừa rồi không ít, muốn trả tôi một kiếm, cậu phải có bản lĩnh này mới được.
Dựa vào công pháp vượt qua một tiểu cảnh giới còn được, ví dụ như Thần Cảnh sơ kỳ tu luyện công pháp cấp cao có thể đánh bại Thần Cảnh trung kỳ.
Mạc Phàm là Thần Cảnh sơ kỳ muốn đánh bại Thần Cảnh hậu kỳ như ông ta, còn khó hơn lên trời.
Ông ta chẳng muốn nói lời vô nghĩa với Mạc Phàm, dưới chân vừa động, phía sau xuất hiện liên tục các hư ảnh, bản thể lập tức đến trước người Mạc Phàm.
Cổ kiếm trong tay ông ta xẹt qua không trung, cổ kiếm đến chỗ nào, giống như lôi đình ngang trời giáng xuống, có khoảng 81 đạo, đều đánh xuống đỉnh đầu Mạc Phàm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ, chỉ vươn hai ngón tay ra, chỉ về phía Tần Vô Nhai.
- Thanh Liên! Trong vòng công kích của ba người, vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, nhìn thoáng qua bát quái màu vàng.
- Cửu Trọng Thiên, được lắm.
Dưới trận pháp bát quái này, thực lực của hắn suy yếu rất nhiều, tuy hắn mạnh hơn trước khi ngưng tụ ra Khí Nguyên, nhưng trận pháp này khiến thực lực của hắn giảm đi không ít, còn thực lực của đám Tần Vô Nhai thì tăng mạnh, phương diện trận pháp của Quỷ Vô Tà đúng là không tệ.
Trên bầu trời, Quỷ Vô Tà hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- So với những lời này, tôi càng hi vọng cậu bị bóp chết ở bên trong trận pháp, chuyện đó mới khiến tôi cảm thấy Quỷ Vô Tà tôi rất lợi hại về phương diện trận pháp.
- Ông mạnh hơn Quỷ Thần Tử một chút, nhưng kém người khác rất nhiều.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu không phải lát nữa còn có chuyện, hắn đã cho Quỷ Vô Tà biết trận pháp của ông ta kém thế nào.
Bây giờ hoàn toàn không cần phiền phức như vậy.
Hắn nheo mắt lại, ngón tay sáng lên, đại kiếm màu đỏ sậm khống chế Cửu U Cung xuất hiện trong tay hắn.
Thấy công kích chia không gian làm chín khối của Tần Vô Nhai sắp đánh tới, hắn cắm đại kiếm xuống đất, linh khí dậy sóng trút vào bên trong.
Ánh sáng màu đỏ sậm trở nên sáng lên, càng lúc càng sáng rộng!
- Đi ra cho tôi!
Quát nhẹ một tiếng, không gian bắt đầu run rẩy, giống như có thứ gì đó rất to lớn sắp đi ra.
Không đợi một kiếm của Tần Vô Nhai đến trước người hắn, trong ánh sáng màu đỏ sậm, một quang cầu màu đen xuất hiện bao Mạc Phàm ở bên trong, quang cầu màu đen và kiếm của Tần Vô Nhai chạm nhau.
“Bùm!” một tiếng kinh thiên động địa vang lên, giống như có một quả bom nguyên tử nổ mạnh trong không trung, khí tức hủy thiên diệt địa đánh bùm bùm tới.
Không gian chỉ lay động vài cái thì nổ tung như thủy tinh bị nghiền nát, hình thành một đại động màu đen mấy chục mét.
Trong đại động, một phủ đệ do kim khí màu đỏ sậm tạo ra nhanh chóng rộng hơn.
Chỉ trong chớp mắt đã bao trùm xung quanh gần cây số.
Lúc này Cửu U Cung có vết kiếm sâu hơn trăm mét, nhưng vết kiếm chậm rãi khép lại dưới ánh sáng màu đỏ sậm sáng tối bất định.
Cửu U Cung này vừa mở ra, bát quái màu vàng của Quỷ Vô Tà như bóng đèn hết điện, nhanh chóng nhạt đi.
Ngoại trừ Tần Vô Nhai ra, linh khí như hỏa diễm trên người Phong Vô Duyến và Côn Bằng lay động vài cái, liền biến mất vô hình.
Nhưng lúc này, đại thủ ấn của Phong Vô Duyến và hư ảnh như thôn thiên của Côn Bằng lúc lên lúc xuống cũng đến trước người Mạc Phàm.
- Nuốt cho tôi!
Chân Mạc Phàm hơi dịch chuyển, trên Cửu U Cung to như vậy xuất hiện hồng quang, lập tức đón đánh hư ảnh Côn Bằng.
Tuy hư ảnh Côn Bằng khổng lồ, nhưng rất nhỏ bé so với Cửu U Cung đường kính trên vạn mét.
Gần như không thể phản kháng, thế của Cửu U Cung như chẻ tre rơi xuống đất, ép Côn Bằng vào trong nền đất.
“Bùm!” một tiếng, đất đai chấn động dữ dội, cát đá như sóng biển lao ra xung quanh.
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía không trung, ánh mắt phát lạnh.
- Vạn Độc Thủ, Thần Nông Tông có nhiều công pháp để ông lựa chọn như vậy, ông lại lựa chọn công pháp không nên luyện nhất.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Sao hắn không biết Vạn Độc Thủ, là một loại công pháp vô cùng âm độc.
Loại công pháp này nhất định phải thông qua người hoặc yêu thú tu luyện, chỉ khi giết đủ trên vạn người hoặc yêu thú, mới được gọi là Vạn Độc, giết càng nhiều người và yêu thú, uy lực cũng càng mạnh.
Một khi dính loại độc này, vô cùng khó giải.
Công pháp này là Thần Nông Tông diệt một tà phái đoạt được, bởi vì là cấm thuật, vẫn luôn giấu ở trong tháp cấm thuật, chỉ cần tốn chút sức là quan sát được, nhưng không tu luyện.
- Bớt nói linh tinh đi, đi chết đi.
Trong mắt Phong Vô Duyến lóe sáng tàn nhẫn, cười nói.Cho dù Mạc Phàm biết Vạn Độc Thủ thì thế nào, cũng chỉ có đường chết.
Tay ông ta đánh mạnh xuống, đại thủ huyết sắc như sấm rơi xuống.
- Hôm nay tôi sẽ không phong ấn ông, mà gi ết chết ông.
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nói.
Giết hơn vạn mới tu thành Vạn Độc Thủ, chưởng ấn là màu đen, mười vạn biến thành màu tím, trăm vạn mới thành màu đỏ như máu hiện giờ.
Lúc trước hắn nghi ngờ vì sao Phong Vô Duyến lại giấu thân phận đệ tử của Thần Nông Tông, xem ra nguyên nhân là đây.
Ông ta không sợ bại lộ thân phận mình, mà sợ bại lộ Vạn Độc Thủ mình tu luyện.
Phong Vô Duyến này là đệ tử của Thần Nông Tông, vậy mà giết nhiều người như vậy để luyện công pháp, ông ta đừng nên sống thì hơn.
Khi nói chuyện, một pháp ấn lóe lên trong lòng bàn tay hắn, một chưởng không do dự đánh về phía đại thủ ấn huyết sắc của Phong Vô Duyến.
Phong Vô Duyến hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
Cho dù dùng khí ngăn Vạn Độc Thủ cũng rất dễ bị dính độc, vậy mà Mạc Phàm tay không đón Vạn Độc Thủ của ông ta, đúng là không biết sống chết.
Trong mắt ông ta hiện lên chút tàn nhẫn, ý niệm vừa động.
Đại thủ ấn huyết sắc tan ra, biến thành vô số huyết ảnh bay về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, tôi sẽ nhận linh hồn của cậu, cậu có thể chết rồi.
Ông ta vừa nói xong, âm thanh “bùm bùm bùm” vang lên.
Những huyết ảnh này đến trước thủ chưởng của Mạc Phàm cách một ngón tay, giống như chạm phải thủy tinh vô hình, bị cản xuống toàn bộ.
Năm ngón tay Mạc Phàm nắm chặt, thủ ấn huyết sắc biến mất, biến thành một viên đạn huyết sắc xuất hiện trong tay Mạc Phàm.
Vẻ mặt Phong Vô Duyến sửng sốt, trong mắt đều là không thể tin được.
Vạn Độc Thủ của ông ta đã tu thành đỏ như máu, pháp thuật pháp bảo đều xâm nhập được, vậy mà Mạc Phàm dùng tay có thể ngăn được, còn không bị nhiễm độc.
- Tiểu tử, sao cậu có thể làm được?
Mạc Phàm cất viên thuốc này không trả lời, cũng không nhìn về phía Phong Vô Duyến, trái lại nhìn về phía Tần Vô Nhai.
Chỉ là Vạn Độc Thủ mà thôi, nếu công pháp này có thể vô địch, sao bị Thần Nông Tông bọn họ diệt?
- Tần Vô Nhai ông chém tôi một kiếm, tôi trả lại ông một kiếm.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tần Vô Nhai nói.
Cửu U Cung do Vẫn Tinh Thiết tạo ra, không chỉ phá giải Cửu Trọng Thiên của Quỷ Vô Tà, còn làm suy yếu thực lực của đám Tần Vô Nhai.
Có Cửu U Cung ở đây, Quỷ Vô Tà đã không còn ý nghĩa gì.
Trong ba người Côn Bằng và Phong Vô Duyến đều là Tiên Thiên trung kỳ, không đủ tạo ra uy hiếp, chỉ có mình Tần Vô Nhai hắn cần phải cẩn thận chút, hắn nên giải quyết Tần Vô Nhai trước thì hơn.
Cách đó không xa, Tần Vô Nhai đứng với vẻ ung dung, trên mặt không có chút bối rối.
- Cậu mạnh hơn vừa rồi không ít, muốn trả tôi một kiếm, cậu phải có bản lĩnh này mới được.
Dựa vào công pháp vượt qua một tiểu cảnh giới còn được, ví dụ như Thần Cảnh sơ kỳ tu luyện công pháp cấp cao có thể đánh bại Thần Cảnh trung kỳ.
Mạc Phàm là Thần Cảnh sơ kỳ muốn đánh bại Thần Cảnh hậu kỳ như ông ta, còn khó hơn lên trời.
Ông ta chẳng muốn nói lời vô nghĩa với Mạc Phàm, dưới chân vừa động, phía sau xuất hiện liên tục các hư ảnh, bản thể lập tức đến trước người Mạc Phàm.
Cổ kiếm trong tay ông ta xẹt qua không trung, cổ kiếm đến chỗ nào, giống như lôi đình ngang trời giáng xuống, có khoảng 81 đạo, đều đánh xuống đỉnh đầu Mạc Phàm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ, chỉ vươn hai ngón tay ra, chỉ về phía Tần Vô Nhai.
- Thanh Liên!