Thần Y Trọng Sinh

Chương 1133




“Bùm!” một tiếng thật lớn, bạch quang rơi xuống nơi cách Mạc Phàm không xa.  

Bạch quang thu lại, lộ ra một người đàn ông trung niên khoảng 3, 40 tuổi.  

Mái tóc dài màu đen của người đàn ông này được buộc lên, gương mặt như ngọc và tuấn mỹ không lộ ra hoàn toàn, cao lớn uy vũ mặc áo bào màu trắng.  

Ông ta vừa mới tới giống như quần lâm thiên hạ, khiến cho người ta có kích động muốn quỳ xuống.  

Ngao Sương nhìn thấy người đàn ông này, cao ngạo như cô hai chân cũng không ngừng run rẩy, hối hận đến mức ruột sắp đứt rồi.  

Vậy mà người này cũng tới đây, nếu không phải vì duy trì uy áp của công chúa Long Tộc, cô đã bỏ trốn rồi.  

Đứng cách Ngao Sương không xa, đám người của tông môn ẩn thế cũng đều nhếch miệng cười.  

Mạc Phàm vốn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, lúc này lại có một người nữa tới đây, hôm nay càng có trò hay để coi rồi.  

- Không biết tên tiểu tử kia có lá gan thêm vị đại nhân này nữa không.  

Trong không gian màu đen, đám Carter nhìn thấy người đàn ông này thì nhíu mày.  

- Thần Sứ của tông môn ẩn thế, ông ta cũng tới đây, cuối cùng lần này cũng tụ tập đông đủ rồi.  

Bá tước Tinh Hồng không có một chút lo lắng, trái lại cười nói.  

- Ông ta là Thần Sứ người quản lý tông môn ẩn thế sao?  

Trong mắt Carter lóe lên chút dị sắc, tò mò nói.  

Anh ta có biết Thần Sứ, nhưng đây là lần đầu tiên gặp bản tôn của Thần Sứ.  

- Không sai, ông ta là người thần bí nhất trong tông môn ẩn thế.  

Trong mắt bá tước Tinh Hồng tràn đầy ánh sáng, nói.  

Ông ta từng gặp Thần Sứ một lần, Thần Sứ chỉ nói một câu đã khiến người của tông môn ẩn thế rút về Sơn Ngoại Sơn, khiến tông môn ẩn thế không vì một lần tranh cãi mà diệt một quốc gia.  

Phải biết rằng tông môn ẩn thế tồn tại lâu như vậy, không chỉ là thần thủ hộ của Hoa Hạ, còn tự xưng là tiên nhân.  

Những người ở bên trong đều tự cho mình là siêu phàm, những đệ tử chính lại càng kiêu ngạo, càng không cần phải nói chưởng môn và trưởng lão ở bên trong.  

ể ầ ấ ầ ầ ể ế ố ầTuy không thể phán đoán tu vi của Thần Sứ cao bao nhiêu, cũng chưa có ai từng thấy Thần Sứ ra tay, nhưng một câu của Thần Sứ có thể khiến bọn họ nghe lệnh, tuyệt đối không tầm thường.  

- Nếu đã đến đây rồi, vậy kế hoạch của chúng ta có thay đổi không?  

Carter nhíu mày nói.  

Thần Sứ không tới, bọn họ có thể gặt hái được.  

Bây giờ Thần Sứ là biến số, vẫn nên án binh bất động thì hơn.  

Bọn họ định cùng Mạc Phàm đối phó với đám Tần Vô Nhai, nắm chắc 90% giết được một nửa đám Tần Vô Nhai.  

Nhưng bọn họ không biết Thần Sứ mạnh cỡ nào, ra tay sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.  

- Chúng ta quan sát kỹ rồi hẵng nói, đừng sốt ruột.  

Bá tước Tinh Hồng híp mắt, cười nói.  

Tất cả như thợ săn lão luyện, đang đợi cho con mồi một kích lôi đình.  

…  

Bên ngoài không gian màu đen, Thần Sứ phủi bụi trên người mỉm cười.  

- Chắc tôi không tới trễ đúng không?  

Từ đầu tới cuối ông ta không thèm nhìn Mạc Phàm cách ông ta không xa một cái, giống như Mạc Phàm không tồn tại.  

- Vẫn không tính là quá muộn, chẳng qua nếu tới muộn hơn chút nữa, có khả năng ông không thấy được tiểu tử này rồi.  

Quỷ Vô Tà cười mỉa nói.  

Bốn bọn họ cùng ra tay, gi ết chết Mạc Phàm chỉ là chuyện trong chớp mắt, không thể không nói Thần Sứ tới rất đúng lúc.  

- Thế nào, vậy mà tiểu tử này cần bốn người cùng ra tay à?  

Thần Sứ khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt nói.  

- Không phải tiểu tử này cần bốn chúng tôi cùng ra tay, là tiểu tử này yêu cầu bốn chúng tôi cùng lên.  

Côn Bằng cười khinh thường nói.  

Lúc này Thần Sứ mới liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt lóe lên chút dị sắc.  

- Đúng là nghé con mới đẻ không sợ hổ, Mạc Phàm, cậu biết mấy người này là ai không?  

Mạc Phàm đánh giá Thần Sứ, vẻ mặt hơi thay đổi.  

- Tôi không có hứng thú biết bọn họ, ông là ai?  

Chắc chắn đây là lần đầu tiên hắn gặp người này, nhưng hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc với khí tức trên người người này, bởi vì quá nhạt, cụ thể là gì hắn tạm thời không có biện pháp xác định.  

- Tôi là ai sao?  

Thần Sứ hơi nhếch miệng, trong đôi mắt lóe lên vẻ thất vọng.  

Tục ngữ nói đứng trên đỉnh núi rất cao, có thể nhìn thấy phong cảnh ở phía xa.  

Mạc Phàm có thể dẫn bọn họ xuất hiện ở đây, lại không biết ông ta là ai.  

Bọn họ hưng sư động chúng như vậy, xem ra là xuất hiện thừa rồi, tiểu tử này không đáng để bọn họ cùng xuất hiện.  

Không đợi hắn mở miệng, ở phía xa, Ngao Sương vội vàng nhắc nhở.  

- Ông ta là Thần Sứ, tên là Phong Vô Duyến, là người quản lý Sơn Ngoại Sơn, giống như Yêu Hoàng của Hải Ngoại Hải chúng tôi, đều là người Thiên Ngoại Thiên chỉ định.  

Hải Ngoại Hải đều có Yêu Hoàng tồn tại, chưởng quản rất nhiều yêu tộc ở Hải Ngoại Hải, Thần Sứ này đúng là người quản lý của Sơn Ngoại Sơn.  

Phong Vô Duyến liếc mắt nhìn Ngao Sương ở phía xa, cũng không tức giận, ông ta cười khẽ.  

- Mạc Phàm, bây giờ cậu biết tôi là ai chưa?  

Khi nói chuyện ông ta tiến lên trước một bước, uy áp cường đại đè về phía Mạc Phàm.  

Trên mặt Mạc Phàm không có chút thay đổi gì, giống như không cảm nhận được.  

- Ông tới nơi này vì chuyện gì, nói cho tôi biết ông là ai sao?  

Người Thiên Ngoại Thiên chỉ định mà thôi, người như vậy ở Tu Chân giới được gọi là thiên sứ hay tuần tiên sứ, người như vậy có rất nhiều ở Thần Nông Tông.  

Không phải hắn khinh thường những người này, mà những người này không thể lọt vào mắt xanh của hắn.  

Không biết Phong Vô Duyến này là tuần tiên sứ của môn phái nào phái tới, ở trong mắt hắn đều như nhau, chỉ là con kiến.  

Phong Vô Duyến nhíu mày, tươi cười trên mặt thu lại, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt ông ta.  

- Mạc Phàm, nể mặt cậu cũng là người Hoa Hạ, tôi cho cậu một lựa chọn, giao Cửu U Cung ra đây, thả đám người Hỗn Độn bên trong ra, còn giải thích vì sao cậu tinh thông công pháp của Nho Môn, Thái Tố Cung và Quỷ Cốc, chỉ cần cậu làm theo lời tôi nói, tôi không những thả nha đầu cậu định đi cứu, còn có thể cho cậu cơ hội tiến vào Thiên Ngoại Thiên.  

Phong Vô Duyến không nói lời vô nghĩa với Mạc Phàm, đi thẳng vào vấn đề.  

Thân là Thần Sứ một phải duy trì yên ổn trong tông môn ẩn thế, hai phải mang người có thiên phú dị bẩm tới Tu Chân giới.  

Bất luận một điều trong hai điều này, không ra tay với Mạc Phàm thì không ra tay tốt hơn.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt lắc đầu.  

- Nể mặt đều là người Hoa Hạ, tôi cũng cho ông một lựa chọn, nếu bây giờ các ông rời đi, sau đó đưa Dạ Vô Nhai tới cho tôi, các ông có thể bình yên rời khỏi cửa địa ngục.  

Quỷ Vô Tà ở bên cạnh cười nói.  

- Phong Vô Duyến, bây giờ ông biết vì sao bốn chúng tôi lại cùng ra tay rồi chứ?  

- Biết rõ rồi.  

Phong Vô Duyến cười mỉa gật đầu.  

Vừa rồi ông ta khá tò mò vì chuyện gì khiến đám Tần Vô Nhai không quan tâm thân phận, cùng ra tay với một hậu bối, nếu chuyện như vậy truyền ra, cho dù đám Tần Vô Nhai thắng hay thua đều là truyện cười.  

Cuối cùng ông ta cũng hiểu, một tiểu tử liều lĩnh như vậy, đổi lại là ai đều không thể chịu được.  

Bọn họ từ xa tới đây, vậy mà Mạc Phàm muốn bọn họ cúi đầu.  

- Được rồi, vậy tôi phải xem tiểu tử này có chỗ nào hơn người, cậu ngoại trừ tinh thông tuyệt học của Nho Môn, Thái Tố Cung và Quỷ Cốc ra, còn biết gì nữa không.  

Phong Vô Duyến thở dài bất đắc dĩ, trong mắt lóe lên tinh quang nói.