Tin tức Tần Vô Nhai xuống núi mới truyền ra không lâu, trong một giáo đường ở Vân Châu, dưới tượng thần thiên sứ to lớn.
Carter mặc tây trang màu trắng, hai tay anh ta cho vào trong túi, nhìn thiên sứ trông rất sống động đến xuất thần.
Rất lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo tế đi đến, đứng sau lưng cách Carter một thước thì dừng lại.
- Vương tử điện hạ, chúng tôi vừa nhận được tin tức, chưởng môn Tần Vô Nhai của Nho Môn, thái thượng trưởng lão Côn Bằng của Long Tổ, thái thượng trưởng lão Quỷ Vô Tà của Quỷ Cốc, Linh Vũ tiên tử Băng Đồ sư phụ của Ân Tố Tố đã rời khỏi tông môn ẩn thế, đích đến là cửa địa ngục Côn Luân.
Người đàn ông trung niên này đặt tay phải lên ngực trái, cúi người nói.
- Tần Vô Nhai, Côn Bằng, Quỷ Vô Tà và Băng Đồ, đúng là những cái tên khiến người ta sợ run lên, nếu bọn họ đều xuống núi, như vậy tên tiểu tử kia đã tìm được nha đầu đó rồi.
Carter hơi nhếch miệng cười nói.
- Không chỉ bốn bọn họ, nghe nói Thần Sứ quản lý tông môn ẩn thế cũng sẽ có mặt, nếu không phải Mạc Phàm tìm được nha đầu Dạ gia, những người này sẽ không đi tới cửa địa ngục, dù sao nơi đó là cấm địa của Hoa Hạ, cho dù năm người bọn họ có thực lực kinh người, cũng sẽ không đến đó.
Người đàn ông trung niên kia cười nói.
- Thần Sứ?
Carter nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ.
Thần Sứ là một người vô cùng đặc biệt, người này không thuộc bất luận môn phái nào ở trong tông môn ẩn thế, nhưng thân phận cao hơn bất luận một ai ở trong đó.
Có người nói ông ta là người của Thiên Ngoại Thiên phái tới, cũng có người nói ông ta là một kỳ nhân ở thế tục vào tông môn ẩn thế, chỉ dùng bảy ngày ngắn ngủi đánh bại tất cả cao thủ kỳ nhân trong tông môn ẩn thế, cuối cùng được tông môn ẩn thế tôn sùng là khách quý, cũng có người nói Thần Sứ là một trích tiên, mang theo mệnh lệnh đặc biệt đến.
Tóm lại Thần Sứ đều bí ẩn như các thế lực khác ở tông môn ẩn thế, cường đại mà thần bí.
Mạc Phàm kinh động đến cả Thần Sứ, chuyện này càng thú vị hơn anh ta nghĩ rồi.
- Xem ra người của bá tước Tinh Hồng còn có chút tác dụng.
Carter mỉm cười nói.
Thần Điện có vô số cơ sở ngầm ở Hoa Hạ, chuyện bá tước Tinh Hồng cho người giả mạo tông môn ẩn thế ám sát người Mạc gia, cuối cùng những người này nảy lòng tham trái lại đuổi bắt Tần Tịch Nghiên, sao có thể thoát khỏi mắt anh ta?
Anh ta vốn khinh thường cách làm như vậy, không ngờ hiệu quả lại tốt đến thế.
Không chỉ khiến Tần Vô Nhai xuống núi, ngay cả Thần Sứ đều xuất hiện.
- Chút chuyện mà bá tước Tinh Hồng làm, sao có thể so được với vương tử điện hạ?
Người đàn ông kia cười nịnh nọt nói.
Vương tử bọn họ chỉ dùng một tiểu nha đầu, dụ được Mạc Phàm và cao thủ tông môn ẩn thế Hoa Hạ đến nơi nguy hiểm.
Nếu không có vương tử điện hạ bọn họ, việc làm của bá tước Tinh Hồng không có tác dụng gì.
Bây giờ thì hay rồi, bọn họ hoàn toàn có thể ngồi yên nhìn hổ đấu, xem Mạc Phàm và tông môn ẩn thế đều bị tổn hại, sau đó tiễn những người này xuống địa ngục ở cửa địa ngục.
- Không thể nói vậy được, đám bá tước Tinh Hồng rất lợi hại, dù sao ông ta sống mấy trăm năm rồi.
Carter cười nói.
Tuy anh ta nói như vậy, nhưng khi nói chuyện trong mắt đều là đắc ý, giống như vui vẻ vì trí thông minh của mình.
- Vương tử điện hạ dạy rất phải, cho dù thế nào, nếu đám Mạc Phàm bị cửa địa ngục nuốt hết, chúng ta sắp tiến vào Hoa Hạ được rồi.
Người đàn ông kia hơi kích động nói.
Nếu Mạc Phàm và đám Thần Sứ, Tần Vô Nhai của tông môn ẩn thế chết hết, còn ai có thể bảo vệ Hoa Hạ, còn ai có thể ngăn bước chân của bọn họ?
- Ha ha, ông nghĩ bọn họ quá yếu rồi, cửa địa ngục vô cùng nguy hiểm, nhưng muốn dựa vào cửa địa ngục diệt trừ hoàn toàn đám cao thủ này thì rất khó khăn.
Carter lắc đầu nói.
Tuy cửa địa ngục nguy hiểm, nhưng dù sao chỉ là một chiến trường thời cổ, so với cửa địa ngục, đám Mạc Phàm càng đáng sợ hơn, cửa địa ngục chỉ khiến tỷ lệ đám Mạc Phàm chết càng cao hơn chút thôi.
- Nếu cửa địa ngục không diệt được đám Mạc Phàm, vì sao vương tử lại dụ bọn họ vào trong cửa địa ngục, mà không phải dụ tới một nơi có cạm bẫy lớn hơn?
Người đàn ông kia cảm thấy khó hiểu hỏi.
Carter vươn một tay ra, một ly rượu vang xuất hiện trong tay anh ta, tươi cười thần bí xuất hiện trên mặt.
- Hô hô, không có cạm bẫy nào tốt hơn cửa địa ngục Côn Luân rồi.
Người đàn ông kia nhíu mày, vẻ mặt càng mờ mịt.
- Ý của vương tử điện hạ là?
- Cửa địa ngục không thể tiêu diệt đám Mạc Phàm, nhưng nếu cửa địa ngục mở ra, lửa địa ngục sẽ phun từ bên trong ra, Thần Lôi đại biểu cho lực thẩm phán trên bầu trời sẽ giáng xuống, phá hủy luôn cả cửa địa ngục, như vậy cho dù tiểu tử Mạc Phàm và tông môn ẩn thế mạnh tới mấy, còn có thể sống sót sao?
Carter uống một hơi cạn sạch ly rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên nói.
Người đàn ông kia cũng nhướn mày, lập tức hiểu rõ ý của Carter, tươi cười xuất hiện trên mặt ông ta.
- Nếu là như vậy, cho dù bọn họ là thần tiên phương Đông cũng khó tránh khỏi tai họa rồi, phải không vương tử điện hạ?
- Nếu như vậy mà vẫn có người chạy thoát được, vậy tôi không còn biện pháp nào rồi.
Carter lắc ly rượu vang, cười nhạt nói.
Lúc trước anh ta rất khinh thường Mạc Phàm và tông môn ẩn thế, một người chỉ là mới phất lên, còn lại là cuồng đồ nghĩ rằng mình là tiên nhân, nhưng ở Hoa Hạ một thời gian, Mạc Phàm và tông môn ẩn thế cho anh ta không ít bất ngờ, nhất là Mạc Phàm.
Cửa địa ngục đã là vũ khí mạnh nhất của anh ta rồi, nếu như vậy vẫn không diệt trừ được Mạc Phàm và tông môn ẩn thế, anh ta chỉ có thể cam chịu số phận rồi.
- Vương tử điện hạ yên tâm, loại tình huống đó không có khả năng xảy ra đâu.
Người đàn ông khinh thường nói.
- Ha ha, đúng rồi, bây giờ Mạc Phàm ở đâu?
Carter xoay người lại hỏi.
- Cậu ta rời khỏi Kiêu Long cũng không đi thẳng tới cửa địa ngục, không biết vì sao lại tới một vùng hải vực khác.
Người đàn ông kia cảm thấy khó hiểu nói.
- Đến một vùng hải vực khác sao?
Carter khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt chớp lóe tinh quang liếc người đàn ông này một cái.
- Đúng vậy.
Người đàn ông gật đầu.
Carter nhíu mày, rất nhanh lại khôi phục như thường.
ế ồ ế ồ ể ế ồ ắ ắ ắ ầ ồ- Tôi biết rồi, ông lập tức đến chỗ bá tước Tinh Hồng, nói với bọn họ có thể đến cửa địa ngục rồi, săn bắn sắp bắt đầu rồi.
- Vương tử điện hạ, không cần quan tâm tên tiểu tử Mạc Phàm kia sao?
Người đàn ông trung niên kia hơi sửng sốt, tò mò hỏi.
Mạc Phàm là mấu chốt của cạm bẫy này, nếu Mạc Phàm không tới cửa địa ngục, vậy tất cả chuyện bọn họ làm đều trở nên vô nghĩa rồi.
Bây giờ đi thông báo cho bá tước Tinh Hồng, có phải hơi sớm rồi không?
- Cứ kệ cậu ta đi, với tính cách ngu ngốc của tiểu tử Hoa Hạ, ông cảm thấy cậu ta sẽ bỏ mặc không cứu nha đầu Hoa Hạ kia à.
Carter hơi nhếch miệng, vô cùng tự tin nói, giống như hiểu rất rõ về Mạc Phàm.
- Tôi biết rồi, vương tử điện hạ, tôi sẽ lập tức đi làm.
Người đàn ông cúi đầu với Carter, rời khỏi giáo đường.