- Cậu, cậu là Mạc Phàm?
Phương Thế Phong nhíu mày, hai tay nắm chặt lại, nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi.
Anh ta vừa nói những lời này, ngoại trừ Long Bác và Hoa Diệp ra, những người khác đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi.
- Mạc Phàm, cậu ta là Mạc Phàm sao?
Lần trước Mạc Phàm ở biển Đông được Kiêu Long thủ hộ, là cường giả danh chấn Hoa Hạ, sao bọn họ lại không biết?
Vốn có không ít người chuẩn bị chiến đấu vì Mạc Phàm phá nát cửa thủy tinh phòng cách ly, nghe thấy hai chữ Mạc Phàm, có một số người buông vũ khí trong tay, ra tay với Mạc Phàm, bọn họ đều không có dũng khí này, có người thì nhìn thoáng qua Phương Thế Phong, bỏ xuống không phải mà không bỏ cũng không phải.
- Bây giờ anh còn gì để nói?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Chẳng trách khi tôi nhìn thấy cậu lại có cảm giác rất chán ghét, chẳng trách lão đại không nói cho tôi biết tên của cậu, hóa ra cậu là người phong ấn Tiêu Dao sư huynh của tôi, ha ha.
Phương Thế Phong chậm rãi buông lỏng tay, cười mỉa nói.
Lúc trước anh ta cảm thấy là lạ, không ngờ là như vậy.
- Nói xong rồi à?
- Các người còn đứng đó làm gì, không nhanh bắt người này lại cho tôi?
Phương Thế Phong thu lại nụ cười trên mặt, lãnh khốc nói.
- Bắt lấy, cậu ta sao?
- Chuyện này?
Người bên cạnh anh ta nhíu mày, lộ ra vẻ do dự.
Tuy Phương Thế Phong là lão đại của bọn họ, nhưng bảo bọn họ ra tay với Mạc Phàm, bọn họ thật sự không ra tay được.
- Bây giờ tôi hoài nghi người này là người hạ Huyết Độc với Kiêu Long chúng ta, tất cả những người không ra tay, đều được coi là đồng bọn của người này.
Phương Thế Phong giống như đã dự đoán được sẽ như vậy, cười lạnh lùng nói.
Sắc mặt những người khác thay đổi, một số người do dự vẫn giơ vũ khí lên.
- Mạc tiên sinh, mời cậu quay về phòng cách ly, nếu không có khả năng chúng tôi phải ra tay rồi.
Một chiến sĩ trong đó cầm một thanh kiếm cổ, nghiêm túc nói.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Dũng khí không tệ, nhưng vì ngu dốt mà quên đi đúng sai, nếu các người cầm vũ khí ra tay với tôi, vậy như các người mong muốn.
ắ ầ ế ể ế ắ ố ấ ế ắHắn cần dùng Huyết Độc để ra tay với những người này sao, nếu hắn muốn diệt Kiêu Long, ít nhất cũng có hơn một ngàn biện pháp, không chỉ khó giải còn khiến người của Kiêu Long trơ mắt nhìn toàn quân mình bị diệt.
Không phải Phương Thế Phong này nói hắn là người hạ Huyết Độc sao, vậy thì phải giống người hạ độc một chút.
Hắn vừa nói xong, cũng không thấy hắn ra tay, chỉ nói hai chữ:
- Cửu Diệu!
Hai chữ này vừa vang lên, kim quang vô cùng chói mắt tỏa từ người hắn ra.
Mới đầu kim quang này chỉ là một quang điểm, sau đó như gợn sóng dập dờn ra xung quanh, ngay sau đó trực tiếp nổ tung bên trong chiến hạm Phong Long, giống như một quả bom nguyên tử nổ mạnh nở rộ quang mang, bao chiến hạm Phong Long ở bên trong.
Trong kim quang…
Âm thanh “rầm rầm rầm…” vang lên, tất cả cửa phòng cách ly bị nổ tung, người trong phòng cách ly đều đi ra.
Những người cầm vũ khí nhìn về phía Mạc Phàm, cơ thể chấn động như bị một đòn nghiêm trọng, bọn họ kêu lên một tiếng đau đớn rồi đụng mạnh vào tường.
Trong số những người này có một số người thực lực kém, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, mạnh hơn một chút thì trên người như có ngọn núi nhỏ đè nặng dưới kim quang, không thể nhúc nhích.
Thấy cảnh này, Phương Thế Phong nhíu mày, không chỉ không tức giận, trái lại còn cười lạnh lùng.
- Mạc Phàm, cậu dám thả những người trúng Huyết Độc ra, quả nhiên Huyết Độc là do cậu hạ.
Mạc Phàm chỉ cười không trả lời Phương Thế Phong.
Một tay hắn vươn ra, một ấn ký hình vòng xoáy sáng lên trong lòng bàn tay hắn.
Một đám huyết ảnh lập tức bay từ người bị nhiễm Huyết Độc trong phòng cách ly ra, nhanh chóng hội tụ trong tay Mạc Phàm.
Theo huyết ảnh được rút đi, huyết sắc quanh người bị nhiễm biến mất, vẻ mặt và cơ thể khôi phục bình thường.
Không lâu sau, một đám huyết dịch cỡ trẻ sơ sinh xuất hiện trong tay Mạc Phàm, những người bị nhiễm ngoại trừ suy yếu đã hoàn toàn bình thường. Mạc Phàm dời mắt nhìn Phương Thế Phong.
- Anh nói là tôi hạ Huyết Độc đúng không, đã lâu rồi tôi không nghịch thứ này, vậy thử trên người anh vậy, xem Tần Tịch Nghiên sư tỷ hay sư phụ anh có bản lĩnh giải giúp anh không?
Hắn hoàn toàn có thể tát một cái vỡ đầu Phương Thế Phong, nhưng Huyết Độc càng là biện pháp tốt hơn.
Vẻ mặt Phương Thế Phong ngẩn ra, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ bối rối.
- Tiểu tử, cậu điên rồi à, cậu có biết đây là nơi nào, tôi là ai, cậu đang làm chuyện gì không?
Mạc Phàm rút Huyết Độc trên người những người khác, đặt hết lên trên người anh ta, có khả năng không đợi đến lúc sư tỷ anh ta tìm được Ma Hồn Thảo, anh ta đã bị Huyết Độc ăn mòn mà chết.
- Nơi này là nơi nào, anh là ai?
Mạc Phàm lắc đầu cười, giống như không để những lời này ở trong lòng.
Hạm đội Kiêu Long và thái tử của Kiêu Long sao, muốn lấy những điều này áp chế hắn còn kém 10 vạn năm, hắn hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm ở đây.
Một tay khác của hắn vươn về phía Phương Thế Phong, cơ thể Phương Thế Phong run lên lập tức bay cao, di chuyển về phía tay Mạc Phàm.
Sắc mặt Phương Thế Phong thay đổi, bốn Bạn Sinh Hồn cao to uy mãnh xuất hiện, bọn họ muốn giúp Phương Thế Phong tránh thoát, nhưng bàn tay vô hình trên cổ anh ta không thay đổi chút nào, bóp chặt lấy cổ anh ta, giống như kìm thép.
- Lão đại, nhanh cứu tôi,người này muốn giết tôi.
Anh ta vội vàng nói với Long Bác.
Long Bác là đồ đệ của lão gia tử nhà anh ta, Long Bác sẽ không để anh ta bị giết đâu.
Động tác của Mạc Phàm dừng lại, nhìn về phía Long Bác.
- Mạc tiên sinh cứ tiếp tục chữa trị Huyết Độc là được, tôi không có bất luận ý kiến gì.
Long Bác thản nhiên nói, không có ý ngăn cản Mạc Phàm.
Phương Thế Phong ra tay nhiều lần, làm nhiều chuyện như vậy, ông ta từng khuyên mấy lần Phương Thế Phong không nghe, lúc này mới tìm ông ta.
Không nói đến chuyện ông ta không muốn cứu, cho dù muốn cứu cũng không cứu được.
Vẻ mặt Phương Thế Phong sửng sốt, lửa giận hừng hực xuất hiện trong mắt anh ta.
Rõ ràng là Mạc Phàm hạ Huyết Độc với anh ta, vậy mà Long Bác nói đang chữa Huyết Độc, trên người anh ta đâu có Huyết Độc, sao chữa trị được, rõ ràng là Long Bác muốn mượn tay Mạc Phàm giết anh ta.
- Long Bác, tên tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung này, một tay ông nội tôi đề bạt ông tới vị trí hiện giờ, vậy mà ông đối xử với tôi như vậy, đợi ông nội tôi đến đây, nhất định sẽ không tha cho ông, ông đợi đó cho tôi.
Phương Thế Phong tức giận mắng.
Vẻ mặt Long Bác như thường, giống như không nhìn thấy chuyện xảy ra trước mắt.
Phương Thế Phong thấy Long Bác không trả lời, lông mày lập tức nhíu thành chữ “hỏa”.
- Được lắm Long Bác, còn cả cậu nữa, Mạc Phàm, cậu cứ việc hạ độc đi, nhưng cậu đợi đó cho tôi, nếu bản thiếu gia xảy ra chuyện gì, cửu tộc nhà các cậu phải chôn cùng bản thiếu gia.
Phương Thế Phong lạnh giọng quát.
Mạc Phàm hơi híp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Năm ngón tay hắn nắm chặt, Phương Thế Phong đến tay hắn, hắn đang định nhét Huyết Độc vào trong miệng Phương Thế Phong.
Ở cửa có một đám người đi đến, Long Bác và Hoa Diệp lập tức nhíu mày.