- Đi săn người Mạc gia sao?
Fred nhìn thoáng qua trang viên Mạc gia cách đó không xa, trái lại nhìn về phía nơi Tần Tịch Nghiên biến mất.
- Quá phiền phức rồi.
- Đây là nhiệm vụ chủ nhân sắp xếp, chẳng lẽ chúng ta muốn cãi lệnh chủ nhân?
Sắc mặt người đàn ông kia và những người khác đều thay đổi, vô cùng kinh hãi.
- Chủ nhân ra lệnh không phải lấy thân phận của tông môn ẩn thế tới săn người của Mạc gia, mà là khiến Mạc gia đấu với tông môn ẩn thế.
Fred cười âm hiểm nói.
- Vậy chúng ta phải làm thế nào?
Vẻ mặt những người khác mờ mịt nhìn Fred.
- Lần này chúng ta cải trang thành người của Mạc gia, đuổi theo người của tông môn ẩn thế kia, ai có thể bắt lấy cô gái kia, lần đầu tiên sẽ là của người đó.
Miệng rộng của Fred há ra, cười ha ha nói.
Giang Nam đều ở trong thiên hỏa, muốn đi săn người của Mạc gia trong phạm vi Giang Nam quá khó khăn, hơn nữa Mạc Phàm chỉ đến biển Đông, cách Giang Nam cũng không quá xa.
Nhỡ đâu thất bại, nghênh đón sẽ là phản kích trời tru đất diệt củ Mạc Phàm.
Nhưng Tần Tịch Nghiên thì khách, tuy thực lực của Tần Tịch Nghiên kinh người, nhưng hồn phách trên người đã bị Mạc Phàm dùng châm che lại.
So với người Mạc gia, bọn họ đối phó Tần Tịch Nghiên đơn giản hơn nhiều.
Tô Hiểu là đồ đệ Tần Vô Nhai quý nhất, cũng là con gái nuôi của Tần Vô Nhai.
Con gái nuôi của mình bị “người Mạc gia” vụng trộm phế bỏ, Tần Vô Nhai sẽ thế nào có thể nghĩ được.
Trừ chuyện đó ra, Tần Tịch Nghiên này là một trong hai đại mỹ nữ của tông môn ẩn thế Hoa Hạ.
Bọn họ vừa có thể ngủ với tiên tử, vừa có năng lực hoàn thành nhiệm vụ, sao có thể không làm?
Fred vừa nói xong, trước mắt những người khác sáng lên lộ ra bỉ ổi.
- Fred đại nhân không hổ là tâm phúc nhiều mưu trí của đại nhân, chúng tôi tâm phục khẩu phục.
Người đàn ông xấu xí kia cười dâm nói.
- Đừng nói linh tinh nữa, nhanh hành động đi, để cô bé kia chạy mất, vậy thì không hay rồi.
Fred cười đắc ý, một đám người thay đổi trang phục, nhanh chóng đuổi theo Tần Tịch Nghiên.
…
Biển Đông, Mạc Phàm ngồi phi cơ trực thăng với Long Bác và Hoa Diệp, nhanh chóng đến trên chiến hạm có chiến sĩ trúng Huyết Độc.
Dưới sự dẫn dắt của Long Bác và Hoa Diệp, Mạc Phàm thông qua tầng tầng lớp lớp canh giữ nghiêm ngặt, đến tầng thứ hai từ dưới lên của chiến hạm, đến phía trước một loạt phòng cách ly.
Bên ngoài những phòng cách ly này không chỉ có trọng binh trấn giữ, bên trong đều dùng nguyên liệu hợp kim chế tạo, phía dưới là nồi hơi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ lập tức thiêu thành tro tàn, không thể không nói thủ vệ rất nghiêm ngặt.
- Cúi chào!
Ở cửa, hai đội binh lính nhìn thấy đám Long Bác, người cầm đầu kêu lên một câu, mọi người lập tức ưỡn thẳng lưng cúi chào.
Long Bác gật đầu, làm tư thế mời với Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, nơi này đều là người có hiện tượng trúng Huyết Độc, cậu xem có thể chữa được không.
Mạc Phàm nhìn lướt qua trong phòng cách ly, muốn đi vào lại bị hai hàng cánh tay ngăn lại.
- Hửm?
Mạc Phàm nhíu mày, hắn không nói gì thêm.
- Có ý gì?
Sắc mặt Hoa Diệp khó coi hỏi.
- Báo cáo, lão đại và Hoa tham mưu có thể đi vào, nhưng người khả nghi khác phải đạt được cho phép của Phương thiếu, mới có thể tiến vào phòng cách ly.
Một chiến sĩ đứng đầu liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.
Hoa Diệp nhíu mày, trong mắt lộ ra vài phần sắc bén, ra lệnh:
- Vị này chính là người tôi mời tới chữa Huyết Độc, tránh ra!
- Chữa Huyết Độc?
Viên sĩ binh kia nhướn mày, lại liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nghi ngờ xuất hiện trong mắt.
- Hoa tham mưu, chuyện liên quan đến khu cách ly rất quan trọng, mong anh nói với Phương thiếu một tiếng, đừng làm chúng tôi khó xử.
Viên sĩ binh kia do dự một lát, vẫn nói.- Làm càn, cậu biết người này là ai không?
Hoa Diệp nhìn thoáng qua Mạc Phàm, giống như sợ Mạc Phàm nổi giận, tức giận nói.
Sắc mặt chiến sĩ kia trắng bệch, đang do dự có nên nhượng bộ hay không.
Hoa Diệp là nhân vật số hai của Kiêu Long, nếu không có gì xảy ra, sẽ là người kế nhiệm vị trí lão đại Kiêu Long của Long Bác.
Đúng lúc này, một giọng nói ngả ngớn truyền tới.
- Ôi, chuyện gì mà khiến Hoa tham mưu tức giận như vậy?
Mạc Phàm nhìn nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông cao to anh tuấn cười đi tới.
Người đàn ông này khoảng 25, 26 tuổi, khóe miệng luôn nhếch lên, rõ ràng là mặc quân trang, lại khiến cho người ta có cảm giác bất cần đời.
Người đàn ông này vừa tới, không ít binh lính ở xung quanh cúi chào, Hoa Diệp thì hừ lạnh một tiếng không nói tiếp.
- Thế Phong, đây là bác sĩ có thể chữa Huyết Độc do chúng tôi tìm tới, bảo người của cậu tránh ra.
Long Bác mở miệng nói.
- Tôi cứ nghĩ là chuyện gì cơ, hóa ra là chuyện này, không thành vấn đề.
Phương Thế Phong không thèm liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, ánh mắt nhìn về phía những chiến sĩ trước phòng cách ly.
- Còn không nhanh tránh ra, không nghe thấy lão đại mang người đến à?
Những người này nghe thấy lời Phương Thế Phong nói, không do dự tránh ra.
- Thế Phong, cậu cũng vào cùng đi.
Long Bác thản nhiên nói.
- Đợi một chút lão đại, tôi đi vào cũng được, nhưng không phải các ông đi chấp hành nhiệm vụ tiên mộ sao, sao lại mang một bác sĩ về, sư tỷ Tần Tịch Nghiên của tôi đâu, không phải chị ấy đồng ý giải trừ Huyết Độc giúp chúng ta sao?
Phương Thế Phong cười hỏi.
Long Bác và Hoa Diệp nhíu mày, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy lúng túng.
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, hắn tưởng rằng Kiêu Long bền chắc như thép, nhưng không phải như vậy, tuy Long Bác là lão đại của Kiêu Long, nhưng hình như có một số việc không hề kỷ luật nghiêm minh.
Xem ra Tần Tịch Nghiên nói hắn không dễ giải Huyết Độc, là vì Phương Thế Phong này.
Trước khi tiến vào, hắn vẫn còn hơi tò mò vì sao Long Bác không hi vọng để lộ thân phận của hắn, hóa ra nguyên nhân là đây.
Phương Thế Phong này cũng là đệ tử Nho Môn, còn là sư đệ của Tần Tịch Nghiên.
Nếu để Phương Thế Phong biết được thân phận của hắn, rất có khả năng Phương Thế Phong sẽ không để hắn tiến vào khu cách ly.
- Trong tiên mộ không có Ma Hồn Thảo, cho nên Tần tiên tử cũng không giải được Huyết Độc.
Hoa Diệp trầm giọng nói.
- A… Vậy sao?
Lúc này Phương Thế Phong mới liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
- Tần sư tỷ tôi là bác sĩ số một Hoa Hạ, Tần sư tỷ tôi đều không giải được Huyết Độc, tiểu tử này có bản lĩnh gì mà giải được.
Phương Thế Phong vừa nói xong, Long Bác và Hoa Diệp lập tức nhíu chặt mày.
Phương Thế Phong này là cháu nội của trưởng lão Kiêu Long, cũng là đệ tử của Nho Môn, chuyện Huyết Độc do cậu ta toàn quyền phụ trách.
Nếu để Phương Thế Phong biết Mạc Phàm là người phong ấn Tiêu Dao Tử, không nói đến chuyện Mạc Phàm giúp giải Huyết Độc, không gây chiến đã không tệ rồi.
Người của Nho Môn đều có tiếng là lưu manh.
Nhưng nếu không nói cho Phương Thế Phong, nên giải thích chuyện y thuật của Mạc Phàm cao hơn Tần Tịch Nghiên thế nào?
Lúc hai người đang rối rắm, Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ.
- Quả thật y thuật của Tần sư tỷ anh rất cao minh, nhưng cô ta có từng nói với anh, anh có bệnh không?
Mạc Phàm cười hỏi.
Lời này vừa vang lên, bầu không khí trước cửa phòng cách ly lập tức cứng lại.