Thần Y Trọng Sinh

Chương 1102




Lúc Mạc Phàm rời khỏi tiên mộ, trên một ngọn núi cách tiên mộ không xa, có hai người đứng phía trên, nhìn đám người còn chưa tản đi.  

Trong hai người kia có một người đàn ông mặc trang phục bá tước thời Trung Cổ, hai tay để sau lưng.  

Mái tóc thưa được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, gương mặt trắng nõn gầy khô không có huyết sắc, đôi mắt màu lam tỏa ra u quang, không cần hóa trang đã giống Vampire trong phim điện ảnh.  

Bên cạnh người đàn ông này là một người đàn ông cao lớn, cường tráng hơn nhiều.  

Người đàn ông kia nuôi mái tóc vàng dài, khoác trên người áo bành tô, bên trong mặc áo sơ mi trắng và quần bò, trên gương mặt màu đồng cổ có mấy vết thương, khiến cho cơ thể cao lớn uy vũ của ông ta càng có vẻ hung hãn và thô kệch.  

Hai người một gầy yếu trắng nõn, một cao lớn uy vũ đứng sóng vai bên nhau.  

Nếu đám Trương Huyền Lăng ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra được hai người này, còn lập tức quỳ xuống.  

Vì người đàn ông mặc trang phục bá tước là Authur bá tước Tinh Hồng của Ngũ Đại Huyết Tộc rất hiếm gặp, người đàn ông bên cạnh là Lang Vương Karman của Lang Nhân Nhất Tộc.  

200 năm trước hai người là người của Hắc Ám Giáo Đình nổi tiếng, bối phận cao hơn đám Trương Huyền Lăng rất nhiều, thực lực đám Trương Huyền Lăng cũng không thể so sánh được.  

- Chủ nhân, tiểu tử kia mới phong ấn bốn người của tông môn ẩn thế, hình như còn bị thương, thực lực đã bị hao tổn, đây là một cơ hội rất tốt, chúng ta có nên nhân cơ hội bắt cậu ta không?  

Phía sau bá tước kia, người đàn ông mặc tây trang màu trắng, lỗ tai nhọn như tinh linh, miệng đầy răng nanh, sau mông còn có một cái đuôi đặt tay trước ngực, nghiêng người hỏi.  

- Hao tổn, cậu cảm thấy cậu ta hao tổn bao nhiêu thực lực?  

Bá tước Tinh Hồng cười lạnh lùng hỏi.  

- Chuyện này…  

Tinh linh kia nhíu mày, trên mặt lộ vẻ do dự.  

- Không cần phải sốt ruột, để người Hoa Hạ đấu với nhau trước đi, không phải Hoa Hạcó câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau sao, chúng ta coi như là hoàng tước đi.  

Bá tước Tinh Hồng nhếch miệng cười nói.  

Có lẽ lúc này Mạc Phàm thật sự rấtyếu, nếu bọn họ tỉnh lại từ giấc ngủ say trăm năm chỉ giết một cao thủ Thần Cảnh trẻ tuổi của Hoa Hạ, vậy thì không đáng.  

Nếu Mạc Phàm đấu với tông môn ẩn thế Hoa Hạ, vậy thì cứ để trong Hoa Hạ đại chiến với nhau trước.  

Nếu Mạc Phàm bị tông môn ẩn thế Hoa Hạ diệt, bọn họ sẽ bớt việc hơn.  

Nếu Mạc Phàm đại khai sát giới tông môn ẩn thế, vậy thì quá tốt.  

Tông môn ẩn thế truyền thừa 5000 ở Hoa Hạ, đây mới là căn bản của giới tu đạo Hoa Hạ, vẫn luôn khiến các thế lực khác trên thế giới kiêng kị.  

Trên thế giới có rất nhiều thế lực e ngại tông môn ẩn thế, luôn nhìn khối thịt béo Hoa Hạ mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.  

Mạc Phàm hủy tông môn ẩn thế cũng không nhiều, nhưng chỉ cần nhúc nhích nguyên khí của tông môn ẩn thế, đều trợ giúp lớn với bọn họ.  

Trăm năm trước bọn họ bị tông môn ẩn thế Hoa Hạ đuổi đi, mất hết mặt mũi, trăm năm sau bọn họ muốn tông môn ẩn thế Hoa Hạ trở thành lịch sử.  

Bây giờ Mạc Phàm là điểm mấu chốt, dù sao Mạc Phàm đều chết, đây là chắcchắn, nhưng Mạc Phàm phải chết có lợi nhất với bọn họ.  

- Chủ nhân anh minh.  

- Phái mấy người Hoa Hạ của chúng ta đi giết người Mạc gia, bọn họ do ai phái tới thì không cần nhiều lời đúng không?  

Bá tước Tinh Hồng cười âm hiểm nói.  

Không làm một chút chuyện là không có khả năng, nếu có trò hay thì phải trình diễn, dù thế nào cũng cần phải trợ giúp bên trong mới được.  

- Dạ, chủ nhân, tôi lập tức đi làm.  

Trong mắt tinh linh này hiện lên thành kính, cung kính nói.  

- Ừm.  

Bá tước Tinh Hồng vẫy tay, bảo tinh linh này rời đi.  

… Đ  

ồng thời trên đỉnh núi đối diện bá tước Tinh Hồng, có một người đàn ông mặc tây trang và mấy mục sư mặc tế bào nhìn Mạc Phàm đang rời đi ở phía xa.  

- Vương tử điện hạ, Chúng Thần Sơn ở cách chúng ta không xa, chúng ta có nên nhân cơ hội này khiến thiên sứ hàng lâm không?  

Một mục sư trong đó hỏi.  

Chúng Thần Sơn là thứ bị cấm mang vào Hoa Hạ ngoại trừ điện chủ Thần Điện bọn họ ra, Thần Điện bọn họ từng có ý mang Chúng Thần Sơn tiến vào Hoa Hạ, cuối cùng đều thất bại.  

Thông qua Chúng Thần Sơn, bọn họ không những khiến lượng lớn thiên sứ hàng lâm, cũng có thể đánh xuống thần phạt và thần tích.  

Hiện giờ Chúng Thần Sơn được Mạc Phàm mang tới đây, tuy Thần Điển khống chế Chúng Thần Sơn không nằm trong tay bọn họ, nhưng bọn họ thân là tín ngưỡng giả của thiên sứ, vẫn có biện pháp khống chế Chúng Thần Sơn.  

Lượng lớn thiên sứ xuất hiện trong Hoa Hạ, chắc chắn Mạc Phàm sẽ ném Chúng Thần Sơn như củ khoai lang nóng bỏng tay, Chúng Thần Sơn sẽ quay về tay bọn họ.  

- Có ý nghĩa sao?  

Carter lắc ly rượu vang, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười quỷ dị hỏi.  

- Chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn Mạc Phàm rời đi như vậy sao?  

Một mục sư râu tóc bạc trắng trong đó bất mãn nói.  

Mạc Phàm cướp Chúng Thần Sơn tượng trưng cho Thần Điện bọn họ đi, bọn họ lại ở đây không làm gì, Carter có thể chịu nhưng bọn họ không chịu được.  

- Nếu các ông muốn sử dụng Chúng Thần Sơn, có thể đi thử xem, nhưng nói cho các người biết, nếu lúc này các ông muốn thiên sứ hàng lâm, sẽ không có chút tác dụng nào đâu, còn có thể khiến các ông mất mạng.  

Thông qua Chúng Thần Sơn hàng lâm thần phạt và thiên sứ, có thể tạo thành tai nạn hủy diệt với người bình thường hay tu sĩ Hoa Hạ.  

Nhưng thiên sứ và thần phạt hàng lâm cần không ít thời gian, chỉ sợ những thứ này còn chưa hàng lâm, Mạc Phàm đã đến Chúng Thần Sơn.Trừ phi hàng lâm đại thiên sứ hay thượng thiên sứ, nếu không khó có khả năng là đối thủ của Mạc Phàm, Mạc Phàm sẽ tiêu diệt được dễ dàng.  

Ngoài ra vì đại thiên sứ và thượng thiên sứ quá cường đại, trong tình huống bình thường bọn họ hàng lâm cần vật dẫn và nghi thức, khả năng Chúng Thần Sơn có thể tự động hàng lâm đại thiên sứ là rất nhỏ, cho nên hàng lâm như vậy không có ý nghĩa gì.  

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ, cứ đợi như vậy sao, để Mạc Phàm dùng Chúng Thần Sơn của chúng ta đi rêu rao khắp nơi?  

Lão mục sư kia nhíu mày, bất mãn nói.  

- Không sai, phải đợi.  

Trong mắt Carter lóe lên nhìn xa trông rộng, cười nói.  

- Đợi cái gì?  

- Đợi đại thiên sứ hay thượng thiên sứ hàng lâm, sau đó đợi Mạc Phàm đấu ngươi chết ta sống với tông môn ẩn thế, chúng ta sẽ lấy lại Chúng Thần Sơn, còn khiến Mạc Phàm phải trả giá thật đắt.  

Carter nhấp một ngụm rượu, cười mỉa nói, dáng vẻ như định trước.  

Chỉ để Chúng Thần Sơn trong tay Mạc Phàm một thời gian mà thôi, không có gì, đây chưa là thắng thua, thắng thua chân chính phải xem ai có thể đi đến cuối cùng.  

Bây giờ sử dụng Chúng Thần Sơn, không khác gì tặng luôn cho Mạc Phàm.  

Nhưng đợi Mạc Phàm trở mặt với tông môn ẩn thế, Chúng Thần Sơn sẽ châm lửa ở sau lưng Mạc Phàm, rất có khả năng sẽ khiến Mạc Phàm hối hận vì lấy Chúng Thần Sơn làm của riêng.  

- Tốt nhất là như vậy, nếu không có Chúng Thần Sơn, có khả năng vương tử cậu chỉ là vương tử, không phải điện chủ của Thần Điện.  

Lão mục sư kia hừ lạnh một tiếng nói.  

Nói xong ông ta dẫn một đám mục sư xoay người muốn đi.  

Carter làm như không nghe thấy, tiếp tục nhìn Mạc Phàm đang rời đi.  

- Đúng rồi, nha đầu Dạ gia mà cậu bắt, cậu chuẩn bị xử lý thế nào?  

Lão mục sư đi được vài bước, dừng lại hỏi.  

- Nha đầu kia sao, tôi có kế hoạch cả rồi.  

Carter nhếch miệng, cười thần bí nói.