Mạc Phàm nheo mắt, nhìn thoáng qua Hiên Viên Kiếm sau lưng Hỗn Độn, trong mắt lóe lên dị sắc.
- Đúng là một kiếm lợi hại.
Mạc Phàm khen.
Tu vi của Hỗn Độn đã đạt tới Thần Cảnh, không kém đám Quỷ Thần Tử mấy, nhưng yếu hơn Tiêu Dao Tử một chút.
Dù vậy thanh kiếm phía sau Hỗn Độn lại lợi hại hơn nhiều.
Trên người hắn cũng có mấy kiện pháp bảo, nhưng không có một kiện pháp bảo nào có thể so được với thanh kiếm của Hỗn Độn.
Kiếm của Hỗn Độn có phải linh khí hay không, tuyệt đối là pháp bảo tế phẩm.
- Ở Hoa Hạ thậm chí là cả thế giới, cũng chưa chắc đã tìm được thanh kiếm lợi hại hơn Hiên Viên Kiếm này.Trong mắt Hỗn Độn lóe lên chút đắc ý, Hiên Viên Kiếm quét về phía Chúng Thần Sơn.
- Cút!
Một chữ vang lên, một đạo kiếm khí mạnh hơn vừa rồi không chỉ gấp mười lần chém lên Chúng Thần Sơn, trên Chúng Thần Sơn sáng lên ánh sáng thần thánh, giống đạn bay ra khỏi nòng súng bay về nơi xa, nhanh chóng biến mất trong mắt mọi người.
- Chẳng trách!
Mạc Phàm không quan tâm Chúng Thần Sơn rời đi, thoải mái nói.
Kiếp trước hắn không tiếp xúc với thanh kiếm này, nhưng truyền thuyết về Hiên Viên Kiếm cho dù là đứa bé bình thường cũng biết.
Nghe nói kiếm này do Chúng Thần Thái Thủ Sơn Đồng tạo thành, toàn thân màu vàng óng, thân kiếm một mặt có khắc nhật nguyệt tinh thần, một mặt khắc sơn xuyên thảo mộc, chuôi kiếm một mặt là thư nông canh dưỡng chi thuật, một mặt khác là thư tứ hải nhất thống chi sách.
Là thần kiếm có một không hai do chư thần Thiên giới ban cho Hiên Viên hoàng đế đánh bại Xi Vưu, trong đó ẩn chứa lực lượng rất mạnh, không chỉ tượng trưng cho Hoa Hạ, cũng là kiếm trảm yêu trừ ma thống nhất cửu châu, cấp bậc thanh kiếm này còn trên ngọc tỉ truyền quốc.
Nếu là thanh kiếm này, một kiếm vừa rồi của Hỗn Độn có thể lý giải rồi.
- Nếu biết thanh kiếm này, còn không nhanh quỳ xuống, cậu không có bất luận phần thắng nào dưới tay bốn chúng tôi đâu.
Tiêu Dao Tử cười tự tin nói.
- Quỳ xuống?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu.
- Các người có bốn người tới phải không, nếu còn nữa thì xuất hiện cả đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Hửm?
Hỗn Độn nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc lạnh.
- Cậu cảm thấy bốn chúng tôi còn chưa đủ sao?
Hỗn Độn cười khinh thường nói.
Tiên mộ dưới chân Mạc Phàm đã bị Quỷ Thần Tử khống chế, Chúng Thần Sơn trên đỉnh đầu bị ông ta dùng Hiên Viên Kiếm chế trụ, Mạc Phàm gần như đã là kiềm lư kỹ cùng, vậy mà còn bảo người khác xuất hiện nữa.
Mạc Phàm không trả lời, chỉ khép mắt lại, cảm ứng như thủy triều phóng ra, một lát sau hắn mới mở mắt.
- Không còn những người khác nữa rồi.
Mạc Phàm vừa nói câu này, đám Hỗn Độn nghi ngờ, đồng thời bật cười.
- Thế nào, chẳng lẽ cậu thật sự muốn vùng vẫy giãy chết sao?
Tiêu Dao Tử cười khinh thường nói.
Không nói đến những người khác, Mạc Phàm dựa vào cái gì đấu với bọn họ?
- Ông nghĩ rằng tôi sẽ dựa vào các loại pháp khí như ông sao, mọi chuyện đã đến nước này rồi, nếu ông nghĩ tôi vùng vẫy giãy chết thì cứ nghĩ vậy đi, bây giờ chạy trốn là lựa chọn tốt nhất của ông, tuy ông không trốn thoát được đâu.
Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh nói.
Tiên mộ và Chúng Thần Sơn là phương pháp đơn giản nhất, có thể giảm bớt không ít phiền phức cho hắn.
Cho dù hai thứ này có tác dụng, không có nghĩa là hắn đã không có biện pháp khác.
Nếu bốn người này mạnh hơn một chút, có lẽ hắn sẽ gặp chút phiền phức, cao thấp không đều như thế, có thể làm gì được hắn.
Tiêu Dao Tử nhíu mày thành chữ “hỏa”, ánh mắt phát lạnh theo.
- Mọi người khoan hãy ra tay, để tôi thử xem tiểu tử này có bản lĩnh gì trước đã.
Tiêu Dao Tử lấy Bạch Ngọc Bút và Bạch Ngọc Thư ra, nói với đám Hỗn Độn.
Đám Quỷ Thần Tử nhíu mày, dù sao bọn họ cũng là người có uy tín danh sự, quả thật không nên ra tay.
Tiêu Dao Tử rót linh khí vào trong Bạch Ngọc Thư, trang sách tự động mở ra.
- Huyết Nguyệt Thiên Hàng!
Anh ta lấy Bạch Ngọc Bút ra viết vài nét rồng bay phượng múa lên trên Bạch Ngọc Thư.
Một đạo bạch quang bắn nhanh từ trong Bạch Ngọc Thư ra, một vòng huyết nguyệt nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm, chỉ trong chớp mắt đã có hai ba mươi vòng, mỗi vòng đều có đường kính từ ba mươi đến năm mươi thước, cho dù ở xa cũng có thể thấy.
Mạc Phàm đứng phía dưới những huyết nguyệt này, nhìn nhỏ bé như con kiến.
Những thứ này trôi nổi trong không trung, khiến không ít người hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu những huyết nguyệt này rơi xuống, uy lực không kém cự thạch lúc trước của Mạc Phàm.
- Người có thể Hiển Thánh, quả thật danh bất hư truyền.
Có người nghĩ thầm.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, ngón tay sáng lên, Tam Thư và Tam Thánh Bút xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn mấy thứ này, Tiêu Dao Tử nhíu mày, trong mắt chớp lóe sắc bén.
Đây là bảo bối của Nho Môn bọn họ, vốn là cho Long Hoa Hội đặt chân ở thế tục, nhưng bị Mạc Phàm đoạt đi.
Mạc Phàm lấy hai thứ này ra, tuyệt đối là sỉ nhục với Nho Môn bọn họ.
- Tiểu tử, đây là muốn trả hai thứ này cho tôi sao?
Tiêu Dao Tử hỏi.
Lúc này Mạc Phàm lấy bảo vật của Nho Môn bọn họ ra, có khả năng là chịu thua.
- Trả lại cho các người sao?
Mạc Phàm lắc đầu, một tay cầm Tam Thánh Bút, tay còn lại ném Tam Thánh Thư lên không trung, Tam Thánh Thư biến thành ba bức họa cuộn tròn.
Hắn nắm Tam Thánh Bút, giống như đứa bé mới học viết, vẽ lên trên ba bức họa cuộn tròn.
Sắc mặt Tiêu Dao Tử khó coi, giống như bị tát một cái, trên mặt nóng rát.
- Cậu muốn dùng Tam Thư và Tam Thánh Bút sao, nếu đúng là như vậy, tôi sẽ cho cậu biết đây là tự rước lấy nhục.
Mạc Phàm chỉ là người ngoài Nho Môn, cũng dám sử dụng Tam Thư và Tam Thánh Bút trước mặt anh ta, chuyện này giống như nghịch đại đao trước mặt Quan Công.
Nhất là tư thế vô cùng vụng về của Mạc Phàm, còn không bằng ngay cả đứa bé mới tiến vào Nho Môn anh ta, vậy mà cũng dám thi triển Thánh Thuật trước mặt anh ta.
- Xem tôi cướp Tam Thư và Tam Thánh Bút từ tay cậu thế nào đi.
Tam Thư và Tam Thánh Bút như Hiên Viên Kiếm trong tay Hỗn Độn, đều là linh vật.
Hiên Viên Kiếm lựa chọn cao nhân hợp với nó nhất, Tam Thánh Bút và Tam Thư thì lựa chọn người lĩnh ngộ thánh đạo sâu hơn.
Nói cách khác, nếu Tam Thư và Tam Thánh Bút cảm thấy thánh đạo của anh ta rất cao thâm, sẽ rời khỏi tay Mạc Phàm đến chỗ anh ta.
Bạch Ngọc Bút trong tay anh ta điểm lên huyết nguyệt trong không trung, huyết quang trên tất cả huyết nguyệt sáng lên, huyết nguyệt chuyển động giống như một cái vòng cổ.
- Lạc!
Anh ta khẽ quát một tiếng, Bạch Ngọc Bút chuyển hướng, rơi rầm rầm xuống.
Mấy huyết nguyệt kéo ra cái đuôi màu đỏ thật dài, như sao chổi Halley rơi xuống mặt đất, kình phong cuồng liệt và áp lực khiến tim người ta đập nhanh đè về phía Mạc Phàm.
Một vòng bất kỳ đều có lực lượng dời sông lấp biển, nơi này lại có một chuỗi.
Dưới huyết nguyệt, vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, không có một chút gợn sóng, vẫn viết lên Tam Thư như cũ.
Đám Hỗn Độn thấy Mạc Phàm thờ ơ, lông mày vốn hơi nhíu lại, sau đó hơi nhếch miệng lên.
- Mạc Phàm, cậu từ bỏ à? Đây không phải là phong cách của cậu.
Hỗn Độn cười mỉa nói.
Ông ta ra mặt chèn ép Mạc Phàm, Mạc Phàm chưa từng cúi đầu, lần này Mạc Phàm lại từ bỏ phản kháng, Mạc Phàm này quá không bình thường.
- Tôi thấy cậu ta đang viết di thư, khà khà!
Tiêu Dao Tử khống chế huyết nguyệt, cười lạnh lùng, kéo mạnh Bạch Ngọc Bút trong tay.
Huyết nguyệt đường kính mấy chục mét nhanh chóng tăng tốc, trong chớp mắt liền đến đỉnh đầu Mạc Phàm chưa tới mười thước.
Xung quanh, hô hấp của mọi người lập tức bị kiềm hãm.
Đúng lúc này, Mạc Phàm áo tung bay, tóc hơi loạn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ngừng dùng Tam Thánh Bút, quang mang nhàn nhạt sáng lên từ người hắn, sau đó đến Tam Thánh Bút, cuối cùng là Tam Thư Thiên Địa Nhân, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Thiên Tru!
Hai chữ vừa vang lên, bầu trời trên đỉnh đầu hắn, một khe hở như yêu thú há cái miệng to như bồn máu xuất hiện, huyết nguyệt Tiêu Dao Tử đánh ra còn chưa vào bên trong, giống như đá chìm đáy biển, ngay cả một chút gợn sóng đều không nổi lên liền biến mất không thấy.
Mọi người ở đây đều sửng sốt.