Thần Y Trọng Sinh

Chương 1094




Đám người này dựa vào mình là tông môn ẩn thế, đã muốn hắn cúi đầu, nghĩ đơn giản quá rồi.Muốn hắn lấy mấy thứ này ra cũng được, dựa vào thực lực rồi nói sau.  

Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, khí tức toàn thân như nước lớn sông Tiền Đường lan ra xung quanh.  

Sắc mặt Tiêu Dao Tử khó coi, giống như bị Mạc Phàm trêu chọc, trong mắt tràn đầy lửa giận.  

- Tiểu tử, tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi nhỉ?  

Quỷ Thần Tử không nói gì thêm, nhưng trong mắt cũng lóe lên sắc bén, giống như kiếm phong sắc bén được mài giũa.  

Có ba bọn họ ở đây, không ngờ Mạc Phàm vẫn lựa chọn từ chối.  

Lần trước ông ta bị từ chối là ở Hồng Kông, lúc đó ông ta 8 tuổi, bị Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn từ chối, nhưng 7 ngày sau, hai người đều quỳ rạp trước người ông ta, bái ông ta làm thầy.  

- Cậu đã từ chối, vậy thì đi chết đi.  

Ánh mắt Ân Tố Tố phát lạnh, trong bàn tay trắng nõn lóe lên chín đạo quang mang, ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ xung quanh.  

Rõ ràng chỉ là một kiếm, nhưng giống như mặt trời ló từ trong mây mù ra.  

Bạch quang chiếu đến đâu, những người ở xung quanh liền cảm thấy như có thanh bảo kiếm sắc bén đặt lên cổ mình, giống như có thể chém đầu bọn họ bất cứ lúc nào.  

Mạc Phàm cười khẽ, không nhìn một kiếm vô cùng huy hoàng của Ân Tố Tố, mà nhìn những người khác.  

- Nếu những người khác không muốn chết, có thể rời đi.  

Lúc nói chuyện, bàn tay hắn vung lên, mặt đất trong tiên mộ vốn bằng phẳng lập tức xuất hiện từng tầng sóng gợn, những tầng sóng này như thang máy trong sân bay, đuổi về phía sau từng đợt từng đợt, mang theo người trong tiên mộ di chuyển ra ngoài.  

- Sao lại thế này?  

Có người đang đối phó yêu thú không cẩn thận đặt mông ngã trên đất, cảm thấy khó hiểu nói.  

- Vậy mà mặt đất có thể lưu động, sao có thể như vậy?  

Có người nhìn gợn sóng dưới mặt đất, khiếp sợ nói.  

Bọn họ có thể đi vào vì đều là tu sĩ, nhưng chưa một ai từng thấy chuyện như vậy, mặt đất kim khí trở nên giống gợn sóng.  

- Không phải bên trong xảy ra chuyện gì đấy chứ?  

- Tôi thấy rất có khả năng là vậy, vừa rồi anh không thấy ba người thông qua Vạn Diệt Lao Lung mà Mạc tiên sinh bố trí, vào trong tiên mộ à, có thể phá được phong tỏa của Mạc tiên sinh đi vào, anh cảm thấy là người bình thường à?  

Một người đứng bên cạnh giải thích.  

- Vậy phải làm sao bây giờ, cứ rời đi như vậy à?  

Không dễ dàng gì bọn họ mới vào được tiên mộ, mới thu hoạch được chút đồ, nhìn thấy chút ngon ngọt, cứ rời đi như thế cho dù là ai cũng không nguyện ý.  

Lúc này giọng nói của Mạc Phàm rất hờ hững, nhưng mang theo lực lượng khiến người ta khó có thể làm trái, truyền vào tai bọn họ.  

- Nếu những người khác không muốn chết, có thể rời đi.  

Sắc mặt mọi người thay đổi, không quan tâm đồ mình sắp đạt được, không do dự lao ra ngoài tiên mộ.  

Nếu Mạc Phàm bảo bọn họ rời đi, bọn họ không rời đi chắc chắn sẽ không có trái cây ngon để ăn.  

Ở trong mắt bọn họ, Mạc Phàm chưa hẳn là người tốt, nhưng tuyệt đối là người nói được thì làm được, nếu bọn họ không rời đi, có khả năng sẽ chết thật.  

Ngoại cung tiên mộ mới yên bình được vài phút, không ít người bay lên trời, nhanh chóng rời khỏi tiên mộ.  

Chỉ trong phút chốc, cả ngoại cung không có một bóng người.  

Trong nội cung tiên mộ, đám Trương Huyền Lăng do dự một lát, đám Viên Trọng Dương và Cửu Luân đại sư thì vui vẻ, bóng dáng một đám người nhoáng lên một cái, cũng lao ra khỏi tiên mộ.  

Rõ ràng là Mạc Phàm muốn ra tay với đám Quỷ Thần Tử, những người này chiến đấu bọn họ tuyệt đối không thể nhúng tay vào, vẫn nên rời ra xa xa nhìn thì hơn.  

Chỉ trong phút chốc, trong tiên mộ chỉ còn lại Mạc Phàm, Tiêu Dao Tử, Quỷ Thần Tử, Ân Tố Tố và Lam Điệp.  

- Cô cũng rời đi đi.  

Mạc Phàm nhìn Lam Điệp đứng yên không rời đi, ra lệnh.  

Khi nói chuyện, trưởng kiếm trong tay hắn cắm xuống đất, trên mặt đất trước người hắn, Vẫn Tinh Thiết màu đen lập tức trôi nổi, ngưng tụ thành một cái khiên dài rộng gần 300 mét trước mặt hắn.  

“Keng!” Âm thanh như gõ chuông vang lên, một kiếm của Ân Tố Tố chém lên trên cái khiên màu đen, như bão tiến vào trong tiên mộ.  

Một khắc trước nghĩa trang còn hoàn hảo, lập tức vô cùng chật vật, bia mộ bị nứt ra thành mảnh, có mảnh bay ra cả cây số.  

Khắp nơi trong mộ địa đều là vết rách, phần lớn có thể thấy những di cốt cao thủ chết dưới tay Cửu U Tử, còn lại bị san thành bình địa.  

Một kiếm của Ân Tố Tố chấn động liên tục chín lần, lúc này mới dừng lại, cái khiên màu đen trước người Mạc Phàm cũng hóa thành hư ảo.  

Lam Điệp nhìn một kiếm diệt thế này của Ân Tố Tố, lông mày lại nhíu chặt hơn.  

Cô muốn nhắc nhở Mạc Phàm một câu, nhưng cắn đôi môi đỏ mọng, vẫn hơi cúi người với Mạc Phàm, xoay người rời khỏi tiên mộ.  

- Mạc tiên sinh cẩn thận!  

Lam Điệp vừa đi, trong tiên mộ chỉ còn lại đám Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, cậu cảm thấy cậu có thể thông qua Vẫn Tinh Thiết khống chế lực lượng cả tiên mộ, thì có thể đối phó ba chúng tôi à, cậu nghĩ quá đơn giản về tông môn ẩn thế chúng tôi rồi, tôi sẽ cho cậu thấy ánh mắt cậu thiển cận tới mức nào.  

Quỷ Thần Tử hừ lạnh một tiếng nói.  

Năm ngón tay ông ta mở ra, ý niệm vừa động, một quang cầu màu vàng lập tức xuất hiện.  

- Thiên Cơ Trảm!  

Ông ta khẽ quát một câu, tay ấn mạnh xuống.  

Quang cầu màu vàng lập tức biến mất trên mặt đất, một khe hở màu vàng nhanh chóng lan tràn xung quanh bọn họ.  

Khe hở màu vàng tới chỗ nào, gợn sóng ở chỗ đó lập tức yên bình lại, khôi phục dáng vẻ trước đó.  

- Ân cô nương, bây giờ cô có thể sử dụng kiếm của cô chém cậu ta thoải mái rồi.  

Quỷ Thần Tử hơi nhếch miệng, lạnh nhạt nói.  

Mạc Phàm có Vẫn Tinh Thiết Tâm, có thể thuyên chuyển Vẫn Tinh Thiết trong tiên mộ tùy ý để sử dụng, ở trong tiên mộ này Ân Tố Tố muốn chém Mạc Phàm thì rất khó.  

Thiên Cơ Trảm này của ông ta là chuyên dùng để đối phó Lĩnh Vực Chi Lực, lực lượng Vẫn Tinh Thiết do Vẫn Tinh Thiết Tâm khống chế cũng nằm trong phạm vi của Thiên Cơ Trảm.  

Không có Vẫn Tinh Thiết có thể khống chế, xem Mạc Phàm đỡ một kiếm của Ân Tố Tố thế nào.  

- Ân cô nương, cô khoan hãy gấp, để tôi cho tiểu tử này chút giáo huấn trước.  

Tiêu Dao Tử hơi nhếch miệng, lấy một cây bút ra.  

- Thiên thượng tinh hà chuyển, nhân gian liêm mạc thùy.  

Anh ta vẽ vài nét bút đơn giản trên đỉnh đầu Mạc Phàm, tinh hà lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm.  

Tinh hà này vừa xuất hiện, tốc độ xung quanh Mạc Phàm chậm hơn những nơi khác rất nhiều.  

Ở nơi trước Mạc Phàm ba thước, bụi bặm đã tan hét, mà bụi xung quanh Mạc Phàm vẫn trôi nổi giữa không trung, không có ý rơi xuống, chỉ là tốc độ rơi rất chậm, nên nhìn như không thay đổi gì.  

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc.  

Hai người kia một người có thể khống chế lực lượng tiên mộ, một người có thể khống chế tốc độ quanh người hắn, hai người kia hợp lực lại đúng là phiền phức rồi.  

Ân Tố Tố thấy Mạc Phàm bị chế trụ, kiếm quang trong tay lại sáng lên, chớp lóe vài cái liền đến trước người Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, cậu còn di ngôn gì?  

Không đợi Ân Tố Tố chém xuống, Quỷ Thần Tử cười đắc ý hỏi.  

Mạc Phàm đã bị khống chế, cho dù Mạc Phàm có Thần Thể cũng bị Ân Tố Tố chém làm đôi, bọn họ thắng chắc rồi.  

Mạc Phàm cười nhạt, không hoảng loạn nhìn về phía bầu trời.  

- Các người ngẩng đầu nhìn xem.