Mọi người nhíu mày nhìn nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi tới.
Người đàn ông này khoảng 25, 26 tuổi, không chỉ để mái tóc màu đen dài như thác nước, còn mặc áo bào trắng thời cổ, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, giống như công tử thư sinh chỉ thấy trên TV.
Người đàn ông này cầm một chiếc quạt xếp trong tay, phía sau là sáu nha hoàn cầm kiếm, gương mặt anh tuấn ngẩng cao, khiến người ta có cảm giác tài trí hơn người.
- Anh là ai, vậy mà dám nói chuyện với Mạc tiên sinh của chúng tôi như vậy.
Trước cửa nội cung, Lam Điệp nhíu mày, nhìn chằm chằm người thanh niên này, tức giận nói.
Người đàn ông liếc mắt nhìn Lam Điệp một cái, trong mắt lóe lên dâm quang.
Anh ta đi đến bên cạnh Lam Điệp, một tay vươn về phía cằm cô.
Rõ ràng động tác rất chậm, nhưng Lam Điệp muốn tránh cũng không tránh được, bị người đàn ông này nâng cằm lên.
- Mỹ nữ, cô chỉ biết Mạc tiểu tử, biết tôi là ai không?
Người đàn ông anh tuấn này cười ngả ngớn nói.
Trong mắt Lam Điệp lóe lên lửa giận, hất tay người đàn ông ra, một thanh đoản kiếm sắc bén xuất hiện trong tay cô, để trên cổ người đàn ông này.
- Tôi mặc kệ anh là ai, còn dám động vào tôi, tôi sẽ khiến anh vĩnh viễn không làm được đàn ông.
Lam Điệp tức giận nói.
Người đàn ông không chỉ không tức giận, trái lại còn hơi nhếch miệng, nở nụ cười đầy hứng thú.
- Có cá tính, tôi thích, đúng rồi, tôi tên là Tiêu Dao Tử, đệ nhất tử của Nho Môn, không biết cô còn dám lặp lại những lời vừa nói không, vị tiểu thư này?
Tiêu Dao Tử cười nói.
Anh ta vừa nói câu này xong, ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm kỳ lạ hơn nhiều.
- Tiêu Dao Tử đệ nhất tử của Nho Môn sao?
Có rất ít người ở thế tục biết đến Nho Môn, nhưng người ở đây gần như là đứng đầu thế tục, đã có tư cách biết đến sự tồn tại của tông môn ẩn thế.
Nho Môn này là một trong ba đại tông môn lánh đời ở Hoa Hạ.
- Tông môn ẩn thế, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Trương Huyền Lăng nuốt nước bọt, thận trọng nói.
Chính Nhất Giáo bọn họ đứng đầu đạo giáo ở thế tục, là người cầm đầu, ở trong mắt người thường là thần tiên.
Nhưng Chính Nhất Giáo so với tông môn ẩn thế ở Sơn Ngoại Sơn và Hải Ngoại Hải, cũng chỉ là người bình thường, người của tông môn ẩn thế mới là thần tiên chân chính.
Có thể nói như vầy, ngoài tông môn ẩn thế ra đều là phàm nhân.
Cho dù bây giờ Mạc Phàm như mặt trời ban trưa, cũng như vậy.
- Tiêu Dao Tử, là Nho Môn yêu nghiệt kia sao?
Trần Vô Cực liếc mắt nhìn Trương Huyền Lăng một cái, vô cùng kiêng kị hỏi.
Ở Nho Môn, chỉ có người nhập thánh mới được gọi là tử, ví dụ như Khổng Tử đại chưởng môn đứng đầu Nho Môn, Khổng Tử sư lão tử, còn có đám Thôn Trang, Tuân Tử, những người này đều nhập thánh rồi.
Tiêu Dao Tử này còn ít tuổi, vậy mà cũng nhập thánh rồi.
Nghe nói lúc anh ta sinh ra, thì có thánh nhân hiển linh, chỉ về nơi Tiêu Dao Tử sinh ra, do đó được Nho Môn đón đến Nho Môn tu hành.
Khi ba tuổi, Tiêu Dao Tử đã thông hiểu sách thánh nhân.
Khi tám tuổi đã thông hiểu đạo lý, viết nho đạo của chính mình.
Khi 16 tuổi, Tiêu Dao Tử đốt sáng thánh tượng, phá vỡ ghi chép về tháp sáng thánh tượng gần ngàn năm nay.
Bình thường người thắp sáng thánh tượng đã 18 tuổi.
22 tuổi, Tiêu Dao Tử Hiển Thánh thành công, từ đó tên của anh ta cũng có thêm chữ “Tử” ở phía sau.
Hiển Thánh là quá trình tu luyện tu vi đến Thần Cảnh, ngưng tụ ra thánh tượng.
Giống như cao thủ Thần Cảnh đạo môn đến Thần Cảnh, có thể dựa theo công phu khác nhau mà ngưng tụ ra Thủy Thần, Hỏa hần và Thần Linh Thần Tượng.
Nhưng Hiển Thánh khó hơn cao thủ Thần Cảnh đạo môn Hiển Thần rất nhiều.
100 cao thủ Thần Cảnh chỉ có 10 người có thể Hiển Thần, nhưng chỉ có 1 thiên tài của Nho Môn mới có thể Hiển Thánh.
Tiêu Dao Tử là 1 người trong 100 người này.
Một thiên tài Nho Môn như vậy, vậy mà xuất hiện ở đây.
- Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, vậy mà cậu ta vào được.
Gia Cát Lưu Vân lau mồ hôi trên trán, nói.
Cửa tiên mộ được Mạc Phàm bày Vạn Diệt Lao Lung, Tiêu Dao Tử lại đi vào được, thực lực khỏi phải nói.
Trong lúc này, ngay cả sắc mặt Lam Điệp cũng rất khó coi, không dám nói gì nữa.
Có thể nói tông môn ẩn thế như thần thủ hộ Hoa Hạ, vì có tông môn ẩn thế tồn tại, rất nhiều thế lực nước ngoài không dám làm càn ở Hoa Hạ.
Năm đó thời chiến tranh, từng có một số tu sĩ ngoại quốc tiến vào Hoa Hạ, khai thác trắng trợn linh mạch linh sơn, sát hại tu sĩ Hoa Hạ, dùng lượng lớn người bình thường làm tế phẩm.
Một tu sĩ ngoại quốc chọc phải một đệ tử của tông môn ẩn thế, cuối cùng tông môn ẩn thế này ra mặt, không chỉ đuổi tất cả tu sĩ dị quốc, còn giết những tu sĩ tông môn ở đó, hủy diệt tông môn này, lúc này mới bỏ qua.
Người như vậy, không phải người bọn họ có thể đắc tội.
- Mỹ nữ, sao cô không nói nữa thế?
Tiêu Dao Tử ngả ngớn hỏi, trong mắt lóe lên đùa giỡn.
Anh ta tưởng rằng Lam Điệp sẽ khác với những người phụ nữ khác, ngoại trừ xinh đẹp ra, còn rất có cá tính, không ngờ cũng chỉ như vậy.- Vậy có phải bây giờ tôi có tư cách vô lễ với Mạc tiên sinh nhà cô rồi không?
Tiêu Dao Tử lạnh lùng hỏi tiếp.
Lam Điệp nhíu chặt mày, nắm chặt đôi tay nói.
- Không thể vô lễ với Mạc tiên sinh nhà chúng tôi, nếu không anh sẽ chết!
Lam Điệp nghiến răng, lấy hết dũng khí nói.
- Hả?
Tiêu Dao Tử nhướn mày, liếc mắt nhìn Lam Điệp với vẻ kỳ lạ.
- Vậy sao, vậy tôi phải thử một chút, xem cô khiến tôi chết thế nào, là khiến tôi sống mơ mơ màng màng, hay là dục tiên dục tử đây.
- Anh!
Lam Điệp cắn môi, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng, nhưng không mở miệng nói nữa.
Tiêu Dao Tử là người Hiển Thánh trẻ tuổi nhất gần ngàn năm nay ở Nho Môn, thực lực đã đạt tới Thần Cảnh, còn không phải Thần Cảnh bình thường, cô ra tay với Tiêu Dao Tử, chẳng khác gì muốn chết.
Tiêu Dao Tử thấy Lam Điệp tức giận thì cười khẽ, đi về phía Mạc Phàm trên đài cao, trong đôi mắt ngả ngớn có thêm vài phần khinh thường.
- Cậu là tiểu tử tên Mạc Phàm, gần đây hỗn phong sinh thủy ở thế tục sao?
Giọng nói lạnh lùng, nhưng mang theo áp lực rất lớn tỏa ra xung quanh.
Đến chỗ nào, thân thể không ít người căng thẳng, nhìn về phía Mạc Phàm và Tiêu Dao Tử với vẻ lo lắng.
Cửu U Tử đã bị diệt, nhưng cuối cùng Thất Hồn Quả thuộc về ai, thì chưa thể biết được.
Trên đài cao, Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tiêu Dao Tử một cái, chỉ nhìn thoáng qua, hắn dời mắt nhìn đám Trương Huyền Lăng, giống như không nghe thấy lời Tiêu Dao Tử nói.
- Bây giờ các ông có thể rời đi rồi.
Vẻ mặt đám Trương Huyền Lăng sửng sốt, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó hiểu, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Nếu bọn họ rời đi, chắc chắn Tiêu Dao Tử sẽ mất hứng.
Nếu không đi, Mạc Phàm đã hạ lệnh đuổi khách rồi.
Tiêu Dao Tử nhướn mày, trong mắt xuất hiện lửa giận.
Anh ta nói chuyện với một phàm nhân ở thế tục, phàm nhân này lại dám coi những lời anh ta nói như gió thoảng bên tai, đúng là buồn cười.
- Phàm nhân, cậu không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu sao?
Tiêu Dao Tử trầm giọng hỏi.