Lam Điệp do dự một lát, cuối cùng vẫn vội vàng theo sau.
Không lâu sau, Mạc Phàm và Lam Điệp tiến vào nội cung, đứng vững trên bia mộ.
Mạc Phàm vừa tiến vào nơi này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm, bầu không khí căng thẳng hơn.
- Các người không đi, được lắm!
Mạc Phàm nhìn đám Trương Huyền Lăng vẫn còn ở đây, lạnh lùng nói.
- Nếu chúng tôi đến đây, là tới vì Thất Hồn Quả.
Trương Huyền Lăng trầm giọng nói.
Cuối cùng Thất Hồn Quả về tay ai, còn phải xem Mạc Phàm chiến đấu với Cửu U Tử.
Cho dù Mạc Phàm hay Cửu U Tử thắng, bọn họ đều gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu hai bên đều tổn hại, bọn họ sẽ có cơ hội lấy được Thất Hồn Quả, cho dù chỉ có 1 phần 3 cơ hội, bọn họ cũng phải liều mạng.
Cửu U Tử là người thời trước, Mạc Phàm có thể phá giải Vạn Diệt Lao Lung của Cửu U Tử, còn thoát khỏi Đô Thiên Thần Ma Trận của Cửu U Tử nữa, thực lực cũng không kém Cửu U Tử.
Hai người thực lực ngang nhau tranh đấu, khả năng lưỡng bại rất cao.
- Được rồi!
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt gật đầu.
Những người này không đi là tốt nhất, đợi hắn giải quyết Cửu U Tử, không cần đi bắt từng người ở khắp nơi.
Hắn nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Cửu U Tử.
Ánh mắt Cửu U Tử cũng nhìn về phía Mạc Phàm, nheo mắt lại.
- Bùa dịch chuyển? Đô Thiên Thần Ma Trận của tôi lại bị cậu phá như vậy, tiểu tử, dựa vào thiên phú không tệ của cậu, tôi lại cho cậu một cơ hội nữa, luyện hóa Thất Hồn Quả, tiếp nhận truyền thừa của tôi.
Cửu U Tử thản nhiên nói.
Ông ta sống 300 năm, từng gặp không ít thiên tài, cũng từng giết không ít thiên tài, nhưng trong đám thiên tài đó không có một ai giống như Mạc Phàm.
Mười mấy tuổi đã có tu vi và thần thông cỡ này, cho dù ông ta là thiên tài ngàn năm khó gặp, cũng kém Mạc Phàm rất nhiều.
Chỉ có người như vậy, mới có tư cách đạt được Thất Hồn Quả của ông ta, kế thừa truyền thừa của ông ta.
Cửu U Tử vừa nói những lời này, sắc mặt đám Trương Huyền Lăng khó coi.
Nếu nói như vậy, bọn họ hoàn toàn vô duyên với Thất Hồn Quả rồi.
Từng đôi mắt nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ lo lắng.
Mạc Phàm cười khinh thường, đi đến chỗ Cửu U Tử trên đài cao.
- Cửu U Tử, Tam Mệnh Căn của ông ở trong đây đúng không?
Mạc Phàm chỉ đài cao dưới chân Cửu U Tử nói.
Gương mặt lạnh lùng của Cửu U Tử hơi khó coi, lập tức khôi phục như thường.
- Tiểu tử, sao cậu biết Tam Mệnh Căn?
Thất Hồn Thụ có ba gốc, tên là Tam Mệnh Căn, Tam Mệnh Căn này đại biểu cho ba mệnh hồn Thiên Địa Nhân của con người.
Lúc Thất Hồn Thụ nở hoa kết Thất Hồn Quả, Tam Mệnh Căn cũng lớn dần lên.
Nếu một người luyện hóa Thất Hồn Quả, Tam Mệnh Căn sẽ c ắm vào trong cơ thể người này, lúc Thất Hồn Quả được luyện hóa hoàn toàn, cũng là lúc người này bị đoạt xác.
Ông ta gieo xuống Thất Hồn Quả tất nhiên không phải vì truyền thừa của mình, mà muốn tìm được vật dẫn có đủ thiên phú, lại sống thêm một đời.
Nếu không sao ông ta có thể tam hồn đốt kinh cửu u, thất phách trải qua lục đạo luân hồi nghiền áp thập thế, tam hồn thất phách tiến thân vào trong một gốc cây.
Vì thế những thông tin liên quan đến Tam Mệnh Căn của Thất Hồn Thụ này, đã bị ông ta tiêu hủy trước khi ông ta đóng cửa, không để lại chút gì, chỉ để lại thông tin Thất Hồn Quả có thể đột phá Thần Cảnh, truyền thừa.
Tin tức này hẳn là không có ai trên Địa Cầu biết, sao tiểu tử này lại biết?
- Sao tôi biết ông không cần biết, ông chỉ cần biết người gieo Thất Hồn Thụ muốn sống tạm bợ, hiếm có thể thành công.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Chỉ là Thất Hồn Thụ mà thôi, hắn thân là y tiên bất tử, từng thấy rất nhiều loại cây này, Thất Hồn Quả và Tam Mệnh Căn cũng có vô số.
Loại thứ này mười cây được gieo xuống, mười cây đều dùng để chuyển thế sống tạm bợ.
Nhưng ở Tu Chân giới, chuyện này rất ít khi thành công, phần lớn đều được người ta hái xuống, coi là địa bảo chữa trị hồn phách.Cho nên từ lúc bắt đầu, lúc hắn biết trong tiên mộ có Thất Hồn Quả, hắn đã biết đó là một cạm bẫy.
Cửu U Tử chơi như vậy trước mặt hắn, giống như nghịch đại đao trước mặt quan lão gia, không biết tự lượng sức mình.
Hắn cần truyền thừa của một phàm nhân như Cửu U Tử sao, trên người hắn có vô số truyền thừa Tiên giới, bất luận là lấy thứ nào ra, cũng có thể chấn động Tiên giới, mấy thứ của Cửu U Tử đều không tính là đồ bỏ đi trước mặt hắn.
- Cậu là ai?
Cửu U Tử nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng có thêm vài phần nanh sắc, giống như con sói khoác da dê bị vạch trần bộ mặt thật.
Năm đó tu vi của ông ta gần như không ai địch nổi, nhưng không thể đột phá Hư Không, đạt tới Thiên Ngoại Thiên trong truyền thuyết.
Bất đắc dĩ, lúc này mới chọn Thất Hồn Thụ trong rất nhiều phương pháp sống tạm bợ.
Chỉ có loại phương pháp này, có thể khiến tu vi của ông ta không chỉ thấp đi, còn giữ lại trí nhớ kiếp trước.
Ai biết ván cờ ông ta dựng bao nhiêu năm bị người ta vạch trần.
- Tôi là ai ông chỉ là một gốc cây tôi tiện tay có thể kéo lên thì không cần phải biết, tôi cho ông một cơ hội nữa, nếu ông chém đứt Mệnh Căn của mình, thất hồn quay về trong Thất Hồn Quả, chữa trị bảy hồn cho bạn tôi, cũng bảo hộ cô ấy trăm năm, sau trăm năm tôi sẽ thả ông nhập chân giới luân hồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tam Mệnh Căn bị chém đứt, sẽ không có nguy hiểm bị đoạt xác.
Nếu Cửu U Tử tự nguyện chém đứt Tam Mệnh Căn, có thể giảm bớt không ít phiền phức cho hắn.
Không muốn, hắn cũng có không ít biện pháp chém đứt Tam Mệnh Căn của Cửu U Tử.
- Bảo tôi tự chém Tam Mệnh Căn, thủ hộ người khác giúp cậu sao?
Cửu U Tử nhíu mày, cười lạnh lùng.
Ông ta đường đường là Cửu U Tử, cho dù bị người ta vạch trần âm mưu cũng là thần thoại bất bại, hoành thôi thiên lý một thế hệ, không ai có thể làm gì ông ta.
Cho dù là người của tông môn ẩn thế phái ra, cũng phải nể mặt ông ta một chút.
Một tiểu tử sinh muộn hơn ông ta mấy trăm năm, vậy mà muốn dùng ông ta làm nô, nghĩ đơn giản quá nhỉ.
- Tiểu tử, cậu đã không chịu luyện hóa Thất Hồn Quả, tôi sẽ luyện hóa Thất Hồn Quả cho cậu.
Mắt bảy Cửu U Tử cùng phát lạnh, thân thể xông về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm biết quá nhiều, chắc chắn không phải người bình thường.
Nếu có thể luyện hóa Thất Hồn Quả vào trong cơ thể Mạc Phàm, không chỉ có được cơ thể của Mạc Phàm, nói không chừng còn có được thứ mà ông ta chưa từng có, ví dụ như phương pháp đến Thiên Ngoại Thiên.
Cơ hội tốt như vậy, ông ta đã đợi lâu đến thế sao có thể bỏ qua?
Mạc Phàm thấy Cửu U Tử xông tới, lắc đầu.
Hắn nheo mắt lại, đồng tử biến hết thành màu bạc, bên trong giống như có phù văn đang chớp lóe.
Năm ngón tay nắm chặt, một thanh trường kiếm màu bạc xuất hiện trong tay hắn.
Hắn đang định động thân, có chấn động vang lên dưới chân.
Ba tiếng “rầm rầm rầm” vang lên, mặt đất vừa rồi còn hoàn hảo không tổn hao gì, trong chớp mắt nứt ra thành đại động sâu cỡ một người, rễ cây như cầu long chui từ dưới đất ra.
Rõ ràng là rễ cây, nhưng mỗi cái đều cỡ thùng nước, bên trên mọc đầy cái miệng giống như miệng của yêu thú, nhìn làm người ta sởn gai ốc.
Không chỉ như vậy, một số rễ cây rất nhỏ cũng xuất hiện theo, mỗi cái đều to bằng ngón tay, bên trên đều là miệng đầy răng nanh.
Chỉ trong chớp mắt, những rễ cây nhỏ này ở khắp nơi xung quanh Mạc Phàm, trong đó có một cái quấn lấy chân Mạc Phàm, nhanh chóng quấn lên trên người hắn.
Trong lúc này, bảy Cửu U Tử, Tam Mệnh Căn như yêu vật, toàn bộ đều đánh về phía Mạc Phàm, giống như muốn ngốn sạch Mạc Phàm.