Thần Y Trọng Sinh

Chương 1054




Mạc Phàm muốn cứu Dạ Tình, không có Thất Hồn Thụ sẽ không làm được.

Mạc Phàm muốn đạt được Thất Hồn Thụ, chỉ có thể thông qua bọn họ, không còn phương pháp khác, bởi vì không ai hiểu Thất Hồn Thụ hơn bọn họ.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên dị sắc.- Các ông là đám người tìm được Thất Hồn Thụ đúng không?

Vậy mà Tống Hồng Sơn biết Thất Hồn Thụ, chắc chắn là đám người mà Sen Taiko nói.

- Không sai, cả Hoa Hạ hẳn là không còn ai biết về Thất Hồn Thụ hơn chúng tôi, cũng không có ai có cơ hội tìm được Thất Hồn Thụ cao hơn chúng tôi, cậu hợp tác với chúng tôi, rễ cây Thất Hồn Thụ sẽ là của cậu, nếu cậu muốn thứ khác, cũng có thể lựa chọn, theo tôi được biết, rễ cây Thất Hồn Thụ là thứ duy nhất có thể cứu được Dạ Tình.

Viên Trọng Dương lạnh lùng nói.

Tử sĩ bọn họ phái đi phát hiện được Thất Hồn Thụ ở sâu trong tiên mộ, bọn họ luôn điều tra tác dụng của Thất Hồn Thụ, kết quả là tìm được trong sách cổ sư phụ bọn họ để lại.

Chuyện này khiến bọn họ vô cùng vui mừng, đến tuổi này của bọn họ, tuổi thọ đã không còn nhiều lắm, nhu cầu cấp bách là tìm được cơ duyên đột phá tới Thần Cảnh, quả của cây này không chỉ ẩn chứa linh lực lớn, giúp người ta đột phá bình cảnh, bổ sung hồn phách, vận khí tốt thì đạt được chút truyền thừa.

Theo bọn họ, thứ này hoàn toàn là chuẩn bị cho bọn họ.

Đồ tốt như vậy, dù thế nào bọn họ cũng phải lấy tới tay.

Đột phá Thần Cảnh thì không nói, với số mệnh Thiên Tuyển Chi Tử của bọn họ, 100% có thể đạt được truyền thừa, chuyện này quả thực như hổ thêm cánh.

Cho nên cho dù đắc tội Mạc gia, bọn họ cũng ra tay không do dự.

- Hai ông nghĩ tôi không biết chút gì về Thất Hồn Thụ sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười nói.

Không thể không nói, hai lão già này coi hắn là đứa bé ba tuổi, sở dĩ Thất Hồn Thụ trân quý như thế, phần lớn là vì nó lớn lên ở nơi mai táng tiên nhân.

Rời khỏi nơi đó, cho dù có đủ rễ, Thất Hồn Thụ sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, sẽ không mọc rễ nảy mầm.

Hơn nữa sau khi chín một lần, nơi đó cũng hoàn toàn không có tác dụng, cho dù tìm được một nơi mai táng tiên nhân, muốn Thất Hồn Thụ nở hoa kết quả chín phải mất hơn trăm năm.

Cho nên nói, thứ trân quý nhất của Thất Hồn Thụ là bảy quả ia.

Trái lại hai ông già này nói rất hào phóng, nếu là người không biết Thần Hồn Thụ còn tưởng mình đạt được bảo bối, thực ra là một thứ vô dụng.

- Ý của cậu vẫn là muốn từ chối chúng tôi sao?

Viên Trọng Dương nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi.

Bỗng nhiên nhiệt độ ở đây giảm xuống, thân thể không ít người run lên.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên tươi cười như có như không.

- Dựa vào Thiên Tuyển Chi Tử và chút lực đó của hai người còn chưa đủ để tôi cúi đầu.

Hắn nhất định phải lấy được quả của Thất Hồn Thụ, cho dù hắn không cần quả Thất Hồn Thụ, hắn đường đường là y tiên bất tử sao có thể bị hai lão già khống chế?

- Được lắm, Mạc Phàm, cậu luôn miệng nói muốn kết hôn với cháu ngoại tôi, còn không chịu làm chút chuyện đó vì đại tiểu thư Dạ gia, Tiểu Tuyết không nên gả cho cậu thì hơn, tránh để bị Mạc gia cậu bắt nạt, còn tiểu tử cậu…

Viên Trọng Dương dừng lại, sau đó mới nói tiếp:

- Nếu không đồng ý thì đừng mong rời khỏi Hồng Kông.

Ông ta vừa nói xong, tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, giống như có mấy con rồng mới tỉnh lại từ giấc ngủ.

Từng đạo kình phong thổi xung quanh ông ta, cảm giác như núi Thái Sơn chèn ép xuất hiện trong lòng bọn họ.

- Yến tiệc đã kết thúc, mời các vị quay về!

Tống Hồng Sơn thấy không thể bàn bạc với Mạc Phàm, thì hạ lệnh đuổi khách.

Nếu Mạc Phàm không đồng ý, vậy không có gì để bàn với Mạc Phàm.

Dù sao nếu không chiếm được quả của Thất Hồn Thụ, không thể tiến vào Thần Cảnh thì bọn họ không sống lâu được, chẳng bằng hợp lại chặn cậu ta.

Ở nơi khác bọn họ không nắm chắc được mấy phần, nhưng nơi này là địa bàn của bọn họ, thiên địa, cơ duyên đều là của bọn họ.

Khi nói chuyện, ông ta vung tay lên, Tống Thiên Dưỡng và Tống Gia Tuấn bị Mạc Phàm trói chặt được buông lỏng, hai cha con đứng dậy.

Hai người đều nhếch miệng cười mỉa, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Rõ ràng chuyện này là sắp ra tay rồi, những người khác đâu dám ở lại, vội vàng cáo từ Tống Hồng Sơn.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn cha con Tống Thiên Dưỡng một cái, cũng không ngăn cản, trái lại rót cho mình một ly rượu vang.

- Anh cũng lùi ra đi.

Mạc Phàm vẫy tay với Hoa Diệp.

- Dạ, Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh cẩn thận.

Trong mắt Hoa Diệp hiện lên chút lo lắng, lùi ra xa trăm mét.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía khu đất trống, không dám chớp mắt.

Thiên sư và truyền kỳ Hồng Kông đấu với Mạc Phàm cường giả Thần Cảnh, có thể bỏ qua sao?

Mọi người vừa rời đi, chỉ thấy Viên Trọng Dương giậm chân.

“Rống…” Tiếng long ngâm vang lên, quang mang màu vàng như du long lan ra bốn phương tám hướng từ chân ông ta, mãi đến khi đến trước người những người khác mới dừng lại.

Những kim quang này vừa dừng lại, chín đạo kim quang lượn vòng dưới nền đất, phóng thẳng lên trời hình thành chín long trụ.

Kim quang ở giữa long trụ như tấm màn, nối long trụ với nhau.

Cùng lúc đó, vừa rồi mặt đất còn bằng phẳng bỗng nhiên lún xuống, biến thành cái hố to đường kính trăm mét, sâu hai ba mươi mét.

Trên vách tường trong hố sâu đều khắc đầy phù văn, điêu khắc hình chín con rồng từ vách đất tiến về trước, trông rất sống động, giống như đấu trường thú của hoàng gia cổ đại.

Mạc Phàm, Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn đứng dưới đấu trường thú.

Bất chợt thay đổi khiến mọi người sửng sốt.

- Đây là thực lực của thiên sư sao?

Có người vô cùng kinh ngạc nói.

Chỉ giậm chân một cái có thể thay đổi cảnh vật xung quanh, còn thành lập trận pháp, không có động tác dư thừa, bản lĩnh này không phải Thần Cảnh, nhưng hơn hẳn Thần Cảnh.

- Cự Môn lão đệ, xem ra thực lực của Viên lão gia tử tăng lên không ít đâu.

Tống Thiên Dưỡng cười nói với Viên Cự Môn.

- Hô hô, Tống lão ca quá khen rồi, mặc kệ thế nào, đạt được mục đích là được.

Trong mắt Viên Cự Môn hiện lên chút đắc ý, cười nói.

Viên gia bọn họ liên thủ với Tống gia bày ra ván cờ này, chính là vì khiến Mạc Phàm cúi đầu, tuy ở giữa xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ xem ra cách thành công không xa rồi.

Mạc Phàm nhìn xung quanh, khẽ nâng mí mắt lên, vẫn không có một chút kích động.

- Càn Khôn Sơn Hải Thuật?

Đây là một loại pháp thuật, trong lúc nhấc tay có thể chưởng càn khôn, khống sơn hải, người bình thường sử dụng sẽ tiêu hao rất lớn, nhưng Thiên Tuyển Chi Tử thì rất đơn giản, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu.

Ở Tu Chân giới, phàm là Thiên Tuyển Chi Tử đều tu luyện công pháp này.

Hắn từng thấy một Thiên Tuyển Chi Tử, chỉ cần một ý niệm trong đầu đã thay đổi một tinh cầu theo ý niệm của mình, Viên Trọng Dương không thể so sánh được.

Nhưng Viên Trọng Dương có thể làm đến bước này, đã không tệ rồi. Mạc Phàm muốn cứu Dạ Tình, không có Thất Hồn Thụ sẽ không làm được.

Mạc Phàm muốn đạt được Thất Hồn Thụ, chỉ có thể thông qua bọn họ, không còn phương pháp khác, bởi vì không ai hiểu Thất Hồn Thụ hơn bọn họ.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên dị sắc.- Các ông là đám người tìm được Thất Hồn Thụ đúng không?

Vậy mà Tống Hồng Sơn biết Thất Hồn Thụ, chắc chắn là đám người mà Sen Taiko nói.

- Không sai, cả Hoa Hạ hẳn là không còn ai biết về Thất Hồn Thụ hơn chúng tôi, cũng không có ai có cơ hội tìm được Thất Hồn Thụ cao hơn chúng tôi, cậu hợp tác với chúng tôi, rễ cây Thất Hồn Thụ sẽ là của cậu, nếu cậu muốn thứ khác, cũng có thể lựa chọn, theo tôi được biết, rễ cây Thất Hồn Thụ là thứ duy nhất có thể cứu được Dạ Tình.

Viên Trọng Dương lạnh lùng nói.

Tử sĩ bọn họ phái đi phát hiện được Thất Hồn Thụ ở sâu trong tiên mộ, bọn họ luôn điều tra tác dụng của Thất Hồn Thụ, kết quả là tìm được trong sách cổ sư phụ bọn họ để lại.

Chuyện này khiến bọn họ vô cùng vui mừng, đến tuổi này của bọn họ, tuổi thọ đã không còn nhiều lắm, nhu cầu cấp bách là tìm được cơ duyên đột phá tới Thần Cảnh, quả của cây này không chỉ ẩn chứa linh lực lớn, giúp người ta đột phá bình cảnh, bổ sung hồn phách, vận khí tốt thì đạt được chút truyền thừa.

Theo bọn họ, thứ này hoàn toàn là chuẩn bị cho bọn họ.

Đồ tốt như vậy, dù thế nào bọn họ cũng phải lấy tới tay.

Đột phá Thần Cảnh thì không nói, với số mệnh Thiên Tuyển Chi Tử của bọn họ, 100% có thể đạt được truyền thừa, chuyện này quả thực như hổ thêm cánh.

Cho nên cho dù đắc tội Mạc gia, bọn họ cũng ra tay không do dự.

- Hai ông nghĩ tôi không biết chút gì về Thất Hồn Thụ sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười nói.

Không thể không nói, hai lão già này coi hắn là đứa bé ba tuổi, sở dĩ Thất Hồn Thụ trân quý như thế, phần lớn là vì nó lớn lên ở nơi mai táng tiên nhân.

Rời khỏi nơi đó, cho dù có đủ rễ, Thất Hồn Thụ sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, sẽ không mọc rễ nảy mầm.

Hơn nữa sau khi chín một lần, nơi đó cũng hoàn toàn không có tác dụng, cho dù tìm được một nơi mai táng tiên nhân, muốn Thất Hồn Thụ nở hoa kết quả chín phải mất hơn trăm năm.

Cho nên nói, thứ trân quý nhất của Thất Hồn Thụ là bảy quả ia.

Trái lại hai ông già này nói rất hào phóng, nếu là người không biết Thần Hồn Thụ còn tưởng mình đạt được bảo bối, thực ra là một thứ vô dụng.

- Ý của cậu vẫn là muốn từ chối chúng tôi sao?

Viên Trọng Dương nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi.

Bỗng nhiên nhiệt độ ở đây giảm xuống, thân thể không ít người run lên.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên tươi cười như có như không.

- Dựa vào Thiên Tuyển Chi Tử và chút lực đó của hai người còn chưa đủ để tôi cúi đầu.

Hắn nhất định phải lấy được quả của Thất Hồn Thụ, cho dù hắn không cần quả Thất Hồn Thụ, hắn đường đường là y tiên bất tử sao có thể bị hai lão già khống chế?

- Được lắm, Mạc Phàm, cậu luôn miệng nói muốn kết hôn với cháu ngoại tôi, còn không chịu làm chút chuyện đó vì đại tiểu thư Dạ gia, Tiểu Tuyết không nên gả cho cậu thì hơn, tránh để bị Mạc gia cậu bắt nạt, còn tiểu tử cậu…

Viên Trọng Dương dừng lại, sau đó mới nói tiếp:

- Nếu không đồng ý thì đừng mong rời khỏi Hồng Kông.

Ông ta vừa nói xong, tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, giống như có mấy con rồng mới tỉnh lại từ giấc ngủ.

Từng đạo kình phong thổi xung quanh ông ta, cảm giác như núi Thái Sơn chèn ép xuất hiện trong lòng bọn họ.

- Yến tiệc đã kết thúc, mời các vị quay về!

Tống Hồng Sơn thấy không thể bàn bạc với Mạc Phàm, thì hạ lệnh đuổi khách.

Nếu Mạc Phàm không đồng ý, vậy không có gì để bàn với Mạc Phàm.

Dù sao nếu không chiếm được quả của Thất Hồn Thụ, không thể tiến vào Thần Cảnh thì bọn họ không sống lâu được, chẳng bằng hợp lại chặn cậu ta.

Ở nơi khác bọn họ không nắm chắc được mấy phần, nhưng nơi này là địa bàn của bọn họ, thiên địa, cơ duyên đều là của bọn họ.

Khi nói chuyện, ông ta vung tay lên, Tống Thiên Dưỡng và Tống Gia Tuấn bị Mạc Phàm trói chặt được buông lỏng, hai cha con đứng dậy.

Hai người đều nhếch miệng cười mỉa, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Rõ ràng chuyện này là sắp ra tay rồi, những người khác đâu dám ở lại, vội vàng cáo từ Tống Hồng Sơn.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn cha con Tống Thiên Dưỡng một cái, cũng không ngăn cản, trái lại rót cho mình một ly rượu vang.

- Anh cũng lùi ra đi.

Mạc Phàm vẫy tay với Hoa Diệp.

- Dạ, Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh cẩn thận.

Trong mắt Hoa Diệp hiện lên chút lo lắng, lùi ra xa trăm mét.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía khu đất trống, không dám chớp mắt.

Thiên sư và truyền kỳ Hồng Kông đấu với Mạc Phàm cường giả Thần Cảnh, có thể bỏ qua sao?

Mọi người vừa rời đi, chỉ thấy Viên Trọng Dương giậm chân.

“Rống…” Tiếng long ngâm vang lên, quang mang màu vàng như du long lan ra bốn phương tám hướng từ chân ông ta, mãi đến khi đến trước người những người khác mới dừng lại.

Những kim quang này vừa dừng lại, chín đạo kim quang lượn vòng dưới nền đất, phóng thẳng lên trời hình thành chín long trụ.

Kim quang ở giữa long trụ như tấm màn, nối long trụ với nhau.

Cùng lúc đó, vừa rồi mặt đất còn bằng phẳng bỗng nhiên lún xuống, biến thành cái hố to đường kính trăm mét, sâu hai ba mươi mét.

Trên vách tường trong hố sâu đều khắc đầy phù văn, điêu khắc hình chín con rồng từ vách đất tiến về trước, trông rất sống động, giống như đấu trường thú của hoàng gia cổ đại.

Mạc Phàm, Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn đứng dưới đấu trường thú.

Bất chợt thay đổi khiến mọi người sửng sốt.

- Đây là thực lực của thiên sư sao?

Có người vô cùng kinh ngạc nói.

Chỉ giậm chân một cái có thể thay đổi cảnh vật xung quanh, còn thành lập trận pháp, không có động tác dư thừa, bản lĩnh này không phải Thần Cảnh, nhưng hơn hẳn Thần Cảnh.

- Cự Môn lão đệ, xem ra thực lực của Viên lão gia tử tăng lên không ít đâu.

Tống Thiên Dưỡng cười nói với Viên Cự Môn.

- Hô hô, Tống lão ca quá khen rồi, mặc kệ thế nào, đạt được mục đích là được.

Trong mắt Viên Cự Môn hiện lên chút đắc ý, cười nói.

Viên gia bọn họ liên thủ với Tống gia bày ra ván cờ này, chính là vì khiến Mạc Phàm cúi đầu, tuy ở giữa xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ xem ra cách thành công không xa rồi.

Mạc Phàm nhìn xung quanh, khẽ nâng mí mắt lên, vẫn không có một chút kích động.

- Càn Khôn Sơn Hải Thuật?

Đây là một loại pháp thuật, trong lúc nhấc tay có thể chưởng càn khôn, khống sơn hải, người bình thường sử dụng sẽ tiêu hao rất lớn, nhưng Thiên Tuyển Chi Tử thì rất đơn giản, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu.

Ở Tu Chân giới, phàm là Thiên Tuyển Chi Tử đều tu luyện công pháp này.

Hắn từng thấy một Thiên Tuyển Chi Tử, chỉ cần một ý niệm trong đầu đã thay đổi một tinh cầu theo ý niệm của mình, Viên Trọng Dương không thể so sánh được.

Nhưng Viên Trọng Dương có thể làm đến bước này, đã không tệ rồi.