Nghe thấy giọng nói này, không ít người sửng sốt, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía người vừa nói.
Chỉ thấy một lão giả thân thể gầy khô, sắc mặt rét lạnh đi tới.
Làn da của lão giả này như cây già, tất cả đều đầy nếp nhăn, nhưng tóc và chòm râu đều màu đen.
Ông ta mặc một đạo bào màu xám, cả người giống như chỉ cần có cơn gió là sẽ ngã.
Nhưng gió đến bên cạnh ông ta thì chỉ dừng lại ở bên cạnh, hóa thành một đám gió xoáy chuyển động vù vù, bạch quang nhàn nhạt sáng lên trong gió xoáy, chuyện này khiến lão nhân sáng ngời hơn nhiều.
Đám Chu Thiếu Hoa, Trần Chí Hoa nhìn thấy lão giả này, lông mày lập tức nhíu lại, con mắt khẽ đảo, mồ hôi lạnh không tự chủ được rơi xuống.
Sắc mặt những người khác thì càng trắng bệch, giống như tờ giấy vàng, có kích động muốn lập tức rời đi.
- Ông ta là Tống Hồng Sơn, không phải Tống Hồng Sơn đã chết rồi sao?
Có người nhỏ giọng nói.
Tống Hồng Sơn là cha của Tống Thiên Dưỡng, cũng là người mà Tống gia lấy làm kiêu ngạo, một nhân vật truyền kỳ ở Hồng Kông.
Nhưng đã sớm lan truyền tin Tống Hồng Sơn bị bệnh mà qua đời, lúc này lại xuất hiện.
Ngay cả Hoa Diệp cũng nhíu mày, lộ ra vài phần kiêng kị.
Cha con Tống Thiên Dưỡng và Viên Cự Môn thì vui vẻ, giống như nhìn thấy cứu tinh.
- Ông nội cứu cháu!
Tống Gia Tuấn vội vàng kêu lên.
Tống Hồng Sơn nhìn thấy cha con Tống gia quỳ trên đất, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nhưng không nói gì thêm, mà nhìn về phía cách đó không xa.
- Các vị, yến tiệc còn chưa kết thúc, cứ đi không từ giã như vậy, thật sự tốt sao, là Tống gia chúng tôi chiêu đãi yến tiệc không cẩn thận, hay là các vị có ý kiến với phong cách làm việc của Tống gia?
Cách đó không xa, có mấy người vụng trộm muốn rời đi, lập tức bị định trụ tại chỗ, không dám động nửa bước.
- Tống lão gia tử, công ty của tôi có chuyện, cần tôi quay về xử lý, tôi thấy mọi người đang bận rộn, cho nên…
Một người đàn ông đầu bóng loáng, bụng phệ cười nịnh nọt nói.
Chuyện tối nay vốn là Mạc Phàm danh chấn Hoa Hạ xuất hiện, sau đó là Tống Hồng Sơn nhân vật truyền kỳ của Hồng Kông biến mất nhiều năm lại xuất hiện, vẫn nên đi trước thì hơn, tránh để trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
- Bụng của tôi không thoải mái, cho nên muốn đi toilet.
Một người khác xấu hổ nói.
…
- Hóa ra là như vậy, là tôi hiểu lầm mọi người rồi, nhưng bây giờ muốn đi cũng được, để lại mạng hoặc ở lại hết, các người tự mình chọn.
Tống Hồng Sơn lãnh khốc nói.
Vẻ mặt mấy người ngẩn ra, không tự chủ được nuốt nước bọt, trong chớp mắt mồ hôi ướt đẫm lưng.
- Chuyện công ty tôi không quan trọng như vậy.
- Tôi…
Mấy người không dám rời đi nữa, thành thật quay lại.
Tống Hồng Sơn lạnh lùng liếc mấy người này một cái, dời mắt nhìn Trần Chí Hoa.
- Tiểu Hoa, tôi nhớ rõ lúc cậu bị anh em phản bội không còn đường để chạy, là tôi thu nhận cậu, còn cho cậu cơ hội lật bàn?
Tống Hồng Sơn lạnh giọng hỏi.
Trần Chí Hoa nhíu mày, quả đấm nắm chặt lại rồi buông lỏng ra.
- Dạ, Tống lão tiên sinh, nếu không có Tống lão tiên sinh, có khả năng Chí Hoa đã bị người ta chém chết ở đầu đường.
- Vậy bây giờ Tống gia tôi cần cậu giúp một chuyện, có khả năng sẽ hi sinh con trai cậu, cậu có ý kiến gì, cần Tống gia tôi xin lỗi cậu sao?
Tống Hồng Sơn hỏi tiếp.
- Vừa rồi là tôi nhất thời hồ đồ, tôi không có ý kiến, Tống gia cũng không cần xin lỗi.
Trần Chí Hoa nhỏ giọng nói.
- Tôi thấy cậu không có lá gan này!
Tống Hồng Sơn hừ lạnh một tiếng nói.
“Cộp!”
- Quả thật Chí Hoa không dám, mong Tống lão tiên sinh tha thứ!
Trần Chí Hoa trực tiếp quỳ xuống nói.
Xung quanh lại rộ lên, đường đường là bang chủ Long Bang xã đoàn số một Hồng Kông, đại lão số một Hồng Kông, rõ ràng con trai thiếu chút nữa bị người ta giế t chết, vậy mà còn quỳ xuống xin lỗi.
- Chuyện này…
Tống Hồng Sơn không để ý đến Trần Chí Hoa, dời mắt nhìn Chu Thiếu Hoa.
Chu Thiếu Hoa bị Tống Hồng Sơn nhìn chăm chú như vậy, thân thể lập tức căng thẳng.
Không đợi Tống Hồng Sơn mở miệng, Chu Thiếu Hoa đã không nhịn được nói:
- Tống lão ca, năm đó lúc khủng hoảng kinh tế, nếu không có ông cho tôi mượn một khoản tiền lớn, Chu gia đã phá sản, tôi vẫn còn nhớ chuyện này, vừa rồi là tôi quá xúc động, ông chớ để ở trong lòng, địa vị của Tống gia ở Hồng Kông ai cũng đừng nghĩ lay động.
- Ông nhớ rõ là tốt rồi, nhưng tôi hi vọng không chỉ ông nhớ kỹ, Chu gia các ông đều phải nhớ kỹ đời đời kiếp kiếp, nếu không khủng hoảng kinh tế tiếp theo, tất không có ai trải qua giúp cậu.
Tống Hồng Sơn trầm giọng nói, trong giọng nói tràn đầy ý uy hiếp.
- Dạ, dạ, Chu gia chúng tôi sẽ nhớ kỹ.
Chu Thiếu Hoa vội vàng gật đầu, bỗng nhiên sắc mặt như giấy vàng.
- Không nhớ kỹ cũng không sao, nếu Tống gia chúng tôi có thể cho, thì cũng có thể lấy.
Tống Hồng Sơn nói tiếp, trong mắt chớp lóe sắc bén.
Giọng nói trầm thấp không hề vang dội, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hít thở không thông và khiếp sợ khó mà bình ổn.
- Đây là lực lượng truyền kỳ ở Hồng Kông sao?
Mạc Phàm vốn để lộ bộ mặt thật của Tống gia, Tống gia vốn dĩ đã xong rồi.
Nhưng Tống Hồng Sơn vừa xuất hiện, không nói lời nào khiến 30% dao động.
Chỉ nói mấy câu, lại khiến đám Trần Chí Hoa và Chu Thiếu Hoa không thể không cúi đầu.
- Nhân vật truyền kỳ của Hồng Kông không hổ là truyền kỳ!
Có người nhìn Tống Hồng Sơn, nghĩ thầm.
Theo lời đồn, Tống Hồng Sơn dựa vào hải vận và bất động sản tích lũy được hơn phân nửa tài phú ở Hồng Kông, khi khủng hoảng kinh tế gần như tất cả sản nghiệp đều bị ảnh hưởng, chỉ có Tống gia không chỉ vững như núi Thái Sơn, trái lại buôn bán càng làm càng lớn.
Hơn nữa phàm là ngành mà Tống Hồng Sơn nhúng tay, gần như đều ổn định kiếm tiền không lỗ, người khác bám vào sẽ bay lên trời.
Trừ chuyện đó ra, trong đó có mười người mà Tống gia giúp, hiện giờ đều thành phú hào số một số hai và đại lão Hồng Kông, không có ngoại lệ, Trần Chí Hoa và Chu Thiếu Hoa là ví dụ.
Bởi vì bỗng nhiên Tống Hồng Sơn biến mất, rất nhiều người đã quên vị truyền kỳ của Tống gia này.
Không ngờ nhân vật truyền kỳ này ra tay, quả nhiên không giống người thường.
- Các người có ý kiến với phong cách làm việc của Tống gia tôi sao?
Tống Hồng Sơn lạnh lùng liếc những người xung quanh.
Phần lớn đều cúi đầu, không dám có chút phản kháng.
Truyền kỳ Hồng Kông xuất hiện, lại phản kháng Tống gia sẽ như lấy trứng chọi đá, cho dù là Mạc Phàm cũng không được.
Những người còn lại nhìn về phía cảng đốc Cát Văn Hiên trước đây, đang đứng cách Tống Thiên Dưỡng không xa.- Lão Cát, ông có ý kiến với chuyện Cảng thiếu của cháu nội tôi sao?
Cát Văn Hiên nhíu mày, mắt đảo liên tục, do dự một lát.
- Haizz, tôi đã về hưu, mọi người tự nhìn mà làm đi.
Rất lâu sau, Cát Văn Hiên thở dài, bất đắc dĩ nói.
Cát Văn Hiên mới mở miệng, những người còn lại đều cúi đầu.
Vẻ đắc ý xuất hiện trong mắt đám cha con Tống gia và Viên gia.
Làm xong những chuyện này, lúc này Tống Hồng Sơn mới nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt lóe lên không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Tống Hồng Sơn chào Mạc tiên sinh.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tống Hồng Sơn một cái, khẽ nâng mí mắt, lộ ra một chút bất ngờ.
Hoa Diệp đã là Tiên Thiên Tông Sư đỉnh phong, tu vi của lão giả này không kém Hoa Diệp, hơn nữa trên người còn có lực lượng quỷ dị.
- Tống gia làm những chuyện này, là vì ông muốn gặp tôi sao? Nghe thấy giọng nói này, không ít người sửng sốt, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía người vừa nói.
Chỉ thấy một lão giả thân thể gầy khô, sắc mặt rét lạnh đi tới.
Làn da của lão giả này như cây già, tất cả đều đầy nếp nhăn, nhưng tóc và chòm râu đều màu đen.
Ông ta mặc một đạo bào màu xám, cả người giống như chỉ cần có cơn gió là sẽ ngã.
Nhưng gió đến bên cạnh ông ta thì chỉ dừng lại ở bên cạnh, hóa thành một đám gió xoáy chuyển động vù vù, bạch quang nhàn nhạt sáng lên trong gió xoáy, chuyện này khiến lão nhân sáng ngời hơn nhiều.
Đám Chu Thiếu Hoa, Trần Chí Hoa nhìn thấy lão giả này, lông mày lập tức nhíu lại, con mắt khẽ đảo, mồ hôi lạnh không tự chủ được rơi xuống.
Sắc mặt những người khác thì càng trắng bệch, giống như tờ giấy vàng, có kích động muốn lập tức rời đi.
- Ông ta là Tống Hồng Sơn, không phải Tống Hồng Sơn đã chết rồi sao?
Có người nhỏ giọng nói.
Tống Hồng Sơn là cha của Tống Thiên Dưỡng, cũng là người mà Tống gia lấy làm kiêu ngạo, một nhân vật truyền kỳ ở Hồng Kông.
Nhưng đã sớm lan truyền tin Tống Hồng Sơn bị bệnh mà qua đời, lúc này lại xuất hiện.
Ngay cả Hoa Diệp cũng nhíu mày, lộ ra vài phần kiêng kị.
Cha con Tống Thiên Dưỡng và Viên Cự Môn thì vui vẻ, giống như nhìn thấy cứu tinh.
- Ông nội cứu cháu!
Tống Gia Tuấn vội vàng kêu lên.
Tống Hồng Sơn nhìn thấy cha con Tống gia quỳ trên đất, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nhưng không nói gì thêm, mà nhìn về phía cách đó không xa.
- Các vị, yến tiệc còn chưa kết thúc, cứ đi không từ giã như vậy, thật sự tốt sao, là Tống gia chúng tôi chiêu đãi yến tiệc không cẩn thận, hay là các vị có ý kiến với phong cách làm việc của Tống gia?
Cách đó không xa, có mấy người vụng trộm muốn rời đi, lập tức bị định trụ tại chỗ, không dám động nửa bước.
- Tống lão gia tử, công ty của tôi có chuyện, cần tôi quay về xử lý, tôi thấy mọi người đang bận rộn, cho nên…
Một người đàn ông đầu bóng loáng, bụng phệ cười nịnh nọt nói.
Chuyện tối nay vốn là Mạc Phàm danh chấn Hoa Hạ xuất hiện, sau đó là Tống Hồng Sơn nhân vật truyền kỳ của Hồng Kông biến mất nhiều năm lại xuất hiện, vẫn nên đi trước thì hơn, tránh để trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
- Bụng của tôi không thoải mái, cho nên muốn đi toilet.
Một người khác xấu hổ nói.
…
- Hóa ra là như vậy, là tôi hiểu lầm mọi người rồi, nhưng bây giờ muốn đi cũng được, để lại mạng hoặc ở lại hết, các người tự mình chọn.
Tống Hồng Sơn lãnh khốc nói.
Vẻ mặt mấy người ngẩn ra, không tự chủ được nuốt nước bọt, trong chớp mắt mồ hôi ướt đẫm lưng.
- Chuyện công ty tôi không quan trọng như vậy.
- Tôi…
Mấy người không dám rời đi nữa, thành thật quay lại.
Tống Hồng Sơn lạnh lùng liếc mấy người này một cái, dời mắt nhìn Trần Chí Hoa.
- Tiểu Hoa, tôi nhớ rõ lúc cậu bị anh em phản bội không còn đường để chạy, là tôi thu nhận cậu, còn cho cậu cơ hội lật bàn?
Tống Hồng Sơn lạnh giọng hỏi.
Trần Chí Hoa nhíu mày, quả đấm nắm chặt lại rồi buông lỏng ra.
- Dạ, Tống lão tiên sinh, nếu không có Tống lão tiên sinh, có khả năng Chí Hoa đã bị người ta chém chết ở đầu đường.
- Vậy bây giờ Tống gia tôi cần cậu giúp một chuyện, có khả năng sẽ hi sinh con trai cậu, cậu có ý kiến gì, cần Tống gia tôi xin lỗi cậu sao?
Tống Hồng Sơn hỏi tiếp.
- Vừa rồi là tôi nhất thời hồ đồ, tôi không có ý kiến, Tống gia cũng không cần xin lỗi.
Trần Chí Hoa nhỏ giọng nói.
- Tôi thấy cậu không có lá gan này!
Tống Hồng Sơn hừ lạnh một tiếng nói.
“Cộp!”
- Quả thật Chí Hoa không dám, mong Tống lão tiên sinh tha thứ!
Trần Chí Hoa trực tiếp quỳ xuống nói.
Xung quanh lại rộ lên, đường đường là bang chủ Long Bang xã đoàn số một Hồng Kông, đại lão số một Hồng Kông, rõ ràng con trai thiếu chút nữa bị người ta giế t chết, vậy mà còn quỳ xuống xin lỗi.
- Chuyện này…
Tống Hồng Sơn không để ý đến Trần Chí Hoa, dời mắt nhìn Chu Thiếu Hoa.
Chu Thiếu Hoa bị Tống Hồng Sơn nhìn chăm chú như vậy, thân thể lập tức căng thẳng.
Không đợi Tống Hồng Sơn mở miệng, Chu Thiếu Hoa đã không nhịn được nói:
- Tống lão ca, năm đó lúc khủng hoảng kinh tế, nếu không có ông cho tôi mượn một khoản tiền lớn, Chu gia đã phá sản, tôi vẫn còn nhớ chuyện này, vừa rồi là tôi quá xúc động, ông chớ để ở trong lòng, địa vị của Tống gia ở Hồng Kông ai cũng đừng nghĩ lay động.
- Ông nhớ rõ là tốt rồi, nhưng tôi hi vọng không chỉ ông nhớ kỹ, Chu gia các ông đều phải nhớ kỹ đời đời kiếp kiếp, nếu không khủng hoảng kinh tế tiếp theo, tất không có ai trải qua giúp cậu.
Tống Hồng Sơn trầm giọng nói, trong giọng nói tràn đầy ý uy hiếp.
- Dạ, dạ, Chu gia chúng tôi sẽ nhớ kỹ.
Chu Thiếu Hoa vội vàng gật đầu, bỗng nhiên sắc mặt như giấy vàng.
- Không nhớ kỹ cũng không sao, nếu Tống gia chúng tôi có thể cho, thì cũng có thể lấy.
Tống Hồng Sơn nói tiếp, trong mắt chớp lóe sắc bén.
Giọng nói trầm thấp không hề vang dội, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hít thở không thông và khiếp sợ khó mà bình ổn.
- Đây là lực lượng truyền kỳ ở Hồng Kông sao?
Mạc Phàm vốn để lộ bộ mặt thật của Tống gia, Tống gia vốn dĩ đã xong rồi.
Nhưng Tống Hồng Sơn vừa xuất hiện, không nói lời nào khiến 30% dao động.
Chỉ nói mấy câu, lại khiến đám Trần Chí Hoa và Chu Thiếu Hoa không thể không cúi đầu.
- Nhân vật truyền kỳ của Hồng Kông không hổ là truyền kỳ!
Có người nhìn Tống Hồng Sơn, nghĩ thầm.
Theo lời đồn, Tống Hồng Sơn dựa vào hải vận và bất động sản tích lũy được hơn phân nửa tài phú ở Hồng Kông, khi khủng hoảng kinh tế gần như tất cả sản nghiệp đều bị ảnh hưởng, chỉ có Tống gia không chỉ vững như núi Thái Sơn, trái lại buôn bán càng làm càng lớn.
Hơn nữa phàm là ngành mà Tống Hồng Sơn nhúng tay, gần như đều ổn định kiếm tiền không lỗ, người khác bám vào sẽ bay lên trời.
Trừ chuyện đó ra, trong đó có mười người mà Tống gia giúp, hiện giờ đều thành phú hào số một số hai và đại lão Hồng Kông, không có ngoại lệ, Trần Chí Hoa và Chu Thiếu Hoa là ví dụ.
Bởi vì bỗng nhiên Tống Hồng Sơn biến mất, rất nhiều người đã quên vị truyền kỳ của Tống gia này.
Không ngờ nhân vật truyền kỳ này ra tay, quả nhiên không giống người thường.
- Các người có ý kiến với phong cách làm việc của Tống gia tôi sao?
Tống Hồng Sơn lạnh lùng liếc những người xung quanh.
Phần lớn đều cúi đầu, không dám có chút phản kháng.
Truyền kỳ Hồng Kông xuất hiện, lại phản kháng Tống gia sẽ như lấy trứng chọi đá, cho dù là Mạc Phàm cũng không được.
Những người còn lại nhìn về phía cảng đốc Cát Văn Hiên trước đây, đang đứng cách Tống Thiên Dưỡng không xa.- Lão Cát, ông có ý kiến với chuyện Cảng thiếu của cháu nội tôi sao?
Cát Văn Hiên nhíu mày, mắt đảo liên tục, do dự một lát.
- Haizz, tôi đã về hưu, mọi người tự nhìn mà làm đi.
Rất lâu sau, Cát Văn Hiên thở dài, bất đắc dĩ nói.
Cát Văn Hiên mới mở miệng, những người còn lại đều cúi đầu.
Vẻ đắc ý xuất hiện trong mắt đám cha con Tống gia và Viên gia.
Làm xong những chuyện này, lúc này Tống Hồng Sơn mới nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt lóe lên không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Tống Hồng Sơn chào Mạc tiên sinh.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tống Hồng Sơn một cái, khẽ nâng mí mắt, lộ ra một chút bất ngờ.
Hoa Diệp đã là Tiên Thiên Tông Sư đỉnh phong, tu vi của lão giả này không kém Hoa Diệp, hơn nữa trên người còn có lực lượng quỷ dị.
- Tống gia làm những chuyện này, là vì ông muốn gặp tôi sao?