- Kẻ nào giết con tôi, cút ra đây cho tôi.
Trần Chí Hoa tức giận nói.
Giọng nói như hổ gầm vang lên, khiến màng tai người ta run lên.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, không ít người vội vàng nhường ra một con đường, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm như nhìn người chết.
- Trần Chí Hoa đến rồi, tiểu tử kiêu ngạo này chết chắc rồi!
- Chí Hoa, gi ết chết Tiểu Cương là tiểu tử này, cậu ta không chỉ giết Tiểu Cương, ngay cả Vân Long nhà tôi và mấy đứa bé khác cũng bị cậu ta gi ết chết.
Chu Thiếu Hoa đi đến bên cạnh Trần Chí Hoa, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ nói.
Trần Chí Hoa nhìn mấy người không còn hơi thở trên đất, tròng mắt hơi híp lại, trong đôi mắt rét lạnh chớp lóe sắc bén, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống không ít.
Trong lòng không ít người phát lạnh, trong mắt xuất hiện thêm vài phần kiêng kị.
- Trần Chí Hoa sắp nổi bão rồi?
- Tiểu tử, dám ra tay với con trai của Trần Chí Hoa, ai cho cậu lá gan này, nói cho tôi biết, tôi sẽ không ra tay với người nhà cậu, còn có thể để cậu chết toàn thây.
Trần Chí Hoa trầm giọng nói.
Ông ta có thể trở thành lão đại của xã đoàn số một Hồng Kông, gần như là giẫm xuống vô số thi thể người để đi tới, cứu cũng không ít người, bình thường ông ta không mang mười mấy vệ sĩ sẽ không ra cửa.
Tiểu tử này giết con của ông ta, chắc chắn là những người đó phái tới trả thù.
Dám ra tay với con ông ta, moi người đứng sau cậu ta ra trước, rồi tính luôn cả người nhà cậu ta làm một trận.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Mạc Phàm lấy một chai Louie 16 trên quầy bar, tự mình rót một ly, khẽ nhấp một ngụm, không thèm liếc nhìn Trần Chí Hoa một cái.
- Ông đang nói chuyện với tôi à?
- Hửm?
Không ít người sửng sốt.
- Tiểu tử này?
Mạc Phàm không để ý đám Trần Chí Cương, Chu Vân Long còn chưa tính, dù sao vẫn là một đám đứa bé.
Cậu ta cũng không để Chu Thiếu Hoa vào mắt, Chu Thiếu Hoa chỉ là phú hào.
Trần Chí Hoa là đại lão xã đoàn đứng đầu Hoa Hạ, một số rạp chiếu phim ở Hồng Kông là của ông ta, ra tay ngoan độc tuyệt đối đám tiểu tử kia không thể so được với Chu Thiếu Hoa.
Tiểu tử này dám nói chuyện với Trần Chí Hoa như vậy, đúng là ngông cuồng.
- Tiểu tử, cậu muốn chết à!
Một đại hán đứng sau Trần Chí Hoa nhíu mày, bước nhanh về phía Mạc Phàm.
Mỗi một bước đều như cự nhân trúng tên, mặt đất rung động “rầm rầm”, rõ ràng không phải người bình thường.
Trần Chí Hoa nhíu mày, sắc bén xuất hiện trong mắt ông ta.
Tiểu tử này giết con của ông ta còn không chạy trốn, đã khiến ông ta rất giật mình, ông ta đến nơi này, vậy mà tiểu tử này còn kiêu ngạo như thế.
Ông ta từng gặp không ít người gan lớn, nhưng tuyệt đối không can đảm như tiểu tử này.Không đợi đại hán đứng sau ông ta đến bên cạnh Mạc Phàm, đã bị ngăn lại.
- Tiểu tử, lá gan của cậu không nhỏ, tôi đang nói chuyện với cậu đó, thế nào.
Trần Chí Hoa lạnh lùng nói.
- Nếu đang nói chuyện với tôi, vậy thì quỳ xuống nói.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Khi nói chuyện, một tay hắn khẽ nhấn một cái.
“Răng rắc” một tiếng, sắc mặt Trần Chí Hoa thay đổi, có cảm giác như bị hai lực sĩ đè nặng, không có đường sống để phản kháng, ông ta quỳ xuống.
Chỉ là vừa quỳ, mắt mọi người đều mở to, trong đồng tử mở to hết cỡ là không thể tin được.
- Vậy mà tiểu tử này bảo Trần Chí Hoa quỳ xuống nói chuyện, tôi không hoa mắt đấy chứ?
Có người dụi mắt, vội vàng lấy kính trong túi ra đeo, hỏi.
Khi nhìn lại lần nữa, cả người lập tức ngây ngẩn.
- Ông trời của tôi, Trần Chí Hoa quỳ xuống thật rồi.
Trần Chí Hoa gần như thổ hoảng đế ở Hồng Kông, ông ta đè ép một nửa cùng với Tống Thiên Dưỡng Tống gia, những người khác gặp ông ta đều phải vô cùng khách sáo, có ai dám bảo Trần Chí Hoa quỳ xuống nói chuyện?
Không chỉ người này, mặt những người khác cũng như màu đất, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi từ trán bọn xuống, không chỉ không ai dám giơ tay lau, thậm chí cũng không dám thở mạnh.
- Rốt cuộc tiểu tử này là ai, kiêu ngạo như vậy, không phải là thái tử gia thủ đô đấy chứ?
Có người nuốt nước bọt nghĩ thầm.
- Bây giờ ông có thể nói chuyện với tôi rồi.
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn Trần Chí Hoa, nói.
Sắc mặt Trần Chí Hoa tím đen, giống như gan heo phơi mấy ngày.
Sở dĩ lần trước quỳ với Tống gia, là vì thị nữ mà ông ta cưỡng bức là tình nhân của Tống Thiên Dưỡng, sai là ông ta, nếu không ông ta đã không dễ dàng cúi đầu trước Tống Thiên Dưỡng rồi.
Lần này thì sao đây, một tiểu tử chưa tới 20 tuổi giết con ông ta, vậy mà còn bảo ông ta quỳ xuống nói chuyện, cho dù là Tống Thiên Dưỡng bình thường cũng không có tư cách này.
- Các cậu còn thất thần làm gì, không nhanh bắt cậu ta làm thịt cho tôi.
Trần Chí Hoa như bị bệnh tâm thần kêu lên.
Ông ta vừa nói xong, mấy người đứng bên cạnh ông ta mới lấy lại tinh thần, một đám quần áo và tóc không gió mà bay.
Dưới chân mấy người vừa động, có như du long tứ hải, có như bươm bướm bay qua hoa, có tốc độ như gió, phương thức không đồng nhất, nhưng tốc độ đều rất nhanh, không do dự xông về phía Mạc Phàm, trong chớp mắt đã tới trước người Mạc Phàm.
Đám người này đều là tâm phúc của ông ta, lúc ông ta đi ngủ, thậm chí ngay cả lúc ông ta chơi phụ nữ những người này đều ở xung quanh bảo vệ ông ta.
Trừ chuyện đó ra, những người này đều là cao thủ số một, kém nhất cũng là cao thủ võ đạo Trúc Cơ, thậm chí có mấy người đã tới Tiên Thiên, đủ để xé nát tiểu tử này rồi.
Vài đạo kình phong màu khác nhau đánh tới, Mạc Phàm nhướn mày lên, lộ ra một chút bất ngờ.
Chẳng trách Trần Chí Hoa có thể trở thành lão đại xã đoàn số một Hồng Kông, thậm chí tên của ông ta có thể dọa đứa bé khóc, vệ sĩ bên cạnh ông ta đều là Tiên Thiên Tông Sư, lợi hại hơn những xã đoàn mà hắn từng thấy nhiều.
Nhưng Mạc Phàm chỉ cười nhạt.
Đồng thời trên người hắn chớp lóe bạch quang.
Mấy người này đến bên cạnh hắn, trực tiếp xuyên qua người hắn, giống như xuyên qua quanh ảnh.
Ngay sau đó, trên mặt mấy người kia lộ vẻ kỳ lạ, tiếng thét chói tai vang lên.
- Không, tay của tôi?
- Chân của tôi!
- … Của tôi!
Tiếng xương gãy vang lên từ tay chân những người này, bọn họ không thể cử động được, giống như pho tượng nhìn tay chân mình bị gãy.
“Răng rắc răng rắc…” Nổi da gà lập tức xuất hiện trên người mọi người trừ Mạc Phàm.
- Chuyện này…
Vừa rồi Mạc Phàm giết đám Trần Chí Cương thì không có gì, bọn họ đều là người bình thường, chỉ cần dùng chút pháp thuật sẽ giết được.
Nhưng đám người này thì khác, bọn họ là tâm phúc của Trần Chí Hoa, trong đó có mấy người là Tiên Thiên Tông Sư.
Bởi vì có những người này, Trần Chí Hoa mới có thể sống đến bây giờ.
Nghe nói có một lần, có người vì tìm Trần Chí Hoa báo thù mà buộc thuốc nổ đầy người, đi tới trước mặt Trần Chí Hoa.
Cả tầng đều bị hủy, kẻ thù kia bị nổ tung ngay cả cặn cũng không còn, Trần Chí Hoa có những người này bảo vệ nên còn sống.
Nhưng những người này còn chưa chạm vào được Mạc Phàm, đã bị gãy tay gãy chân.
- Chuyện này quá khó tin rồi?
Mắt không ít người đảo liên tục, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, lẩm bẩm nói.
- Ông quỳ xuống là muốn nói với tôi câu này sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi. - Kẻ nào giết con tôi, cút ra đây cho tôi.
Trần Chí Hoa tức giận nói.
Giọng nói như hổ gầm vang lên, khiến màng tai người ta run lên.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, không ít người vội vàng nhường ra một con đường, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm như nhìn người chết.
- Trần Chí Hoa đến rồi, tiểu tử kiêu ngạo này chết chắc rồi!
- Chí Hoa, gi ết chết Tiểu Cương là tiểu tử này, cậu ta không chỉ giết Tiểu Cương, ngay cả Vân Long nhà tôi và mấy đứa bé khác cũng bị cậu ta gi ết chết.
Chu Thiếu Hoa đi đến bên cạnh Trần Chí Hoa, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ nói.
Trần Chí Hoa nhìn mấy người không còn hơi thở trên đất, tròng mắt hơi híp lại, trong đôi mắt rét lạnh chớp lóe sắc bén, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống không ít.
Trong lòng không ít người phát lạnh, trong mắt xuất hiện thêm vài phần kiêng kị.
- Trần Chí Hoa sắp nổi bão rồi?
- Tiểu tử, dám ra tay với con trai của Trần Chí Hoa, ai cho cậu lá gan này, nói cho tôi biết, tôi sẽ không ra tay với người nhà cậu, còn có thể để cậu chết toàn thây.
Trần Chí Hoa trầm giọng nói.
Ông ta có thể trở thành lão đại của xã đoàn số một Hồng Kông, gần như là giẫm xuống vô số thi thể người để đi tới, cứu cũng không ít người, bình thường ông ta không mang mười mấy vệ sĩ sẽ không ra cửa.
Tiểu tử này giết con của ông ta, chắc chắn là những người đó phái tới trả thù.
Dám ra tay với con ông ta, moi người đứng sau cậu ta ra trước, rồi tính luôn cả người nhà cậu ta làm một trận.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Mạc Phàm lấy một chai Louie 16 trên quầy bar, tự mình rót một ly, khẽ nhấp một ngụm, không thèm liếc nhìn Trần Chí Hoa một cái.
- Ông đang nói chuyện với tôi à?
- Hửm?
Không ít người sửng sốt.
- Tiểu tử này?
Mạc Phàm không để ý đám Trần Chí Cương, Chu Vân Long còn chưa tính, dù sao vẫn là một đám đứa bé.
Cậu ta cũng không để Chu Thiếu Hoa vào mắt, Chu Thiếu Hoa chỉ là phú hào.
Trần Chí Hoa là đại lão xã đoàn đứng đầu Hoa Hạ, một số rạp chiếu phim ở Hồng Kông là của ông ta, ra tay ngoan độc tuyệt đối đám tiểu tử kia không thể so được với Chu Thiếu Hoa.
Tiểu tử này dám nói chuyện với Trần Chí Hoa như vậy, đúng là ngông cuồng.
- Tiểu tử, cậu muốn chết à!
Một đại hán đứng sau Trần Chí Hoa nhíu mày, bước nhanh về phía Mạc Phàm.
Mỗi một bước đều như cự nhân trúng tên, mặt đất rung động “rầm rầm”, rõ ràng không phải người bình thường.
Trần Chí Hoa nhíu mày, sắc bén xuất hiện trong mắt ông ta.
Tiểu tử này giết con của ông ta còn không chạy trốn, đã khiến ông ta rất giật mình, ông ta đến nơi này, vậy mà tiểu tử này còn kiêu ngạo như thế.
Ông ta từng gặp không ít người gan lớn, nhưng tuyệt đối không can đảm như tiểu tử này.Không đợi đại hán đứng sau ông ta đến bên cạnh Mạc Phàm, đã bị ngăn lại.
- Tiểu tử, lá gan của cậu không nhỏ, tôi đang nói chuyện với cậu đó, thế nào.
Trần Chí Hoa lạnh lùng nói.
- Nếu đang nói chuyện với tôi, vậy thì quỳ xuống nói.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Khi nói chuyện, một tay hắn khẽ nhấn một cái.
“Răng rắc” một tiếng, sắc mặt Trần Chí Hoa thay đổi, có cảm giác như bị hai lực sĩ đè nặng, không có đường sống để phản kháng, ông ta quỳ xuống.
Chỉ là vừa quỳ, mắt mọi người đều mở to, trong đồng tử mở to hết cỡ là không thể tin được.
- Vậy mà tiểu tử này bảo Trần Chí Hoa quỳ xuống nói chuyện, tôi không hoa mắt đấy chứ?
Có người dụi mắt, vội vàng lấy kính trong túi ra đeo, hỏi.
Khi nhìn lại lần nữa, cả người lập tức ngây ngẩn.
- Ông trời của tôi, Trần Chí Hoa quỳ xuống thật rồi.
Trần Chí Hoa gần như thổ hoảng đế ở Hồng Kông, ông ta đè ép một nửa cùng với Tống Thiên Dưỡng Tống gia, những người khác gặp ông ta đều phải vô cùng khách sáo, có ai dám bảo Trần Chí Hoa quỳ xuống nói chuyện?
Không chỉ người này, mặt những người khác cũng như màu đất, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi từ trán bọn xuống, không chỉ không ai dám giơ tay lau, thậm chí cũng không dám thở mạnh.
- Rốt cuộc tiểu tử này là ai, kiêu ngạo như vậy, không phải là thái tử gia thủ đô đấy chứ?
Có người nuốt nước bọt nghĩ thầm.
- Bây giờ ông có thể nói chuyện với tôi rồi.
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn Trần Chí Hoa, nói.
Sắc mặt Trần Chí Hoa tím đen, giống như gan heo phơi mấy ngày.
Sở dĩ lần trước quỳ với Tống gia, là vì thị nữ mà ông ta cưỡng bức là tình nhân của Tống Thiên Dưỡng, sai là ông ta, nếu không ông ta đã không dễ dàng cúi đầu trước Tống Thiên Dưỡng rồi.
Lần này thì sao đây, một tiểu tử chưa tới 20 tuổi giết con ông ta, vậy mà còn bảo ông ta quỳ xuống nói chuyện, cho dù là Tống Thiên Dưỡng bình thường cũng không có tư cách này.
- Các cậu còn thất thần làm gì, không nhanh bắt cậu ta làm thịt cho tôi.
Trần Chí Hoa như bị bệnh tâm thần kêu lên.
Ông ta vừa nói xong, mấy người đứng bên cạnh ông ta mới lấy lại tinh thần, một đám quần áo và tóc không gió mà bay.
Dưới chân mấy người vừa động, có như du long tứ hải, có như bươm bướm bay qua hoa, có tốc độ như gió, phương thức không đồng nhất, nhưng tốc độ đều rất nhanh, không do dự xông về phía Mạc Phàm, trong chớp mắt đã tới trước người Mạc Phàm.
Đám người này đều là tâm phúc của ông ta, lúc ông ta đi ngủ, thậm chí ngay cả lúc ông ta chơi phụ nữ những người này đều ở xung quanh bảo vệ ông ta.
Trừ chuyện đó ra, những người này đều là cao thủ số một, kém nhất cũng là cao thủ võ đạo Trúc Cơ, thậm chí có mấy người đã tới Tiên Thiên, đủ để xé nát tiểu tử này rồi.
Vài đạo kình phong màu khác nhau đánh tới, Mạc Phàm nhướn mày lên, lộ ra một chút bất ngờ.
Chẳng trách Trần Chí Hoa có thể trở thành lão đại xã đoàn số một Hồng Kông, thậm chí tên của ông ta có thể dọa đứa bé khóc, vệ sĩ bên cạnh ông ta đều là Tiên Thiên Tông Sư, lợi hại hơn những xã đoàn mà hắn từng thấy nhiều.
Nhưng Mạc Phàm chỉ cười nhạt.
Đồng thời trên người hắn chớp lóe bạch quang.
Mấy người này đến bên cạnh hắn, trực tiếp xuyên qua người hắn, giống như xuyên qua quanh ảnh.
Ngay sau đó, trên mặt mấy người kia lộ vẻ kỳ lạ, tiếng thét chói tai vang lên.
- Không, tay của tôi?
- Chân của tôi!
- … Của tôi!
Tiếng xương gãy vang lên từ tay chân những người này, bọn họ không thể cử động được, giống như pho tượng nhìn tay chân mình bị gãy.
“Răng rắc răng rắc…” Nổi da gà lập tức xuất hiện trên người mọi người trừ Mạc Phàm.
- Chuyện này…
Vừa rồi Mạc Phàm giết đám Trần Chí Cương thì không có gì, bọn họ đều là người bình thường, chỉ cần dùng chút pháp thuật sẽ giết được.
Nhưng đám người này thì khác, bọn họ là tâm phúc của Trần Chí Hoa, trong đó có mấy người là Tiên Thiên Tông Sư.
Bởi vì có những người này, Trần Chí Hoa mới có thể sống đến bây giờ.
Nghe nói có một lần, có người vì tìm Trần Chí Hoa báo thù mà buộc thuốc nổ đầy người, đi tới trước mặt Trần Chí Hoa.
Cả tầng đều bị hủy, kẻ thù kia bị nổ tung ngay cả cặn cũng không còn, Trần Chí Hoa có những người này bảo vệ nên còn sống.
Nhưng những người này còn chưa chạm vào được Mạc Phàm, đã bị gãy tay gãy chân.
- Chuyện này quá khó tin rồi?
Mắt không ít người đảo liên tục, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, lẩm bẩm nói.
- Ông quỳ xuống là muốn nói với tôi câu này sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.