- Vậy mà Mạc gia các cậu chế thần khí của Thần Điện thành dây chuyền.
Viên Phá Quân trầm giọng nói.
Nếu lấy bảo thạch thánh linh và thần lệ ra, không biết sẽ đổi được bao nhiêu tài nguyên cho gia tộc, vậy mà Mạc gia lại chỉ tạo ra đồ trang sức.
Mạc Phàm cười nhạt, trong mắt đều là nếu không thì thế nào.
Trong mắt những người khác bảo thạch thánh linh và thần lệ là thần khí, còn ở trong mắt hắn chỉ là nguyên liệu bình thường.
Cho dù là nguyên liệu quý hiếm ở trong mắt hắn, chỉ cần có thể tạo thành trang sức đẹp, hắn sẽ không do dự làm thành dây chuyền cho Tiểu Tuyết.
- Lưu phu nhân, lấy mấy món còn lại cho bọn họ xem đi.
Mạc Phàm nói với Lưu Nguyệt Như.
Lưu Nguyệt Như cất Tuyệt Thế, trên tay lại sáng lên một đạo bạch quang, gương đồng cổ xưa xuất hiện trong tay bà.
- Sính lễ tiếp theo của Bạch tiểu thư là gương đoàn tụ sum vầy!
Vẻ mặt mọi người lại thay đổi, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán bọn họ xuống.
- Đây là Bát Chỉ Kính sao?
Viên Văn Khúc kêu lên.
Người bình thường chưa từng thấy Bát Chỉ Kính, Viên gia bọn họ có không ít ghi chép về Bát Chỉ Kính.
Bên ngoài tấm gương này có thay đổi, hẳn là được người ta luyện lần hai, nhưng tuyệt đối là Bát Chỉ Kính.
Bát Chỉ Kính là một trong ba thần khí của Nhật quốc, là bảo vật ngăn chặn hết toàn bộ công kích ác ý, tuyệt đối là thần khí.
- Chuyện này…
Sắc mặt không ít người lại khó coi hơn.
Dây chuyền trước đó đã là một kiện thần khí, bây giờ lại lấy ra một thần khí khác.
- Sính lễ tiếp theo của Bạch gia là trăm viên Thiên Thọ Đan!
Những lời này vừa vang lên, không ít người như bị sét đánh.
Đan dược Mạc gia đánh bại Lâm gia ở phòng đấu giá là Thiên Thọ Đan, có thể tăng mười năm tuổi thọ, lúc ấy giá một viên đã tới 10 triệu, trải qua Hắc Thị lan truyền, 15 triệu cũng đừng nghĩ đạt được.
Cho dù tính theo 15 triệu, cả lọ chính là 1500 triệu.
- Ông trời của tôi, Mạc gia có tiền như vậy sao?
Vì Mạc gia chỉ bán đấu giá ba loại thuốc ở hội đấu giá kia, sau đó không sản xuất nữa, có người hoài nghi Mạc gia đã dùng hết tài nguyên, ai biết vừa vung tay là 100 viên.
- 100 bình nước thuốc Khuynh Thành!
- 100 bình Tạo Hóa Dịch!
…
- Một bộ Thiên Huyền Thư!
- Một bộ Thiên Y Kinh!
Hai bộ kinh thư lần lượt xuất hiện trên tay Lưu Nguyệt Như, đám Viên Cự Môn đứng bật dậy khỏi ghế.
- Cái gì?
Tuy ông ta không biết Thiên Huyền Thư và Thiên Y Kinh là gì, nhưng nghe tên thì không khó đoán chắc chắn là công pháp.
Phải biết rằng Mạc gia có thể quật khởi nhanh như vậy, chắc chắn là chiếm được công pháp gì đó lợi hại, hơn nữa số lượng không ít.
Rất nhiều thế lực đối nghịch với Mạc gia, chẳng phải vì thù mà liều sinh tử với Mạc gia, mà mơ ước công pháp và y thuật của Mạc gia.
Nổi tiếng nhất trong số những công pháp này, là bí pháp phá giải Vạn Diệt Lao Lung.
- Vậy mà trong sính lễ của Mạc gia có công pháp, chuyện này…
Trong chớp mắt, bao gồm cả Viên Phá Quân bên trong, mặt tất cả người Viên gia xám như tro tàn, một đám hối hận đến mức ruột sắp đứt.
Thần khí và bán thần khí, linh đan linh dược và pháp bảo, chọn bất cứ thứ nào đều có thể hơn sính lễ của Tống gia.
Tất cả mọi thứ cộng lại, vạn triệu còn ít, dù sao trong đó còn có không ít báu vật vô giá.
Tuy mấy thứ này sẽ không đến tay Viên gia hết, nhưng với tính cách của Tiểu Tuyết ít nhất sẽ để lại phần lớn.
Sớm biết Mạc gia hào phóng như thế, sao bọn họ có thể lạnh nhạt với Mạc gia như vậy?
- Sính lễ vạn triệu đó!
Mắt không ít hậu bối Viên gia nhìn đám Mạc Phàm nheo lại.
Không chỉ những hậu bối Viên gia, Viên Cự Môn cũng ước gì có thể tát mình mấy cái, Viên Văn Khúc thì càng muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Nếu vừa rồi bọn họ không mở miệng, đám Mạc Phàm đã rời đi, không nhìn thấy 10 kiện sính lễ mà Mạc gia chuẩn bị, bọn họ đã không xấu hổ như hiện giờ.
Sính lễ vạn triệu liên tục, vốn đã tới tay, lại bị bọn họ đánh lùi về hết.
Lùi về còn chưa tính, bọn họ lại đưa mặt tới gần, để Mạc gia tát mạnh mấy cái.
Chuyện như vậy, đổi lại là ai chắc chắn phải mấy đêm không ngủ.
- Đây là kiện sính lễ cuối cùng, Tam Thư của Long Hoa Hội.
Lưu Nguyệt Như nhìn biểu cảm của mỗi người không giống nhau, lấy ra kiện sính lễ cuối cùng.
Tam Thư trôi nổi xung quanh Lưu Nguyệt Như, gần như tất cả trái tim người Viên gia và cha con Tống Thiên Dưỡng bùng nổ mạnh.
Bảo vật danh chấn thủ đô của Long Hoa Hội, ngay cả Lâm Thiên Nam đều thua bởi pháp khí này, vậy mà cũng là một trong những sính lễ.
- Ông trời của tôi!
Trong chớp mắt, không ít người có cảm giác như đang nằm mơ.
Sắc mặt cha con Tống gia và đám người Viên gia xanh mét, trong mắt tràn đầy lửa giận, phẫn nộ tới cực hạn.
- Mạc gia đúng là gia tay hào phóng, Tống Thiên Dưỡng tôi đã được mở mang kiến thức, cũng cảm thấy tự ti, Viên lão ca, công ty chúng tôi còn chút việc, cáo từ trước, chuyện hôn ước ông suy nghĩ một phen, lúc nào chúng ta lại nói chuyện này.
Tống Thiên Dưỡng đứng dậy, lạnh lùng nói, trên mặt đều khó mà nén nổi tức giận.
Đường đường là Tống gia, nếu bại Mạc gia về mặt võ lực, ông ta sẽ không có một chút cảm giác gì.
Nhưng bọn họ lại bị người ta chèn ép về sính lễ không ngẩng đầu lên được, cho dù ông ta là gia chủ Tống gia, sớm đã đạt tới hỉ nộ không hiện, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà nộ khí dâng cao.
- Tống lão đệ, chúng tôi sẽ bàn bạc về chuyện này, để tôi tiễn ông.
Viên Phá Quân vội vàng đứng dậy, chuẩn bị tự mình tiễn Tống Thiên Dưỡng.
- Không cần, ông vẫn còn khách ở đây, chúng tôi biết đường, Gia Tuấn, chúng ta đi.
Tống Thiên Dưỡng nhấc chân đi tới cửa.
Tống Gia Tuấn liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết một cái, cũng rời đi theo, trong mắt lóe lên phức tạp.
- Văn Khúc, Thiên Tâm, thay tôi tiễn lão Tống và Tống công tử.
Viên Phá Quân nói với Viên Văn Khúc.
Cha con Viên Văn Khúc gật đầu, đứng dậy tiễn cha con Tống Thiên Dưỡng.
Bốn người mới ra cửa, Tống Thiên Dưỡng dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Tuyết.
- Đúng rồi, Bạch tiểu thư, Gia Tuấn nhà chúng tôi mới tranh cử Cảng thiếu, buổi tối có cuộc tụ tập nhỏ, đến lúc đó sẽ có nhân vật nổi tiếng và tài tuấn ở Hồng Kông tới, nếu cháu có hứng thú, có thể cùng tham gia với vị tiểu ca bên cạnh cháu.
- Tiểu Tuyết sẽ suy nghĩ, cảm ơn lời mời của chú Tống.
Tiểu Tuyết do dự một lát, vẫn nho nhã lễ độ nói.
- Được, tối gặp.
Nói xong, lúc này Tống Thiên Dưỡng mới rời đi.
- Viên tiên sinh, đây là sính lễ của Mạc gia chúng tôi, nếu không còn chuyện gì, chúng tôi đi trước.Lưu Nguyệt Như cất Tam Thư, nhìn Viên Phá Quân nói.
- Tiểu Mai, dẫn biểu tiểu thư đi nghỉ ngơi.
Viên Phá Quân nhíu mày, nói với hai thị nữ ở bên cạnh.
Bọn họ đã mất nhiều thứ, cứ để mấy người kia ở đây, sẽ chỉ càng làm bọn họ không thoải mái, vẫn nên để những người đó rời đi thì hơn.
Đám Mạc Phàm rời đi theo hai thị nữ kia.
Lúc này bầu không khí xấu hổ trong phòng khách mới giảm bớt.
- Mạc gia này đúng là quá hào phóng.
Viên Cự Môn thở hắt ra, nói.
Cho dù là gia tộc Hoa Hạ, hay gia tộc cổ xưa trên quốc tế, chưa bao giờ dùng thần khí, công pháp làm sính lễ.
Nhất là thần khí, tuyệt đối không có.
- Ai nói không phải chứ, lần này đúng là bắt gà không được còn mất cả nắm thóc.
Viên Văn Khúc cảm thán.
- Mạc gia có thành ý như vậy, Tiểu Tuyết cũng có ý với Mạc Phàm, hay là chúng ta gả Tiểu Tuyết cho Mạc Phàm?
Viên Ngọc Vi hỏi thử.
Câu này vừa vang lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Viên Phá Quân ngồi ở giữa. - Vậy mà Mạc gia các cậu chế thần khí của Thần Điện thành dây chuyền.
Viên Phá Quân trầm giọng nói.
Nếu lấy bảo thạch thánh linh và thần lệ ra, không biết sẽ đổi được bao nhiêu tài nguyên cho gia tộc, vậy mà Mạc gia lại chỉ tạo ra đồ trang sức.
Mạc Phàm cười nhạt, trong mắt đều là nếu không thì thế nào.
Trong mắt những người khác bảo thạch thánh linh và thần lệ là thần khí, còn ở trong mắt hắn chỉ là nguyên liệu bình thường.
Cho dù là nguyên liệu quý hiếm ở trong mắt hắn, chỉ cần có thể tạo thành trang sức đẹp, hắn sẽ không do dự làm thành dây chuyền cho Tiểu Tuyết.
- Lưu phu nhân, lấy mấy món còn lại cho bọn họ xem đi.
Mạc Phàm nói với Lưu Nguyệt Như.
Lưu Nguyệt Như cất Tuyệt Thế, trên tay lại sáng lên một đạo bạch quang, gương đồng cổ xưa xuất hiện trong tay bà.
- Sính lễ tiếp theo của Bạch tiểu thư là gương đoàn tụ sum vầy!
Vẻ mặt mọi người lại thay đổi, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán bọn họ xuống.
- Đây là Bát Chỉ Kính sao?
Viên Văn Khúc kêu lên.
Người bình thường chưa từng thấy Bát Chỉ Kính, Viên gia bọn họ có không ít ghi chép về Bát Chỉ Kính.
Bên ngoài tấm gương này có thay đổi, hẳn là được người ta luyện lần hai, nhưng tuyệt đối là Bát Chỉ Kính.
Bát Chỉ Kính là một trong ba thần khí của Nhật quốc, là bảo vật ngăn chặn hết toàn bộ công kích ác ý, tuyệt đối là thần khí.
- Chuyện này…
Sắc mặt không ít người lại khó coi hơn.
Dây chuyền trước đó đã là một kiện thần khí, bây giờ lại lấy ra một thần khí khác.
- Sính lễ tiếp theo của Bạch gia là trăm viên Thiên Thọ Đan!
Những lời này vừa vang lên, không ít người như bị sét đánh.
Đan dược Mạc gia đánh bại Lâm gia ở phòng đấu giá là Thiên Thọ Đan, có thể tăng mười năm tuổi thọ, lúc ấy giá một viên đã tới 10 triệu, trải qua Hắc Thị lan truyền, 15 triệu cũng đừng nghĩ đạt được.
Cho dù tính theo 15 triệu, cả lọ chính là 1500 triệu.
- Ông trời của tôi, Mạc gia có tiền như vậy sao?
Vì Mạc gia chỉ bán đấu giá ba loại thuốc ở hội đấu giá kia, sau đó không sản xuất nữa, có người hoài nghi Mạc gia đã dùng hết tài nguyên, ai biết vừa vung tay là 100 viên.
- 100 bình nước thuốc Khuynh Thành!
- 100 bình Tạo Hóa Dịch!
…
- Một bộ Thiên Huyền Thư!
- Một bộ Thiên Y Kinh!
Hai bộ kinh thư lần lượt xuất hiện trên tay Lưu Nguyệt Như, đám Viên Cự Môn đứng bật dậy khỏi ghế.
- Cái gì?
Tuy ông ta không biết Thiên Huyền Thư và Thiên Y Kinh là gì, nhưng nghe tên thì không khó đoán chắc chắn là công pháp.
Phải biết rằng Mạc gia có thể quật khởi nhanh như vậy, chắc chắn là chiếm được công pháp gì đó lợi hại, hơn nữa số lượng không ít.
Rất nhiều thế lực đối nghịch với Mạc gia, chẳng phải vì thù mà liều sinh tử với Mạc gia, mà mơ ước công pháp và y thuật của Mạc gia.
Nổi tiếng nhất trong số những công pháp này, là bí pháp phá giải Vạn Diệt Lao Lung.
- Vậy mà trong sính lễ của Mạc gia có công pháp, chuyện này…
Trong chớp mắt, bao gồm cả Viên Phá Quân bên trong, mặt tất cả người Viên gia xám như tro tàn, một đám hối hận đến mức ruột sắp đứt.
Thần khí và bán thần khí, linh đan linh dược và pháp bảo, chọn bất cứ thứ nào đều có thể hơn sính lễ của Tống gia.
Tất cả mọi thứ cộng lại, vạn triệu còn ít, dù sao trong đó còn có không ít báu vật vô giá.
Tuy mấy thứ này sẽ không đến tay Viên gia hết, nhưng với tính cách của Tiểu Tuyết ít nhất sẽ để lại phần lớn.
Sớm biết Mạc gia hào phóng như thế, sao bọn họ có thể lạnh nhạt với Mạc gia như vậy?
- Sính lễ vạn triệu đó!
Mắt không ít hậu bối Viên gia nhìn đám Mạc Phàm nheo lại.
Không chỉ những hậu bối Viên gia, Viên Cự Môn cũng ước gì có thể tát mình mấy cái, Viên Văn Khúc thì càng muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Nếu vừa rồi bọn họ không mở miệng, đám Mạc Phàm đã rời đi, không nhìn thấy 10 kiện sính lễ mà Mạc gia chuẩn bị, bọn họ đã không xấu hổ như hiện giờ.
Sính lễ vạn triệu liên tục, vốn đã tới tay, lại bị bọn họ đánh lùi về hết.
Lùi về còn chưa tính, bọn họ lại đưa mặt tới gần, để Mạc gia tát mạnh mấy cái.
Chuyện như vậy, đổi lại là ai chắc chắn phải mấy đêm không ngủ.
- Đây là kiện sính lễ cuối cùng, Tam Thư của Long Hoa Hội.
Lưu Nguyệt Như nhìn biểu cảm của mỗi người không giống nhau, lấy ra kiện sính lễ cuối cùng.
Tam Thư trôi nổi xung quanh Lưu Nguyệt Như, gần như tất cả trái tim người Viên gia và cha con Tống Thiên Dưỡng bùng nổ mạnh.
Bảo vật danh chấn thủ đô của Long Hoa Hội, ngay cả Lâm Thiên Nam đều thua bởi pháp khí này, vậy mà cũng là một trong những sính lễ.
- Ông trời của tôi!
Trong chớp mắt, không ít người có cảm giác như đang nằm mơ.
Sắc mặt cha con Tống gia và đám người Viên gia xanh mét, trong mắt tràn đầy lửa giận, phẫn nộ tới cực hạn.
- Mạc gia đúng là gia tay hào phóng, Tống Thiên Dưỡng tôi đã được mở mang kiến thức, cũng cảm thấy tự ti, Viên lão ca, công ty chúng tôi còn chút việc, cáo từ trước, chuyện hôn ước ông suy nghĩ một phen, lúc nào chúng ta lại nói chuyện này.
Tống Thiên Dưỡng đứng dậy, lạnh lùng nói, trên mặt đều khó mà nén nổi tức giận.
Đường đường là Tống gia, nếu bại Mạc gia về mặt võ lực, ông ta sẽ không có một chút cảm giác gì.
Nhưng bọn họ lại bị người ta chèn ép về sính lễ không ngẩng đầu lên được, cho dù ông ta là gia chủ Tống gia, sớm đã đạt tới hỉ nộ không hiện, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà nộ khí dâng cao.
- Tống lão đệ, chúng tôi sẽ bàn bạc về chuyện này, để tôi tiễn ông.
Viên Phá Quân vội vàng đứng dậy, chuẩn bị tự mình tiễn Tống Thiên Dưỡng.
- Không cần, ông vẫn còn khách ở đây, chúng tôi biết đường, Gia Tuấn, chúng ta đi.
Tống Thiên Dưỡng nhấc chân đi tới cửa.
Tống Gia Tuấn liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết một cái, cũng rời đi theo, trong mắt lóe lên phức tạp.
- Văn Khúc, Thiên Tâm, thay tôi tiễn lão Tống và Tống công tử.
Viên Phá Quân nói với Viên Văn Khúc.
Cha con Viên Văn Khúc gật đầu, đứng dậy tiễn cha con Tống Thiên Dưỡng.
Bốn người mới ra cửa, Tống Thiên Dưỡng dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Tuyết.
- Đúng rồi, Bạch tiểu thư, Gia Tuấn nhà chúng tôi mới tranh cử Cảng thiếu, buổi tối có cuộc tụ tập nhỏ, đến lúc đó sẽ có nhân vật nổi tiếng và tài tuấn ở Hồng Kông tới, nếu cháu có hứng thú, có thể cùng tham gia với vị tiểu ca bên cạnh cháu.
- Tiểu Tuyết sẽ suy nghĩ, cảm ơn lời mời của chú Tống.
Tiểu Tuyết do dự một lát, vẫn nho nhã lễ độ nói.
- Được, tối gặp.
Nói xong, lúc này Tống Thiên Dưỡng mới rời đi.
- Viên tiên sinh, đây là sính lễ của Mạc gia chúng tôi, nếu không còn chuyện gì, chúng tôi đi trước.Lưu Nguyệt Như cất Tam Thư, nhìn Viên Phá Quân nói.
- Tiểu Mai, dẫn biểu tiểu thư đi nghỉ ngơi.
Viên Phá Quân nhíu mày, nói với hai thị nữ ở bên cạnh.
Bọn họ đã mất nhiều thứ, cứ để mấy người kia ở đây, sẽ chỉ càng làm bọn họ không thoải mái, vẫn nên để những người đó rời đi thì hơn.
Đám Mạc Phàm rời đi theo hai thị nữ kia.
Lúc này bầu không khí xấu hổ trong phòng khách mới giảm bớt.
- Mạc gia này đúng là quá hào phóng.
Viên Cự Môn thở hắt ra, nói.
Cho dù là gia tộc Hoa Hạ, hay gia tộc cổ xưa trên quốc tế, chưa bao giờ dùng thần khí, công pháp làm sính lễ.
Nhất là thần khí, tuyệt đối không có.
- Ai nói không phải chứ, lần này đúng là bắt gà không được còn mất cả nắm thóc.
Viên Văn Khúc cảm thán.
- Mạc gia có thành ý như vậy, Tiểu Tuyết cũng có ý với Mạc Phàm, hay là chúng ta gả Tiểu Tuyết cho Mạc Phàm?
Viên Ngọc Vi hỏi thử.
Câu này vừa vang lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Viên Phá Quân ngồi ở giữa.