Sính lễ ngàn triệu, nhiều tiền như vậy đủ để mua 500 công ty mạnh ở trên thế giới, chỉ dùng để cưới một người.
- Kim ốc tàng mỹ nhân, ngàn triệu đổi lương duyên, Tống lão ca, hôm nay tôi ăn đủ rồi.
Viên Văn Khúc ôm quyền nói, dáng vẻ tâm phục khẩu phục.
- Văn Khúc lão đệ quá khen, gia bảo Viên gia chúng tôi đều không thoát khỏi mắt của ông, lão ca tôi cũng mở mang tầm mắt rồi.
Tống Thiên Dưỡng khiêm tốn nói.
- Tôi thấy không chỉ chúng ta ăn đủ rồi, Mạc Phàm kia thấy mấy thứ này chắc chắn cũng bội phục sát đất.
Viên Cự Môn bắt chéo hai chân, cười nói.
Đây là sính lễ ngàn triệu, mỗi một thứ gần như đều là vương giả, cho dù Mạc gia có nhiều tiền như vậy, cũng không lấy ra được đồ tốt.
- Cự Môn lão đệ đừng nói như vậy, tu vi của Mạc tiên sinh thông thiên, chính là cao thủ Thần Cảnh duy nhất không nhiều lắm, là thần thoại đương thời, mấy người chúng ta đều là phàm nhân, sao có thể so được với Mạc tiên sinh.
Tống Thiên Dưỡng đưa đẩy, trong mắt không có một chút khiêm tốn.
Ông ta lấy mấy thứ này ra là suy xét đến việc không tránh được phải so với Mạc Phàm một lần, nếu luận võ lực bọn họ không phải đối thủ của Mạc gia, nhưng so tài lực, mười Mạc gia cũng không phải đối thủ của bọn họ.
- Thiên Dưỡng lão ca, ông quá khiêm tốn rồi, nếu Mạc gia có thể lấy ra đồ tốt, tôi sẽ quỳ xuống xách giày cho tên tiểu tử Mạc Phàm kia.
Viên Văn Khúc nói theo.
- Hô hô, cộng thêm cả tôi nữa, nhưng theo tôi thấy, bảo Mạc Phàm xách giày cho chúng ta là chuyện không có khả năng, khả năng cậu ta quỳ xuống cao hơn một chút.
Một người Viên gia khác cười nói.
Trong phòng khách lập tức tràn đầy tiếng cười, hoàn toàn quên sự tồn tại của đám Mạc Phàm.
Sính lễ ngàn triệu, còn gì giống vậy, Mạc gia bại hoàn toàn rồi.
Giữa phòng khách, Viên Ngọc Vi nhíu mày, bà vừa định mở miệng thì Phong Chính Hào lắc đầu ngăn cản.
Tiểu Tuyết, Lưu Nguyệt Như và A Hào nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Sính lễ ngàn triệu, tuy Mạc gia hiện giờ như mặt trời ban trưa, nhưng tuyệt đối không có tài sản ngàn triệu.
Mạc Phàm thì lắc đầu cười, nếu những người này biết đồ bọn họ mang đến, không biết sẽ có biểu cảm gì.
Chỉ là sính lễ ngàn triệu mà thôi, có lẽ hắn không có nhiều tiền như vậy, nhưng lấy bừa ra một thứ tiền cũng không thể so được.
- Chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm cười nhạt, nói với Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết đáp, nói lời tạm biệt với Viên Phá Quân.
- Cậu, cháu xem xong sính lễ rồi, Tiểu Tuyết cáo từ trước.
Lần này Viên Phá Quân không ngăn cản nữa, vẫy tay với thị nữ ở bên cạnh.
- Dẫn Tiểu Tuyết đến biệt viện của cửu tiểu thư.
- Dạ.
Hai thị nữ đi tới, dẫn đám Mạc Phàm rời đi.
- Đợi một chút, đại ca, nếu người Mạc gia đến đây, còn mang theo sính lễ, hay là chúng ta cũng xem sính lễ của Mạc gia, nếu không Viên gia chúng ta hơi thất lễ.
Viên Cự Môn nhìn đám Mạc Phàm cười âm hiểm nói.
Những lời này vừa vang lên, trước mắt những người khác sáng lên, lộ ra vẻ đăm chiêu.
- Nhị ca nói không sai, mang đến thì nhìn xem một cái, nhìn xem đường đường là Mạc gia sẽ mang sính lễ gì cho Tiểu Tuyết chúng ta.
Viên Văn Khúc, nheo mắt lại, cười nói.
Lúc trước bọn họ muốn giẫm Mạc gia dưới chân nhưng không thành công, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?
Viên Phá Quân cũng nhíu mày, nheo mắt nhìn đám Mạc Phàm.
- Nếu bọn họ đã nói như vậy, các cậu muốn lấy sính lễ của Mạc gia không, nếu các cậu muốn thử một lần, nể mặt của Tiểu Tuyết, tôi có thể cho các cậu một cơ hội.
Viên Phá Quân nói, giống như vô cùng chắc chắn.
Mạc Phàm nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên, dừng bước.
Không thể không nói những người này đúng là tận dụng mọi thứ, một chút cơ hội cũng không chịu từ bỏ, chỉ là…
- Chuyện này cần thiết sao?
- Đương nhiên là cần thiết rồi, đây chính là liên quan đến tương lai của Tiểu Tuyết, không phải Mạc gia cảm thấy tự ti, không dám lấy ra cho chúng tôi xem đấy chứ?
Viên Cự Môn cười mỉa nói.
- Nhị ca, hiện giờ Mạc gia danh chấn Hoa Hạ, thanh danh cũng không nhỏ ở trên thế giới, anh đừng nói như vậy, chắc là không có chuyện gì Mạc gia không dám.
Vẻ mặt Viên Văn Khúc đăm chiêu, cười nói.
Nhìn thì như đang ca ngợi Mạc gia, nhưng tràn đầy ý trào phúng.
- Danh chấn thế giới thì thế nào, dám đến Nhật quốc cứu Tiểu Tuyết, mà không dám lấy thành ý ra, Mạc gia cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Không dám?
Mạc Phàm lắc đầu cười, giống như nghe được một tên ngốc nói với hắn, hắn có dám giẫm chết con kiến này không.- Các ông thật sự muốn xem sính lễ của Mạc gia tôi sao?
- Đương nhiên, cậu dám không?
Viên Cự Môn nói chắc chắn, ánh mắt hung ác nham hiểm như nhìn thấy con mồi chậm rãi rơi vào bẫy.
“Ha ha!” Mạc Phàm cười mà không nói, liếc mắt ra hiệu với Lưu Nguyệt Như.
Hắn không có hứng thú với chuyện khoe khoang, nhưng nếu những người này muốn xem, vậy để bọn họ xem đi.
Lưu Nguyệt Như hiểu ý, hơi nhếch miệng cười.
- Chư vị, nếu muốn xem thành ý của Mạc gia chúng tôi, vậy thì mở to mắt hơn chút nữa, nếu không có khả năng mọi người không biết.
- Bà lấy ra trước hãy nói, có phải để ở trên xe không, có cần chúng tôi phái người đi lấy giúp không?
Viên Văn Khúc cười nói.
Tay bốn người đều trống trơn mà đến, còn chưa lấy đồ ra đã bảo bọn họ mở to mắt hơn chút nữa, đúng là không biết cái gọi là…
- Viên tiên sinh, ông thân là người của Viên gia thuật pháp, đồ tùy thân còn đặt trên xe sao?
Lưu Nguyệt Như cười nói.
- Có ý gì?
Viên Văn Khúc nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Dạo này đồ không đặt trên xe chẳng lẽ bỏ trong túi, quá hạ giá rồi?
Lưu Nguyệt Như không trả lời, bàn tay như ngọc vươn ra, bàn tay còn lại dựng thẳng hai ngón tay để bên môi.
Vòng tay bạch ngọc trên cổ tay bà sáng lên, một đạo bạch quang bay từ trong vòng tay ra, xẹt qua một vòng tròn trong không trung, rơi vào tay bà.
Bạch quang thu lại, một bình sứ Thanh Hoa cổ xuất hiện trên tay bà.
Thấy một màn này, vẻ mặt mọi người lập tức ngây ngốc.
- Đây, đây là vòng tay trữ vật sao?
Mấy chữ như kinh lôi, sắc mặt Viên Văn Khúc xanh mét, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Khi ông ta đặt đồ ở trên xe, thì một hạ nhân của Mạc gia đeo vòng tay nhẫn trữ vật.
Chênh lệch này không phải lớn bình thường, mặt mũi cũng mất sạch.
Phải biết rằng phương pháp luyện chế vòng tay và nhẫn trữ vật đã sớm thất truyền, nguyên liệu cũng gần như không tìm thấy, cho dù là Viên gia cũng chỉ có ba pháp khí trữ vật.
Một cái nhẫn ở trong tay lão gia tử Viên gia, một chiếc vòng tay và vòng cổ ở trên người Viên Phá Quân và Viên Ngọc Vi, cho dù Viên Cự Môn muốn cũng không có.
Vậy mà hạ nhân Mạc gia đeo vòng tay trữ vật.
- Chuyện này…
Ánh mắt cả đám người nhìn vòng tay của Lưu Nguyệt Như, ánh mắt còn nóng hơn khi Tống gia lấy kim cương ái thần ra.
Lưu Nguyệt Như giống như đã sớm dự đoán được, cười khẽ, mở bình sứ Thanh Hoa cỡ đầu người trong tay.
- Chư vị, đây là sính lễ đầu tiên của Mạc gia chúng tôi.
Bà vừa nói xong, mùi thơm mát và ba màu ánh sáng tỏa ra, vô cùng nổi bật ở trong phòng khách. Sính lễ ngàn triệu, nhiều tiền như vậy đủ để mua 500 công ty mạnh ở trên thế giới, chỉ dùng để cưới một người.
- Kim ốc tàng mỹ nhân, ngàn triệu đổi lương duyên, Tống lão ca, hôm nay tôi ăn đủ rồi.
Viên Văn Khúc ôm quyền nói, dáng vẻ tâm phục khẩu phục.
- Văn Khúc lão đệ quá khen, gia bảo Viên gia chúng tôi đều không thoát khỏi mắt của ông, lão ca tôi cũng mở mang tầm mắt rồi.
Tống Thiên Dưỡng khiêm tốn nói.
- Tôi thấy không chỉ chúng ta ăn đủ rồi, Mạc Phàm kia thấy mấy thứ này chắc chắn cũng bội phục sát đất.
Viên Cự Môn bắt chéo hai chân, cười nói.
Đây là sính lễ ngàn triệu, mỗi một thứ gần như đều là vương giả, cho dù Mạc gia có nhiều tiền như vậy, cũng không lấy ra được đồ tốt.
- Cự Môn lão đệ đừng nói như vậy, tu vi của Mạc tiên sinh thông thiên, chính là cao thủ Thần Cảnh duy nhất không nhiều lắm, là thần thoại đương thời, mấy người chúng ta đều là phàm nhân, sao có thể so được với Mạc tiên sinh.
Tống Thiên Dưỡng đưa đẩy, trong mắt không có một chút khiêm tốn.
Ông ta lấy mấy thứ này ra là suy xét đến việc không tránh được phải so với Mạc Phàm một lần, nếu luận võ lực bọn họ không phải đối thủ của Mạc gia, nhưng so tài lực, mười Mạc gia cũng không phải đối thủ của bọn họ.
- Thiên Dưỡng lão ca, ông quá khiêm tốn rồi, nếu Mạc gia có thể lấy ra đồ tốt, tôi sẽ quỳ xuống xách giày cho tên tiểu tử Mạc Phàm kia.
Viên Văn Khúc nói theo.
- Hô hô, cộng thêm cả tôi nữa, nhưng theo tôi thấy, bảo Mạc Phàm xách giày cho chúng ta là chuyện không có khả năng, khả năng cậu ta quỳ xuống cao hơn một chút.
Một người Viên gia khác cười nói.
Trong phòng khách lập tức tràn đầy tiếng cười, hoàn toàn quên sự tồn tại của đám Mạc Phàm.
Sính lễ ngàn triệu, còn gì giống vậy, Mạc gia bại hoàn toàn rồi.
Giữa phòng khách, Viên Ngọc Vi nhíu mày, bà vừa định mở miệng thì Phong Chính Hào lắc đầu ngăn cản.
Tiểu Tuyết, Lưu Nguyệt Như và A Hào nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Sính lễ ngàn triệu, tuy Mạc gia hiện giờ như mặt trời ban trưa, nhưng tuyệt đối không có tài sản ngàn triệu.
Mạc Phàm thì lắc đầu cười, nếu những người này biết đồ bọn họ mang đến, không biết sẽ có biểu cảm gì.
Chỉ là sính lễ ngàn triệu mà thôi, có lẽ hắn không có nhiều tiền như vậy, nhưng lấy bừa ra một thứ tiền cũng không thể so được.
- Chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm cười nhạt, nói với Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết đáp, nói lời tạm biệt với Viên Phá Quân.
- Cậu, cháu xem xong sính lễ rồi, Tiểu Tuyết cáo từ trước.
Lần này Viên Phá Quân không ngăn cản nữa, vẫy tay với thị nữ ở bên cạnh.
- Dẫn Tiểu Tuyết đến biệt viện của cửu tiểu thư.
- Dạ.
Hai thị nữ đi tới, dẫn đám Mạc Phàm rời đi.
- Đợi một chút, đại ca, nếu người Mạc gia đến đây, còn mang theo sính lễ, hay là chúng ta cũng xem sính lễ của Mạc gia, nếu không Viên gia chúng ta hơi thất lễ.
Viên Cự Môn nhìn đám Mạc Phàm cười âm hiểm nói.
Những lời này vừa vang lên, trước mắt những người khác sáng lên, lộ ra vẻ đăm chiêu.
- Nhị ca nói không sai, mang đến thì nhìn xem một cái, nhìn xem đường đường là Mạc gia sẽ mang sính lễ gì cho Tiểu Tuyết chúng ta.
Viên Văn Khúc, nheo mắt lại, cười nói.
Lúc trước bọn họ muốn giẫm Mạc gia dưới chân nhưng không thành công, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?
Viên Phá Quân cũng nhíu mày, nheo mắt nhìn đám Mạc Phàm.
- Nếu bọn họ đã nói như vậy, các cậu muốn lấy sính lễ của Mạc gia không, nếu các cậu muốn thử một lần, nể mặt của Tiểu Tuyết, tôi có thể cho các cậu một cơ hội.
Viên Phá Quân nói, giống như vô cùng chắc chắn.
Mạc Phàm nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên, dừng bước.
Không thể không nói những người này đúng là tận dụng mọi thứ, một chút cơ hội cũng không chịu từ bỏ, chỉ là…
- Chuyện này cần thiết sao?
- Đương nhiên là cần thiết rồi, đây chính là liên quan đến tương lai của Tiểu Tuyết, không phải Mạc gia cảm thấy tự ti, không dám lấy ra cho chúng tôi xem đấy chứ?
Viên Cự Môn cười mỉa nói.
- Nhị ca, hiện giờ Mạc gia danh chấn Hoa Hạ, thanh danh cũng không nhỏ ở trên thế giới, anh đừng nói như vậy, chắc là không có chuyện gì Mạc gia không dám.
Vẻ mặt Viên Văn Khúc đăm chiêu, cười nói.
Nhìn thì như đang ca ngợi Mạc gia, nhưng tràn đầy ý trào phúng.
- Danh chấn thế giới thì thế nào, dám đến Nhật quốc cứu Tiểu Tuyết, mà không dám lấy thành ý ra, Mạc gia cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Không dám?
Mạc Phàm lắc đầu cười, giống như nghe được một tên ngốc nói với hắn, hắn có dám giẫm chết con kiến này không.- Các ông thật sự muốn xem sính lễ của Mạc gia tôi sao?
- Đương nhiên, cậu dám không?
Viên Cự Môn nói chắc chắn, ánh mắt hung ác nham hiểm như nhìn thấy con mồi chậm rãi rơi vào bẫy.
“Ha ha!” Mạc Phàm cười mà không nói, liếc mắt ra hiệu với Lưu Nguyệt Như.
Hắn không có hứng thú với chuyện khoe khoang, nhưng nếu những người này muốn xem, vậy để bọn họ xem đi.
Lưu Nguyệt Như hiểu ý, hơi nhếch miệng cười.
- Chư vị, nếu muốn xem thành ý của Mạc gia chúng tôi, vậy thì mở to mắt hơn chút nữa, nếu không có khả năng mọi người không biết.
- Bà lấy ra trước hãy nói, có phải để ở trên xe không, có cần chúng tôi phái người đi lấy giúp không?
Viên Văn Khúc cười nói.
Tay bốn người đều trống trơn mà đến, còn chưa lấy đồ ra đã bảo bọn họ mở to mắt hơn chút nữa, đúng là không biết cái gọi là…
- Viên tiên sinh, ông thân là người của Viên gia thuật pháp, đồ tùy thân còn đặt trên xe sao?
Lưu Nguyệt Như cười nói.
- Có ý gì?
Viên Văn Khúc nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Dạo này đồ không đặt trên xe chẳng lẽ bỏ trong túi, quá hạ giá rồi?
Lưu Nguyệt Như không trả lời, bàn tay như ngọc vươn ra, bàn tay còn lại dựng thẳng hai ngón tay để bên môi.
Vòng tay bạch ngọc trên cổ tay bà sáng lên, một đạo bạch quang bay từ trong vòng tay ra, xẹt qua một vòng tròn trong không trung, rơi vào tay bà.
Bạch quang thu lại, một bình sứ Thanh Hoa cổ xuất hiện trên tay bà.
Thấy một màn này, vẻ mặt mọi người lập tức ngây ngốc.
- Đây, đây là vòng tay trữ vật sao?
Mấy chữ như kinh lôi, sắc mặt Viên Văn Khúc xanh mét, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Khi ông ta đặt đồ ở trên xe, thì một hạ nhân của Mạc gia đeo vòng tay nhẫn trữ vật.
Chênh lệch này không phải lớn bình thường, mặt mũi cũng mất sạch.
Phải biết rằng phương pháp luyện chế vòng tay và nhẫn trữ vật đã sớm thất truyền, nguyên liệu cũng gần như không tìm thấy, cho dù là Viên gia cũng chỉ có ba pháp khí trữ vật.
Một cái nhẫn ở trong tay lão gia tử Viên gia, một chiếc vòng tay và vòng cổ ở trên người Viên Phá Quân và Viên Ngọc Vi, cho dù Viên Cự Môn muốn cũng không có.
Vậy mà hạ nhân Mạc gia đeo vòng tay trữ vật.
- Chuyện này…
Ánh mắt cả đám người nhìn vòng tay của Lưu Nguyệt Như, ánh mắt còn nóng hơn khi Tống gia lấy kim cương ái thần ra.
Lưu Nguyệt Như giống như đã sớm dự đoán được, cười khẽ, mở bình sứ Thanh Hoa cỡ đầu người trong tay.
- Chư vị, đây là sính lễ đầu tiên của Mạc gia chúng tôi.
Bà vừa nói xong, mùi thơm mát và ba màu ánh sáng tỏa ra, vô cùng nổi bật ở trong phòng khách.