- Sính lễ?
Vẻ mặt Mạc Phàm thì hờ hững, Lưu Nguyệt Như và A Hào nhíu mày, nhìn về phía Tiểu Tuyết.
Sắc mặt Tiểu Tuyết hơi đổi, trong đôi mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
- Cậu, cháu…
- Tiểu Tuyết, cháu khoan hãy nói, nếu Tống tiên sinh và Tống công tử đến đây, cháu cứ xem sính lễ của bọn họ trước rồi nói sau.
Viên Phá Quân trầm giọng nói, trong giọng nói đều là ý không được từ chối.
- Cậu, cháu hơi mệt, nếu mọi người muốn nhìn, tự mình nhìn đi, cháu đi nghỉ trước.
Tiểu Tuyết nhíu mày, lạnh lùng nói.
- Sao thế, đại tiểu thư Bạch gia cao quý đến nước này, ngay cả bồi những trưởng bối như chúng tôi uống trà cũng không chịu sao?
Viên Cự Môn âm dương quái khí xen miệng hỏi.
- Cậu, cháu không có ý này, cháu đã có người trong lòng, cho nên mong cậu chúc phúc cho Tiểu Tuyết, cũng cảm ơn chú Tống và Tống công tử ưu ái, Tiểu Tuyết xin nhận tấm lòng, nhưng thứ cho Tiểu Tuyết không thể đồng ý.
Tiểu Tuyết kiên quyết nói.
- Có người trong lòng, chúng tôi đã đồng ý chưa?
Viên Cự Môn hừ lạnh một tiếng, hỏi.
- Chuyện này…
Tiểu Tuyết nhíu mày, không biết nên nói gì.
Dù sao người này cũng là cậu cô, nói nhẹ thì vô ích, quá nặng lại tổn thương tình cảm.
Tống Gia Tuấn ở bên cạnh thấy Tiểu Tuyết khó xử, mỉm cười đứng dậy.
- Các vị chú bác, Bạch tiểu thư ngồi máy bay đến đây, có khả năng là mệt mỏi thật, hay là mọi người để Bạch tiểu thư nghỉ ngơi trước, chuyện sính lễ này cứ tạm thời để qua một bên, đợi Bạch tiểu thư thoải mái hơn thì xem, nếu đến lúc đó Bạch tiểu thư vẫn kiên trì, vậy Gia Tuấn sẽ nguyện ý rời đi.
Viên Phá Quân liếc mắt nhìn Tống Gia Tuấn một cái, trên mặt đều là hài lòng.
Tuy gần đây Mạc gia như lửa cháy bừng bừng, nhưng bên trong kém Tống gia không chỉ một chút.
- Tiểu Tuyết, Tống công tử đã nói như vậy rồi, cháu còn định khiến Viên gia chúng ta mất mặt tiếp sao?
Viên Phá Quân nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết hỏi.
- Vậy thì xem đi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nói với Tiểu Tuyết.
Lông mày Tiểu Tuyết nhíu lại, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó hiểu.
Tống gia xây dựng ảnh hưởng vài chục năm ở Hồng Kông, trân phẩm cất giữ bảo tàng nhà nước cũng không chứa đủ.
ế ố ắ ắ ẩ ấ ầ ể ầ ế ố ốNếu Tống gia mang sính lễ tới, còn mở ra trước mặt bọn họ, chắc chắn là chuẩn bị rất đầy đủ, có thể dùng sính lễ đè đầu Mạc gia, nếu không tuyệt đối Tống Thiên Dưỡng đã không nói vậy.
Những sính lễ này không mở thì không sao, đợi bọn họ nhìn thấy sính lễ, có khả năng càng khó từ chối.
- Yên tâm đi.
Mạc Phàm cho Tiểu Tuyết một ánh mắt trấn an, liếc mắt ra hiệu với Lưu Nguyệt Như.
Lưu Nguyệt Như hiểu ý gật đầu, nụ cười chuyên nghiệp xuất hiện trên khóe miệng bà.
- Viên tiên sinh, mọi người đã có hứng thú với sính lễ như vậy, vậy để chúng tôi trước, Mạc tiên sinh và Mạc phu nhân nhà chúng tôi cũng chuẩn bị hậu lễ, hi vọng Viên tiên sinh vui lòng nhận lấy.
- Các người sao?
Viên Phá Quân khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng liếc Lưu Nguyệt Như một cái.
Không đợi ông ta nói chuyện, Viên Cự Môn đã nói xen vào.
- Đồ của Mạc gia chúng tôi không dám nhận, nhỡ đâu ngày nào đó có người tới cửa, nói Viên gia chúng tôi trộm đồ nhà bọn họ, chúng tôi không nhận nổi.
Mạc gia quật khởi mới hơn một năm, đồ có thể tích lũy được, phần lớn là cướp từ những nơi khác.
Mấy thứ này ở trong tay Mạc Phàm còn tốt, nếu Mạc Phàm đưa cho ai, chắc chắn sẽ có người tới tìm.
- Không sai, lấy đồ cướp được tới làm sính lễ, chúng tôi không cần.
Viên Văn Khúc cười nói.
Trong lòng khách lập tức tràn đầy tiếng cười nhạo.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, xấu hổ đứng tại chỗ.
Trên mặt đám Tiểu Tuyết, Phong Chính Hào lộ vẻ xấu hổ.
Viên gia ngay cả nhìn cũng không nhìn sính lễ của Mạc gia, nhìn dáng vẻ giống như quyết tâm gả Tiểu Tuyết cho Tống gia.
Mạc Phàm lắc đầu cười, vẫy tay bảo Lưu Nguyệt Như lui ra.
Quả thật cha mẹ bảo hắn chuẩn bị một phần hậu lễ, mà hắn cũng lấy ra rất nhiều thứ tốt.
Nhưng nếu Viên gia không có hứng thú thì đó là tổn thất của Viên gia.
Đừng nói là hắn chuẩn bị sính lễ, cho dù không có sính lễ, ai cũng đừng nghĩ cướp được Tiểu Tuyết từ tay hắn.
Viên Phá Quân cười khẽ, không để ý đến đám Lưu Nguyệt Như, giống như bọn họ không tồn tại, dời mắt nhìn Tống Thiên Dưỡng.
- Lão Tống, mọi người đã chuẩn bị thứ trân quý gì, để đứa cháu ngoại này của tôi mở rộng tầm mắt đi.
Tống Thiên Dưỡng vỗ tay, mấy hạ nhân Tống gia luôn ở ngoài cửa đi vào, trong đó có một người ôm một cái rương đi tới.
Cái rương này không lớn, dùng gỗ lê thượng phẩm mài thành, bên trên điêu khắc đồ án bách thảo rất sống động, vừa nhìn là biết bút tích của đại sư.
Không biết trong rương là thứ gì, nhưng ném cái rương này trên đường đều có giá trị mấy ngàn vạn.
Hạ nhân Tống gia đi đến giữa phòng khách, ấn bốn góc rương.
“Cạch!” Tiếng cơ quan vang lên, nắp rương xoay tròn ba vòng, tự động mở ra, mùi thơm ngát truyền từ trong phòng ra.
Trong chớp mắt, cả phòng khách được bao phủ bởi mùi thơm ngát này.
Ngoại trừ Mạc Phàm ra, lông mày mọi người đều nhướn lên, ánh mắt lập tức bị thứ trong rương hấp dẫn.
Trong rương là một hộp lá trà, đại khái khoảng hai cân.
- Lá trà, đây, đây là?
Văn hóa trà được lưu hành ngàn năm ở Hoa Hạ, dùng trà còn tượng trưng cho văn nhân nhã sĩ, cho dù đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Nhưng phải biết rằng trà không phải hoa, không trải qua nước sôi pha thì tuyệt đối không thể thơm như vậy, cho dù là hoa cũng có ít loại thơm.
- Đây là thượng trà Long Tỉnh trên 18 cây trà ở Tây Hồ sao?
Trong mắt Viên Văn Khúc tỏa ra ánh sáng, nói.
Ông ta là người hiểu rõ về trà nhất trong mấy anh em Viên gia, trà có mùi thơm giống như vậy chỉ có một loại, trà Long Tỉnh ngự trà Tây Hồ.
18 cây này không chỉ là cây cổ thụ trà Long Tỉnh Tây Hồ, còn trồng trên một linh tuyền, tuy không phải là linh trà nhưng cũng là bán linh trà, một năm chỉ hai lượng, tuyệt đối là vương giả trong trà, vô giá.
Vậy mà trong hộp có hai cân, ít nhất phải mười lăm lượng.
Bởi vì có không biết bao nhiêu người muốn hai lượng trà này, hàng năm đều khó giành tới tay.
- Ánh mắt của lão đệ Văn Khúc thật tinh tường, chuyện này cũng được ông nhìn ra, tôi nghe nói lão gia tử Viên gia thích trà Long Tỉnh, liền phái người chuẩn bị một chút, mong Viên lão gia tử nhận lấy.
Tống Thiên Dưỡng cười nói.
Rõ ràng là tặng thứ quý giá như vậy, nhưng đơn giản giống như biết thời biết thế.
Sắc mặt không ít người trong phòng khách thay đổi.
Đây mới chỉ là món đồ thứ nhất, đã đưa hai cân trà Long Tỉnh ngự trà Tây Hồ, đúng là Tống gia ra tay rất hào phóng.
Ở bên cạnh Viên Văn Khúc, Viên Thiên Tâm hơi nhếch miệng, liếc mắt nhìn đám Bạch Tiểu Tuyết đang sửng sốt.
Trà Long Tỉnh ngự trà Tây Hồ là vương giả trong các loại trà, ngay cả mấy cây trà Đại Hồng Bào ở Vũ Di Sơn cũng không so được với những thứ này, Tống gia đã đến đỉnh, Mạc gia còn có thể lấy ra thứ gì đấu với Tống gia?
Không chỉ có Viên Thiên Tâm, ánh mắt Viên Cự Môn, Viên Văn Khúc nhìn đám Mạc Phàm cũng tràn đầy trêu tức.
- Mạc gia tới đây hoàn toàn là tự rước lấy nhục. - Sính lễ?
Vẻ mặt Mạc Phàm thì hờ hững, Lưu Nguyệt Như và A Hào nhíu mày, nhìn về phía Tiểu Tuyết.
Sắc mặt Tiểu Tuyết hơi đổi, trong đôi mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
- Cậu, cháu…
- Tiểu Tuyết, cháu khoan hãy nói, nếu Tống tiên sinh và Tống công tử đến đây, cháu cứ xem sính lễ của bọn họ trước rồi nói sau.
Viên Phá Quân trầm giọng nói, trong giọng nói đều là ý không được từ chối.
- Cậu, cháu hơi mệt, nếu mọi người muốn nhìn, tự mình nhìn đi, cháu đi nghỉ trước.
Tiểu Tuyết nhíu mày, lạnh lùng nói.
- Sao thế, đại tiểu thư Bạch gia cao quý đến nước này, ngay cả bồi những trưởng bối như chúng tôi uống trà cũng không chịu sao?
Viên Cự Môn âm dương quái khí xen miệng hỏi.
- Cậu, cháu không có ý này, cháu đã có người trong lòng, cho nên mong cậu chúc phúc cho Tiểu Tuyết, cũng cảm ơn chú Tống và Tống công tử ưu ái, Tiểu Tuyết xin nhận tấm lòng, nhưng thứ cho Tiểu Tuyết không thể đồng ý.
Tiểu Tuyết kiên quyết nói.
- Có người trong lòng, chúng tôi đã đồng ý chưa?
Viên Cự Môn hừ lạnh một tiếng, hỏi.
- Chuyện này…
Tiểu Tuyết nhíu mày, không biết nên nói gì.
Dù sao người này cũng là cậu cô, nói nhẹ thì vô ích, quá nặng lại tổn thương tình cảm.
Tống Gia Tuấn ở bên cạnh thấy Tiểu Tuyết khó xử, mỉm cười đứng dậy.
- Các vị chú bác, Bạch tiểu thư ngồi máy bay đến đây, có khả năng là mệt mỏi thật, hay là mọi người để Bạch tiểu thư nghỉ ngơi trước, chuyện sính lễ này cứ tạm thời để qua một bên, đợi Bạch tiểu thư thoải mái hơn thì xem, nếu đến lúc đó Bạch tiểu thư vẫn kiên trì, vậy Gia Tuấn sẽ nguyện ý rời đi.
Viên Phá Quân liếc mắt nhìn Tống Gia Tuấn một cái, trên mặt đều là hài lòng.
Tuy gần đây Mạc gia như lửa cháy bừng bừng, nhưng bên trong kém Tống gia không chỉ một chút.
- Tiểu Tuyết, Tống công tử đã nói như vậy rồi, cháu còn định khiến Viên gia chúng ta mất mặt tiếp sao?
Viên Phá Quân nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết hỏi.
- Vậy thì xem đi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nói với Tiểu Tuyết.
Lông mày Tiểu Tuyết nhíu lại, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó hiểu.
Tống gia xây dựng ảnh hưởng vài chục năm ở Hồng Kông, trân phẩm cất giữ bảo tàng nhà nước cũng không chứa đủ.
ế ố ắ ắ ẩ ấ ầ ể ầ ế ố ốNếu Tống gia mang sính lễ tới, còn mở ra trước mặt bọn họ, chắc chắn là chuẩn bị rất đầy đủ, có thể dùng sính lễ đè đầu Mạc gia, nếu không tuyệt đối Tống Thiên Dưỡng đã không nói vậy.
Những sính lễ này không mở thì không sao, đợi bọn họ nhìn thấy sính lễ, có khả năng càng khó từ chối.
- Yên tâm đi.
Mạc Phàm cho Tiểu Tuyết một ánh mắt trấn an, liếc mắt ra hiệu với Lưu Nguyệt Như.
Lưu Nguyệt Như hiểu ý gật đầu, nụ cười chuyên nghiệp xuất hiện trên khóe miệng bà.
- Viên tiên sinh, mọi người đã có hứng thú với sính lễ như vậy, vậy để chúng tôi trước, Mạc tiên sinh và Mạc phu nhân nhà chúng tôi cũng chuẩn bị hậu lễ, hi vọng Viên tiên sinh vui lòng nhận lấy.
- Các người sao?
Viên Phá Quân khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng liếc Lưu Nguyệt Như một cái.
Không đợi ông ta nói chuyện, Viên Cự Môn đã nói xen vào.
- Đồ của Mạc gia chúng tôi không dám nhận, nhỡ đâu ngày nào đó có người tới cửa, nói Viên gia chúng tôi trộm đồ nhà bọn họ, chúng tôi không nhận nổi.
Mạc gia quật khởi mới hơn một năm, đồ có thể tích lũy được, phần lớn là cướp từ những nơi khác.
Mấy thứ này ở trong tay Mạc Phàm còn tốt, nếu Mạc Phàm đưa cho ai, chắc chắn sẽ có người tới tìm.
- Không sai, lấy đồ cướp được tới làm sính lễ, chúng tôi không cần.
Viên Văn Khúc cười nói.
Trong lòng khách lập tức tràn đầy tiếng cười nhạo.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, xấu hổ đứng tại chỗ.
Trên mặt đám Tiểu Tuyết, Phong Chính Hào lộ vẻ xấu hổ.
Viên gia ngay cả nhìn cũng không nhìn sính lễ của Mạc gia, nhìn dáng vẻ giống như quyết tâm gả Tiểu Tuyết cho Tống gia.
Mạc Phàm lắc đầu cười, vẫy tay bảo Lưu Nguyệt Như lui ra.
Quả thật cha mẹ bảo hắn chuẩn bị một phần hậu lễ, mà hắn cũng lấy ra rất nhiều thứ tốt.
Nhưng nếu Viên gia không có hứng thú thì đó là tổn thất của Viên gia.
Đừng nói là hắn chuẩn bị sính lễ, cho dù không có sính lễ, ai cũng đừng nghĩ cướp được Tiểu Tuyết từ tay hắn.
Viên Phá Quân cười khẽ, không để ý đến đám Lưu Nguyệt Như, giống như bọn họ không tồn tại, dời mắt nhìn Tống Thiên Dưỡng.
- Lão Tống, mọi người đã chuẩn bị thứ trân quý gì, để đứa cháu ngoại này của tôi mở rộng tầm mắt đi.
Tống Thiên Dưỡng vỗ tay, mấy hạ nhân Tống gia luôn ở ngoài cửa đi vào, trong đó có một người ôm một cái rương đi tới.
Cái rương này không lớn, dùng gỗ lê thượng phẩm mài thành, bên trên điêu khắc đồ án bách thảo rất sống động, vừa nhìn là biết bút tích của đại sư.
Không biết trong rương là thứ gì, nhưng ném cái rương này trên đường đều có giá trị mấy ngàn vạn.
Hạ nhân Tống gia đi đến giữa phòng khách, ấn bốn góc rương.
“Cạch!” Tiếng cơ quan vang lên, nắp rương xoay tròn ba vòng, tự động mở ra, mùi thơm ngát truyền từ trong phòng ra.
Trong chớp mắt, cả phòng khách được bao phủ bởi mùi thơm ngát này.
Ngoại trừ Mạc Phàm ra, lông mày mọi người đều nhướn lên, ánh mắt lập tức bị thứ trong rương hấp dẫn.
Trong rương là một hộp lá trà, đại khái khoảng hai cân.
- Lá trà, đây, đây là?
Văn hóa trà được lưu hành ngàn năm ở Hoa Hạ, dùng trà còn tượng trưng cho văn nhân nhã sĩ, cho dù đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Nhưng phải biết rằng trà không phải hoa, không trải qua nước sôi pha thì tuyệt đối không thể thơm như vậy, cho dù là hoa cũng có ít loại thơm.
- Đây là thượng trà Long Tỉnh trên 18 cây trà ở Tây Hồ sao?
Trong mắt Viên Văn Khúc tỏa ra ánh sáng, nói.
Ông ta là người hiểu rõ về trà nhất trong mấy anh em Viên gia, trà có mùi thơm giống như vậy chỉ có một loại, trà Long Tỉnh ngự trà Tây Hồ.
18 cây này không chỉ là cây cổ thụ trà Long Tỉnh Tây Hồ, còn trồng trên một linh tuyền, tuy không phải là linh trà nhưng cũng là bán linh trà, một năm chỉ hai lượng, tuyệt đối là vương giả trong trà, vô giá.
Vậy mà trong hộp có hai cân, ít nhất phải mười lăm lượng.
Bởi vì có không biết bao nhiêu người muốn hai lượng trà này, hàng năm đều khó giành tới tay.
- Ánh mắt của lão đệ Văn Khúc thật tinh tường, chuyện này cũng được ông nhìn ra, tôi nghe nói lão gia tử Viên gia thích trà Long Tỉnh, liền phái người chuẩn bị một chút, mong Viên lão gia tử nhận lấy.
Tống Thiên Dưỡng cười nói.
Rõ ràng là tặng thứ quý giá như vậy, nhưng đơn giản giống như biết thời biết thế.
Sắc mặt không ít người trong phòng khách thay đổi.
Đây mới chỉ là món đồ thứ nhất, đã đưa hai cân trà Long Tỉnh ngự trà Tây Hồ, đúng là Tống gia ra tay rất hào phóng.
Ở bên cạnh Viên Văn Khúc, Viên Thiên Tâm hơi nhếch miệng, liếc mắt nhìn đám Bạch Tiểu Tuyết đang sửng sốt.
Trà Long Tỉnh ngự trà Tây Hồ là vương giả trong các loại trà, ngay cả mấy cây trà Đại Hồng Bào ở Vũ Di Sơn cũng không so được với những thứ này, Tống gia đã đến đỉnh, Mạc gia còn có thể lấy ra thứ gì đấu với Tống gia?
Không chỉ có Viên Thiên Tâm, ánh mắt Viên Cự Môn, Viên Văn Khúc nhìn đám Mạc Phàm cũng tràn đầy trêu tức.
- Mạc gia tới đây hoàn toàn là tự rước lấy nhục.