- Cậu!
Viên Thiên Tâm nhíu mày lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, trong đôi mắt lóe lên lửa giận.
Người thanh niên này không nhiều tuổi, vậy mà nói cô ta không biết anh ta là ai.
Cô ta đường đường là cửu tiểu thư của Viên gia, cần biết một hạ nhân là ai sao?
Nhưng lông mày cô ta giãn ra rất nhanh.
- Các người đại diện cho Mạc gia cầu hôn Bạch Tiểu Tuyết đúng không, Mạc gia nho nhỏ chỉ có một Mạc Phàm, ngay cả một đám hạ nhân cũng không biết trời cao đất rộng là gì rồi.
Viên Thiên Tâm hơi thở hắt ra, khinh thường nói.
Khi nói chuyện, lông mày cô ta hơi nhăn lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám Mạc Phàm, giống như một quý tộc đang nhìn một đám nhà giàu mới nổi vênh váo đắc ý.
Viên gia gửi một bức thư cho Mạc gia, địa vị của cô ta cao quý là cửu tiểu thư của Viên gia, tất nhiên có biết.
Mạc Phàm giận dữ ở Nhật quốc, diệt nhà Miyamoto, Abe Seimei, nhà Fuma và nhà Oda, quan hệ giữa Mạc gia và Bạch gia, bây giờ gần như không ai không biết.
Ba người này đưa Bạch Tiểu Tuyết tới, chắc chắn là tới cầu hôn.
- Làm càn, dám đối với chúng tôi…
Ánh mắt A Hào phát lạnh, muốn ra tay giáo huấn Viên Thiên Tâm.
Một nha đầu mà dám nói chuyện với Mạc Phàm như vậy, quá làm càn rồi.
Không đợi anh ta ra tay, đã bị Mạc Phàm giơ tay ngăn cản.
- Đại diện cho Mạc gia?
Mạc Phàm lắc đầu cười, cũng không phản bác.
- Nếu biết chúng tôi là người của Mạc gia, cũng biết bên cạnh chúng tôi là Bạch Tiểu Tuyết Bạch tiểu thư, Viên tiểu thư còn muốn ngăn chúng tôi ở ngoài cửa, là ý của cô, hay là ý của Viên gia?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Ý của Viên gia chúng tôi, cậu quá coi trọng Mạc gia mình rồi đó, tôi không cho các người đi vào, lại làm bộ không biết Tiểu Tuyết, cũng vì muốn tốt cho các người thôi.
Viên Thiên Tâm hừ lạnh một tiếng nói.
Viên Thiên Tâm vừa nói xong, Phong Sa Tuyết ở bên cạnh hơi sửng sốt, vẻ mặt không vui.
- Thiên Tâm tỷ, không phải chị mới nói cô ấy không phải Tiểu Tuyết tỷ sao, sao bây giờ?
Viên Thiên Tâm liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Tuyết một cái, trong đôi mắt hiện lên chút ghen tị.
Cô ta lớn hơn Bạch Tiểu Tuyết và Phong Sa Tuyết vài tuổi, tuy Bạch Tiểu Tuyết tới Viên gia ít hơn, nhưng từng tới, trước đây cùng từng tranh một món đồ chơi, sao cô ta có thể không biết?
- Quả thật cô ta là Tiểu Tuyết, nhưng nơi này là Hồng Kông, không phải Giang Nam, cô ta không nên tới nơi này, Mạc gia có thể phái người tới, nhưng không nên đưa Tiểu Tuyết tới.
Viên Thiên Tâm hơi thất vọng nói.
Tiểu gia tộc đúng là tiểu gia tộc, nhìn như mặt trời ban trưa, không ai bì nổi, nhưng chân chính gặp chuyện gì đó, sẽ lộ rõ chênh lệnh với đại thế gia.
Viên gia gửi một phong thư, Mạc gia liền phái người tới, không phải xương cốt mềm bình thường.
Ngoài ra Mạc gia hoàn toàn có thể phái người gửi thiệp mời, mời Viên gia tham dự hôn lễ của Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết.
Mạc gia lại tặng Bạch Tiểu Tuyết tới, không thể không nói hành động này nhìn nho nhã lễ độ, nhưng vô cùng ngu xuẩn ở trong mắt cô ta.
- Vì sao?
Phong Sa Tuyết ôm má, tò mò hỏi.
- Đợi lát nữa em sẽ biết.
Viên Thiên Tâm không giải thích, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn đám Mạc Phàm.
- Các người muốn đi vào cũng được, nhưng tôi khuyên các người mang Tiểu Tuyết về trước thì hơn, tránh để mang đến không mang đi được, còn nữa, nếu bây giờ các người muốn đi vào, tôi có thể nói cho các người biết Tống Thiên Dưỡng gia chủ Tống gia và Tống Giai Tuấn con trai ông ta mang theo một đống sính lễ tới Viên gia chúng tôi, mục đích là gì tôi không cần phải nói với các người nữa, nếu các người muốn đi vào, bổn đại tiểu thư không ngăn cản các người, nhưng các người tay không tiến vào Viên gia như vậy, đến lúc đó bị người ta nhục nhã một phen, đừng trách tôi không nhắc nhở các người.
Viên Thiên Tâm lạnh lùng nói.Lúc này Phong Sa Tuyết ở bên cạnh mới thoải mái hơn, nhìn về phía đám Mạc Phàm.
- Tiểu Tuyết tỷ, hình như Thiên Tâm tỷ thật sự muốn tốt cho mọi người, hay là mọi người nấp trước đi, hoặc đi chuẩn bị chút gì đó?
Nghe lời Phong Sa Tuyết nói, Viên Thiên Tâm hơi nhếch miệng lên, lộ ra cười mỉa.
Sở dĩ cô ta ngăn cản đám Mạc Phàm, không phải vì tốt cho Bạch Tiểu Tuyết, mà vì cô ta.
Đối tượng Tống gia cầu hôn Viên gia vốn là cô ta, cô ta đã chuẩn bị xong trở thành phu nhân con dâu của Tống gia rồi.
Kết quả Viên gia bọn họ mới đạt được một tin vô cùng thần bí từ Tống gia, bỗng nhiên đối tượng Tống gia cầu hôn biến thành Bạch Tiểu Tuyết đằng ngoại Viên gia, một người không thường lui tới với Viên gia.
Phải biết rằng Tống gia như đế vương ở Hồng Kông, địa vị còn cao hơn Long Hoa Hội thủ đô.
Phu nhân Tống gia bị thay đổi, cảm giác này giống như rõ ràng sắp ngồi lên vị trí hoàng hậu, nắm trong tay đông cung, lại bị người ta cướp đi.
Thứ thuộc về cô ta bị người ta đoạt đi, còn là một người phụ nữ không bằng cô ta, sao cô ta có thể cam tâm?
- Các người chuẩn bị làm thế nào, bây giờ đi vào, hay là rời đi, tôi nể mặt cô là con gái của cô út mới nói cho cô những chuyện này, cô suy nghĩ cho kỹ, các người tiến vào không thể ra được đâu?
Viên Thiên Tâm tránh đường, lạnh giọng hỏi, dáng vẻ như thật sự vì Tiểu Tuyết.
Lông mày Tiểu Tuyết nhíu lại, nhìn cửa lớn Viên gia, lộ ra vài phần do dự.
Mạc Phàm đã làm quá nhiều vì cô, nếu không phải lão gia tử Viên gia ông ngoại cô tự tay viết thư, cô thật sự không muốn…
- Chúng tôi sẽ không để Tống gia thực hiện được, Tiểu Tuyết sẽ không gả cho Tống gia, cô không cần vì chuyện này mà ghen ghét Tiểu Tuyết, chuyện này không có lợi với cô.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt một tiếng.
Hắn không nói gì nữa, bốn người tiếp tục đi vào trong biệt thự Viên gia.
Trên đời này sẽ không tự nhiên có miếng thịt rơi xuống, Viên Thiên Tâm làm bộ vì tốt cho Tiểu Tuyết, nhưng trong mắt không che giấu được ghen tị.
Hắn không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng lừa được người khác, muốn lừa hắn thì quá khó khăn, không khác lên trời lắm.
Còn nữa, hắn tới đây là vì giải quyết chuyện này, đúng lúc người Tống gia cũng ở đây, tránh để hắn lại phải đi tìm người Tống gia.
Viên Thiên Tâm nhìn đám Mạc Phàm đi vào, lông mày hơi nhíu lại, lửa giận lập tức lóe lên trong mắt cô ta.
Cô ta đã nói thẳng ra vậy, vậy mà đám Mạc Phàm còn đi vào.
- Được lắm, vậy tôi đợi các người đi vào, bị ném ra ba người.
Viên Thiên Tâm giậm chân nói.
Đừng nói Mạc gia phái người đại diện tới, cho dù Mạc Phàm đích thân tới, cũng sẽ bị Tống gia và Viên gia bọn họ giẫm thương tích đầy mình.
Nơi này không phải Nhật quốc, không ai để Mạc Phàm giương oai ở đây.
Ở đây Tống gia là trời, Mạc Phàm đến đây cũng vô dụng.
Mạc Phàm mới đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại.
- Cô còn không biết cô đang nói chuyện với ai đâu.
Nói xong hắn dẫn Tiểu Tuyết vào biệt thự Viên gia.
Vẻ mặt Viên Thiên Tâm sửng sốt, nhìn đám Mạc Phàm tiến vào Viên gia, không chỉ không bớt giận, trái lại lửa giận trong mắt lại nhiều hơn.
- Đáng chết!
Rất lâu sau, lúc này Phong Sa Tuyết mới kéo nhẹ góc áo Viên Thiên Tâm.
- Thiên Tâm tỷ, chúng ta có cần đi vào không?
- Đi vào, đương nhiên phải vào, trái lại chị muốn xem đại diện Mạc gia là ai, xem cậu ta hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi Viên gia chúng ta thế nào.
Trong mắt Viên Thiên Tâm hiện lên chút ánh sáng lạnh, hai người cũng tiến vào biệt thự Viên gia. - Cậu!
Viên Thiên Tâm nhíu mày lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, trong đôi mắt lóe lên lửa giận.
Người thanh niên này không nhiều tuổi, vậy mà nói cô ta không biết anh ta là ai.
Cô ta đường đường là cửu tiểu thư của Viên gia, cần biết một hạ nhân là ai sao?
Nhưng lông mày cô ta giãn ra rất nhanh.
- Các người đại diện cho Mạc gia cầu hôn Bạch Tiểu Tuyết đúng không, Mạc gia nho nhỏ chỉ có một Mạc Phàm, ngay cả một đám hạ nhân cũng không biết trời cao đất rộng là gì rồi.
Viên Thiên Tâm hơi thở hắt ra, khinh thường nói.
Khi nói chuyện, lông mày cô ta hơi nhăn lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám Mạc Phàm, giống như một quý tộc đang nhìn một đám nhà giàu mới nổi vênh váo đắc ý.
Viên gia gửi một bức thư cho Mạc gia, địa vị của cô ta cao quý là cửu tiểu thư của Viên gia, tất nhiên có biết.
Mạc Phàm giận dữ ở Nhật quốc, diệt nhà Miyamoto, Abe Seimei, nhà Fuma và nhà Oda, quan hệ giữa Mạc gia và Bạch gia, bây giờ gần như không ai không biết.
Ba người này đưa Bạch Tiểu Tuyết tới, chắc chắn là tới cầu hôn.
- Làm càn, dám đối với chúng tôi…
Ánh mắt A Hào phát lạnh, muốn ra tay giáo huấn Viên Thiên Tâm.
Một nha đầu mà dám nói chuyện với Mạc Phàm như vậy, quá làm càn rồi.
Không đợi anh ta ra tay, đã bị Mạc Phàm giơ tay ngăn cản.
- Đại diện cho Mạc gia?
Mạc Phàm lắc đầu cười, cũng không phản bác.
- Nếu biết chúng tôi là người của Mạc gia, cũng biết bên cạnh chúng tôi là Bạch Tiểu Tuyết Bạch tiểu thư, Viên tiểu thư còn muốn ngăn chúng tôi ở ngoài cửa, là ý của cô, hay là ý của Viên gia?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Ý của Viên gia chúng tôi, cậu quá coi trọng Mạc gia mình rồi đó, tôi không cho các người đi vào, lại làm bộ không biết Tiểu Tuyết, cũng vì muốn tốt cho các người thôi.
Viên Thiên Tâm hừ lạnh một tiếng nói.
Viên Thiên Tâm vừa nói xong, Phong Sa Tuyết ở bên cạnh hơi sửng sốt, vẻ mặt không vui.
- Thiên Tâm tỷ, không phải chị mới nói cô ấy không phải Tiểu Tuyết tỷ sao, sao bây giờ?
Viên Thiên Tâm liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Tuyết một cái, trong đôi mắt hiện lên chút ghen tị.
Cô ta lớn hơn Bạch Tiểu Tuyết và Phong Sa Tuyết vài tuổi, tuy Bạch Tiểu Tuyết tới Viên gia ít hơn, nhưng từng tới, trước đây cùng từng tranh một món đồ chơi, sao cô ta có thể không biết?
- Quả thật cô ta là Tiểu Tuyết, nhưng nơi này là Hồng Kông, không phải Giang Nam, cô ta không nên tới nơi này, Mạc gia có thể phái người tới, nhưng không nên đưa Tiểu Tuyết tới.
Viên Thiên Tâm hơi thất vọng nói.
Tiểu gia tộc đúng là tiểu gia tộc, nhìn như mặt trời ban trưa, không ai bì nổi, nhưng chân chính gặp chuyện gì đó, sẽ lộ rõ chênh lệnh với đại thế gia.
Viên gia gửi một phong thư, Mạc gia liền phái người tới, không phải xương cốt mềm bình thường.
Ngoài ra Mạc gia hoàn toàn có thể phái người gửi thiệp mời, mời Viên gia tham dự hôn lễ của Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết.
Mạc gia lại tặng Bạch Tiểu Tuyết tới, không thể không nói hành động này nhìn nho nhã lễ độ, nhưng vô cùng ngu xuẩn ở trong mắt cô ta.
- Vì sao?
Phong Sa Tuyết ôm má, tò mò hỏi.
- Đợi lát nữa em sẽ biết.
Viên Thiên Tâm không giải thích, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn đám Mạc Phàm.
- Các người muốn đi vào cũng được, nhưng tôi khuyên các người mang Tiểu Tuyết về trước thì hơn, tránh để mang đến không mang đi được, còn nữa, nếu bây giờ các người muốn đi vào, tôi có thể nói cho các người biết Tống Thiên Dưỡng gia chủ Tống gia và Tống Giai Tuấn con trai ông ta mang theo một đống sính lễ tới Viên gia chúng tôi, mục đích là gì tôi không cần phải nói với các người nữa, nếu các người muốn đi vào, bổn đại tiểu thư không ngăn cản các người, nhưng các người tay không tiến vào Viên gia như vậy, đến lúc đó bị người ta nhục nhã một phen, đừng trách tôi không nhắc nhở các người.
Viên Thiên Tâm lạnh lùng nói.Lúc này Phong Sa Tuyết ở bên cạnh mới thoải mái hơn, nhìn về phía đám Mạc Phàm.
- Tiểu Tuyết tỷ, hình như Thiên Tâm tỷ thật sự muốn tốt cho mọi người, hay là mọi người nấp trước đi, hoặc đi chuẩn bị chút gì đó?
Nghe lời Phong Sa Tuyết nói, Viên Thiên Tâm hơi nhếch miệng lên, lộ ra cười mỉa.
Sở dĩ cô ta ngăn cản đám Mạc Phàm, không phải vì tốt cho Bạch Tiểu Tuyết, mà vì cô ta.
Đối tượng Tống gia cầu hôn Viên gia vốn là cô ta, cô ta đã chuẩn bị xong trở thành phu nhân con dâu của Tống gia rồi.
Kết quả Viên gia bọn họ mới đạt được một tin vô cùng thần bí từ Tống gia, bỗng nhiên đối tượng Tống gia cầu hôn biến thành Bạch Tiểu Tuyết đằng ngoại Viên gia, một người không thường lui tới với Viên gia.
Phải biết rằng Tống gia như đế vương ở Hồng Kông, địa vị còn cao hơn Long Hoa Hội thủ đô.
Phu nhân Tống gia bị thay đổi, cảm giác này giống như rõ ràng sắp ngồi lên vị trí hoàng hậu, nắm trong tay đông cung, lại bị người ta cướp đi.
Thứ thuộc về cô ta bị người ta đoạt đi, còn là một người phụ nữ không bằng cô ta, sao cô ta có thể cam tâm?
- Các người chuẩn bị làm thế nào, bây giờ đi vào, hay là rời đi, tôi nể mặt cô là con gái của cô út mới nói cho cô những chuyện này, cô suy nghĩ cho kỹ, các người tiến vào không thể ra được đâu?
Viên Thiên Tâm tránh đường, lạnh giọng hỏi, dáng vẻ như thật sự vì Tiểu Tuyết.
Lông mày Tiểu Tuyết nhíu lại, nhìn cửa lớn Viên gia, lộ ra vài phần do dự.
Mạc Phàm đã làm quá nhiều vì cô, nếu không phải lão gia tử Viên gia ông ngoại cô tự tay viết thư, cô thật sự không muốn…
- Chúng tôi sẽ không để Tống gia thực hiện được, Tiểu Tuyết sẽ không gả cho Tống gia, cô không cần vì chuyện này mà ghen ghét Tiểu Tuyết, chuyện này không có lợi với cô.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt một tiếng.
Hắn không nói gì nữa, bốn người tiếp tục đi vào trong biệt thự Viên gia.
Trên đời này sẽ không tự nhiên có miếng thịt rơi xuống, Viên Thiên Tâm làm bộ vì tốt cho Tiểu Tuyết, nhưng trong mắt không che giấu được ghen tị.
Hắn không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng lừa được người khác, muốn lừa hắn thì quá khó khăn, không khác lên trời lắm.
Còn nữa, hắn tới đây là vì giải quyết chuyện này, đúng lúc người Tống gia cũng ở đây, tránh để hắn lại phải đi tìm người Tống gia.
Viên Thiên Tâm nhìn đám Mạc Phàm đi vào, lông mày hơi nhíu lại, lửa giận lập tức lóe lên trong mắt cô ta.
Cô ta đã nói thẳng ra vậy, vậy mà đám Mạc Phàm còn đi vào.
- Được lắm, vậy tôi đợi các người đi vào, bị ném ra ba người.
Viên Thiên Tâm giậm chân nói.
Đừng nói Mạc gia phái người đại diện tới, cho dù Mạc Phàm đích thân tới, cũng sẽ bị Tống gia và Viên gia bọn họ giẫm thương tích đầy mình.
Nơi này không phải Nhật quốc, không ai để Mạc Phàm giương oai ở đây.
Ở đây Tống gia là trời, Mạc Phàm đến đây cũng vô dụng.
Mạc Phàm mới đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại.
- Cô còn không biết cô đang nói chuyện với ai đâu.
Nói xong hắn dẫn Tiểu Tuyết vào biệt thự Viên gia.
Vẻ mặt Viên Thiên Tâm sửng sốt, nhìn đám Mạc Phàm tiến vào Viên gia, không chỉ không bớt giận, trái lại lửa giận trong mắt lại nhiều hơn.
- Đáng chết!
Rất lâu sau, lúc này Phong Sa Tuyết mới kéo nhẹ góc áo Viên Thiên Tâm.
- Thiên Tâm tỷ, chúng ta có cần đi vào không?
- Đi vào, đương nhiên phải vào, trái lại chị muốn xem đại diện Mạc gia là ai, xem cậu ta hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi Viên gia chúng ta thế nào.
Trong mắt Viên Thiên Tâm hiện lên chút ánh sáng lạnh, hai người cũng tiến vào biệt thự Viên gia.