Thần Y Trọng Sinh

Chương 1019




Trên Chúng Thần Sơn, điện chủ Thần Điện nhìn về phía bầu trời với vẻ trông mong, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Mười giây đã qua, nhưng không có bất luận âm thanh gì, cũng không có bất luận động tĩnh gì.

- Chuyện này…

Trên mặt mọi người hiện lên tuyệt vọng.

- Chẳng lẽ những thế lực này, đều bị Mạc Phàm chấn trụ rồi?

- Không có khả năng.

Mấy thế lực kia là thế lực cường đại nhất trên thế giới, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua.

- Đám bội bạc các người, các người đợi đó.

Điện chủ Thần Điện mắng.

Tuy sắc mặt những người khác rất khó coi, nhưng không nói gì thêm.

Mạc Phàm cảm nhận được khí tức xung quanh biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ánh mắt hắn đảo qua đám Thanh Long, cuối cùng nhìn về phía điện chủ Thần Điện.

- Các người còn quân bài gì chưa lật muốn lấy ra đây?

- Mạc Phàm, giết tôi, chắc chắn thiên sứ sẽ không tha cho cậu!

Điện chủ Thần Điện tức giận nói.

- A… Tôi đợi, ông có thể đi chết đi!

Tay Mạc Phàm cử động, thân thể điện chủ Thần Điện nứt toác ra.

Điện chủ Thần Điện chết.

Huyết dịch như kéo tơ bay vào trong tay Mạc Phàm, hình thành một viên cầu màu vàng trong tay hắn.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua viên cầu màu vàng này, hơi bĩu môi.

Thiên sứ chi huyết trong cơ thể điện chủ Thần Điện quá ít, còn ít hơn hắn nghĩ nhiều.

Nhưng tay hắn duỗi về phía cách đó không xa.

Thân thể vương tử Kamon của Hắc Ám Giáo Đình lập tức bay lên, bay về phía tay Mạc Phàm.

- Vương tử của Hắc Ám Giáo Đình đúng không, anh cũng có thể đi chết đi.

- Mạc Phàm, cậu dám giết tôi, chủ nhân của tôi sẽ không tha cho cậu đâu.

Kamon hung dữ nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn thân thể Kamon một cái, sau đó thoải mái hơn.

Lúc trước hắn khá tò mò, rõ ràng trong cơ thể Kamon có huyết mạch của Ma Hoàng hắc ám, sao có thể yếu như vậy.

Ma Hoàng hắc ám tồn tại cấp cao trong Ma Tộc, trong Thiên Sứ Nhất Tộc chỉ có vương của thiên sứ mới so được với Hoàng Tộc hắc ám, dù chỉ có một chút huyết mạch, hẳn là sẽ không yếu hơn điện chủ Thần Điện mới đúng, hóa ra chỉ là lực lượng chiết nhánh.

- Chút máu Hoàng Tộc mà chủ nhân anh chiết cho anh tôi nhận, bảo chủ nhân anh tới tìm tôi đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, trên mặt không có chút lo lắng.

Thần tử của Hắc Ám Giáo Đình chết!

Hắn không biết chủ nhân phía sau Kamon là ai, nhưng nếu muốn thì cứ việc tới đây.

Tay hắn khẽ dùng lực, Kamon không có bất luận đường sống phản kháng, trực tiếp bùng nổ ra, chỉ còn lại một giọt huyết dịch màu hắc kim trôi nổi trong tay hắn.

- Như vậy đủ rồi!

Hắn ném huyết dịch màu bạch kim và hắc kim lên không trung, hai tay vẽ ở không trung, giống như mỗi tay cầm bút viết chữ trên bảng đen, một đám phù lục cổ xưa xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.

Không lâu sau, phù lục hình thành một vòng đầy đủ.

- Tế Tự Chi Môn, mở cho tôi!

Mạc Phàm khẽ quát.

Một quang môn cổ xưa và đỏ sậm xoay tròn lấy hắn làm trung tâm xuất hiện, trên Ma Pháp Trận màu đỏ to lớn lại sáng lên hồng quang, một đạo cột sáng màu đỏ cỡ lu nước trùng thiên mà đi.

“Răng rắc!” Tiếng lôi điện chớp lóe vang lên trên bầu trời, mây đen dày đặc, giống như trước khi giông bão sắp tới.

Ở tận cùng cột sáng, một cái giống hệt cửa xoay tròn trên người Mạc Phàm, nhưng là cửa đá xoay tròn thật xuất hiện trong đám mây.

Hai cái cửa xoay tròn nối nhau, Ma Pháp Trận màu đỏ to nhất và Ma Pháp Trận nhỏ khác bắt đầu chuyển động, giống như có một máy móc to lớn đang vận hành.

Dưới tác dụng của nghi thức, thân thể đám Thanh Long lập tức căng thẳng, quang mang màu đỏ như hoa tuyết bay vào người bọn họ, có nhiều có ít, có nhanh có chậm thổi về phía bầu trời.

Trong lúc này, cho dù là đám Thanh Long, hay là nhân viên thần chức của Chúng Thần Sơn lưu lại ở Thần Điện, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch.

- Trốn mau!

Có người quát ầm lên.

Mạc Phàm đã bắt đầu tế tự, không trốn sẽ biến thành tế phẩm, cho dù bị chết cháy cũng tốt hơn chết vì hiến tế.

Nhưng bọn họ vừa định nhấc chân rời đi, thì phát hiện Ma Pháp Trận màu đỏ ở dưới chân như một vùng đầm lầy, chân còn chưa nâng lên, thân thể rơi sâu xuống nhiều, bọn họ càng vùng vẫy thân thể càng lún sâu hơn, bông tuyết màu đỏ trên người cũng bay nhanh hơn nhiều.

Chỉ trong phút chốc, có mấy người nửa người tiến vào trong.

- Mạc Phàm, tha cho tôi đi, bảo Oda Juntoku tôi làm gì cũng được hết, tôi là bị Sen Taiko lừa gạt tới đây.Oda Juntoku vô cùng hối hận kêu lên.

Sớm biết sẽ như vậy, ông ta tuyệt đối không trêu chọc Mạc Phàm.

- Tôi nhớ rõ ông nói tôi phải quỳ xuống, nếu không thì sẽ diệt Mạc gia tôi mà?

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc liếc nhìn Oda Juntoku một cái.

- Chuyện này…

Sắc mặt Oda Juntoku càng khó coi hơn, thông minh lanh lợi như ông ta cũng không biết nên nói gì cho phải.

- Tôi nhớ tôi nói rồi, ai là địch với Mạc gia tôi sẽ như núi Phú Sĩ, cho nên bây giờ ông đi chết đi.

Ngón tay của Mạc Phàm chỉ về phía Oda Juntoku.

“Phốc!” Vừa chỉ như vậy, thân thể Oda Juntoku như bị người ta chém một đao, thân thể chia ra từ giữa, máu tươi và lục phủ ngũ tạng đầy đất, vô cùng đẫm máu.

Từ đầu đến cuối, Mạc Phàm không nhăn mày một cái.

- Còn có ai cảm thấy mình có thể rời đi nữa?

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, hỏi.

- Mạc Phàm, Thanh Bang tôi truyền thừa nhiều năm như vậy, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.

Vẻ mặt Thanh Long khó coi nói.

- Tôi khuyên cậu…

Đại trưởng lão Đường Ngạo Khôn nói theo.

“A…” Không đợi Đường Ngạo Khôn nói xong, ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, 9 đạo hồng quang bay ra.

Những đạo hồng quang này không chỉ bay về phía Thanh Long và bốn trưởng lão, còn bắn về phía đám Thứ Thần, Vu Thái Âm, Dạ Vô Nhai, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội mở miệng.

Hắn đã đắc tội thiên sứ rồi, sao lại sợ những thực lực đứng sau lưng đám người này?

Nếu có mà nói, vậy thì đến cả đi.

- Mạc Phàm, cậu…

Sắc mặt đám Vu Thái Âm thay đổi, bóng ma tử vong bao phủ trong lòng bọn họ.

- Làm sao bây giờ?

Thấy hồng quang sắp bắn về phía mình, bỗng nhiên trong mắt Sen Taiko sáng lên.

- Mạc tiên sinh, tôi biết một nơi, có thể tìm thấy thiên tài địa bảo bổ sung toàn bộ linh hồn Dạ tiểu thư ở nơi đó.

Sen Taiko nói với tốc độ cực nhanh.

- Hả?

Mạc Phàm nhướn mày, đạo hồng quang kia cách mi tâm Sen Taiko chỉ một sợi tóc thì dừng lại.

- Hi vọng cô không gạt tôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, hồng quang biến mất.

Kết quả tế tự này có thể đảm bảo thân thể Dạ Tình không chết, nhưng hắn vẫn chưa tìm được biện pháp tốt bổ sung toàn bộ linh hồn của Dạ Tình.

Dù sao nơi này không phải Tu Chân giới, không có vô số thiên tài địa bảo như ở đó.

Nếu Sen Taiko nói thật thì không gì tốt hơn, nếu cô ta nói dối thì giết cô ta sau cũng không muộn.

“Xoẹt…” Tiếng lụa bị xé rách vang lên, cao thủ của Thanh Bang, Thứ Thần, Vu Thần Giáo, gia tộc Wiki đều phơi thây ở đây. Trên Chúng Thần Sơn, điện chủ Thần Điện nhìn về phía bầu trời với vẻ trông mong, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Mười giây đã qua, nhưng không có bất luận âm thanh gì, cũng không có bất luận động tĩnh gì.

- Chuyện này…

Trên mặt mọi người hiện lên tuyệt vọng.

- Chẳng lẽ những thế lực này, đều bị Mạc Phàm chấn trụ rồi?

- Không có khả năng.

Mấy thế lực kia là thế lực cường đại nhất trên thế giới, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua.

- Đám bội bạc các người, các người đợi đó.

Điện chủ Thần Điện mắng.

Tuy sắc mặt những người khác rất khó coi, nhưng không nói gì thêm.

Mạc Phàm cảm nhận được khí tức xung quanh biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ánh mắt hắn đảo qua đám Thanh Long, cuối cùng nhìn về phía điện chủ Thần Điện.

- Các người còn quân bài gì chưa lật muốn lấy ra đây?

- Mạc Phàm, giết tôi, chắc chắn thiên sứ sẽ không tha cho cậu!

Điện chủ Thần Điện tức giận nói.

- A… Tôi đợi, ông có thể đi chết đi!

Tay Mạc Phàm cử động, thân thể điện chủ Thần Điện nứt toác ra.

Điện chủ Thần Điện chết.

Huyết dịch như kéo tơ bay vào trong tay Mạc Phàm, hình thành một viên cầu màu vàng trong tay hắn.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua viên cầu màu vàng này, hơi bĩu môi.

Thiên sứ chi huyết trong cơ thể điện chủ Thần Điện quá ít, còn ít hơn hắn nghĩ nhiều.

Nhưng tay hắn duỗi về phía cách đó không xa.

Thân thể vương tử Kamon của Hắc Ám Giáo Đình lập tức bay lên, bay về phía tay Mạc Phàm.

- Vương tử của Hắc Ám Giáo Đình đúng không, anh cũng có thể đi chết đi.

- Mạc Phàm, cậu dám giết tôi, chủ nhân của tôi sẽ không tha cho cậu đâu.

Kamon hung dữ nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn thân thể Kamon một cái, sau đó thoải mái hơn.

Lúc trước hắn khá tò mò, rõ ràng trong cơ thể Kamon có huyết mạch của Ma Hoàng hắc ám, sao có thể yếu như vậy.

Ma Hoàng hắc ám tồn tại cấp cao trong Ma Tộc, trong Thiên Sứ Nhất Tộc chỉ có vương của thiên sứ mới so được với Hoàng Tộc hắc ám, dù chỉ có một chút huyết mạch, hẳn là sẽ không yếu hơn điện chủ Thần Điện mới đúng, hóa ra chỉ là lực lượng chiết nhánh.

- Chút máu Hoàng Tộc mà chủ nhân anh chiết cho anh tôi nhận, bảo chủ nhân anh tới tìm tôi đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, trên mặt không có chút lo lắng.

Thần tử của Hắc Ám Giáo Đình chết!

Hắn không biết chủ nhân phía sau Kamon là ai, nhưng nếu muốn thì cứ việc tới đây.

Tay hắn khẽ dùng lực, Kamon không có bất luận đường sống phản kháng, trực tiếp bùng nổ ra, chỉ còn lại một giọt huyết dịch màu hắc kim trôi nổi trong tay hắn.

- Như vậy đủ rồi!

Hắn ném huyết dịch màu bạch kim và hắc kim lên không trung, hai tay vẽ ở không trung, giống như mỗi tay cầm bút viết chữ trên bảng đen, một đám phù lục cổ xưa xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.

Không lâu sau, phù lục hình thành một vòng đầy đủ.

- Tế Tự Chi Môn, mở cho tôi!

Mạc Phàm khẽ quát.

Một quang môn cổ xưa và đỏ sậm xoay tròn lấy hắn làm trung tâm xuất hiện, trên Ma Pháp Trận màu đỏ to lớn lại sáng lên hồng quang, một đạo cột sáng màu đỏ cỡ lu nước trùng thiên mà đi.

“Răng rắc!” Tiếng lôi điện chớp lóe vang lên trên bầu trời, mây đen dày đặc, giống như trước khi giông bão sắp tới.

Ở tận cùng cột sáng, một cái giống hệt cửa xoay tròn trên người Mạc Phàm, nhưng là cửa đá xoay tròn thật xuất hiện trong đám mây.

Hai cái cửa xoay tròn nối nhau, Ma Pháp Trận màu đỏ to nhất và Ma Pháp Trận nhỏ khác bắt đầu chuyển động, giống như có một máy móc to lớn đang vận hành.

Dưới tác dụng của nghi thức, thân thể đám Thanh Long lập tức căng thẳng, quang mang màu đỏ như hoa tuyết bay vào người bọn họ, có nhiều có ít, có nhanh có chậm thổi về phía bầu trời.

Trong lúc này, cho dù là đám Thanh Long, hay là nhân viên thần chức của Chúng Thần Sơn lưu lại ở Thần Điện, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch.

- Trốn mau!

Có người quát ầm lên.

Mạc Phàm đã bắt đầu tế tự, không trốn sẽ biến thành tế phẩm, cho dù bị chết cháy cũng tốt hơn chết vì hiến tế.

Nhưng bọn họ vừa định nhấc chân rời đi, thì phát hiện Ma Pháp Trận màu đỏ ở dưới chân như một vùng đầm lầy, chân còn chưa nâng lên, thân thể rơi sâu xuống nhiều, bọn họ càng vùng vẫy thân thể càng lún sâu hơn, bông tuyết màu đỏ trên người cũng bay nhanh hơn nhiều.

Chỉ trong phút chốc, có mấy người nửa người tiến vào trong.

- Mạc Phàm, tha cho tôi đi, bảo Oda Juntoku tôi làm gì cũng được hết, tôi là bị Sen Taiko lừa gạt tới đây.Oda Juntoku vô cùng hối hận kêu lên.

Sớm biết sẽ như vậy, ông ta tuyệt đối không trêu chọc Mạc Phàm.

- Tôi nhớ rõ ông nói tôi phải quỳ xuống, nếu không thì sẽ diệt Mạc gia tôi mà?

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc liếc nhìn Oda Juntoku một cái.

- Chuyện này…

Sắc mặt Oda Juntoku càng khó coi hơn, thông minh lanh lợi như ông ta cũng không biết nên nói gì cho phải.

- Tôi nhớ tôi nói rồi, ai là địch với Mạc gia tôi sẽ như núi Phú Sĩ, cho nên bây giờ ông đi chết đi.

Ngón tay của Mạc Phàm chỉ về phía Oda Juntoku.

“Phốc!” Vừa chỉ như vậy, thân thể Oda Juntoku như bị người ta chém một đao, thân thể chia ra từ giữa, máu tươi và lục phủ ngũ tạng đầy đất, vô cùng đẫm máu.

Từ đầu đến cuối, Mạc Phàm không nhăn mày một cái.

- Còn có ai cảm thấy mình có thể rời đi nữa?

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, hỏi.

- Mạc Phàm, Thanh Bang tôi truyền thừa nhiều năm như vậy, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.

Vẻ mặt Thanh Long khó coi nói.

- Tôi khuyên cậu…

Đại trưởng lão Đường Ngạo Khôn nói theo.

“A…” Không đợi Đường Ngạo Khôn nói xong, ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, 9 đạo hồng quang bay ra.

Những đạo hồng quang này không chỉ bay về phía Thanh Long và bốn trưởng lão, còn bắn về phía đám Thứ Thần, Vu Thái Âm, Dạ Vô Nhai, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội mở miệng.

Hắn đã đắc tội thiên sứ rồi, sao lại sợ những thực lực đứng sau lưng đám người này?

Nếu có mà nói, vậy thì đến cả đi.

- Mạc Phàm, cậu…

Sắc mặt đám Vu Thái Âm thay đổi, bóng ma tử vong bao phủ trong lòng bọn họ.

- Làm sao bây giờ?

Thấy hồng quang sắp bắn về phía mình, bỗng nhiên trong mắt Sen Taiko sáng lên.

- Mạc tiên sinh, tôi biết một nơi, có thể tìm thấy thiên tài địa bảo bổ sung toàn bộ linh hồn Dạ tiểu thư ở nơi đó.

Sen Taiko nói với tốc độ cực nhanh.

- Hả?

Mạc Phàm nhướn mày, đạo hồng quang kia cách mi tâm Sen Taiko chỉ một sợi tóc thì dừng lại.

- Hi vọng cô không gạt tôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, hồng quang biến mất.

Kết quả tế tự này có thể đảm bảo thân thể Dạ Tình không chết, nhưng hắn vẫn chưa tìm được biện pháp tốt bổ sung toàn bộ linh hồn của Dạ Tình.

Dù sao nơi này không phải Tu Chân giới, không có vô số thiên tài địa bảo như ở đó.

Nếu Sen Taiko nói thật thì không gì tốt hơn, nếu cô ta nói dối thì giết cô ta sau cũng không muộn.

“Xoẹt…” Tiếng lụa bị xé rách vang lên, cao thủ của Thanh Bang, Thứ Thần, Vu Thần Giáo, gia tộc Wiki đều phơi thây ở đây.