Mạc Phàm đỡ quyền trượng thần thánh và công kích thần nộ, nhưng đây đều là đại giá thiêu đốt huyết dịch.
Cho dù là tu sĩ khí huyết cường đại, máu trong cơ thể cũng có lượng, đợi huyết dịch Mạc Phàm đốt xong, Mạc Phàm còn có thể làm gì?
Trái lại ông ta dùng áo giáp thần thánh, tuyệt đối phòng ngự chống chọi với Mạc Phàm một hai trăm lần đều không thành vấn đề, mỗi một lần dùng quyền trượng thần thánh sẽ khiến lực lượng của Mạc Phàm yếu đi một chút.
Cứ tiếp tục như vậy, người chết cuối cùng sẽ là Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhíu mày, trong phạm vi của Thần Điện vốn là nơi có lực chúc phúc cực mạnh, lực chúc phúc trên áo giáp thần thánh còn mạnh hơn lực chúc phúc của Thần Điện, một kiện pháp bảo thượng phẩm có hai tầng lực chúc phúc, quả thật rất khó đối phó.
Trên tay hắn cũng có vài kiện pháp bảo loại công kích, nhưng bất luận là bốn thanh kiếm Tru Tà, Tru Sát, Tru Diệt, Tru Tuyết, vẫn kém hơn Thiên Tòng Vân Trung Kiếm của Abe Seimei và áo giáp thần thánh nhiều.
Không phá được áo giáp thần thánh, quả thật hắn không phải đối thủ của điện chủ Thần Điện.
Điện chủ Thần Điện thấy Mạc Phàm không nói lời nào, khóe miệng hơi nhếch lên cười đắc ý.
- Suy nghĩ kỹ chưa, trở thành tế phẩm đi.
Bốn cái cánh sau lưng điện chủ Thần Điện chấn động, thân thể lập tức như vì sao rơi xuống, hào quang trên quyền trượng thần thánh đại phóng, lại đánh về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua điện chủ Thần Điện.
- Ông nghĩ rằng tôi chỉ có huyết dịch để đốt sao, ông cho rằng chỉ có ông mới có thể mở Chúng Thần Sơn, nắm trong tay pháp bảo một vùng thiên địa như vậy sao?
Ngón tay giữa của hắn sáng lên, ba thứ đó trôi nổi xung quanh hắn.
Nhìn thấy ba thứ này, Dạ Vô Nhai nhướn mày, sắc mặt khó coi.
Ba thứ này không phải thứ khác, đúng là Tam Thư Mạc Phàm cướp từ tay ông ta.
Tuy Tam Thư không phải là pháp bảo Chúng Thần Sơn luyện thành một ngọn núi to, nhưng cũng là tam giới Thiên Địa Nhân.
Trong tam giới, người cầm Tam Thư là chủ.
Mạc Phàm lấy Tam Thư, đây là muốn đối đầu với Chúng Thần Sơn sao.
- Thứ này ở trong tay tôi có thể đối kháng với Chúng Thần Sơn của Thần Điện ông.
Một tay Mạc Phàm nâng Tam Thư, lạnh lùng nói.
Tam Thư là Thánh Môn Chí Bảo, bất luận là đối phó Thiên Sứ Nhất Tộc của Ma Tộc, hay đối phó Ám Hắc Nhất Tộc, đều là lợi khí.
Tam thư mở ra, Chúng Thần Sơn không là gì với hắn.
Lúc này điện chủ Thần Điện đã đến bên cạnh Mạc Phàm, nghe thấy Mạc Phàm nói vậy, ông ta cười khinh thường.
- Vậy sao, vậy bản điện chủ cũng muốn thử một lần.
- Ông không có cơ hội này, bởi vì tôi muốn tự tay xé ông, mấy thứ này chỉ đề phòng những người khác chạy trốn, hôm nay một người cũng đừng muốn đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, giọng nói như truyền từ địa ngục Cửu U tới, khiến người ta không rét mà run.
Tuy dùng Tam Thư có thể đối phó điện chủ Thần Điện, nhưng hắn muốn dùng hai tay xé điện chủ Thần Điện hơn.
Hắn ném Tam Thư về phía sau, Tam Thư lập tức bay về phía ngoài Chúng Thần Sơn, mở ra ở bên ngoài nơi này.
Chúng Thần Sơn biến thành một vùng thư viện của tiên gia thời cổ, thanh sơn tủng lập, lục thủy trường lưu, một đám mây mù lượn lờ giữa núi sông, không biết núi cao bao nhiêu, sông rộng thế nào, bên trong có một đám tiên hạc bay lượn, nhìn vô cùng cát lợi, nhưng cất dấu sát khí vô hạn.
- Hửm?
Không ít người sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Dạ Vô Nhai lại càng cảm thấy khó hiểu, ông ta từng mang Tam Thư tiến vào Chúng Thần Sơn, lực chúc phúc của Thần Điện không thể làm gì ông ta.
Rõ ràng Mạc Phàm có thể dùng Tam Thư đối kháng với Chúng Thần Sơn, lại lấy Tam Thư ngăn cản bọn họ chạy trốn.
- Tiểu tử này không muốn sống nữa à?
- Tôi thấy tiểu tử này bị phẫn nộ làm váng đầu rồi.
Oda Juntoku cười âm hiểm nói.
Đổi thành bất luận tu sĩ nào, lúc đối chiến với người khác, đều lựa chọn phương thức có lợi cho mình, không dám lơ là sơ suất.
Nhất là cao thủ so chiêu, lại càng như vậy.
Bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ có khả năng chết trong tay đối phương.
Nhưng Mạc Phàm lại dùng phương pháp ngược lại, rõ ràng là bị phẫn nộ làm choáng váng rồi.
- Vậy không thể tốt hơn rồi.
Kamon hơi nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hiện lên chút ghen tị, nói.
Tuy anh ta không muốn thừa nhận nhưng Mạc Phàm mạnh hơn anh ta, rất rõ ràng là anh ta không cùng một tầng với Mạc Phàm, người như vậy đánh mất lý trí hoàn toàn mới tốt, như thế Mạc Phàm sẽ chết trên tay điện chủ Thần Điện.
Thấy quyền trượng trong tay điện chủ Thần Điện đánh tới, Mạc Phàm nheo mắt lại, năm ngón tay nắm chặt.
- Thái Thượng Phá Diệt Kinh, Đại Phá Diệt Quyền!
Quyền kình màu đỏ sậm lập tức dâng lên trên tay hắn, mang theo khí tức phá diệt vô tận đánh về phía điện chủ Thần Điện.
Một quyền đánh ra, dưới chúc phúc của thiên sứ cuối cùng không gian vô cùng chắc chắn cũng mai một, hình thành một hắc động cỡ chậu rửa mặt.
“Bùm!” Một tiếng giống như bom nổ vang lên, hai người chạm vào nhau.
Lần này Mạc Phàm vững như núi Thái Sơn, tuy áo giáp thần thánh trên người điện chủ Thần Điện bình yên vô sự, nhưng lại lảo đảo lùi về sau hai bước.
- Đây là quả đấm cậu muốn dùng tay không xé nát tôi à, chỉ có vậy thôi sao?
Điện chủ Thần Điện phủi áo giáp, cười khinh thường nói.
Ông ta tưởng rằng Mạc Phàm còn quân bài gì chưa lật, chỉ có lực lượng mạnh hơn trước, như vậy chẳng khác gì muốn chết, dùng tay không đấu với ông ta.
- Mai rùa trên người ông không tệ, có thể đỡ hai quyền của tôi, nhưng có thể đỡ được mấy chục quyền của tôi sao?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nói xong bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, vẫn là Đại Phá Diệt Quyền như cũ.
Chỉ hai quyền mà thôi, cao hứng quá sớm rồi đó.
Cũng là một quyền, vừa rồi hắc động chỉ bằng chậu rửa mặt, lần này diện tích tăng gấp đôi, không do dự đánh về phía điện chủ Thần Điện.
“Bùm bùm…” Tiếng nổ mạnh không ngừng bên tai.
Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm đối đầu với tám trượng và tám lần thần nộ của điện chủ Thần Điện.
Xung quanh, đám Thanh Long và đại lão ở khắp nơi ngồi trước màn hình tươi cười vui vẻ.
Mấy quyền đánh xuống, hắc động do quyền của Mạc Phàm sản sinh ra càng ngày càng nhỏ, nhất là một quyền cuối cùng khó mà bao phủ tay Mạc Phàm, tốc độ còn chậm hơn trước nhiều, mà áo giáp thần thánh trên người điện chủ Thần Điện càng lúc càng sáng rộng.
Rất rõ ràng, Mạc Phàm bắt đầu yếu đi, áo giáp thần thánh thì càng mạnh hơn.
- Mạc Phàm, không phải cậu nói mười quyền sao, tôi cá là cậu đánh ra mười quyền sẽ bị áo giáp thần thánh làm gãy tay.
Oda Juntoku nhìn một quyền của Mạc Phàm lại đánh tới, giống như vùng vẫy giãy chết, cười khinh thường nói.
- Tôi cũng đánh cược.
Vu Thái Âm cười lạnh lùng, cũng nói theo.
Ai cũng có thể nhìn ra, Mạc Phàm đã là nỏ mạnh hết đà, người thắng trận này là bọn họ.
Tuy những người khác không nói gì thêm, nhưng gần như đều có chung một biểu cảm kết cục đã định.
Nhưng nếu bọn họ nhìn thấy biểu cảm của điện chủ Thần Điện ở bên trong áo giáp thần thánh, nhất định bọn họ sẽ không dám nói như vậy.
- A, phải không, vậy trợn to mắt của các người nhìn cho rõ.
Quyền thứ mười của Mạc Phàm nhẹ nhàng đánh ra, giống như một quyền của người bình thường.
Nhưng mà…
“Răng rắc!” Tiếng kêu thanh thúy vang lên, mọi người đều khiếp sợ. Mạc Phàm đỡ quyền trượng thần thánh và công kích thần nộ, nhưng đây đều là đại giá thiêu đốt huyết dịch.
Cho dù là tu sĩ khí huyết cường đại, máu trong cơ thể cũng có lượng, đợi huyết dịch Mạc Phàm đốt xong, Mạc Phàm còn có thể làm gì?
Trái lại ông ta dùng áo giáp thần thánh, tuyệt đối phòng ngự chống chọi với Mạc Phàm một hai trăm lần đều không thành vấn đề, mỗi một lần dùng quyền trượng thần thánh sẽ khiến lực lượng của Mạc Phàm yếu đi một chút.
Cứ tiếp tục như vậy, người chết cuối cùng sẽ là Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhíu mày, trong phạm vi của Thần Điện vốn là nơi có lực chúc phúc cực mạnh, lực chúc phúc trên áo giáp thần thánh còn mạnh hơn lực chúc phúc của Thần Điện, một kiện pháp bảo thượng phẩm có hai tầng lực chúc phúc, quả thật rất khó đối phó.
Trên tay hắn cũng có vài kiện pháp bảo loại công kích, nhưng bất luận là bốn thanh kiếm Tru Tà, Tru Sát, Tru Diệt, Tru Tuyết, vẫn kém hơn Thiên Tòng Vân Trung Kiếm của Abe Seimei và áo giáp thần thánh nhiều.
Không phá được áo giáp thần thánh, quả thật hắn không phải đối thủ của điện chủ Thần Điện.
Điện chủ Thần Điện thấy Mạc Phàm không nói lời nào, khóe miệng hơi nhếch lên cười đắc ý.
- Suy nghĩ kỹ chưa, trở thành tế phẩm đi.
Bốn cái cánh sau lưng điện chủ Thần Điện chấn động, thân thể lập tức như vì sao rơi xuống, hào quang trên quyền trượng thần thánh đại phóng, lại đánh về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua điện chủ Thần Điện.
- Ông nghĩ rằng tôi chỉ có huyết dịch để đốt sao, ông cho rằng chỉ có ông mới có thể mở Chúng Thần Sơn, nắm trong tay pháp bảo một vùng thiên địa như vậy sao?
Ngón tay giữa của hắn sáng lên, ba thứ đó trôi nổi xung quanh hắn.
Nhìn thấy ba thứ này, Dạ Vô Nhai nhướn mày, sắc mặt khó coi.
Ba thứ này không phải thứ khác, đúng là Tam Thư Mạc Phàm cướp từ tay ông ta.
Tuy Tam Thư không phải là pháp bảo Chúng Thần Sơn luyện thành một ngọn núi to, nhưng cũng là tam giới Thiên Địa Nhân.
Trong tam giới, người cầm Tam Thư là chủ.
Mạc Phàm lấy Tam Thư, đây là muốn đối đầu với Chúng Thần Sơn sao.
- Thứ này ở trong tay tôi có thể đối kháng với Chúng Thần Sơn của Thần Điện ông.
Một tay Mạc Phàm nâng Tam Thư, lạnh lùng nói.
Tam Thư là Thánh Môn Chí Bảo, bất luận là đối phó Thiên Sứ Nhất Tộc của Ma Tộc, hay đối phó Ám Hắc Nhất Tộc, đều là lợi khí.
Tam thư mở ra, Chúng Thần Sơn không là gì với hắn.
Lúc này điện chủ Thần Điện đã đến bên cạnh Mạc Phàm, nghe thấy Mạc Phàm nói vậy, ông ta cười khinh thường.
- Vậy sao, vậy bản điện chủ cũng muốn thử một lần.
- Ông không có cơ hội này, bởi vì tôi muốn tự tay xé ông, mấy thứ này chỉ đề phòng những người khác chạy trốn, hôm nay một người cũng đừng muốn đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, giọng nói như truyền từ địa ngục Cửu U tới, khiến người ta không rét mà run.
Tuy dùng Tam Thư có thể đối phó điện chủ Thần Điện, nhưng hắn muốn dùng hai tay xé điện chủ Thần Điện hơn.
Hắn ném Tam Thư về phía sau, Tam Thư lập tức bay về phía ngoài Chúng Thần Sơn, mở ra ở bên ngoài nơi này.
Chúng Thần Sơn biến thành một vùng thư viện của tiên gia thời cổ, thanh sơn tủng lập, lục thủy trường lưu, một đám mây mù lượn lờ giữa núi sông, không biết núi cao bao nhiêu, sông rộng thế nào, bên trong có một đám tiên hạc bay lượn, nhìn vô cùng cát lợi, nhưng cất dấu sát khí vô hạn.
- Hửm?
Không ít người sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Dạ Vô Nhai lại càng cảm thấy khó hiểu, ông ta từng mang Tam Thư tiến vào Chúng Thần Sơn, lực chúc phúc của Thần Điện không thể làm gì ông ta.
Rõ ràng Mạc Phàm có thể dùng Tam Thư đối kháng với Chúng Thần Sơn, lại lấy Tam Thư ngăn cản bọn họ chạy trốn.
- Tiểu tử này không muốn sống nữa à?
- Tôi thấy tiểu tử này bị phẫn nộ làm váng đầu rồi.
Oda Juntoku cười âm hiểm nói.
Đổi thành bất luận tu sĩ nào, lúc đối chiến với người khác, đều lựa chọn phương thức có lợi cho mình, không dám lơ là sơ suất.
Nhất là cao thủ so chiêu, lại càng như vậy.
Bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ có khả năng chết trong tay đối phương.
Nhưng Mạc Phàm lại dùng phương pháp ngược lại, rõ ràng là bị phẫn nộ làm choáng váng rồi.
- Vậy không thể tốt hơn rồi.
Kamon hơi nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hiện lên chút ghen tị, nói.
Tuy anh ta không muốn thừa nhận nhưng Mạc Phàm mạnh hơn anh ta, rất rõ ràng là anh ta không cùng một tầng với Mạc Phàm, người như vậy đánh mất lý trí hoàn toàn mới tốt, như thế Mạc Phàm sẽ chết trên tay điện chủ Thần Điện.
Thấy quyền trượng trong tay điện chủ Thần Điện đánh tới, Mạc Phàm nheo mắt lại, năm ngón tay nắm chặt.
- Thái Thượng Phá Diệt Kinh, Đại Phá Diệt Quyền!
Quyền kình màu đỏ sậm lập tức dâng lên trên tay hắn, mang theo khí tức phá diệt vô tận đánh về phía điện chủ Thần Điện.
Một quyền đánh ra, dưới chúc phúc của thiên sứ cuối cùng không gian vô cùng chắc chắn cũng mai một, hình thành một hắc động cỡ chậu rửa mặt.
“Bùm!” Một tiếng giống như bom nổ vang lên, hai người chạm vào nhau.
Lần này Mạc Phàm vững như núi Thái Sơn, tuy áo giáp thần thánh trên người điện chủ Thần Điện bình yên vô sự, nhưng lại lảo đảo lùi về sau hai bước.
- Đây là quả đấm cậu muốn dùng tay không xé nát tôi à, chỉ có vậy thôi sao?
Điện chủ Thần Điện phủi áo giáp, cười khinh thường nói.
Ông ta tưởng rằng Mạc Phàm còn quân bài gì chưa lật, chỉ có lực lượng mạnh hơn trước, như vậy chẳng khác gì muốn chết, dùng tay không đấu với ông ta.
- Mai rùa trên người ông không tệ, có thể đỡ hai quyền của tôi, nhưng có thể đỡ được mấy chục quyền của tôi sao?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nói xong bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, vẫn là Đại Phá Diệt Quyền như cũ.
Chỉ hai quyền mà thôi, cao hứng quá sớm rồi đó.
Cũng là một quyền, vừa rồi hắc động chỉ bằng chậu rửa mặt, lần này diện tích tăng gấp đôi, không do dự đánh về phía điện chủ Thần Điện.
“Bùm bùm…” Tiếng nổ mạnh không ngừng bên tai.
Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm đối đầu với tám trượng và tám lần thần nộ của điện chủ Thần Điện.
Xung quanh, đám Thanh Long và đại lão ở khắp nơi ngồi trước màn hình tươi cười vui vẻ.
Mấy quyền đánh xuống, hắc động do quyền của Mạc Phàm sản sinh ra càng ngày càng nhỏ, nhất là một quyền cuối cùng khó mà bao phủ tay Mạc Phàm, tốc độ còn chậm hơn trước nhiều, mà áo giáp thần thánh trên người điện chủ Thần Điện càng lúc càng sáng rộng.
Rất rõ ràng, Mạc Phàm bắt đầu yếu đi, áo giáp thần thánh thì càng mạnh hơn.
- Mạc Phàm, không phải cậu nói mười quyền sao, tôi cá là cậu đánh ra mười quyền sẽ bị áo giáp thần thánh làm gãy tay.
Oda Juntoku nhìn một quyền của Mạc Phàm lại đánh tới, giống như vùng vẫy giãy chết, cười khinh thường nói.
- Tôi cũng đánh cược.
Vu Thái Âm cười lạnh lùng, cũng nói theo.
Ai cũng có thể nhìn ra, Mạc Phàm đã là nỏ mạnh hết đà, người thắng trận này là bọn họ.
Tuy những người khác không nói gì thêm, nhưng gần như đều có chung một biểu cảm kết cục đã định.
Nhưng nếu bọn họ nhìn thấy biểu cảm của điện chủ Thần Điện ở bên trong áo giáp thần thánh, nhất định bọn họ sẽ không dám nói như vậy.
- A, phải không, vậy trợn to mắt của các người nhìn cho rõ.
Quyền thứ mười của Mạc Phàm nhẹ nhàng đánh ra, giống như một quyền của người bình thường.
Nhưng mà…
“Răng rắc!” Tiếng kêu thanh thúy vang lên, mọi người đều khiếp sợ.