Thần Y Trọng Sinh

Chương 1004




- Đó là giọng của điện chủ Thần Điện sao?

Có người ngơ ngẩn nói.

Khi nói chuyện, mồ hôi rơi xuống như mưa, hai chân cũng không tự chủ được run rẩy không ngừng.Có một số người thực lực yếu hơn một chút, ánh mắt nhìn về phía trước, “rầm” một tiếng hôn mê bất tỉnh.

Người không quỳ xuống thì toàn thân phát run, giống như cách bọn họ ba thước có một pho tượng thần đang nhìn bọn họ chằm chằm.

- Đáng sợ thật?

Điện chủ của Thần Điện vẫn vô cùng thần bí, đừng nói là dáng vẻ của ông ta, ngay cả giọng nói của ông ta cũng là lần đầu tiên được nghe thấy.

Dựa vào giọng nói có thể sản sinh ra lực uy hiếp lớn như vậy, khiến người ta nghe xong thì không chống đỡ được.

- Lực lượng này đáng sợ đến mức nào?

- Thần Cảnh, tuyệt đối là Thần Cảnh, còn không phải Thần Cảnh bình thường.

Có người nói chắc chắn.

Chiến đấu với Vạn Thiên Tuyệt và Abe Seimei đều có không ít người chú ý, video clip đã truyền từ lâu.

Nhưng một câu của hai người tuyệt đối không có uy lực như điện chủ Thần Điện hiện giờ.

Giọng nói này vừa vang lên, trên mặt những người vừa cao hứng đều là thống khổ, nhưng tươi cười càng đậm hơn, ví dụ như Oda Juntoku và Dạ Vô Nhai.

Trái lại sắc mặt đám Tiểu Tuyết, Tiểu Vũ, Ngao Thiên, An Hiểu Hiên, Bạch Tiểu Hàn, Bạch Vô Song và tiểu đội Thanh Long Long Tổ càng khó coi hơn.

Đội hình những người trước đó đã đủ đáng sợ, hiện giờ lại thêm một người đáng sợ như vậy, Mạc Phàm còn đường sống sao.

- Mạc Phàm, chúng tôi nói xong điều kiện rồi, cậu có ý kiến gì?

Thanh Long hỏi.

Thái độ của điện chủ Thần Điện cứng rắn như vậy, vốn dĩ không có đường sống, không cần thiết phải nhiều lời với Mạc Phàm, một câu này là đủ rồi.

Mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ mặt không giống nhau.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua nghi thức hiến tế đang tiến hành, trên khuôn mặt lãnh khốc không có chút biểu cảm, cũng không nói gì.

Rất lâu sau, có tiếng sấm kêu ở phía Thần Điện.

Một Ngũ Giác Tinh Mang to lớn dâng lên từ phía Thần Điện, bay về phía thác nước từ trên trời rơi xuống.

Giữa Ngũ Giác Tinh Mang, một mỹ nữ mặc áo cưới tượng trưng cho thánh khiết và trang trọng được đặt bên trong, bay theo Ngũ Giác Tinh Mang.

Hai mắt cô gái này khép chặt, dáng vẻ an tường như ngủ thiếp đi, trên gương mặt tinh điêu tế trác có trang điểm nhẹ, bộ dạng tuyệt mỹ giống như bước từ trong tranh ra, đúng là Dạ Tình.

Cô gái vừa ra khỏi Thần Điện, lực lượng thần thánh lại rơi từ trên bầu trời xuống.

Mạc Phàm nhìn thấy Dạ Tình, tròng mắt hơi híp lại, sắc bén lại nhiều hơn, lúc này hắn mới mở miệng.

- Có thể, tôi đều có thể đồng ý với các người những chuyện đó.

Mạc Phàm mới mở miệng, không ít người nhướn mày lộ ra tươi cười.

Bọn họ tưởng rằng chuyện này sẽ rất phức tạp, dù sao Mạc Phàm chưa từng thỏa hiệp với bất cứ ai.

Không ngờ Mạc Phàm lại cúi đầu như vậy, nhưng nghĩ một lát mọi người thoải mái hơn.

Lực lượng của bọn họ kh ủng bố như vậy, Mạc Phàm không có bất luận phần thắng nào, phản kháng thì chỉ có chết, làm gì có ai không sợ chết.

Nếu Mạc Phàm không cúi đầu, người chết không chỉ là Mạc Phàm, cả Mạc gia cũng sẽ bị diệt.

Mạc Phàm không sợ chết, nhưng tất phải nghĩ tới người nhà của mình.

Cho nên Mạc Phàm cúi đầu là lựa chọn tốt nhất.

- Xem ra Mạc tiên sinh còn biết đạo lý thức thời là trang tuấn kiệt, tôi còn tưởng rằng Mạc tiên sinh là một người không biết rẽ ngoặt chứ.

Vương tử Kamon của Hắc Ám Giáo Đình cười nói.

- Cậu ta thức thời còn được, không thức thời thì phải chết.

Oda Juntoku cười nói, trong mắt đều là trêu tức.

Không phải vừa rồi Mạc Phàm rất kiêu ngạo sao, chẳng phải lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu.

Mạc đại sư gì chứ, chỉ là tiểu tử không thể không nước chảy bèo trôi.

- Tiểu tử, cậu đã không có ý kiến, vậy giao những thứ chúng tôi muốn ra đây.

Vu Thái Âm lạnh lùng nói.

- Nhưng tôi cũng muốn một thứ.

Mạc Phàm nói tiếp.

Không ít người nhíu mày, lộ ra chút bất mãn.

- Thứ gì?

- Dạ Tình hoàn hảo không tổn hao gì.

Mạc Phàm nhìn Dạ Vô Nhai lạnh lùng nói.

Dạ Tình là một trong những người phụ nữ quan trọng nhất kiếp trước của hắn, nếu có thể đổi lấy Dạ Tình, đừng nói là công pháp, bảo hắn cúi đầu hắn cũng có thể làm.

Ánh mắt Dạ Vô Nhai mê mang, trong mắt ông ta xuất hiện phức tạp.

- Chuyện này thì cậu đừng nghĩ, không có khả năng.

Tế tự đã bắt đầu, còn đến giai đoạn hai rồi.

Nếu dừng lúc này, tất nhiên sẽ khiến thượng giới phẫn nộ, bởi vì chuyện này giống như đặt một bảo bối trước mặt thần linh, lại bị người ta lấy đi, là ai cũng sẽ tức giận, thần linh cũng không ngoại lệ.

Nhất là khi tế tự sản sinh ra dị tượng lớn như thế, rõ ràng là Dạ Tình khiến thần linh rất hài lòng, bỏ dở như vậy, chỉ khiến lửa giận của thần càng mạnh hơn.

Ngoài ra một khi tế tự này hoàn thành, tất nhiên Carter sẽ trở thành cao thủ Thần Cảnh, Thần Điện tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gì.

- Nói điều kiện khác đi, chúng tôi có thể làm được.

Vu Thái Âm liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.

- Vậy tôi muốn mạng của các người.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Bọn họ nghĩ y tiên bất tử hắn dễ bắt nạt như vậy, nghĩ rằng bọn họ có thể uy hiếp được hắn, đùa giỡn gì vậy?

Dám ra tay với một trong những người phụ nữ quan trọng của hắn, toàn bộ đều chết cả đi.

Mạc Phàm vừa nói xong, sắc mặt mọi người lập tức khó coi.

Bầu trời trong xanh lập tức xuất hiện mây đen dày đặc, bên trong mơ hồ có lôi điện nổ tung, trong chớp mắt giống như trời tức giận, bầu trời tối sầm lại.

- Tiểu tử, cậu muốn chết à.

Vu Thái Âm lạnh lùng nói.

Lúc nói chuyện, một bóng đen to lớn ở phía sau ông ta điên cuồng mà lên, cao khoảng chừng mấy chục mét.

Giọng nói của Vu Thái Âm cũng thay đổi theo, rõ ràng là một người, nhưng giống như vô số người đang tức giận rống to.

Không chỉ có ông ta, những người khác cũng không có chút do dự phóng thích nội khí ra.

Dù sao cũng là Mạc Phàm, cho dù có Chúng Thần Sơn áp chế, cũng không thể lơ là, chế phục Mạc Phàm trước rồi nói sau.

Chỗ mi tâm Thanh Long có một ký hiệu lóe lên, lân phiến màu xanh từ chỗ mi tâm ông ta lan ra xung quanh.

Thân thể ông ta cũng phát ra âm thanh đùng đùng, cao to hơn, trong chớp mắt bộ Tôn Trung Sơn trên người ông ta rách nát, một cái đuôi màu xanh có gai nhọn vươn ra từ sau lưng ông ta.

Chỉ trong phút chốc, Thanh Long liền biến thành nửa người nửa rồng.

- Long Nhân, đó là Long Nhân sao?

Đám Sen Taiko ở phía sau Thanh Long nhoáng lên một cái liền tản ra, khí tức cường đại nở rộ trên người bọn họ.

Cách đó không xa, trên người Kamon bốc lên hắc khí, vẻ hung dữ xuất hiện trên mặt anh ta.

Kamon hét lên điên cuồng, răng nanh, sừng nhọn màu đen, móng nhọn, đuôi, lông màu đen lập tức xuất hiện trên người anh ta, chỉ trong phút chốc anh ta như Ma Vương trong truyền thuyết.

Khí tức trùng thiên cũng tỏa ra từ người đám Thứ Thần đời trước, Z tiên sinh, cự thần, Oda Juntoku.

Bầu không khí xung quanh như áp lực sắp nổ mạnh.

Dưới uy áp của mọi người, ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh.

- Muốn chết, tôi lên Chúng Thần Sơn này là giết các người.

- Còn nữa, đừng nghĩ đến chuyện sẽ hoàn thành nghi thức, dừng lại cho tôi.

Nói xong một tay hắn duỗi về phía Dạ Tình trong Ngũ Giác Tinh Mang, hắc khí xuất hiện trên người Dạ Tình. - Đó là giọng của điện chủ Thần Điện sao?

Có người ngơ ngẩn nói.

Khi nói chuyện, mồ hôi rơi xuống như mưa, hai chân cũng không tự chủ được run rẩy không ngừng.Có một số người thực lực yếu hơn một chút, ánh mắt nhìn về phía trước, “rầm” một tiếng hôn mê bất tỉnh.

Người không quỳ xuống thì toàn thân phát run, giống như cách bọn họ ba thước có một pho tượng thần đang nhìn bọn họ chằm chằm.

- Đáng sợ thật?

Điện chủ của Thần Điện vẫn vô cùng thần bí, đừng nói là dáng vẻ của ông ta, ngay cả giọng nói của ông ta cũng là lần đầu tiên được nghe thấy.

Dựa vào giọng nói có thể sản sinh ra lực uy hiếp lớn như vậy, khiến người ta nghe xong thì không chống đỡ được.

- Lực lượng này đáng sợ đến mức nào?

- Thần Cảnh, tuyệt đối là Thần Cảnh, còn không phải Thần Cảnh bình thường.

Có người nói chắc chắn.

Chiến đấu với Vạn Thiên Tuyệt và Abe Seimei đều có không ít người chú ý, video clip đã truyền từ lâu.

Nhưng một câu của hai người tuyệt đối không có uy lực như điện chủ Thần Điện hiện giờ.

Giọng nói này vừa vang lên, trên mặt những người vừa cao hứng đều là thống khổ, nhưng tươi cười càng đậm hơn, ví dụ như Oda Juntoku và Dạ Vô Nhai.

Trái lại sắc mặt đám Tiểu Tuyết, Tiểu Vũ, Ngao Thiên, An Hiểu Hiên, Bạch Tiểu Hàn, Bạch Vô Song và tiểu đội Thanh Long Long Tổ càng khó coi hơn.

Đội hình những người trước đó đã đủ đáng sợ, hiện giờ lại thêm một người đáng sợ như vậy, Mạc Phàm còn đường sống sao.

- Mạc Phàm, chúng tôi nói xong điều kiện rồi, cậu có ý kiến gì?

Thanh Long hỏi.

Thái độ của điện chủ Thần Điện cứng rắn như vậy, vốn dĩ không có đường sống, không cần thiết phải nhiều lời với Mạc Phàm, một câu này là đủ rồi.

Mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ mặt không giống nhau.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua nghi thức hiến tế đang tiến hành, trên khuôn mặt lãnh khốc không có chút biểu cảm, cũng không nói gì.

Rất lâu sau, có tiếng sấm kêu ở phía Thần Điện.

Một Ngũ Giác Tinh Mang to lớn dâng lên từ phía Thần Điện, bay về phía thác nước từ trên trời rơi xuống.

Giữa Ngũ Giác Tinh Mang, một mỹ nữ mặc áo cưới tượng trưng cho thánh khiết và trang trọng được đặt bên trong, bay theo Ngũ Giác Tinh Mang.

Hai mắt cô gái này khép chặt, dáng vẻ an tường như ngủ thiếp đi, trên gương mặt tinh điêu tế trác có trang điểm nhẹ, bộ dạng tuyệt mỹ giống như bước từ trong tranh ra, đúng là Dạ Tình.

Cô gái vừa ra khỏi Thần Điện, lực lượng thần thánh lại rơi từ trên bầu trời xuống.

Mạc Phàm nhìn thấy Dạ Tình, tròng mắt hơi híp lại, sắc bén lại nhiều hơn, lúc này hắn mới mở miệng.

- Có thể, tôi đều có thể đồng ý với các người những chuyện đó.

Mạc Phàm mới mở miệng, không ít người nhướn mày lộ ra tươi cười.

Bọn họ tưởng rằng chuyện này sẽ rất phức tạp, dù sao Mạc Phàm chưa từng thỏa hiệp với bất cứ ai.

Không ngờ Mạc Phàm lại cúi đầu như vậy, nhưng nghĩ một lát mọi người thoải mái hơn.

Lực lượng của bọn họ kh ủng bố như vậy, Mạc Phàm không có bất luận phần thắng nào, phản kháng thì chỉ có chết, làm gì có ai không sợ chết.

Nếu Mạc Phàm không cúi đầu, người chết không chỉ là Mạc Phàm, cả Mạc gia cũng sẽ bị diệt.

Mạc Phàm không sợ chết, nhưng tất phải nghĩ tới người nhà của mình.

Cho nên Mạc Phàm cúi đầu là lựa chọn tốt nhất.

- Xem ra Mạc tiên sinh còn biết đạo lý thức thời là trang tuấn kiệt, tôi còn tưởng rằng Mạc tiên sinh là một người không biết rẽ ngoặt chứ.

Vương tử Kamon của Hắc Ám Giáo Đình cười nói.

- Cậu ta thức thời còn được, không thức thời thì phải chết.

Oda Juntoku cười nói, trong mắt đều là trêu tức.

Không phải vừa rồi Mạc Phàm rất kiêu ngạo sao, chẳng phải lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu.

Mạc đại sư gì chứ, chỉ là tiểu tử không thể không nước chảy bèo trôi.

- Tiểu tử, cậu đã không có ý kiến, vậy giao những thứ chúng tôi muốn ra đây.

Vu Thái Âm lạnh lùng nói.

- Nhưng tôi cũng muốn một thứ.

Mạc Phàm nói tiếp.

Không ít người nhíu mày, lộ ra chút bất mãn.

- Thứ gì?

- Dạ Tình hoàn hảo không tổn hao gì.

Mạc Phàm nhìn Dạ Vô Nhai lạnh lùng nói.

Dạ Tình là một trong những người phụ nữ quan trọng nhất kiếp trước của hắn, nếu có thể đổi lấy Dạ Tình, đừng nói là công pháp, bảo hắn cúi đầu hắn cũng có thể làm.

Ánh mắt Dạ Vô Nhai mê mang, trong mắt ông ta xuất hiện phức tạp.

- Chuyện này thì cậu đừng nghĩ, không có khả năng.

Tế tự đã bắt đầu, còn đến giai đoạn hai rồi.

Nếu dừng lúc này, tất nhiên sẽ khiến thượng giới phẫn nộ, bởi vì chuyện này giống như đặt một bảo bối trước mặt thần linh, lại bị người ta lấy đi, là ai cũng sẽ tức giận, thần linh cũng không ngoại lệ.

Nhất là khi tế tự sản sinh ra dị tượng lớn như thế, rõ ràng là Dạ Tình khiến thần linh rất hài lòng, bỏ dở như vậy, chỉ khiến lửa giận của thần càng mạnh hơn.

Ngoài ra một khi tế tự này hoàn thành, tất nhiên Carter sẽ trở thành cao thủ Thần Cảnh, Thần Điện tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gì.

- Nói điều kiện khác đi, chúng tôi có thể làm được.

Vu Thái Âm liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.

- Vậy tôi muốn mạng của các người.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Bọn họ nghĩ y tiên bất tử hắn dễ bắt nạt như vậy, nghĩ rằng bọn họ có thể uy hiếp được hắn, đùa giỡn gì vậy?

Dám ra tay với một trong những người phụ nữ quan trọng của hắn, toàn bộ đều chết cả đi.

Mạc Phàm vừa nói xong, sắc mặt mọi người lập tức khó coi.

Bầu trời trong xanh lập tức xuất hiện mây đen dày đặc, bên trong mơ hồ có lôi điện nổ tung, trong chớp mắt giống như trời tức giận, bầu trời tối sầm lại.

- Tiểu tử, cậu muốn chết à.

Vu Thái Âm lạnh lùng nói.

Lúc nói chuyện, một bóng đen to lớn ở phía sau ông ta điên cuồng mà lên, cao khoảng chừng mấy chục mét.

Giọng nói của Vu Thái Âm cũng thay đổi theo, rõ ràng là một người, nhưng giống như vô số người đang tức giận rống to.

Không chỉ có ông ta, những người khác cũng không có chút do dự phóng thích nội khí ra.

Dù sao cũng là Mạc Phàm, cho dù có Chúng Thần Sơn áp chế, cũng không thể lơ là, chế phục Mạc Phàm trước rồi nói sau.

Chỗ mi tâm Thanh Long có một ký hiệu lóe lên, lân phiến màu xanh từ chỗ mi tâm ông ta lan ra xung quanh.

Thân thể ông ta cũng phát ra âm thanh đùng đùng, cao to hơn, trong chớp mắt bộ Tôn Trung Sơn trên người ông ta rách nát, một cái đuôi màu xanh có gai nhọn vươn ra từ sau lưng ông ta.

Chỉ trong phút chốc, Thanh Long liền biến thành nửa người nửa rồng.

- Long Nhân, đó là Long Nhân sao?

Đám Sen Taiko ở phía sau Thanh Long nhoáng lên một cái liền tản ra, khí tức cường đại nở rộ trên người bọn họ.

Cách đó không xa, trên người Kamon bốc lên hắc khí, vẻ hung dữ xuất hiện trên mặt anh ta.

Kamon hét lên điên cuồng, răng nanh, sừng nhọn màu đen, móng nhọn, đuôi, lông màu đen lập tức xuất hiện trên người anh ta, chỉ trong phút chốc anh ta như Ma Vương trong truyền thuyết.

Khí tức trùng thiên cũng tỏa ra từ người đám Thứ Thần đời trước, Z tiên sinh, cự thần, Oda Juntoku.

Bầu không khí xung quanh như áp lực sắp nổ mạnh.

Dưới uy áp của mọi người, ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh.

- Muốn chết, tôi lên Chúng Thần Sơn này là giết các người.

- Còn nữa, đừng nghĩ đến chuyện sẽ hoàn thành nghi thức, dừng lại cho tôi.

Nói xong một tay hắn duỗi về phía Dạ Tình trong Ngũ Giác Tinh Mang, hắc khí xuất hiện trên người Dạ Tình.