Thần Y Trọng Sinh

Chương 1002




Oda Juntoku thấy Mạc Phàm bước từng bước lên không trung đến Chúng Thần Sơn, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như nhìn thấy Mạc Phàm bị ông ta giẫm dưới chân.

- Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, đi thôi.

Oda Juntoku cười nói.

Ông ta giậm chân, cột nước như suối phun hướng ra mặt biển, mang theo ông ta đến Chúng Thần Sơn.

Trên Chúng Thần Sơn, Tu La và Dạ Vô Nhai nhìn Mạc Phàm đạp bậc thang mà đến, khóe miệng cũng cong lên cười mỉa.

- Đi thôi, chúng ta sắp báo thù được rồi.

Tu La cười nói.

Với thực lực của Mạc Phàm, không có khả năng không nhìn ra được kỳ lạ ở Chúng Thần Sơn, vậy mà Mạc Phàm còn dám tới.

Không phải Mạc Phàm quá kiêu ngạo, thì quá nặng tình cảm, đây đều là biểu hiện ngu ngốc, cũng là kết quả bọn họ muốn.

Mạc Phàm vừa đến Chúng Thần Sơn, sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Hai người cũng xoay người đến Chúng Thần Sơn.

Trên mặt biển, vẻ mặt Sen Taiko vô cùng lạnh nhạt nhìn Mạc Phàm, trong mắt hiện lên nghi ngờ.

Đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ nhếch lên, giống như muốn nói gì đó, nhưng dừng lại.

Một tay cô ta kết thành lan hoa chỉ, một cơn giớ thổi lên dưới chân cô ta, bao phủ bóng người cô ta ở bên trong, gió mạnh biến mất, cô ta cũng biến mất khỏi mặt biển.



Không lâu sau, Mạc Phàm đến Chúng Thần Sơn, quang bích ngũ sắc chắn trước người hắn.

Bên trong quang bích là một vùng mặt cỏ xanh biếc, không biết vì nguyên nhân gì, những cây cỏ này như bảo thạch xanh biếc tỏa ra hào quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Giữa mặt cỏ là đá cẩm thạch màu trắng trải thành con đường nhỏ.

Phía cuối con đường là cổng vòm màu trắng theo phong cách Châu Âu xây trên lối vào.

Trên cổng vòm, ba văn tự Ma Tộc “Chúng Thần Sơn” tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Bên trong cổng vòm là con đường núi thông thẳng tới núi.

Hai bên đường có một pho tượng thạch đứng hai bên, mỗi một pho tượng đều có biểu cảm và gương mặt khác nhau, giống như một đám người đứng ở đó.

Mạc Phàm chỉ nhìn lướt qua, sau đó tiến vào trong vầng sáng ngũ sắc, đi dọc đường núi đến một cái sân rất rộng.

Cái sân này khoảng chừng trên vạn mét vuông, giống như gọt sạch đỉnh núi, trên đất tràn đầy Ma Văn.

Tiếp lên trên là một Thần Điện theo phong cách Châu Âu, đạo bạch quang trùng thiên kia là b ắn ra từ cung điện ở giữa Thần Điện.

Bốn phía sân được bốn ngọn núi bao quanh, bốn ngọn núi được điêu khắc thành bốn thiên sứ cầm kiếm.

Rõ ràng chỉ là tượng, nhưng trông rất sống động, khiến cho người ta có cảm giác áp bách khó mà nói rõ, giống như bốn pho tượng này đều là thiên sứ thẩm phán nắm giữ vận mệnh thẩm phán chi kiếm đứng ở đó.

Mạc Phàm vừa đến sân, từng đôi mắt nhìn về phía hắn.

- Mạc Phàm, cuối cùng cậu cũng tới rồi.

Một người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh thản nhiên nói.

Mạc Phàm nhìn người vừa nói, một đám người lọt vào tầm mắt hắn.

Cùng lúc đó, một số người thông qua vệ tinh và thiết bị khác cũng thấy người đứng trên sân.

- Người nói chuyện là Thanh Long bang chủ của Thanh Bang sao?

Có người nhìn màn hình nói.

Thanh Long là bang chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thanh Bang, khi thành bang chủ Thanh Bang chỉ mới 25 tuổi, trước đó Thanh Long chỉ là một học sinh bình thường.

Nếu luận về thiên phú, có lẽ Thanh Long kém hơn Mạc Phàm một chút, nhưng không kém quá xa.

Phải biết rằng Thanh Bang là bang phái đứng đầu thế giới, không chỉ có trên 10 vạn người, còn có cao thủ như Vạn Thiên Tuyệt, Thiên Thành Diệt.

Có lẽ các trưởng lão dưới tay ông ta không thể so được với Vạn Thiên Tuyệt, nhưng nhất phái tông sư tồn tại, không phải có thể khống chế dễ dàng như thế.

Thanh Long là một thanh niên 25 tuổi, đã có thể khống chế cả một bang phái, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào thủ đoạn, nhất định phải có thực lực kh ủng bố.

Tuy chưa ai từng thấy Thanh Long ra tay, nhưng có lời đồn thực lực của Thanh Long không kém Vạn Thiên Tuyệt.

- Không chỉ Thanh Long, những người bên cạnh ông ta đều không tầm thường.

Sắc mặt một người khác khó coi nói.

- Cái gì, cả Thanh Bang dóc toàn lực sao?

Có người hít vào một hơi khí lạnh nói.

Rất nhanh ông ta nhận ra người bên cạnh Thanh Long, Đường Ngạo Khôn đại trưởng lão đương nhiệm của Thanh Bang, Đao Thần Vô Địch nhị trưởng lão đương nhiệm của Thanh Bang, Thanh Bang…

Lần này không chỉ có Thanh Long tự mình ra tay, các trưởng lão còn lại của Thanh Bang cũng có mặt, thế trận này bất luận đặt ở đâu, đều khiến cho thế giới oanh động.

- Mấy người kia là ai thế?

Một cô gái tóc vàng chỉ một nơi khác, một lão giả ẩn toàn thân ở trong sương mù.

Cô ta không nói thì không có ai để ý, cô ta vừa chỉ lập tức không ít người nhìn qua.

Lão giả này mặc trên người trang phục dị tộc màu đen, cả khuôn mặt đều giấu trong mũ.

Toàn thân ông ta là hắc khí lượn lờ, tay cầm long trượng màu đỏ sậm cao cỡ một người, trên ngón tay gầy khô chỉ còn lại lớp da là chiếc nhẫn đủ màu sắc.

Theo gió núi thổi qua, ông ta giống như có thể ngã bất cứ lúc nào.

Nhưng một người như vậy, lại khiến sắc mặt không ít người thay đổi.

- Đây là Vu Thái Âm một vị vu chủ của Vu Thần Giáo trước đó, không phải ông ta đã chết rồi sao, sao có thể xuất hiện ở đây?

Một lão giả Châu Âu tuổi già sức yếu vô cùng khiếp sợ nói.

Vu Thái Âm là sư phụ của vu chủ bị Mạc Phàm giết, cũng là vu chủ trước đó.

Nếu chỉ là vu chủ thì không có gì, nhưng ông ta là vu chủ rất có thiên phú gần 500 năm qua.

Chưa tới 30 tuổi đã tu truyền thừa của Vu Thần Giáo đạt tới đỉnh phong, còn luyện được vu thể gần mấy trăm năm không xuất hiện.

Lúc ông ta trở thành vu chủ, gần như không ai dám trêu chọc Vu Thần Giáo, cũng chính vì tồn tại của ông ta, thế lực Vu Thần Giáo gần như có ở khắp nơi.

Nhưng dựa theo tin tức bọn họ đạt được, Vu Thái Âm vì luyện hóa thất bại Vu Tổ Hỏa trong truyền thuyết, bị Vu Tổ Hỏa thiêu chết.

Đến bây giờ đã 30 năm không có tin tức của Vu Thái Âm.

Bọn họ biết Vu Thần Giáo cũng có mặt, nhưng không ngờ người xuất hiện ở Chúng Thần Sơn là lão nhân biến mất đã lâu.

- Nhanh di chuyển hình ảnh, nhìn xem còn ai không?

Có người vội vàng nói.

Hình ảnh được di chuyển, chiếu về phía một lão giả.

Lão giả này mặc trang phục thích khách cổ xưa, cầm trong tay một đoạn kiếm, máu tươi nhỏ từng giọt từ đoạn kiếm ra.

Mỗi một giọt chảy ra, trên người ông ta sẽ có một hư ảnh bay ra, hư ảnh hấp thu giọt máu chảy ra, lại biến mất vào trong cơ thể lão giả này.

- Đây là Huyết Kiếm Tát Khắc, một đời Thứ Thần trước.

Hình ảnh lại di chuyển, một người đàn ông tuổi ngang với Mạc Phàm xuất hiện trên màn hình.

Người thanh niên này mặc tay trang màu trắng, biểu lộ dáng người cao gầy của anh ta.

Khuôn mặt anh tuấn không kém nam minh tinh chút nào, trái lại còn anh tuấn hơn nhiều, nhất là đôi mắt mê người kia, giống như có thể nói, tinh quang chớp lóe bên trong.

- Đó là vương tử Kamon của Hắc Ám Giáo Đình, có danh xưng là Hắc Ám Chi Tử?

Ngoại trừ Tát Khắc và Kamon ra, một số người khác cũng được nhận ra.

Cự thần Nok của gia tộc Wiki, Z tiên sinh một thế hệ kiếm thần phương Tây…Những người này bất luận là ai, đều danh chấn thế giới.

Mọi người nhìn một vòng người ở Chúng Thần Sơn, không một ai nói được nên lời.

- Chuyện này…

- Đây là chúng thần tề tụ sao? Oda Juntoku thấy Mạc Phàm bước từng bước lên không trung đến Chúng Thần Sơn, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như nhìn thấy Mạc Phàm bị ông ta giẫm dưới chân.

- Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, đi thôi.

Oda Juntoku cười nói.

Ông ta giậm chân, cột nước như suối phun hướng ra mặt biển, mang theo ông ta đến Chúng Thần Sơn.

Trên Chúng Thần Sơn, Tu La và Dạ Vô Nhai nhìn Mạc Phàm đạp bậc thang mà đến, khóe miệng cũng cong lên cười mỉa.

- Đi thôi, chúng ta sắp báo thù được rồi.

Tu La cười nói.

Với thực lực của Mạc Phàm, không có khả năng không nhìn ra được kỳ lạ ở Chúng Thần Sơn, vậy mà Mạc Phàm còn dám tới.

Không phải Mạc Phàm quá kiêu ngạo, thì quá nặng tình cảm, đây đều là biểu hiện ngu ngốc, cũng là kết quả bọn họ muốn.

Mạc Phàm vừa đến Chúng Thần Sơn, sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Hai người cũng xoay người đến Chúng Thần Sơn.

Trên mặt biển, vẻ mặt Sen Taiko vô cùng lạnh nhạt nhìn Mạc Phàm, trong mắt hiện lên nghi ngờ.

Đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ nhếch lên, giống như muốn nói gì đó, nhưng dừng lại.

Một tay cô ta kết thành lan hoa chỉ, một cơn giớ thổi lên dưới chân cô ta, bao phủ bóng người cô ta ở bên trong, gió mạnh biến mất, cô ta cũng biến mất khỏi mặt biển.



Không lâu sau, Mạc Phàm đến Chúng Thần Sơn, quang bích ngũ sắc chắn trước người hắn.

Bên trong quang bích là một vùng mặt cỏ xanh biếc, không biết vì nguyên nhân gì, những cây cỏ này như bảo thạch xanh biếc tỏa ra hào quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Giữa mặt cỏ là đá cẩm thạch màu trắng trải thành con đường nhỏ.

Phía cuối con đường là cổng vòm màu trắng theo phong cách Châu Âu xây trên lối vào.

Trên cổng vòm, ba văn tự Ma Tộc “Chúng Thần Sơn” tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Bên trong cổng vòm là con đường núi thông thẳng tới núi.

Hai bên đường có một pho tượng thạch đứng hai bên, mỗi một pho tượng đều có biểu cảm và gương mặt khác nhau, giống như một đám người đứng ở đó.

Mạc Phàm chỉ nhìn lướt qua, sau đó tiến vào trong vầng sáng ngũ sắc, đi dọc đường núi đến một cái sân rất rộng.

Cái sân này khoảng chừng trên vạn mét vuông, giống như gọt sạch đỉnh núi, trên đất tràn đầy Ma Văn.

Tiếp lên trên là một Thần Điện theo phong cách Châu Âu, đạo bạch quang trùng thiên kia là b ắn ra từ cung điện ở giữa Thần Điện.

Bốn phía sân được bốn ngọn núi bao quanh, bốn ngọn núi được điêu khắc thành bốn thiên sứ cầm kiếm.

Rõ ràng chỉ là tượng, nhưng trông rất sống động, khiến cho người ta có cảm giác áp bách khó mà nói rõ, giống như bốn pho tượng này đều là thiên sứ thẩm phán nắm giữ vận mệnh thẩm phán chi kiếm đứng ở đó.

Mạc Phàm vừa đến sân, từng đôi mắt nhìn về phía hắn.

- Mạc Phàm, cuối cùng cậu cũng tới rồi.

Một người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh thản nhiên nói.

Mạc Phàm nhìn người vừa nói, một đám người lọt vào tầm mắt hắn.

Cùng lúc đó, một số người thông qua vệ tinh và thiết bị khác cũng thấy người đứng trên sân.

- Người nói chuyện là Thanh Long bang chủ của Thanh Bang sao?

Có người nhìn màn hình nói.

Thanh Long là bang chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thanh Bang, khi thành bang chủ Thanh Bang chỉ mới 25 tuổi, trước đó Thanh Long chỉ là một học sinh bình thường.

Nếu luận về thiên phú, có lẽ Thanh Long kém hơn Mạc Phàm một chút, nhưng không kém quá xa.

Phải biết rằng Thanh Bang là bang phái đứng đầu thế giới, không chỉ có trên 10 vạn người, còn có cao thủ như Vạn Thiên Tuyệt, Thiên Thành Diệt.

Có lẽ các trưởng lão dưới tay ông ta không thể so được với Vạn Thiên Tuyệt, nhưng nhất phái tông sư tồn tại, không phải có thể khống chế dễ dàng như thế.

Thanh Long là một thanh niên 25 tuổi, đã có thể khống chế cả một bang phái, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào thủ đoạn, nhất định phải có thực lực kh ủng bố.

Tuy chưa ai từng thấy Thanh Long ra tay, nhưng có lời đồn thực lực của Thanh Long không kém Vạn Thiên Tuyệt.

- Không chỉ Thanh Long, những người bên cạnh ông ta đều không tầm thường.

Sắc mặt một người khác khó coi nói.

- Cái gì, cả Thanh Bang dóc toàn lực sao?

Có người hít vào một hơi khí lạnh nói.

Rất nhanh ông ta nhận ra người bên cạnh Thanh Long, Đường Ngạo Khôn đại trưởng lão đương nhiệm của Thanh Bang, Đao Thần Vô Địch nhị trưởng lão đương nhiệm của Thanh Bang, Thanh Bang…

Lần này không chỉ có Thanh Long tự mình ra tay, các trưởng lão còn lại của Thanh Bang cũng có mặt, thế trận này bất luận đặt ở đâu, đều khiến cho thế giới oanh động.

- Mấy người kia là ai thế?

Một cô gái tóc vàng chỉ một nơi khác, một lão giả ẩn toàn thân ở trong sương mù.

Cô ta không nói thì không có ai để ý, cô ta vừa chỉ lập tức không ít người nhìn qua.

Lão giả này mặc trên người trang phục dị tộc màu đen, cả khuôn mặt đều giấu trong mũ.

Toàn thân ông ta là hắc khí lượn lờ, tay cầm long trượng màu đỏ sậm cao cỡ một người, trên ngón tay gầy khô chỉ còn lại lớp da là chiếc nhẫn đủ màu sắc.

Theo gió núi thổi qua, ông ta giống như có thể ngã bất cứ lúc nào.

Nhưng một người như vậy, lại khiến sắc mặt không ít người thay đổi.

- Đây là Vu Thái Âm một vị vu chủ của Vu Thần Giáo trước đó, không phải ông ta đã chết rồi sao, sao có thể xuất hiện ở đây?

Một lão giả Châu Âu tuổi già sức yếu vô cùng khiếp sợ nói.

Vu Thái Âm là sư phụ của vu chủ bị Mạc Phàm giết, cũng là vu chủ trước đó.

Nếu chỉ là vu chủ thì không có gì, nhưng ông ta là vu chủ rất có thiên phú gần 500 năm qua.

Chưa tới 30 tuổi đã tu truyền thừa của Vu Thần Giáo đạt tới đỉnh phong, còn luyện được vu thể gần mấy trăm năm không xuất hiện.

Lúc ông ta trở thành vu chủ, gần như không ai dám trêu chọc Vu Thần Giáo, cũng chính vì tồn tại của ông ta, thế lực Vu Thần Giáo gần như có ở khắp nơi.

Nhưng dựa theo tin tức bọn họ đạt được, Vu Thái Âm vì luyện hóa thất bại Vu Tổ Hỏa trong truyền thuyết, bị Vu Tổ Hỏa thiêu chết.

Đến bây giờ đã 30 năm không có tin tức của Vu Thái Âm.

Bọn họ biết Vu Thần Giáo cũng có mặt, nhưng không ngờ người xuất hiện ở Chúng Thần Sơn là lão nhân biến mất đã lâu.

- Nhanh di chuyển hình ảnh, nhìn xem còn ai không?

Có người vội vàng nói.

Hình ảnh được di chuyển, chiếu về phía một lão giả.

Lão giả này mặc trang phục thích khách cổ xưa, cầm trong tay một đoạn kiếm, máu tươi nhỏ từng giọt từ đoạn kiếm ra.

Mỗi một giọt chảy ra, trên người ông ta sẽ có một hư ảnh bay ra, hư ảnh hấp thu giọt máu chảy ra, lại biến mất vào trong cơ thể lão giả này.

- Đây là Huyết Kiếm Tát Khắc, một đời Thứ Thần trước.

Hình ảnh lại di chuyển, một người đàn ông tuổi ngang với Mạc Phàm xuất hiện trên màn hình.

Người thanh niên này mặc tay trang màu trắng, biểu lộ dáng người cao gầy của anh ta.

Khuôn mặt anh tuấn không kém nam minh tinh chút nào, trái lại còn anh tuấn hơn nhiều, nhất là đôi mắt mê người kia, giống như có thể nói, tinh quang chớp lóe bên trong.

- Đó là vương tử Kamon của Hắc Ám Giáo Đình, có danh xưng là Hắc Ám Chi Tử?

Ngoại trừ Tát Khắc và Kamon ra, một số người khác cũng được nhận ra.

Cự thần Nok của gia tộc Wiki, Z tiên sinh một thế hệ kiếm thần phương Tây…Những người này bất luận là ai, đều danh chấn thế giới.

Mọi người nhìn một vòng người ở Chúng Thần Sơn, không một ai nói được nên lời.

- Chuyện này…

- Đây là chúng thần tề tụ sao?