Đẩy nhẹ, hai thanh niên lực lưỡng bay đi, lực trên tay mạnh biết bao nhiêu?
- Oa, rất đẹp trai!
Mấy em gái mặc bikini miệng há thành hình chữ “O”, có thể nhét vừa một quả trứng vịt, trong mắt lóe lên ái mộ.
Học sinh trung học vẫn đang ở độ tuổi động lòng thanh xuân, ôm ảo tưởng với tình yêu.
Một nam sinh là cao thủ Võ Lâm, ai không động lòng?
- Thật lợi hại.
Một số nam sinh tới nơi này nhìn mỹ nữ, lau mồ hôi lạnh trên trán, sững sờ nói.
Nhìn Mạc Phàm, trong mắt có hâm mộ cũng có kính sợ.
Chỉ có đám người Trương Siêu mang theo, sắc mặt cả đám vô cùng khó coi, giống như không cẩn thận nuốt phải một cái BCS, còn dùng rồi.
- Anh bỏ cậu ta ra, tự mình nhảy vào, hay là tôi tiễn anh vào?
Mạc Phàm đi đến bên cạnh đại hán ấn Mộc Thiếu Tuấn, bá đạo hỏi.
Khóe miệng đại hán áo đen giật giật, lại liếc mắt nhìn Trương Siêu một cái, buông Mộc Thiếu Tuấn ra, “Bùm” một tiếng tự mình nhảy vào trong bể bơi.
Xung quanh vốn sửng sốt, sau đó không ít người lộ ra tươi cười.
- Quá khốc, không cần ra tay, làm đại hán áo đen bị dọa sợ tự nhảy vào trong bể bơi, không phải nhóm người này rất hung hãn sao, bây giờ sợ rồi à?
Có người cười nói.
- Bắt nạt học sinh chúng tôi, không có kết cục tốt.
Có người nhìn chằm chằm đại hán áo đen vênh mặt nói.
Sắc mặt Trương Siêu lại càng khó coi hơn, trong đôi mắt thoáng hiện lên vài phần tàn ác.
- Không sao chứ.
Mạc Phàm không để ý đến những người này, vươn tay với Mộc Thiếu Tuấn trong bể bơi.
Mộc Thiếu Tuấn nhìn Mạc Phàm, yết hầu không ngừng động, chần chừ một lát, lúc này mới có chút khiếp đảm nói:
- Đã uống vài ngụm nước, không sao.
- Thiếu Tuấn, nhanh lên đi.
Lý Thi Vũ nhanh chóng đi tới, thân thiết nói.
- Ừm!
Mộc Thiếu Tuấn nắm lấy tay Mạc Phàm, rời khỏi bể bơi, trong mắt hiện lên chút áy náy.
Lý Thi Vũ không để ý đến khác thường của Mộc Thiếu Tuấn, chắc chắn Mộc Thiếu Tuấn không sao, lúc này mới yên tâm.
- Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi.
Cô không phải Mạc Phàm, không biết phẫn nộ lúc này của Mạc Phàm, lại càng không biết Mạc Phàm lợi hại biết bao nhiêu.
Cô chỉ biết Mạc Phàm đã chọc không ít phiền phức.
Có lẽ Trương Siêu không bằng Vương Kinh Phi, nhưng cũng không dễ trêu chọc, dù sao Trương Siêu cũng không làm được gì, cô không muốn Mạc Phàm lại trêu chọc phiền phức.
- Đợi em thu thập đám người bắt nạt chị rồi đi.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười mỉa nói.
Hắn tới chậm một chút, nhưng hiểu rõ tình huống là gì.
Trương Siêu lấy Mộc Thiếu Tuấn uy hiếp, để chị họ tới cầu xin anh ta, kiếp trước hắn thấy không ít cảnh như vậy, đa số đều là Trương Siêu tự biên tự diễn.
Chẳng qua một đời này người bị uy hiếp đổi thành Mộc Thiếu Tuấn.
Trước mặt nhiều người nhục nhã chị họ như vậy, có thể dễ dàng giải quyết như thế sao?
Lý Thi Vũ nhíu mày, cũng không ngăn cản.
- Cẩn thận một chút, đừng làm người ta bị thương.
- Dạ.
Mạc Phàm lau nước mắt ở khóe mắt chị họ, gật đầu.
Lần này hắn không làm người ta bị thương, chỉ cần mạng.
Vì không để chị họ giẫm vào vết xe đổ kiếp trước, hắn muốn giết Trương Siêu.
- Cho anh 3 phút, anh có thể nói di ngôn rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, trong mắt không nhìn ra được một chút đùa giỡn nào.
Trương Siêu ngẩn người, sau đó cao giọng cười to.
- Cậu cho rằng cậu đang chơi trò giết người à, trời tối mời nhắm mắt, người chết mời để lại di ngôn, có bị bệnh không?
Khóe miệng Tống Uyển Nhi cũng cong lên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.
Tuy hoàn cảnh sống của bọn họ khác người bình thường, thành thục hơn những đứa trẻ bằng tuổi nhiều, nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ.
Một học sinh trung học dám giết người, nói bọn họ cũng sẽ không tin.
Đương nhiên bọn họ không biết, đây không phải là lần đầu tiên Mạc Phàm giết người, càng không biết trong cơ thể Mạc Phàm đã không phải linh hồn 16 tuổi, mà là một người tu chân sống hơn 500 năm.
- Rất buồn cười sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Cậu nói xem?
Vẻ mặt Trương Siêu đầy châm chọc, cốc nhẹ vào trán, nói:
- Đúng rồi, lần trước ở phòng đấu giá không phải cậu nói cái la bàn kia sẽ làm tôi nhà tan cửa nát sao, tôi vừa cầm la bàn rời đi, liền ký được một vụ làm ăn, buôn bán lời 500 vạn.
Sở dĩ mấy ngày nay anh ta không xuất hiện ở trường, là vì giúp cha anh ta xử lý vụ làm ăn này, đối phương hợp tác chỉ đích danh anh ta tới làm, còn chưa tốt nghiệp, vụ làm ăn đầu tiên đã lời 500 vạn.
Mới đầu anh ta còn sợ hãi trong lòng vì những lời Mạc Phàm nói, bây giờ anh ta cảm thấy những lời Mạc Phàm nói là một đống shit chó.
- 500 vạn sao?
Xung quanh tràn đầy tiếng thổn thức.
Bọn họ vẫn là học sinh, đừng nói 500 vạn, 5 vạn tệ cũng là con số trên trời, Trương Siêu đang học mà buôn bán lời 500 vạn.
- Chuyện này, chuyện này…
- Thảo nào lần này Trương Siêu quay về điên cuồng như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của người xung quanh, trên mặt Trương Siêu hiện lên vẻ đắc ý.
Làm náo động ở trường trung học Đông Hải thì thế nào, sau khi tốt nghiệp không phải xem ai nhiều tiền hơn chức to hơn mới đúng là lão đại đấy sao, bây giờ hung hãn ở đây, nói không chừng sau này còn không xứng xách giày cho ông đây.
- Lần trước cậu ta nói không chuẩn, em nói xem, lần này cậu ta thật sự có thể làm anh để lại di ngôn hay không?
Trương Siêu nâng cằm nhọn hoắt của Tống Uyển Nhi lên, ái muội hỏi.
- Nếu lời anh ta nói là thật, trừ phi những hắc y nhân kia sẽ ném anh vào trong nước.
Cằm Tống Uyển Nhi khẽ nâng, vẻ mặt cao ngạo nhìn Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm nhíu mày, Trương Siêu cầm la bàn mà buôn bán lời 500 vạn sao?
Chỉ trong phút chốc, lông mày hắn giãn ra, cười không thèm để ý.
Vô nhân bất quả, vô ứng bất báo, không phải không có kết quả, không phải không báo, mà thời điểm chưa tới.
Trương Siêu thấy Mạc Phàm không có phản ứng, cười mỉa, một tay cho vào trong túi, vẫy tay với đám người phía sau.
- Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi đi trước.
Vậy mà chú Vương không ngăn cản được Mạc Phàm, trước đó chú Vương đã luôn miệng đảm bảo, Mạc Phàm tuyệt đối không thể bước vào hồ bơi.
Chuyện hôm nay chỉ có thể như vậy đã, quay về xác nhận tình huống với chú Vương trước.
Dù sao có la bàn kia ở đây, Mạc Phàm và anh ta sẽ chênh lệch càng lúc càng lớn, có khi là cơ hội thu thập Mạc Phàm và tiện nhân Lý Thi Vũ kia.
Cho dù chưa làm tiện nhân Lý Thi Vũ cầu xin anh ta, nhưng anh ta cũng thành công một nửa rồi.
Đương nhiên anh ta không biết, chú Vương đã hóa thành một vũng nước đen, một quyền của Mạc Phàm mà buôn bán lời 5000 vạn.
- Đi, bắt nạt chị họ tôi mà muốn đi sao?
Bước chân Mạc Phàm khẽ động, chắn đường đi của đám Trương Siêu.
- Bắt nạt chị họ cậu, tôi không có mà, là chị họ cậu muốn cứu người, lúc này mới cầu xin tôi, tôi vốn định giúp cậu ta, cậu đã tới rồi, cậu không cảm ơn tôi, còn chặn đường tôi sao?
Trương Siêu vô tội nói.
- Đúng vậy, rảnh rỗi thì đi tìm đám hắc y nhân kia gây phiền phức ấy, liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi lại không biết đám hắc y nhân kia.
Hai tay Tống Uyển Nhi vòng trước ngực, cười quyến rũ nói.
- Nếu cậu dám đánh người vô tội, đợi bị đuổi học đi.
Có Trương Siêu làm lá chắn, mấy người phía sau hung hãn nói.
Một đám người sẽ không thừa nhận, đám hắc y nhân kia có liên quan đến bọn họ.
Hơn nữa trên mặt đều viết mấy chữ:
- Cậu làm khó dễ được tôi sao?
Ở đây có nhiều người như vậy, cho dù nhìn ra Trương Siêu bẫy thì sao, nói chuyện phải có chứng cứ.
Anh ta không tin Mạc Phàm dám ra tay đánh người, lại càng không tin Mạc Phàm dám ra tay giết người.
- Còn có việc gì không, không còn thì chúng tôi đi.
Khóe miệng Trương Siêu nhếch lên, khoát tay nói. Đẩy nhẹ, hai thanh niên lực lưỡng bay đi, lực trên tay mạnh biết bao nhiêu?
- Oa, rất đẹp trai!
Mấy em gái mặc bikini miệng há thành hình chữ “O”, có thể nhét vừa một quả trứng vịt, trong mắt lóe lên ái mộ.
Học sinh trung học vẫn đang ở độ tuổi động lòng thanh xuân, ôm ảo tưởng với tình yêu.
Một nam sinh là cao thủ Võ Lâm, ai không động lòng?
- Thật lợi hại.
Một số nam sinh tới nơi này nhìn mỹ nữ, lau mồ hôi lạnh trên trán, sững sờ nói.
Nhìn Mạc Phàm, trong mắt có hâm mộ cũng có kính sợ.
Chỉ có đám người Trương Siêu mang theo, sắc mặt cả đám vô cùng khó coi, giống như không cẩn thận nuốt phải một cái BCS, còn dùng rồi.
- Anh bỏ cậu ta ra, tự mình nhảy vào, hay là tôi tiễn anh vào?
Mạc Phàm đi đến bên cạnh đại hán ấn Mộc Thiếu Tuấn, bá đạo hỏi.
Khóe miệng đại hán áo đen giật giật, lại liếc mắt nhìn Trương Siêu một cái, buông Mộc Thiếu Tuấn ra, “Bùm” một tiếng tự mình nhảy vào trong bể bơi.
Xung quanh vốn sửng sốt, sau đó không ít người lộ ra tươi cười.
- Quá khốc, không cần ra tay, làm đại hán áo đen bị dọa sợ tự nhảy vào trong bể bơi, không phải nhóm người này rất hung hãn sao, bây giờ sợ rồi à?
Có người cười nói.
- Bắt nạt học sinh chúng tôi, không có kết cục tốt.
Có người nhìn chằm chằm đại hán áo đen vênh mặt nói.
Sắc mặt Trương Siêu lại càng khó coi hơn, trong đôi mắt thoáng hiện lên vài phần tàn ác.
- Không sao chứ.
Mạc Phàm không để ý đến những người này, vươn tay với Mộc Thiếu Tuấn trong bể bơi.
Mộc Thiếu Tuấn nhìn Mạc Phàm, yết hầu không ngừng động, chần chừ một lát, lúc này mới có chút khiếp đảm nói:
- Đã uống vài ngụm nước, không sao.
- Thiếu Tuấn, nhanh lên đi.
Lý Thi Vũ nhanh chóng đi tới, thân thiết nói.
- Ừm!
Mộc Thiếu Tuấn nắm lấy tay Mạc Phàm, rời khỏi bể bơi, trong mắt hiện lên chút áy náy.
Lý Thi Vũ không để ý đến khác thường của Mộc Thiếu Tuấn, chắc chắn Mộc Thiếu Tuấn không sao, lúc này mới yên tâm.
- Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi.
Cô không phải Mạc Phàm, không biết phẫn nộ lúc này của Mạc Phàm, lại càng không biết Mạc Phàm lợi hại biết bao nhiêu.
Cô chỉ biết Mạc Phàm đã chọc không ít phiền phức.
Có lẽ Trương Siêu không bằng Vương Kinh Phi, nhưng cũng không dễ trêu chọc, dù sao Trương Siêu cũng không làm được gì, cô không muốn Mạc Phàm lại trêu chọc phiền phức.
- Đợi em thu thập đám người bắt nạt chị rồi đi.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười mỉa nói.
Hắn tới chậm một chút, nhưng hiểu rõ tình huống là gì.
Trương Siêu lấy Mộc Thiếu Tuấn uy hiếp, để chị họ tới cầu xin anh ta, kiếp trước hắn thấy không ít cảnh như vậy, đa số đều là Trương Siêu tự biên tự diễn.
Chẳng qua một đời này người bị uy hiếp đổi thành Mộc Thiếu Tuấn.
Trước mặt nhiều người nhục nhã chị họ như vậy, có thể dễ dàng giải quyết như thế sao?
Lý Thi Vũ nhíu mày, cũng không ngăn cản.
- Cẩn thận một chút, đừng làm người ta bị thương.
- Dạ.
Mạc Phàm lau nước mắt ở khóe mắt chị họ, gật đầu.
Lần này hắn không làm người ta bị thương, chỉ cần mạng.
Vì không để chị họ giẫm vào vết xe đổ kiếp trước, hắn muốn giết Trương Siêu.
- Cho anh 3 phút, anh có thể nói di ngôn rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, trong mắt không nhìn ra được một chút đùa giỡn nào.
Trương Siêu ngẩn người, sau đó cao giọng cười to.
- Cậu cho rằng cậu đang chơi trò giết người à, trời tối mời nhắm mắt, người chết mời để lại di ngôn, có bị bệnh không?
Khóe miệng Tống Uyển Nhi cũng cong lên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.
Tuy hoàn cảnh sống của bọn họ khác người bình thường, thành thục hơn những đứa trẻ bằng tuổi nhiều, nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ.
Một học sinh trung học dám giết người, nói bọn họ cũng sẽ không tin.
Đương nhiên bọn họ không biết, đây không phải là lần đầu tiên Mạc Phàm giết người, càng không biết trong cơ thể Mạc Phàm đã không phải linh hồn 16 tuổi, mà là một người tu chân sống hơn 500 năm.
- Rất buồn cười sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Cậu nói xem?
Vẻ mặt Trương Siêu đầy châm chọc, cốc nhẹ vào trán, nói:
- Đúng rồi, lần trước ở phòng đấu giá không phải cậu nói cái la bàn kia sẽ làm tôi nhà tan cửa nát sao, tôi vừa cầm la bàn rời đi, liền ký được một vụ làm ăn, buôn bán lời 500 vạn.
Sở dĩ mấy ngày nay anh ta không xuất hiện ở trường, là vì giúp cha anh ta xử lý vụ làm ăn này, đối phương hợp tác chỉ đích danh anh ta tới làm, còn chưa tốt nghiệp, vụ làm ăn đầu tiên đã lời 500 vạn.
Mới đầu anh ta còn sợ hãi trong lòng vì những lời Mạc Phàm nói, bây giờ anh ta cảm thấy những lời Mạc Phàm nói là một đống shit chó.
- 500 vạn sao?
Xung quanh tràn đầy tiếng thổn thức.
Bọn họ vẫn là học sinh, đừng nói 500 vạn, 5 vạn tệ cũng là con số trên trời, Trương Siêu đang học mà buôn bán lời 500 vạn.
- Chuyện này, chuyện này…
- Thảo nào lần này Trương Siêu quay về điên cuồng như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của người xung quanh, trên mặt Trương Siêu hiện lên vẻ đắc ý.
Làm náo động ở trường trung học Đông Hải thì thế nào, sau khi tốt nghiệp không phải xem ai nhiều tiền hơn chức to hơn mới đúng là lão đại đấy sao, bây giờ hung hãn ở đây, nói không chừng sau này còn không xứng xách giày cho ông đây.
- Lần trước cậu ta nói không chuẩn, em nói xem, lần này cậu ta thật sự có thể làm anh để lại di ngôn hay không?
Trương Siêu nâng cằm nhọn hoắt của Tống Uyển Nhi lên, ái muội hỏi.
- Nếu lời anh ta nói là thật, trừ phi những hắc y nhân kia sẽ ném anh vào trong nước.
Cằm Tống Uyển Nhi khẽ nâng, vẻ mặt cao ngạo nhìn Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm nhíu mày, Trương Siêu cầm la bàn mà buôn bán lời 500 vạn sao?
Chỉ trong phút chốc, lông mày hắn giãn ra, cười không thèm để ý.
Vô nhân bất quả, vô ứng bất báo, không phải không có kết quả, không phải không báo, mà thời điểm chưa tới.
Trương Siêu thấy Mạc Phàm không có phản ứng, cười mỉa, một tay cho vào trong túi, vẫy tay với đám người phía sau.
- Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi đi trước.
Vậy mà chú Vương không ngăn cản được Mạc Phàm, trước đó chú Vương đã luôn miệng đảm bảo, Mạc Phàm tuyệt đối không thể bước vào hồ bơi.
Chuyện hôm nay chỉ có thể như vậy đã, quay về xác nhận tình huống với chú Vương trước.
Dù sao có la bàn kia ở đây, Mạc Phàm và anh ta sẽ chênh lệch càng lúc càng lớn, có khi là cơ hội thu thập Mạc Phàm và tiện nhân Lý Thi Vũ kia.
Cho dù chưa làm tiện nhân Lý Thi Vũ cầu xin anh ta, nhưng anh ta cũng thành công một nửa rồi.
Đương nhiên anh ta không biết, chú Vương đã hóa thành một vũng nước đen, một quyền của Mạc Phàm mà buôn bán lời 5000 vạn.
- Đi, bắt nạt chị họ tôi mà muốn đi sao?
Bước chân Mạc Phàm khẽ động, chắn đường đi của đám Trương Siêu.
- Bắt nạt chị họ cậu, tôi không có mà, là chị họ cậu muốn cứu người, lúc này mới cầu xin tôi, tôi vốn định giúp cậu ta, cậu đã tới rồi, cậu không cảm ơn tôi, còn chặn đường tôi sao?
Trương Siêu vô tội nói.
- Đúng vậy, rảnh rỗi thì đi tìm đám hắc y nhân kia gây phiền phức ấy, liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi lại không biết đám hắc y nhân kia.
Hai tay Tống Uyển Nhi vòng trước ngực, cười quyến rũ nói.
- Nếu cậu dám đánh người vô tội, đợi bị đuổi học đi.
Có Trương Siêu làm lá chắn, mấy người phía sau hung hãn nói.
Một đám người sẽ không thừa nhận, đám hắc y nhân kia có liên quan đến bọn họ.
Hơn nữa trên mặt đều viết mấy chữ:
- Cậu làm khó dễ được tôi sao?
Ở đây có nhiều người như vậy, cho dù nhìn ra Trương Siêu bẫy thì sao, nói chuyện phải có chứng cứ.
Anh ta không tin Mạc Phàm dám ra tay đánh người, lại càng không tin Mạc Phàm dám ra tay giết người.
- Còn có việc gì không, không còn thì chúng tôi đi.
Khóe miệng Trương Siêu nhếch lên, khoát tay nói.