Ngô Bình dừng xe lại, dịu dàng hỏi: “Có phải cô khó chịu ở đâu không?”
“Tôi muốn xuống xe hóng gió một lát”, cô lí nhí.
Ngô Bình biết tâm trạng cô không được tốt nên xuống xe cùng cô. Hai người đứng trên cầu hóng gió.
Hôm nay thời tiết không tệ, dưới cầu là con sông nước chảy cuồn cuộn, trời xanh mây trắng, thi thoảng có vài chiếc thuyền đi qua, cảnh đẹp như một bức tranh.
Chu Nhược Tuyết hít thở không khí trong lành, sau đó đột ngột quay lại vòng tay qua eo Ngô Bình, vùi mặt vào lồng ngực, ôm chặt lấy anh.
Ngô Bình không động đậy, chỉ dịu dàng nói: “Nhược Tuyết, không sao rồi. Nói cho cô biết một tin vui, chuyện lần trước cô nói muốn lên tỉnh, tôi đã nhờ được người giúp. Có lẽ tháng sau sẽ có thông báo điều chuyển chính thức.
Chu Nhược Tuyết rơi nước mắt, cô đã không còn người thân trên thế giới này, trong lòng cô đơn đến cùng cực. Thế nhưng, lồng ngực ấm áp, rộng rãi của người đàn ông này lại khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
“Cảm ơn anh”, cô khẽ nói, sau đó kiễng chân hôn lên môi anh.
Ngô Bình là một người đàn ông, anh sững lại một lát nhưng rồi cũng không đẩy cô ra.
Nụ hôn kéo dài vài phút. Đôi mắt cô nhìn anh như si mê, như có trăm ngàn điều muốn nói cho anh nghe.
Ngô Bình khẽ thở dài, nói: “Nhược Tuyết, trưa anh sẽ mời em ăn cơm”, từ tối qua đến giờ Chu Nhược Tuyết chưa được ăn gì, có lẽ đã đói lắm rồi.
Chu Nhược Tuyết khẽ gật đầu, Ngô Bình liền đưa cô tới một nhà hàng, gọi vài món đơn giản. Ăn cơm xong, anh đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Biệt thự Đông Hồ số Ba, Ngô Bình vừa về tới đã thấy mấy chiếc xe đỗ ở đằng trước, lại còn là biển ngoại tỉnh.
Anh thoáng ngạc nhiên, là ai đến tìm mình đây nhỉ?
Cương Tử nhanh chân đi xuống, nói: “Ông chủ, La Duy Khang đến. Còn đưa theo vài người tới, đều là những người có vẻ rất nguy hiểm”.
Ngô Bình gật đầu, nhanh chân rảo bước vào trong sân.
Trong phòng khách, La Duy Khang đang đứng còn ở ghế trên có một người đàn ông trung niên đang ngồi. Người đó tóc vuốt ngược về sau, mặc áo màu xám trông rất phong độ. Người đó thỉnh thoảng lại ho vài tiếng, trông có vẻ rất khó chịu.
Bên cạnh đó có vài người đang đứng, có lẽ đều là thủ hạ của người đàn ông kia. Còn người nhà của Ngô Bình đều ngồi co rúm ở một góc. Cảnh tượng này khiến Ngô Bình rất bực, rốt cuộc đây là ai mà ngang ngược vậy?
Ngô Bình đi vào phòng khách, La Duy Khang vội vã chạy ra đón, nói: “Cậu Ngô, tôi đến hơi mạo muội nhưng vì việc gấp nên mong cậu lượng thứ. Vị này là “cá mập” trong giới đầu tư – Ngô Hữu Dung tiên sinh! Lần này ông ấy tới huyện thăm bà con, thế nhưng đột nhiên bị cảm lạnh, uống thuốc mãi không khỏi. Tôi chợt nhớ ra y thuật của cậu vô cùng cao minh, cho nên muốn nhờ cậu xem bệnh cho ông ấy”.
Người đàn ông đang ngồi chính là Ngô Hữu Dung. Một thanh niên đứng sau ông ta bước ra, nói với Ngô Bình bằng giọng trịch thượng: “Cố mà chữa bệnh cho ông chủ của tôi. Chữa được bệnh, tôi sẽ thưởng lớn!”